Lúng túng không biết làm sao, Trần thiếu chủ đầu óc ngựa phi loạn rầm rầm, chỉ phản ứng theo bản năng, trả lời, “Không, nào có chuyện đó!”
Mạch đập mạnh, khí tức gấp, mắt thường cũng có thể kết luận. Dương hỏa cháy mạnh, vẫn không nên lại ép buộc hắn, tiết thanh minh xuân dài, khí trời biến hóa bất định, dẫn đến phong tà nhập vào người là nguy.
Trần Thập Thất rất quan tâm dời tầm mắt, buông mắt nói, “Ừ.”
…Cô cũng không thể hỏi thêm một câu sao? Nom bộ dạng đó rõ ràng là không tin ta rồi, nè!
“Khoan đã!” Trần Tế Nguyệt gọi lại Trần Thập Thất toan muốn đi, “Không, không phải…” Chuyện này có hay không? Rốt cuộc là có hay không? Trần Tế Nguyệt phát hiện đại não mình còn bảo trì trạng thái rối loạn, bật thốt ra, “Ta không biết! Ta còn chưa cẩn thận nghĩ tới!”
Mụ nội nó! Trả lời như vậy là sao? Quỷ mới nghe hiểu được a! Trần Tế Nguyệt đột nhiên có xúc động muốn đánh mình mấy bạt tai. Đều là đám khốn rảnh rỗi sinh nông nổi này… Hắn cấp tốc giận chó đánh mèo, sừng sộ nhìn Kim Câu và Thiết Hoàn, hai người họ chỉ dám rơi lệ trong tận đáy lòng.
Kiểu này lưu đày là chắc chắn rồi a!
Nhưng Trần Thập Thất lại dừng bước, ngửa ô ra sau một chút, chăm chú nhìn Trần Tế Nguyệt, gật đầu, “Loại chuyện này, đích thực là cần phải cẩn thận suy nghĩ. Ta cũng suy tư rất nhiều ngày.”
…Thập Thất nương tử Nam Trần thật cơ mẫn như quỷ thần vậy. Hắn còn không biết mình đang nói gì, nàng cư nhiên đã hiểu.
Cho nên? Cho nên cho nên? Rốt cuộc có hay là không có?
Không biết. Trần Tế Nguyệt bắt đầu cảm thấy từ nhốn nháo hoảng loạng chuyển thành một cục hồ đồ đặc quánh như hồ dán. Từ lúc hiểu chuyện đến nay, hắn biết trên vai mình là gánh nặng ngàn cân như thế nào, hắn chưa từng nghĩ tới việc trốn tránh hoặc phiền chán, chung quy hắn còn là một con cháu Mặc gia lấy xuất thân của mình mà kiêu ngạo.
Tới cái tuổi này mà còn chưa thành gia lập thất, chính là hắn không có thời gian suy nghĩ những thứ ấy. Quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều biến nhân không thể khống chế.
Suy nghĩ một mớ rối bời, lại không nghĩ ra được điểm quan trọng. Giống như ma xui quỷ khiến, hắn hỏi, “Thập Thất nương tử, cô nói thế nào?”
A? Sao lại ném vấn đề trở lại rồi? Trần Thập Thất ngạc nhiên chớp chớp mắt, suy tư một hồi, lắc lắc đầu, “Chiếu theo ta nói, sẽ thỉnh thiếu chủ ngàn vạn lần không nên phát khờ. Thiếu chủ trên vai gánh trách nhiệm kế tục Bắc Trần Hiệp Mặc, nhất định phải tự thân nuôi dạy thiếu chủ kế nhiệm…”
“Chậm đã.” Trần Tế Nguyệt không vui, cuối cùng tạm thời giãy thoát khỏi trạng thái hồ đặc, “Nam Trần quả nhiên an nhàn hơn… Chưa từng có vấn đề đích trưởng không kế thừa tổ tiên. Bắc Trần chúng ta, từng diệt vong đến mức chỉ còn sót lại vài nữ nhi chi thứ gần như là vượt ngoài “ngũ phục”, giao phó cho Thủ khóa nữ nuôi dạy lớn lên, chọn người làm đích trưởng để kế tục.
(ngũ phục: chỉ quan hệ huyết thống thời Ngũ Đại, nếu vượt qua ngũ phục thì sẽ không cần phải để tang, hoặc có thể lấy nhau. Nhiều người hiện đại cho rằng ngũ phục là đời, thật ra đời = phục, tính ra thì cách ngũ phục là cách đời.)
“Qua các thế hệ tới nay, đích trưởng luôn luôn là trên tông pháp, chưa bao giờ phải là trên huyết thống.” Lông mày hắn nhăn càng đáng sợ hơn.
(giải thích một chút ở chỗ này: đích trưởng được chọn dựa theo tông pháp, tức là dựa theo tiêu chuẩn của gia tộc, chứ không phải dựa theo huyết thống máu mủ)
Trần Thập Thất ngẩn người, trong lòng có chỗ xúc động.
“Không phải. Nam Trần… cũng không an nhàn.” Đáp lại một câu này, nàng lại yên lặng không nói gì.
Cuối thời Đông Hán, thiên hạ đại loạn. Chịu đựng qua thế chân vạc Tam Quốc, quần hùng cắt cứ, rồi lại lâm vào “Ngũ Hồ loạn Hoa” hỗn loạn rối ren. Ròng rã mấy trăm năm chiến loạn không sao chịu thấu. Trong thời loạn như thế, Trần gia Giang Nam từng bị chế nhạo là “Bất tiết chi thần” (bề tôi không tuân thủ theo chế độ), mặc kệ chính quyền thay đổi thế nào, thần phục rất nhanh, đối với người xưng đế đều bảo trì một loại lãnh đạm không quan tâm.
Ngũ Hồ loạn Hoa: Nguồn gốc thuật ngữ này do Thôi Hồng đưa ra trong văn bản hiện đã mất Thập lục quốc Xuân Thu và giới hạn trong mười sáu quốc gia ở thời kỳ này, gồm: Hán Triệu, Hậu Triệu, Thành Hán, Tiền Lương, Hậu Lương, Bắc Lương, Tây Lương, Nam Lương, Tiền Yên, Hậu Yên, Bắc Yên, Nam Yên, Tiền Tần, Hậu Tần, Tây Tần và Hạ. Thuật ngữ này đã được mở rộng ra cho tất cả các quốc gia tồn tại trong giai đoạn đến . Tất cả các nước này đều không tồn tại được trong toàn bộ giai đoạn này.
Giai đoạn này còn gọi là “Ngũ Hồ loạn Hoa” ( dân tộc Hồ làm loạn Trung Hoa). Ngũ Hồ tính tộc: Hung Nô (Lưu Uyên – Hán Triệu), Yết (Thạch Lặc – Hậu Triệu), Tiên Ti (Mộ Dung – các nước Yên, trừ Bắc Yên), Đê (Phù Kiên – Tiền Tần, Lý Đặc – Thành Hán), Khương (Diêu Trường – nước Hậu Tần). Một thuật ngữ ít được sử dụng hơn là Giai đoạn thập lục quốc miêu tả thời kỳ hỗn loạn này từ năm đến .
Nhưng thái độ chỉ vì bách tính, chỉ lo thân mình đó, vẫn dẫn tới mấy lần họa diệt tộc, chỉ là không chết được sạch sẽ như Bắc Trần thôi…
Ngẫm lại cũng đúng. Nam Trần suy cho cùng vẫn là thân ở chính trị có phần ổn định tại Giang Nam hơn, Bắc Trần lại ở họa chiến tranh càng dời sâu về phương bắc. Bắc Trần Hiệp Mặc thái độ lại cấp tiến hơn, trong thời loạn thế thường xuyên sẽ thành mục tiêu tiếp cận của kiêu hùng.
“Chung quy so với các huynh an nhàn hơn chút thôi.” Đánh vỡ trầm tịch, Trần Thập Thất lại mở miệng.
Trần Tế Nguyệt không biết nên nói tiếp thế nào. So sánh bi thảm có ý nghĩa gì? Bắc Trần vô cùng thê thảm, Nam Trần cũng không sung sướng gì. Bắc Trần đối mặt là đao thương kiếm kích sáng loáng, Nam Trần đối mặt là âm mưu quỷ quyệt của triều đình. Bị chết nhiều hoặc ít, phải dựa vào vận khí, vũ lực hơn người công thủ ác liệt tinh xảo thì sao, tâm cơ hơn người mưu kế trăm chuyển ngàn hồi thì sao, vẫn không tránh được một kích trúng tâm của trời xanh.
“Thời loạn thế, ai cũng là con sâu cái kiến mặc cho trời xanh đùa giỡn.” Trần Tế Nguyệt miễn cưỡng trả lời.
Trần Thập Thất tán thành gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, bất tri bất giác đã đi được một đoạn đường dốc thoai thoải rất dài, Trần Thập Thất nghỉ chân, cố hít thở hòa đều khí tức, Trần Tế Nguyệt cũng dừng lại, lo lắng nhìn nàng… hai má trắng bệnh nổi lên ráng mây đỏ xinh đẹp, có loại cảm xúc rung động lòng người.
Cũng là vào lúc như thế này, đôi môi trước nay luôn gần như trắng bệt mới có chút màu sắc, nhàn nhạt, như cánh hoa anh đào bay xuống hai bên đường.
Thân thể ốm yếu kia, không biết sao có thể chứa được bên trong một hồn phách âm hiểm giả dối lại kiên cường bất khuất như vậy. Bề ngoài mỏng manh chỉ là ngụy trang, hòng mê hoặc người ngoài, một nương tử Nam Trần giỏi đóng kịch như thế.
Biết rất rõ ràng nàng là người trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng đã tận mắt chứng kiến gai hoa hồng sắc bén trí mạng của nàng.
Nhưng ai có thể giải thích vì sao hiện tại tim hắn lại đập nhanh thất thố và chật vật như thế.
“Vì sao?” Hắn lại mở miệng không cần nghĩ, “Ta tâm hoảng ý loạn như vậy? Thập Thất nương tử, cô tinh thông phương mạch chính tông, cô nói xem? Cô nhất định có kinh nghiệm hơn ta.”
… Lời này nghe quả thực là chòng ghẹo a!
Trần Thập Thất tức giận ngẩng đầu nhìn Trần Tế Nguyệt, chỉ thấy uy nghi cực thịnh của hắn đã rút đi, đôi mắt phượng hẹp dài đong đầy phiền muộn và bất lực, nhưng liêm mạc lại mở ra nghiêm nghị, sạch sẽ trong suốt nhìn sang.
Hắn đích thực rất hoảng loạn.
Nhưng… nên trả lời thế nào? Nàng từng có loại kinh nghiệm này sao? Có lẽ có đi… Nhưng nàng nghĩ đến lại là cảnh tượng thảm thương sau khi hôn sự vỡ tan tành.
Rất nhiều chuyện xưa và nay lượn vòng quấn bện trong lòng, nặng nề trôi nổi. Điều nàng nhớ tới đầu tiên chính là một câu chuyện xưa về một người thuần phục chó.
Thuần phục chó rất nghiêm ngặt, chó không gọi không ăn. Sau chủ chết, chó được ăn lại không ăn, cũng chết.
Ông trời chính là người thuần phục chó kia, dạy dỗ nàng rất ngoan, áp chế được bản năng cầu sinh, thà chết chứ không chịu khuất phục… Nàng thật đúng đã chết qua một lần.
Cái này không được. Trần Thập Thất nghĩ. Cái này không thể giải thích rõ ràng được… giống như ý tưởng của nàng luôn luôn khó có thể nói rõ rõ ràng ràng, luôn có một nỗi mệt mỏi thấu xương… bày mưu dệt kế đối với nàng mà nói tuy nhiều lại tối giản. Không dễ dàng nhất chính là làm sao đem những mưu kế nàng cảm thấy vô cùng đơn giản này, giải thích cho người nghe hiểu.
Thường thức và tri thức từng thứ một lướt qua trong lòng, lại nhất nhất phủ quyết. Cũng không thể nói rõ.
Cho nên nàng có chút ngơ ngác nhìn Trần Tế Nguyệt, mở to đôi con ngươi màu hổ phách đậm, có loại bất lực rã rời.
Làm cho Trần Tế Nguyệt thấy không đành lòng, “Quên đi. Đừng nghĩ nữa.”
“…Ta được dạy ngoan, dạy xong rồi.” Trần Thập Thất thấp giọng đáp, “Cho nên ta không nhớ, cũng không biết.”
Nói xong lại hối hận, nói vậy ai nghe hiểu được? Chẳng phải là càng giải thích càng mơ hồ sao? Trần Thập Thất có chút ảo não. Nàng đối với các ca ca của mình chưa từng có gì giấu giếm, cho dù thường xuyên bị một vài vấn đề ngu ngốc dở khóc dở cười hỏi đến á khẩu không trả lời được, vẫn sẽ nghĩ cách tìm được giải thích đáp án có thể phù hợp với chỉ số thông minh của họ, vô cùng nhẫn nại.
Nàng đối xử với Thập Nhất ca như thế nào, cũng theo thói quen đối đãi với thiếu chủ đại nhân thế ấy.
Nhưng trả lời của nàng lại làm cho Trần Tế Nguyệt cảm thấy một nỗi thống khổ cường liệt đâm cốt xuyên tim. Sao hắn lại không có đầu óc đi hỏi vấn đề này. Trần Bồi Hồi đã lưu lạc tới tình trạng này… Hắn cư nhiên còn đi hỏi nàng về mối hôn nhân ‘nghĩ lại mà kinh’ trước kia.
Trần Thập Thất trố mắt nhìn Trần Tế Nguyệt thảm thương, nhất thời thất thố.
Đã hiểu rồi?
Sao có thể? Chính mình còn không biết mình đang nói cái gì, huynh làm sao mà hiểu rồi?
Vô hình, lồng ngực có một dòng nước ấm, gần như khiến mũi nàng chua xót lúng túng.
Không thích loại cảm giác kỳ quái này.
“Đừng nên nghĩ nữa.” Trần Tế Nguyệt khôi phục uy nghi, thanh âm lại có chút ôn nhu trầm thấp. “Cũng đừng nhớ nữa.”
“Ừm.” Trần Thập Thất ngoan ngoãn gật đầu. Chần chừ một lúc, rốt cục nàng vẫn không mở miệng. Thiếu chủ đại nhân cách nàng có hơi quá gần… Hại nàng phải đổi ô sang vai kia, nếu không sẽ đụng phải hắn.
Nên nói huynh ấy xích ra, hay là không đây.
Nàng cảm thấy có chút hỗn loạn và mơ hồ, đột nhiên biến ngốc… Hình như gần giống như Thập Nhất ca ấy.