Lịch trình bên này của Thẩm Sở Sở lập tức liền định xuống, bên Diệp Kỳ Thâm cùng với tổ kịch còn chưa thương lượng được, vì thế tạm thời chưa khởi quay.
Khoảng thời gian này, Thẩm Sở Sở bắt đầu nghiên cứu kịch bản.
Còn việc kết hôn cũng bị đưa vào lịch trình.
Mẹ Hàn là vô cùng hài lòng đối với Thẩm Sở Sở. Lúc điều tra Thẩm Sở Sở, cha Hàn cũng không có ý kiến gì. Thêm vào ông nội Hàn nóng vội muốn bế cháu, vì vậy, cả nhà đều muốn Hàn Hành Ngạn kết hôn sớm một chút.
Đương nhiên, việc đầu tiên, Hàn Hành Ngạn cần đến bái phỏng cha Thẩm và mẹ Thẩm.
Vừa lúc Thẩm Sở Sở có thời gian, vì thế hai người cùng nhau về nhà họ Thẩm.
Sau khi tốt nghiệp một hai năm, Thẩm Sở Sở rất ít khi về nhà. Cũng chỉ có lúc năm hết tết đến mới về nhà ở mấy ngày, hoặc là lúc quay phim đi qua đây cũng sẽ về nhà nhìn xem, bình thường là sẽ không hay về.
Sở Quế Chi đang ở tầng dưới đánh mạt chược vừa nghe con gái cùng một người đàn ông anh tuấn trở về, kích động vội vàng ném bỏ quân mạt chược trong tay chạy về.
Lúc về đến nhà, Sở Quế Chi nhìn Hàn Hành Ngạn từ trên xuống dưới. Từ khí chất, diện mạo đến cách ăn nói, không có gì không hài lòng cả. Lại liếc sang lễ vật ở một bên, càng là làm cho người ta không nói được gì.
Chỉ là, người đàn ông này nhìn có vẻ phi phú tức quý, cũng không biết con gái có giữ được không.
"Tiểu Hàn, cháu là làm công việc gì?" Sở Quế Chi hỏi.
Thẩm Sở Sở đang uống trà, nghe được một tiếng tiểu Hàn suýt thì phun nước ra. Cô liếc nhìn sắc mặt Hàn Hành Ngạn, nghĩ thầm, chắc là không mấy người dám gọi anh như thế đâu nhỉ.
Hàn Hành Ngạn sắc mặt khẽ đổi, thậm chí còn mang theo một nụ cười hiếm thấy, đáp: "Chào cô, cháu làm việc ở một công ty cổ phần."
Sở Quế Chi hài lòng gật đầu, nói: "Công ty cổ phần tốt lắm, là công ty lớn. Cháu là phụ trách công việc gì?"
Hàn Hành Ngạn ngừng một lát rồi đáp: "Quản lý."
Sở Quế Chi liếc Thẩm Sở Sở một cái, nói: "Quản lý à, quản lý tài chính là chuyên ngành tốt biết bao. Khi trước Sở Sở cũng học chuyên ngành này, nếu không phải là tiến vào giới giải trí, chắc là công việc cũng giống cháu. Ài, thật không biết là sinh nó ra đẹp quá rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Giới giải trí có gì tốt chứ, chướng khí mù mịt a."
Thẩm Sở Sở lần này thực sự phun nước ra. cô không vào giới giải trí cũng khẳng định sẽ không có công việc như Hàn Hành Ngạn được không. Hai người căn bản không mang tính so sánh.
"Con xem con kìa, một chút cũng không biết chú ý hình tượng." Sở Quế Chi giả vờ ghét bỏ thực chất là đang quan sát hành động của Hàn Hành Ngạn.
Chỉ thấy Hàn Hành Ngạn sắc mặt hơi đổi, rút lấy một tờ giấy ăn trên bàn đưa qua, nhỏ giọng nói: "Uống chậm chút."
"Cô à, công việc hiện tại của Sở Sở cũng rất tốt. Mọi người đối với giới giải trí có hiểu lầm, rất nhiều người là có thể tự mình độc lập. Ví dụ như Sở Sở. Cả nhà cháu đều ủng hộ công việc của cô ấy, kết hôn xong cô ấy tất nhiên vẫn sẽ tiếp tục công việc của mình." Hàn Hành Ngạn nói.
Sở Quế Chi muốn nghe chính là những lời này, nghe được thì hài lòng gật gù.
"Ài, phải rồi. Tuy là cô không đồng ý lắm, nhưng nó bây giờ cũng coi như là một ngôi sao. Cô ra ngoài đều có rất nhiều bạn bè người thân đòi ảnh có chữ ký của Sở Sở. Sở Sở của chúng tôi là một người nổi tiếng."
Hàn Hành Ngạn cười nhìn sang Thẩm Sở Sở, nói: "Ừm, bạn bè người thân bên cháu cũng rất thích Sở Sở, thường thường đòi cháu chữ ký của cô ấy."
Thẩm Sở Sở nghĩ, bạn bè người thân này chắc là đặc chỉ Trương Đằng.
"Phải rồi, cháu bây giờ lương tháng là bao nhiêu, ở Đế Đô có mua nhà mới chưa?" Sở Quế Chi hỏi.
Hàn Hành Ngạn gật đầu, đáp: "Đã mua ạ. Mấy năm trước người nhà mua cho một căn biệt thự, chuẩn bị cho lúc kết hôn dùng."
"Về lương..." Hàn Hành Ngạn cau mày, suy tư giây lát.
Sở Quế Chi cho rằng Hàn Hành Ngạn là một phú nhị đại dựa vào tiền trong nhà, không có công việc gì tử tế, chắc là lương cũng không cao, vậy nên muốn bỏ qua chủ đề này. Có nhà rồi là được, lương không quan trọng lắm. Chẳng qua không chờ bà mở miệng, Hàn Hành Ngạn liền trả lời.
"Chắc là có thể nuôi được hai người cháu và Sở Sở."
Sở Quế Chi nghe lời này càng thêm xác nhận suy đoán vừa rồi, bà có chút do dự: "Chỉ nuôi được hai đứa thôi không đủ, sau này con cái làm thế nào? Ừm, cũng may Sở Sở cũng có thể kiếm chút tiền."
Thẩm Sở Sở liếc nhìn Hàn Hành Ngạn đang ngây ra, vội vàng nói cho Sở Quế Chi biết: "Mẹ, lương của anh ấy cao hơn con nhiều. Nuôi mười đứa trẻ cũng đủ."
Sở Quế Chi trừng con gái một cái, quay đầu cười với Hàn Hành Ngạn, nói: "Ừ, lương thấp chút không sao, có thể nuôi được vợ là được. Ít nhất thì ở Đế Đô còn có một căn biệt thự. Sau này tiếp tục cố gắng, tiền sữa bột cho con bây giờ cũng không rẻ."
Hàn Hành Ngạn cảm thấy có chút bị nhục (ta buồn cười quá, Hàn tổng ây là Hàn tổng), hình như mẹ vợ đem anh coi thành một tên mặt trắng dựa vào gia đình để nuôi vợ à. Nhỡ mà không đồng ý với cuộc hôn nhân của anh và Sở Sở...
"Biệt thự ở Đế Đô đang làm thủ tục chuyển nhượng, chủ nhà sẽ viết thành tên Sở Sở." Chuyện này trước khi đến mẹ anh có nhắc.
"A? Thật sao?" Sở Quế Chi cả mặt đều là vui vẻ. Nhìn con gái, trong lòng có chút mãn nguyện, việc quan trọng như thế sao không nói trước cho bà một tiếng.
Thẩm Sở Sở cũng là một mặt mộng bức, việc này cô cũng không biết mà.
"Không cần đâu, căn nhà đó em cũng không trả tiền. Dưới tên em cũng có một căn nhà rồi." Thẩm Sở Sở ngay lập tức từ chối.
Sở Quế Chi nhìn con gái đang lau miệng, trên mặt lộ ra ý tứ không tán đồng. Nhưng ở trước mặt Hàn Hành Ngạn bà cũng không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào Hàn Hành Ngạn.
Hàn Hành Ngạn nắm tay Thẩm Sở Sở, nói: "Sính lễ."
Thẩm Sở Sở còn muốn nói gì đó, Sở Quế Chi liền nói: "Thông gia thật sự là khách khí quá. Tiền trang trí thì để nhà mình xuất đi."
Hàn Hành Ngạn vốn định từ chối, suy ngẫm một lát, đáp: "Được."
Không bao lâu sau, Thẩm Minh Phúc trở về.
Sở Quế Chi gọi con gái vào bếp giúp làm cơm.
Sau khi đóng cửa lại, Sở Quế Chi nghiêm mặt hỏi: "Nhà họ rốt cuộc là làm gì, con nói thật cho mẹ!"
Thẩm Sở Sở còn cho là mẹ cô không nhận ra, hóa ra bà sớm đã cảm giác được chỗ không đúng rồi, nghĩ ngợi rồi nói: "Mở công ty ạ."
"Công ty cổ phần?" Sở Quế Chi hỏi tiếp.
Thẩm Sở Sở gật đầu.
Sắc mặt Sở Quế Chi không dễ nhìn lắm, nói: "Con không phải là học theo mấy tiểu minh tinh kia, bị người ta bao dưỡng chứ?"
Thẩm Sở Sở đáp: "Mẹ, sao có thể thế, bọn con là yêu đương bình thường."
"Người nhà nó con đều gặp rồi sao, bọn họ đối với con như thế nào?"
"Đã gặp rồi ạ, ông nội, cha mẹ anh ấy đều đã gặp. Đều đối với con rất tốt."
Sở Quế Chi nghe lời này thì hơi yên tâm một chút, nói: "Ừ, thế thì được. Chỉ là, mình trèo cao. Biệt thự kia nhà họ con vẫn là đừng lấy, nhà ta cũng không phải không có tiền, tự con cũng có thể kiếm tiền. Đừng để người ta coi thường."
Thẩm Sở Sở đỏ hốc mắt, nói: "Ừm, mẹ, con biết rồi. Tự con ở Đế Đô cũng có nhà, sao phải đòi nhà họ. Con bây giờ kiếm được cũng nhiều, còn muốn tự mình mua một căn biệt thự, đến lúc đó để mẹ và cha đều đến Đế Đô sống."
Sở Quế Chi một bên thái rau một bên nói: "Con cứ nhớ lấy, con có thể kiếm nhiều tiền như vậy là do người hâm mộ yêu quý con, con không thể làm mấy chuyện không tốt có lỗi với sự ủng hộ của họ. Con nhìn mấy người ngoại tình đó, hút độc, tạo thành ảnh hưởng không tốt thế nào cho xã hội. Kiếm nhiều tiền như thế còn không biết trân trọng."
"Dạ, con biết rồi, mẹ."
Sau khi ở nhà họ Thẩm mấy ngày, công việc bên kia của Hàn Hành Ngạn không bỏ được, hơn nữa phim mới của Thẩm Sở Sở cũng đẩy sớm lịch trình, vì vậy hai người ngồi máy bay trở về Đế Đô.
Kết hôn không phải là việc ngày một ngày hai có thể giải quyết, nên Hàn Hành Ngạn và Thẩm Sở Sở lại bắt đầu bận rộn với công việc của bản thân.
Ngày đầu tiên Thẩm Sở Sở trở về Đế Đô liền về công ty, đi đến văn phòng của Trần Tây Lệ, chị ấy đang nói một chút chú ý cho trợ lý về công việc.
Ngồi trên sô pha không có gì làm, nhìn sang Trần Tây Lệ. Kết quả, Thẩm Sở Sở phát hiện Trần Tây Lệ khác với ngày trước. Chuẩn xác mà nói, là hệ thống nhân duyên của chị ấy so với trước đây lại có điểm khác.
Vốn là trái tim màu đen bây giờ biến thành màu hồng rồi.
Mở ra xem một lượt, phát hiện Trần Tây Lệ đã có đối tượng kết hôn.
[Nguyên nhân quen biết: Bạn học đại học]
Đáng tiếc đối phương đối với Thẩm Sở Sở mà nói là một người lạ, vì thế không có cách nào tra xem tình huống cụ thể.
Điều này đối với Thẩm Sở Sở mà nói là một phát hiện trọng đại, cô đây là lần đầu tiên phát hiện trong điều kiện không có tác dụng ngoại lực từ cô mà vẫn thay đổi tình huống hôn nhân. Nói như vậy, thế thì trạng thái hôn nhân của tất cả mọi người liệu có bất biến không?
Nhân duyên không phải là do trời định sao? Thế thì hệ thống nhân duyên của cô còn có tác dụng không, có đáng tin không?
"Diệp Kỳ Thâm bên kia có trì hoãn, tổ kịch dự định một hai tháng sau khai máy. Mấy ngày này chúng ta ký hợp đồng trước." Trần Tây Lệ đem tin tức mới nhất nói cho Thẩm Sở Sở.
"Sở Sở?" Trần Tây Lệ thấy Thẩm Sở Sở xuất thần, lại gọi một tiếng.
Thẩm Sở Sở đáp: "A? Gì vậy?"
Sau khi hồi lại thần, Thẩm Sở Sở phát hiện phòng làm việc chỉ có cô và Trần Tây Lệ, trợ lý không biết đã rời đi từ khi nào.
"Chị nói là, phim truyền hình "Tình đầu" một tháng sau khởi quay, chúng ta sắp tới sẽ ký hợp đồng." Trần Tây Lệ đem lời vừa rồi nói lại một lần.
Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Ừm, được ạ. Chị xem làm là được, đến lúc thì báo em một tiếng."
Đến nay, Trần Tây Lệ và Thẩm Sở Sở đã hợp tác được hai năm rồi, giữa hai người cũng trở nên quen thuộc hơn.
Trần Tây Lệ nói: "Vừa rồi ngây ra gì vậy, sao về nhà một chuyến liền có chút xuất thần thế. Sao, cha mẹ em không đồng ý hôn sự của em và Hàn tổng à?"
Thẩm Sở Sở cười nói: "Không phải, khá hài lòng cơ."
Trần Tây Lệ xoay cây bút trong tay, cười nói: "Cũng phải, người như Hàn tổng thường là loại hình mà mẹ vợ yêu thích."
Thẩm Sở Sở nghĩ, cũng đúng thật. Mẹ cô sau đó mấy ngày đối với Hàn Hành Ngạn vô cùng tốt, không để cho anh làm gì, còn chuyên môn làm món anh thích. Đối với anh nhiệt tình không thôi.
"Chị nói thế mà đúng, mẹ em khá là thích anh ấy." Nói xong Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở cảm thấy không khí lúc này khá tốt, vội đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.
"Chị Lệ, chị dạo này sinh hoạt tình cảm thế nào, em thấy chị khí sắc không tồi nha."
Trần Tây Lệ xoa xoa mặt mình, cười nói: "Thật sao? Chẳng qua chị đúng là dạo này tâm trạng không tồi, có một bạn học cũ năm ngoái ở nước ngoài về. Gần đây có gặp gỡ."
"Ồ? Bạn học nam?" Thẩm Sở Sở tiếp tục thăm dò.
Ý cười trên mặt Trần Tây Lệ càng đậm, nói: "Phải, bạn học nam."
"Có ý định tiến thêm bước nữa không?"
Trần Tây Lệ không phủ nhận vấn đề này, nói: "Đích thực là có dự định đó."
Thẩm Sở Sở nhướn nhướn mày, hỏi: "Sao đột nhiên lại thay đổi thái độ? Em nhớ là trước đây chị đã mất đi nhiệt tình với tình yêu và hôn nhân mà."
Trần Tây Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, cười đáp: "Đây còn không phải là do em thức tỉnh chị sao?"
"A?" Thẩm Sở Sở kinh ngạc hỏi, "Em sao?"
Cô sao không có chút ấn tượng nào nhỉ.
~~~~~ Hết chương ~~~~~