Bơi Đêm

chương 106: điều kiện được yêu thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước khi về Thượng Hải, Điền Tư hẹn gặp Thịnh Gia Vọng.

Hiện tại đang là thời điểm có nhiều chuyện xảy ra, trường cấp ba bên cạnh liên tiếp có hai học sinh nhảy lầu, Điền Tư lo Thịnh Gia Vọng cũng sẽ xảy ra chuyện.

Trong điện thoại, Điền Tư nói anh mời, hỏi Thịnh Gia Vọng có muốn ăn gì không. Thịnh Gia Vọng buột miệng nói McDonald"s, và nhất định phải là McDonald"s đối diện với công viên Phong Trang, ăn xong vừa hay có thể đến công viên đánh cầu lông luôn. Điền Tư cười rồi nói được, anh đến McDonald"s sớm để chờ người, đến sớm hai mươi phút là thói quen của anh.

Sau mấy trận mưa lớn, nhiệt độ của Dũng Thành giảm đột ngột, có người đã mặc áo lông vũ mỏng.

Điền Tư lấy xong đồ ăn, khi ngẩng mắt vừa hay nhìn thấy Thịnh Gia Vọng đến. Cậu ta không sợ lạnh, mặc một chiếc áo khoác thể thao mùa xuân hè, đeo một túi vợt cầu lông mới tinh, hoàn toàn là trang phục thể thao. Điền Tư giơ tay chào cậu ta rồi hai người ngồi xuống, Thịnh Gia Vọng tu ừng ực cốc Coca Cola rồi nói mình vừa chạy từ nhà đến. Điền Tư thấy tóc chân cậu ta đều là mồ hôi, lo cậu ta lại cãi nhau với thầy Thịnh, đợi Thịnh Gia Vọng thở đều rồi mới hỏi cậu ta: "Dạo này cậu thế nào?"

Khi mọi người trò chuyện, nếu hỏi dạo này bạn thế nào thì thường có hai ý.

Một là hỏi bạn sống thế nào, hai là hỏi bạn có hạnh phúc không. Điền Tư muốn hỏi là ý sau, Thịnh Gia Vọng đáp: "Khá tốt."

Hai người ngồi ở tầng hai, dựa vào cửa sổ sát đất, ánh nắng ngập tràn như nước súp, bé gái mặc váy xòe bồng bềnh tạo dáng múa ba lê, chỉ đạo cho bố chụp ảnh cho mình, Thịnh Gia Vọng đeo kính nên ánh sáng trong mắt bị tròng kính nhựa che mất, giảm đi chút thần thái nhưng toàn thân trông vẫn rất nhẹ nhàng và đầy đặn, cậu ta mỉm cười nói: "Thực sự khá tốt, đừng lo cho tôi."

Cậu ta lại bổ sung thêm câu: "Chỗ này đông người, đợi ra ngoài rồi lại nói với cậu."

Hai người đi về phía công viên Phong Trang.

Trên con đường đá sỏi vụn, Thịnh Gia Vọng nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.

"Bố tôi phát hiện ra tôi lén lút uống thuốc, hỏi tôi làm sao vậy, tôi cũng nói rồi, bố tôi ngồi trong phòng khách khóc cả buổi tối, bây giờ ngày nào cũng làm bữa sáng cho tôi, khuyên tôi đừng lo lắng. Tôi nghĩ thật kỳ lạ, trước đây khi tôi thi đứng top 20 khối cũng không thấy ông ấy làm bữa sáng cho tôi, bây giờ khi bị bệnh, ông ấy lại càng ngày càng tốt với tôi."

Trong lúc nói chuyện, họ đã đi đến sân bóng.

Trong sân có người nên hai người lại ngồi lên ghế đá chờ một lúc, Thịnh Gia Vọng dùng vợt quét mấy viên sỏi nhỏ trên đất.

Thịnh Gia Vọng sắp xếp ngôn ngữ rất lâu rồi mới dùng giọng điệu chậm rãi quen thuộc nói: "Có lẽ để thực sự được yêu thương không cần phải có thành tích tốt, tôi và bố tôi trước đây đều đã đặt sai điều kiện, khó trách không tìm ra được lời giải." Điền Tư có chút ngạc nhiên nhìn cậu ta, Thịnh Gia Vọng hiếm khi hài hước mà nói: "Không ngờ rằng tôi cũng có thể nói ra lời sến súa như vậy nhỉ."

Hai người cùng bật cười, nhìn có chút ngốc nghếch.

Đánh xong bóng, Thịnh Gia Vọng mời Điền Tư uống nước ngọt.

Thịnh Gia Vọng như nhớ ra điều gì đó mà hỏi anh: "Sao dạo này cậu không ở trường?"

Điền Tư nói: "Tôi có chút việc nên chuyển đi Thượng Hải rồi, vừa hay được bầu bạn với ông bà ngoại, cuối tuần lại trở về Dũng Thành."

Thịnh Gia Vọng vẫn nhớ chuyện cậu ta nhìn thấy Điền Dục Mẫn ở bệnh viện, chỉ có thể vụng về ám chỉ nói: "Vậy ông bà ngoại cậu vẫn khỏe chứ?"

Điền Tư nghĩ đến những cái ống ở trên người ông ngoại, chỉ có thể nói, "Bà ngoại tôi rất khỏe, ông ngoại thì tuổi cao rồi nên có chút đau ốm."Thịnh Gia Vọng ồ một tiếng rồi lại hỏi anh: "Vậy bên ông nội cậu thế nào? Sức khỏe tốt chứ?"

Điền Tư gật đầu rồi nói, "Ông tôi xương cốt khá cứng cáp, vẫn có thể ra ngoài mở cuộc họp nói chuyện."

Thịnh Gia Vọng đã cố căng da đầu hỏi: "Vậy cô của cậu thì thế nào?"

Điền Tư mỉm cười nói: "Rốt cuộc cậu muốn hỏi gì?"

Thịnh Gia Vọng vội vàng xua tay: "Không có gì, chỉ là..."

Điền Tư nhìn về phía cậu ta, đúng lúc dừng lại thì Thịnh Gia Vọng cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: "Lần trước tôi nhìn thấy cô của cậu ở bệnh viện, cô ấy cũng đi khám ở khoa tâm thần." Khi cậu nói xong, xung quanh đều trở nên yên tĩnh, hai người đứng dưới gốc cây long não, phía trên không có tiếng ve kêu, cũng không có mặt trời, có thể nói là vạn vật đều lặng im. Kính của Thịnh Gia Vọng vẫn lằn vết mồ hôi, cậu ta không thể nhìn rõ biểu cảm của Điền Tư.

Cậu ta chỉ nghe thấy Điền Tư dùng giọng điệu khô khốc hỏi lại: "Cô ấy bị sao vậy?"

*

Hồ Già ăn cơm xong liền dọn dẹp bát đũa, tự giác quét dọn vệ sinh.

Sau khi cô và Điền Tư chuyển vào thì phòng của mẹ Điền Tư thường đóng cửa, chỉ khi nào trời có nắng đẹp thì anh mới mở cửa sổ ra thông gió.

Hồ Già từng tò mò nhìn vào bên trong một cái, trang trí trong phòng ngủ cực kỳ tĩnh lặng và đẹp đẽ, tấm thảm lông cừu màu xám cát vân vảy cá, rèm cửa sổ có hoa văn đuôi phượng với tua rua đối xứng, giường gỗ óc chó với đầu giường rộng, bên cạnh giường còn đặt một chiếc ghế sofa, cùng với bàn trang điểm thanh nhã., trong phòng vẫn còn dư chỗ, Trì Vân dùng sáchđể lấp đầy cả bức tường, còn có một cuốn album dán lá vàng, cao hơn cả một đứa trẻ con năm, sáu tuổi.

Hồ Già nghĩ, người ở trong căn phòng kiểu này thì chắc hẳn là sẽ rất hạnh phúc.

Ít nhất là không phải lo lắng về tiền bạc.

Điền Tư đã trở về, anh đang xoay chìa khóa mở cửa thì Hồ Già đã chạy đến mở cửa ra.

"Sao về muộn vậy?" Cô thấy anh còn ôm theo chậu hoa Gabriel nên ngạc nhiên nói, "Anh mang nó qua đây kiểu gì vậy? Đi tàu cao tốc à?"

Điền Tư đặt chậu hoa lên ban công rồi xịt chút nước cho nó: "Tàu cao tốc không cho mang nên anh bắt taxi qua đây." Hồ Già tặc lưỡi rồi ngồi xuống sờ cánh hoa trắng sáng, rồi sờ đến khuôn mặt của Điền Tư, miệng cô lẩm bẩm: "Hai người giống nhau ghê." Anh hôn nhẹ lên cô, ngửi thấy mùi rượu trái cây trong hơi thở của cô, anh ôm cô hỏi, "Sao lại uống rượu?"

Hồ Già cười hì hì.

Cô đưa điện thoại cho anh xem, trên đó là tiền thù lao mà cô nhận được từ quảng cáo, tròn hai vạn ba nghìn.

Điền Tư nhướn mày nói: "Giỏi quá!" Hồ Già thần bí nói với anh: "Nói cho anh biết, giờ em đã tiết kiệm được sáu vạn rồi."

"Ừ." Điền Tư gật đầu phối hợp với cô rồi nói, "Mau giấu kỹ tiền đi, dùng vào chỗ then chốt ấy, đừng để bọn lừa đảo ngửi thấy mùi."

Hồ Già đã uống mấy lon bia, giờ cô dễ cười, khi cười thì ngã vào người anh, Điền Tư vỗ về cô, anh nói đợi lát nữa sẽ cùng cô ăn mừng rồi đi vào phòng tắm trước, gột rửa những cảm xúc tiêu cực đã mang về từ Dung Thành, anh thay một bộ quần áo sạch, lấy thuốc từ trong túi ra rồi uống vào. Khi bước ra ngoài, Điền Tư đã mang lên vẻ mặt thư thái.

Hồ Già lục ra album ảnh gia đình của anh rồi hỏi rằng mình có thể xem không.

Cô nhẹ giọng nói: "Em cũng muốn xem ảnh thời thơ ấu của anh cơ, yêu đương không phải là phải hiểu nhau sao?"

Hồ Già học cách dùng ánh mắt và giọng nói từ lớp diễn xuất nên càng lúc càng biết diễn, Điền Tư đã bị nắm thóp rồi, Hồ Già nói gì thì anh nghe nấy.

Anh đành gật đầu một cách ngoan ngoãn, Hồ Già cười hì hì rồi kéo Điền Tư ngồi lên sofa, mở rộng cuốn album lớn ra, bên trong là ảnh của Điền Tư từ khi sinh ra, bố mẹ anh đã sắp xếp theo ngày tháng năm, họ thậm chí còn viết chú thích bên cạnh một số tấm ảnh như: Năm X tháng X ngày X, chụp tại Lưu Ly Quang Viện Kyoto Nhật Bản, thu đến rồi, lá phong tương tư đỏ thắm, Điền Tư nói chỗ này giống như trong phim, vậy thì mỗi năm mẹ sẽ dẫn con đến đây xem phim nhé. Nét chữ của những dòng chú thích này vô cùng mềm mại và uyển chuyển, hẳn là do Trì Uẩn viết.

"Ồ, cậu nhóc này hạnh phúc vậy sao?" Hồ Già cảm thán một câu.

Cô lật ảnh mà không chú ý đến vẻ mặt cô đơn của Điền Tư.

Hồ Già càng xem càng thấy ghen tị.

Điền Tư từ nhỏ đã nhận được hình thức giáo dục khác cô, anh giàu có cả về vật chất lẫn tinh thần.

Bố anh dẫn anh đi lướt sóng, mẹ anh dẫn anh đi trượt tuyết, bản thân anh cũng có rất nhiều sở thích, mỗi năm họ đều chụp ảnh chung dưới chân núi Matterhorn, tháng 12 ở Thụy Sĩ lạnh đến mức thở ra hơi trắng, Điền Bồi Anh cười ôm Trì Uẩn và Điền Tư, ba người cùng nhìn về phía ống kính, máy ảnh phim Hasselblad có màu sắc ấm áp và dịu dàng, như phủ lên một lớp men cho quá khứ của Điền Tư.

Phía sau còn có ảnh Điền Tư đi Mỹ tham gia cuộc thi robot.

Điền Tư mặc một chiếc áo hoodie thi đấu, yên lặng nhìn về phía ống kính, tay còn cầm chú robot nhỏ mà anh làm.

Bên cạnh tấm ảnh này cũng có chú thích, nét chữ mạnh mẽ thoáng qua, Hồ Già nhìn một lúc mới nhận ra đây là lời Điền Bồi Anh viết: Màn thi đấu rất tuyệt vời trong cuộc thi lần này, bố rất tự hào, thực sự không biết nói gì hơn, mua mô hình Lego Star Wars tặng cho con. Cuối cùng, bên cạnh còn có hình một chú robot nhỏ được vẽ nguệch ngoạc bằng bút dầu, tay ôm những bông hoa hồng to.

"Đây là của mẹ anh vẽ à?" Hồ Già chỉ vào chú robot nhỏ.

Cô nhớ rằng mẹ Điền Tư là họa sĩ.

"Bố anh vẽ đấy."

Hồ Già hỏi anh: "Bố anh cũng vẽ à?"

"Không phải." Điền Tư nghĩ một lúc rồi nói, "Bố anh lên đại học học tài chính, khi lên cao học cũng học tài chính, khi ra ngoài làm việc cũng chỉ thành thật làm đầu tư mạo hiểm, ông ấy luôn nói rằng công việc của mình rất nhàm chán."

"Trên đời có rất ít công việc không nhàm chán."

Hồ Già lật xong cuốn album rồi.

"Sao đến lúc học cấp hai là hết rồi? Ồ, bố mẹ anh chia tay có phải không?" Hồ Già lẩm bẩm.

"Ừ." Điền Tư không trả lời gì nhiều, anh cất album đi. Hồ Già nhìn thấy sự im lặng đậu trên lông mày anh, cô ôm lấy anh.

"Nhớ bố mẹ à?" Cô hỏi anh, Điền Tư gật đầu. Cô nhẹ nhàng nói: "Vậy thì đi gặp họ đi, dù sao bây giờ anh cũng rảnh mà, ra nước ngoài cũng rất thuận tiện, gọi video cũng được mà." Điền Tư không đáp lại mà chỉ ôm Hồ Già chặt hơn, không biết là ai chủ động, họ bắt đầu hôn nhau, Điền Tư quyến luyến luồn vào trong váy ngủ của cô, mơn trớn làn da ấm nóng của cô.

Hồ Già rất nhanh chóng đã mềm nhũn như nước rồi bị anh ôm vào phòng.

Ga giường có hơi ẩm ướt.

Mái tóc đen của Hồ Già dính sát trên vai lưng, cô theo động tác của Điền Tư khẽ thở ra.

Điền Tư ngậm lấy bầu ngực cô, dùng miệng mút mát đầu v* rồi nhẹ nhàng nhả ra, dùng ngón tay vân vê, kéo căng đầu v* mềm mại. Hồ Già bị anh kích thích đến rên rỉ, nói ra những lời dâm đãng, miệng nói chơi đi, làm đi, rồi lại nói muốn chết cùng anh, Điền Tư gần như điên cuồng nhìn sâu vào đôi mắt cô, bóp eo cô, tiết tấu bên dưới càng lúc càng nhanh hơn.

Huyệt nhỏ của Hồ Già bị anh làm đến vang tiếng, bên tai toàn là tiếng nước "ọc ọc chép chép".

Cô lên đỉnh, âm đ*o mềm trơn, chật hẹp run rẩy một cách điên cuồng, siết chặt lấy dương v*t của Điền Tư vào trong, nuốt mút một cách ngấu nghiến.

Điền Tư nằm đè lên người cô rồi xuất tinh, hai người ôm nhau thêm một lúc, Hồ Già dỗ dành Điền Tư rút dương v*t ra rồi giúp anh tháo bao, thắt nút bao cao su dưới ánh đèn, vân vê đống tinh dịch đặc sệt trắng đục bên trong, trông có chút giống sữa chua. Cô lật người rồi xoa bóp cơ ngực trắng như tuyết của anh, lại sục dương v*t thêm mấy cái, bắt anh bắn ra mấy tia tinh còn sót lại, sau đó dùng ngón tay chấm vào, định đưa vào miệng liếm.

Điền Tư cảm thấy bẩn nên anh lấy giấy lau cho cô, Hồ Già lại đánh anh một cái.

Điền Tư xả đầy nước vào bồn tắm rồi ném vào một quả bóng tắm.

Hai người nằm trong đám bọt bong bóng mềm mại trắng xóa, Điền Tư dùng giấy nến màu gấp cho cô một chú cáo con sau đó lại gấp một chú thiên nga nhỏ.

"Thú vị thật." Hồ Già dùng tay đẩy chú thiên nga bơi về phía trước, "Cái này cũng là do bố mẹ anh dạy anh gấp à?"

Điền Tư gật đầu, anh nói mình còn biết gấp cú mèo và thỏ, còn có chó tai cụp nữa.

"Đúng là một đứa trẻ hạnh phúc ghê." Hồ Già cảm thán một câu như vậy.

"Em biết không?" Điền Tư hôn lên vai cô, cô nghiêng đầu, lắng nghe anh nói chuyện.

Anh khẽ nói với cô, "Cuộc thi đấu ở Mỹ đó anh hoàn toàn không giành được giải, nhưng bố anh vẫn mua quà cho anh."

"Hì hì.." Hồ Già nói với anh, "Chứng tỏ là bố anh mua quà cho anh không cần lý do mà."

Chưa đợi Điền Tư phản ứng, cô lại hôn anh, "Em hôn anh cũng không cần lý do."

Truyện Chữ Hay