Đối thủ thăng cấp thành Đại hoàng tử, Trần Thập Thất không thích biến nhân cực đại này lắm, nhưng cũng không để bụng gì mấy.
Kỳ thực đánh cờ cùng người thông minh trái lại bớt lo bớt sức, không có mấy cái ý tưởng kỳ dị lạ thường đột phá. Bọn họ luôn luôn có thể bắt được trọng điểm, đem tâm lực chuyên chú trên mục tiêu chính, trừ cái đó ra, tương phản còn có thể ngăn chặn thủ hạ bên cạnh gây phiền phức, chế tạo quá nhiều biến nhân không thể nắm trong tay.
Trước tiên sẽ cho Hải Ninh Hầu xuất thủ đem nàng rơi vào cạm bẫy “Lang băm giết người”, e sợ y thuật của nàng có thể làm cho Thái tử có con nối dõi, hiện tại đã xác định Thái tử phi có thai, hơn nữa đông cung hẳn sẽ tiến hành một màn thanh tẩy, lúc này lại đi đối phó nàng, đó gọi là rảnh rỗi đi gây sự, trí giả không làm.
Cho nên, tạm thời, nàng an toàn. Mặc dù nguyên nhân rất châm chọc chỉ là bởi vì Đại hoàng tử nuôi ý đồ đoạt đích cần đem toàn bộ tâm lực đặt ở đông cung.
Như vậy cũng tốt.
Vào kinh liền ẩn trốn trong nhà lâu như vậy, chủ yếu là bởi vì nàng phụng lệnh Cự Tử vào kinh an thai cho Thủ khóa nữ của Bắc Trần, ngay cả Đại hoàng tử cũng biết phải dán chặt mắt vào mục tiêu hàng đầu, không cớ gì nàng sẽ thiếu não chạy đi “cứng chọi với cứng” với cừu gia.
Lại nói hai kẻ ngốc trí khôn có hạn kia căn bản không đáng cho nàng đi đối phó trực tiếp… Gián tiếp thậm chí chỉ cần tồn tại, là đủ để cho bọn họ ‘uống một bầu’ lớn rồi. (uống một bầu lớn: ăn một lần thua thiệt, gây khó khăn)
Tin tưởng công chúa và phò mã đối với lần này có cảm thụ khá là khắc sâu.
Nếu thủ khóa Bắc Trần – Quý Kỳ nương đã bình an sinh nở hơn nữa lại còn chưởng gia, đã hoàn thành mệnh lệnh Cự Tử. Vậy, nàng đương nhiên có thể tham dự vào vòng xã giao ở kinh thành, dù sao cũng đã xuất hiện ở thọ đản Trấn quốc phu nhân rồi.
Đây là tính toán ban đầu của nàng.
Dù sao cũng thù riêng của mình, nói bảo vệ nàng cũng nên là chuyện của con cháu Nam Trần… Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nàng năm đó chịu nỗi nhục bị hưu, không chỉ là chuyện của nàng và phụ huynh, đây đã là cái bạt tai lên toàn bộ mặt của Trần gia Giang Nam, nữ nhi Nam Trần do đó mà bị nghị luận là tự khoe… Quá nhiều người chẳng buồn biết hoặc căn bản là người ác ý quá thích lý do tốt này.
Ở kinh thành, con cháu Nam Trần đã sớm tìm chỗ ở tốt, an bài nhân thủ cho nàng.
Điều khiến nàng khó xử là, Kim Câu Thiết Hoàn một hàng nước mũi một hàng nước mắt ôm tay nàng không buông, những Bộ khúc khác cũng ngăn nàng cầu xin, thậm chí Ngô Ưng còn đích thân phi ngựa đến Đại Lý Tự mời Trần Tế Nguyệt mặt đen tới, ầm ỹ một trận.
Thật ra thì, thật muốn ầm ĩ thắng thiếu chủ đại nhân rất dễ, thoát khỏi những Bộ khúc Bắc Trần này cũng không khó. Nhưng người ở chung lâu ngày luôn luôn có cảm tình, cũng không đành lòng để thiếu chủ đại nhân tuổi trẻ đã mắc bệnh trúng gió.
Bắc Trần đều tướng đĩnh nghĩa khí như thế, nàng cũng không phải người ưỡn ẹo khép nép. Nếu nói đã hết quan hệ thiệt hơn, Hiệp Mặc vẫn ‘kiên quyết như đá’ bảo hộ đến cùng, nàng cũng không cần phải già mồm sĩ diện làm gì.
Vả lại, nàng cũng càng lúc càng thích tiểu biệt viện này. Xuân về hoa nở, nguyên bản hoa hồng trồng trong chậu, cơ hồ đều đã nhổ trồng xuống đất rồi, càng thêm xum xuê tươi tốt.
Năm tháng yên tĩnh đã qua. Nàng nghĩ. Thực sự nên bắt đầu ngày lành báo thù rồi.
Đầu tiên là An Thân Vương phi tới cửa mắng nàng một trận, nói nàng không nghĩa khí, tự mình xua kẻ thù đi rồi, làm cho An Thân Vương phi không có không gian phát huy. Lại mắng nàng không tự trân trọng, hao phí biết bao tâm huyết làm nên một tấm áo khoác hoa lệ như thế.
Cuối cùng vỗ tay một cái, An Thân Vương phi tặng nàng một đống lớn vải in hoa nguyệt quý (hoa hồng), màu sắc phi thường tuân theo lễ chế lại dị thường tương xứng. Nàng rất chi là kiêu ngạo nói, “Đều là vương gia nhà ta tự tay vẽ hoa văn, chọn màu sắc đó. Vương gia nhà ta thế nhưng là một họa sĩ tài năng…” trong lời nói phi thường tự hào.
Kỳ thực chính nàng cũng đã có chuẩn bị, thậm chí có quen biết phường giáp hiệt đang chờ mẫu hoa văn của nàng… năm xưa nàng ở kinh thành cũng làm như thế, những món đồ lớn phí công thêu không nhiều kiểu dáng lắm, giáp hiệt in nhuộm mới là hàng loạt. Nàng xuất ra mẫu hoa, phường giáp hiệt đưa nàng vải đã thành phẩm, mọi người tiết kiệm tiền tiết kiệm sức, cả nhà đều vui vẻ.
( giáp hiệt: một kỹ thuật in ấn đặc biệt, xuất hiện tại thời Tần – Hán, được phát triển vào thời Đường – Tống. Vải sẽ được kẹp chặt giữa hai bản khắc, rồi đổ mực nhuộm vào)
Nhưng nàng vẫn thu nhận. An Thân Vương phi vui mừng quá đỗi, hẹn nàng ngày đi ngắm hoa, đoạn hài lòng thỏa ý trở về.
Đây rõ thật là một màn mở đầu tốt ngoài ý muốn.
Trần Bồi Hồi một lần nữa trở lại vòng xã giao của kinh thành, thật có thể nói là một năm toàn chuyện lớn bậc nhất. Trong vòng giao tiếp của đám quý phu nhân đang ‘chán đến chết’ rất có khả năng gợi lên đề tài tán dóc.
Mặc dù nói, tham dự rất ít, mũi nhọn qua lại giấu kỹ. Nhưng vẫn nhạy bén khôi hài, rất được hoan nghênh. Nhưng những quý phu nhân nghiêm khắc vẫn là chê khen nửa nọ nửa kia.
Vì sao nàng có thể dự tiệc? Ngoài việc nể mặt An Thân Vương phi, càng quan trọng hơn là chuyện nàng được xưng có thể trị vô sinh. Nhưng điểm ấy nàng lại rất kiêu căng, nhất định để cho người bệnh trước tiên đến cho mười đại phu dân gian mà nàng tự mình chọn xem qua, chẩn đoán chính xác “không phải nàng thì không được”, nếu không nàng sẽ không xuất thủ.
Nhưng loại điều trị bệnh vô sinh này, cũng không phải chuyện dựng sào thấy bóng, lập tức liền thành công. Còn về những lời truyền miệng của chúng dân gian bách tính, đối với những quý phu nhân này mà nói, chỉ là trùng hợp, lời đồn đãi, chả đáng quan tâm.
Triệu Tứ tiểu thư của nhà Lễ bộ thượng thư và mẫu thân đi thăm Tam tỷ sắp lâm bồn, liền lấy Trần Thập Thất ra nói đùa, “…Thật chưa từng thấy nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng là một ạ đường phụ, còn không biết xấu hổ ngồi cùng với một đám tiểu cô nương… đã vậy còn tự cao tự đại, quen thói giả thần giả quỷ. Cũng phải thôi, tam tỷ, tỷ cũng chưa thấy một đầu tóc bạc và con ngươi của nàng ta đáng sợ cỡ nào đâu, trông cứ như quỷ ấy…”
Triệu Tứ chỉ nhỏ hơn Trần Thập Thất một tuổi, năm đó cũng từng tranh phong với nàng, chịu bao vô số thiệt thói. Tuy nói nàng đã gả đến phủ Chu hàn lâm, vào cửa không đến hai tháng liền mang thai, một lần liền được con trai, Chu Nhị thiếu phu nhân này sống quá thuận buồm xuôi gió, nhưng nhìn thấy Trần Bồi Hồi trở thành bộ dạng quỷ quái kia, vẫn cảm thấy phi thường thư thái khoái trá.
Mới nói được một nửa, chợt cảm thấy gò má tê rần, sau đó nóng bừng. Bưng mặt, nàng không dám tin nhìn Tam tỷ dịu ngoan mắt đỏ ngầu, tay giơ lên, muốn cho nàng thêm một cái bạt tai.
“Muốn chết muội tự đi tìm chết! Đừng có liên lụy đến tỷ muội khác!” Triệu Tam tiểu thư gào thét, khiến Triệu phu nhân giật mình nhảy dựng.
“Con làm gì vậy? Ngộ nhỡ động thai khí thì làm sao?” Triệu phu nhân chực khóc, đứa con gái này của bà số khổ a, xuất giá cùng năm với Triệu Tứ, Triệu Tứ trai gái đã song toàn, nàng hiện tại mới có tin tức. Tỷ muội chỉ kém nhau một tuổi, vận mệnh lại khác nhau rất lớn.
Thái phó tự Lý gia là người trong sạch, khoan dung con gái bà năm năm không sinh nở, nhưng đã sắp không dung nổi rồi. Nếu không phải mang thai vừa kịp lúc, thể nào cũng có thứ trưởng tử ra trước đánh vào mặt rồi.
(thứ trưởng tử: con trai lớn là do thiếp thất sinh)
“Mẹ! Mẹ quản Tứ muội chặt một chút!” Triệu Tam khóc đến thê thảm, “Nó tốt số, con trai con gái đều có… mẹ nhìn con xem, nhìn thử xem! Nhà chúng ta thế nhưng còn hai muội muội chưa xuất giá… tự nó sướng là được rồi chắc? Nó dựa vào cái gì, sao nó dám, dám cắt đứt đường lui của tỷ muội chúng con… đi đắc tội Bồi Hồi nương tử?”
Triệu Tam trong mắt tràn ngập sợ hãi, bấu chặt vào người Triệu phu nhân, “Mẹ, mẹ! Mẹ thực sự phải quản chặt miệng Tứ muội… Không phải ai cũng có vận khí tốt như nó đâu!”
“Con đang nói gì vậy?” Triệu phu nhân vừa lo lắng lại mờ mịt, “Đừng gấp, có gì mà phải gấp?” Lúc này mà động thai khí thì thật nguy, tuy nói chỉ kém hơn mười ngày… Nhưng rốt cuộc vẫn là còn kém hơn mười ngày a! Cái thai này thế nhưng là bảo bối cực kỳ a.
Nhưng khuôn mặt Triệu Tam bỗng thay đổi, cảm thấy một trận đau đớn, dưới bắp đùi chảy ra một dòng nước ấm.
“…Bà vú! Nhanh đi mời Bồi Hồi nương tử!” Triệu Tam sợ hãi thét to.
“Sao phải đi mời nàng ta?” Triệu Tứ không phục kêu.
Triệu Tam sắc mặt xám trắng, lại dị thường khinh thường nhìn nàng, “Ngươi nghĩ rằng ta làm sao có đứa bé này? Là ta giả trang làm con gái bà vú, nhờ Bồi Hồi nương tử lúc đó vừa mới vào kinh không lâu, điều dưỡng một tháng thì có… Mấy năm nay ngươi biết ta ăn qua bao đau khổ, phương pháp loạn thất bát tao gì đều dùng qua? Ngươi sao có thể hiểu?!”
“Nàng ta mới sẽ không quản tỷ.” Triệu Tứ thì thào nói, “Tỷ đã lừa nàng ta… Hơn nữa cũng không chắc là nàng ta trị khỏi, chỉ là vừa đúng lúc…”
“Ngươi cút ra ngoài.” Triệu Tam ra sức hít thở, để cho mình trấn định lại. “Ta biết nếu là ngươi tuyệt đối sẽ không quản, chỉ biết cười nhạo từ xa… Nhưng Bồi Hồi nương tử nhất định sẽ quản, toàn người trong thiên hạ không quản ta, nàng vẫn sẽ quản!”
Bà mụ cuống quít chạy đến, Triệu phu nhân và Triệu Tứ tiểu thư không thể không ra ngoài chờ.
Triệu Tứ cảm thấy một hơi nghẹn ở ngực, vô cùng khó chịu. “Nàng ta mới sẽ không quản.” Tự lẩm bẩm nói.
“Con câm miệng đi!” Triệu phu nhân quát khẽ, “Tam tỷ con nói đúng đó, quản cái miệng của con cho chặt vào!”
Đích xác, ai dám nói con gái nhà mình tuyệt đối đều có vận khí tốt như Triệu Tứ chứ. Chính là quá thuận buồm xuôi gió, Tứ nương mới sẽ ôm khư khư một chút xung đột của quá khứ mà không buông, không quan tâm đến tình cảnh của tỷ muội.
Nghe Triệu Tam la hét, lòng bàn tay Triệu phu nhân đầy mồ hôi, chỉ có thể miễn cưỡng nén lo âu xuống đáy lòng. Triệu Tứ vẻ mặt không phục ngồi chờ, lại không ngờ rằng Trần Bồi Hồi trực tiếp cưỡi ngựa vào trong.
Lý gia thực sự là quá không có quy củ!
Sau khi nàng xuống ngựa chỉ vội vã nhìn Triệu phu nhân một cái, cho bà một nụ cười an ủi, một đường vừa đi vừa phân phó, ngay cả con mắt cũng không cấp cho Triệu Tứ lấy một lần.
Triệu Tứ nói không nên lời nàng rốt cuộc hy vọng cái gì. Nàng hy vọng Trần Bồi Hồi kỳ thực không có gì tài ba lắm, tốt nhất nên ‘bó tay hết cách’… dựa vào cái gì mà nàng ta đều luôn là người đứng đầu? Nhưng bên trong là tỷ tỷ ruột của nàng, nàng lại không hy vọng Tam Tỷ xảy ra chuyện.
Cho nên cảm giác rất giày vò.
Cuối cùng bị Triệu phu nhân đuổi về, nàng vẫn còn tiếp tục giày vò, đứng ngồi không yên.
“Đã to gan lừa ta như vậy, hiện tại có cái gì mà khẩn trương?” Trần Thập Thất nhìn vẻ mặt xám trắng của Triệu Tam, bật cười.
Nụ cười ấm áp kia, là nhẹ nhõm, là sáng sủa như thế, tựa như có thể trấn an hết thảy.
Triệu Tam cảm thấy bóng tối vẫn luôn bao phủ lấy mình, tại khoảnh khắc Bồi Hồi nương tử tiến vào, liền tan đi hết. Nàng bất tri bất giác hiện lên nụ cười yếu ớt, “Ta cũng không tin, lúc ta giả làm con gái bà vú, cô không nhìn ra.”
“Ô kìa, ngươi đã vội vàng cho ta thử đao, ta làm sao không biết xấu hổ mà nhìn ra chứ.” Trần Thập Thất thay áo khoác lại rửa tay, lại gần xem xét, “Khẩn trương cái gì? Bình thường thôi, đau là chắc chắn phải đau rồi. Nhưng ngươi đã tin ta, thì nên biết, chỉ cần ta ở đây, ngươi tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”
“Phải, ta tin. Ta sẽ không có việc gì.” Triệu Tam cắn răng chống đỡ một con sóng đau đớn khác.
Cuối cùng Triệu Tứ nhận được tin tức là, Tam Tỷ nàng bình an sinh hạ trưởng tử, mẹ tròn con vuông.
Lý thiếu phu nhân Triệu thị căn bản không quan tâm người khác biết rằng, nàng đã ngụy trang thành con gái của bà vú, tại lúc Trần Bồi Hồi nhập kinh không lâu liền hướng nàng cầu y.
Tam Tỷ bị điên sao?
Nhưng điều làm cho nàng càng căm phẫn là, cơ hồ tất cả tỷ muội, có thể đích thân đến liền đích thân đến, không thể đích thân đến liền sai người đến, giống như xa luân chiến vậy (đánh luân phiên), hung hăng đè ép nàng một trận.
Đáng ghét, thật đáng ghét. Trần Bồi Hồi đáng ghét, chuyện gì đều đứng đầu, quá đáng ghét.
Triệu Tứ hận thiếu chút nữa xoắn rách khăn tay, song kiểu nào cũng không dám đi trêu chọc Trần Bồi Hồi nữa.