Vừa vào mùa đông thời tiết ở Tam Giác Vàng thật không tồi, ánh nắng ấm áp, đứng sưởi bên dưới đúng là một loại hưởng thụ xa xỉ. Mạc Bắc đứng trên bờ ruộng lúa, ngẩng đầu nhắm mắt tận hưởng ánh nắng mặt trời, qua một lúc lâu mới thôi. Ngây ngốc ở nơi này bảy năm, hắn sớm có cảm giác thân thuộc, nếu như thật phải đi, tựa như bị cắt đi một khúc thịt trên người.
Vừa nãy vất vả lắm mới dỗ dành được Nhan Lập Khả, sau đó, hắn liền lái xe đến cánh đồng lúa này. Một khoảng ruộng lúa xanh mơn mởn, kết hợp với nền trời xanh mây trắng, đẹp tựa như một bức tranh. Mạc Bắc đi dọc theo bờ ruộng bé nhỏ, cúi đầu nhìn hình bóng của mình phản chiếu dưới mặt nước, gương mặt tái nhợt, thân hình cũng gầy, chỉ có đôi mắt là đen óng, cũng coi như là đẹp đi. Hắn nhớ Hạng Ý rất thích hôn lên mắt hắn, cánh môi ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da hắn, thứ cảm giác đó làm cho hắn cảm thấy gần như ngất đi, nhịp tim cũng đập mãnh liệt hơn bình thường. Nghĩ đến đây, Mạc Bắc nhịn không được ngồi xổm xuống, ngẩn người nhìn đôi mắt được phản chiếu dưới nước của mình.
Thật ra nếu như nhìn kỹ, tình trạng bệnh tật nguy cấp của hắn đã lộ ra một hai dấu hiệu. Chẳng qua do mọi người hằng ngày đều nhìn thấy hắn, nên không quá chú ý mà thôi.
Ngây ngẩn chốc lát, cười khổ một tiếng, hắn từ từ đứng lên.
Trước kia A Lẫm từng nói với hắn, mọi ân oán ngày trước đều là lỗi của bọn họ, là do Hạng Khôn không từ thủ đoạn, là Mạc Lẫm lợi dụng Đằng Lăng giết cả nhà Hoắc gia. Hại chết Hoắc gia là bọn họ, không phải Mạc Bắc, không phải là hắn, Hạng Ý không có lý do gì để chà đạp hắn như vậy.
Mạc Bắc mơ hồ nhớ lại, lấy ra một cái túi từ trong ngực, nhìn một lúc, con ngươi óng ánh trở nên ảm đạm một phần.
Thế nhưng cũng là có lỗi, có gì khác biệt? Đúng là khi đó hắn không tỉnh táo bị điều khiển, bị thôi miên, nhưng độc là do chính tay hắn đã hạ, thông tin có được cũng đích thực do hắn nghe trộm rồi báo lại cho Hạng Khôn. Bàn tay hắn nhuốm máu của người nhà họ Hoắc, có phải tự nguyện hay không, cũng đâu có gì khác biệt…
Hắn không muốn giải thích, cũng không trốn tránh trách nhiệm. Hắn sống hơn hai mươi năm, chưa từng làm điều gì theo ý muốn của mình, chỉ tận tâm cố gắng bảo hộ một người duy nhất, nhưng đến phút cuối cùng, rốt cuộc không duy trì nổi nữa. Hắn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hạng Ý, một đứa bé vừa mới chào đời, đôi mắt đen láy mở to chơm chớp, môi bĩu lên tựa như muốn khóc. Hắn nhìn đôi mắt ấy mười bảy năm, từng li từng tí, đã khắc sâu trong xương tủy, làm cách nào cũng không quên được.
Mạc Bắc chậm rãi bước đi, bước nhân theo nhịp đập của tim, đi thật lâu cuối cùng đến được khu đất cao bên cạnh ruộng lúa, thở hổn hển một lát, hắn nắm thật chặt chiếc túi trong ngực, vừa buông ra, sau đó phát ngốc một lúc, mới lặng lẽ mở ra một khe nhỏ.
Xếp đầy một túi lớn, mềm mại, đỏ tươi.
Bởi vì thu thập mấy thứ này mà bàn tay bị trầy xước không ít, hắn ngơ ngác nhớ lại những miệng vết thương nhỏ trên tay Hạng Ý, hai người bỗng nhiên đã có chút liên quan nhau, Mạc Bắc hơi cong khóe miệng, ánh mắt vui vẻ.
Khu đất cao này được nắng chiếu sáng rất nhiều, gió cũng thoang thoảng, một buổi chiều, có lẽ là đủ.
Mạc Bắc cẩn thận lấy từ trong túi ra, không dám dùng sức, sợ sẽ cầm hỏng mất. Cẩn thận trải từng cánh ra nền đất, lúc khom người xuống nhịp tim lại đanh nhanh lên, ngón tay run run, hắn cố sức chịu đựng, chờ cho khỏe lại mới tiếp tục ngồi xuống.
Sân vườn Hạng gia gieo trồng không ít hoa hồng đỏ, giống như những bụi hoa khác, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoa hồng có chút gì đặc biệt, nhưng hiện tại, đột nhiên cảm giác những bông hoa này xinh đẹp hơn các loại hoa khác nhiều, đến cả hương hoa cũng khiến người ta say đắm.
Mạc Bắc chậm rãi xếp từng cánh, đến khi trải xong toàn bộ số cánh hoa ra nền đất, hắn từ từ đứng lên, nghỉ ngơi một chút, sau đó lùi về sau vài bước, dựa vào vách tường bên cạnh khu đất rồi ngồi xuống. Ánh mặt trời chan hòa, không khí mang theo làn gió nhẹ man mát, Mạc Bắc dựa đầu lên vách tường nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm trí hiện lên hình ảnh Hạng Ý ở giữa bụi hoa hồng đêm hôm đó, dáng người cao lớn, khóe miệng khẽ mỉm cười. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Hạng Ý rất dịu dàng, hắn sợ sẽ nhớ cả đời.
Tiểu Ý, nếu như anh đi, em có thể thỉnh thoảng nhớ đến anh không? Nếu như… Anh chết, có phải em sẽ không hận anh nữa, một ngày nào đó có thể tha thứ cho anh?
Mạc Bắc mở mắt ra nhìn một mảng lớn cánh hoa đỏ trên mặt đất, hắn ngây ngốc ngắm nhìn, qua một lúc lâu khẽ cong khóe miệng lên, cười đến cay đắng.
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, khu đất cao này là nơi hắn phải mất mấy buổi tối mới tìm được chỗ thích hợp nhất, quả nhiên giống như dự đoán của hắn, ánh nắng sung túc, gió thoảng nhè nhẹ, sau mấy giờ chiều, số cánh hoa gần như được hong khô hết. Hắn chống vách tường đứng dậy, khom người nhặt lên một cánh hoa nhìn thử, không còn mềm nhũn, nhưng màu sắc vẫn tươi đẹp, giống như dự tính. Kìm lòng không được mỉm cười, Mạc Bắc lại thu thập số cánh hoa trên mặt đất, cẩn thận cất kỹ vào lại túi.
Sắc trời dần tối, nhưng vẫn còn một lúc mới đến giờ tan học của Hạng Ý. Trên đường trở về, Mạc Bắc vô thức nhìn xung quanh, bỗng nhiên dừng bước, cách đó không xa ở phía nam, có một tòa kiến trúc màu trắng đập vào trong mắt hắn, hắn nhớ đó là nơi thờ cúng linh thiêng của người dân Tam Giác Vàng, Thần Điện Hull Nặc.
Hắn ở Tam Giác Vàng nhiều năm như vậy, nhưng chưa lần nào đến nơi này. Dường như người như bọn hắn, ánh sáng nơi đó quá thánh khiết, cuối cùng sẽ làm hiện lên hai bàn tay máu tanh, càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi. Ánh sáng càng nhiều, hình ảnh càng rõ, càng chiếu ra người hắn không thanh sạch. Mạc Bắc dừng chân, nhìn xem Thần Điện, vô thức xoa lồng ngực. Có lẽ thật sự có ông trời, bây giờ mình như thế này, là do báo ứng, không thể trách ai khác.
Mạc Bắc thả tay xuống, ngây người một lúc, rốt cuộc đi vòng qua, hướng về phía Thần Điện.Karo muốn ngủ cũng không ngủ ngon được, bây giờ hắn đang nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà, bàn tay vẫn nắm chặt cái chai kia. Hắn không rõ tại sao một linh hồn đã chết nhiều năm như vậy mà còn có tâm niệm sâu sắc đến thế. Mặc dù lần đầu nhìn thấy linh hồn này cũng đoán được là nó chết oan, nhưng tình cảm bi thương thế này, cảm giác được, nhưng không thể giải thích vì sao.
Hắn bất giác vuốt ve miệng chai, một lúc sau giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào làn khí, “Ngươi này, khiến ta ngủ không ngon.” Nói xong, đầu ngón tay hắn xuất ra ánh sáng màu lam, tiếp sau đó ánh sáng xuyên vào trong bình, làn khí tựa như dày đặc thêm chút ít, lơ lửng cũng không còn yếu ớt như khi trước. Karo thấy được, có chút tươi cười.
Cảm ơn ngươi.
Karo ngẩn người, chợt kịp phản ứng, đem cái chai lại gần hơn, “Có thể nói chuyện rồi à?”
Ừ…
Làn khí di chuyển lên xuống, âm giọng như có chút mỉm cười.
Nhiều ngày qua, cảm ơn ngươi vẫn luôn giúp ta. Ta khỏe hơn nhiều, không cần lãng phí năng lượng của ngươi nữa.
Không biết vì sao, đáy lòng Karo bỗng nhiên rung động, khóe miệng cong vút lên, “Sao lại nói là lãng phí, không việc gì đâu, ngươi còn rất yếu, ta biết chừng mực.”
…
Làn khí im lặng một lúc, chậm rãi lui tới đáy bình, nằm yên, Karo chợt lo lắng, chống tay ngồi dậy, giọng điệu nhẹ nhàng, “Làm sao vậy?”
... Có hơi, không quen.
“Hả? Không quen gì?”
Làn khí trắng lại lơ lửng, Karo mơ hồ cảm giác nó đang nhìn mình.
Thật lâu rồi không có ai đối xử tốt với ta như vậy, thật sự, cảm ơn ngươi.
Từ nhỏ đến lớn Karo vẫn luôn được tiếp xúc với sự ấm áp, bao gồm người cúng bái, người cầu nguyện, thậm chí là người đến chữa bệnh, đều hy vọng nhận được sự tốt đẹp, hắn rất quen thuộc với việc mỗi linh hồn cầu xin vui vẻ hay hy vọng, nhưng duy nhất tử hồn này, đem đến cho hắn cảm giác cô đơn, trống vắng lạnh lẽo, từ bỏ mọi hy vọng. Thứ cảm giác đó khiến hắn hít thở không thông, rất khó chịu, lần đầu tiên hắn luống cuống như thế, muốn làm cho nó ấm áp, nhưng không biết nên làm thế nào.
Hắn chậm rãi nắm chặt cái chai, tựa như truyền độ ấm áp, “Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ người, sẽ không để ai làm hại ngươi nữa. Ít nhất, khi ta còn sống sẽ mãi mãi bên cạnh người, sẽ không để cho ngươi cô đơn nữa, được chứ?”
Làn khí như đang ngẩn người, không nhúc nhích, qua thật lâu, Karo cảm giác lòng bàn tay ấm lên, nong nóng, hắn biết, đây là phản ứng cảm xúc mãnh liệt của linh hồn. Bên tai lại vang lên âm thanh kia, một giọng nói ôn hòa êm ái, rất dễ chịu, tựa như một loại nhạc khí.
… Cảm ơn.
“Cốc cốc cốc.”
Đột ngột có tiếng gõ cửa, Karo sờ lên cái chai, thấp giọng nói, “Vào đi.”
Da Mỗ đẩy cửa ra, nhìn bộ đồ ngủ của cậu chủ nhà mình, gãi đầu, “Thiếu gia, có vị khách xin cậu làm một cái linh vật hộ mệnh.”
Karo gật đầu, đứng lên, đặt cái chai vào một cái giá chuyên biệt, khom người mỉm cười với nó, “Ta đi ra ngoài một lát, người chờ ta trở lại nhé.”
Ừ, được.
Da Mỗ nghe thấy âm thanh kia thì hoảng sợ, rùng mình một cái. Hắn là Tế Tự thực tập, tệ lắm cũng có thể nghe được một ít âm thanh của Linh Hồn, cái tử hồn này hai ngày trước còn yếu ớt đến không cử động được, bây giờ có thể nói rõ ràng như vậy, chắc hẳn thiếu gia nhà mình đã hao tổn không ít linh lực. Da Mỗ hơi đau lòng, nhưng thể không nhiều lời, đành phải thở dài.
Karo nhắc nhở vài cái mới yên lòng, hắn quay người nhìn Da Mỗ đang đứng sững sờ, cảm thấy buồn cười, “Sao vậy? Cũng không phải lần đầu nghe thấy linh hồn nói chuyện.”
Không phải là vì linh hồn nói chuyện, là Thiếu gia… Da Mỗ buồn lòng cắn môi, hắn không muốn để Karo tiếp vị khách kia, dù sao mấy ngày nay đã rất mệt, có lẽ nên nghỉ ngơi, thế nhưng…
Da Mỗ do dự một chút, rốt cuộc vẫn cẩn thận mở lời, “Thiếu gia,…”
“Sao?”
Da Mỗ cắn răng, ho một tiếng, “Vị khách vừa đến là… là… Là người mà ngày đó chúng ta cứu.”
Đứng trong Thần Điện Mạc Bắc cảm giác có hơi không được tự nhiên, cảm giác này hắn rất quen thuộc, đó là cảm giác mất mát, rất khó chịu, thậm chí làm tâm tình vặn vẹo, tựa như ngày trước đã quanh quẩn tới đây. Hắn vô thức lấy một tay ôm lấy cánh tay kia, mím môi.
Những ảo ảnh đó vô cùng rõ ràng, hắn ép mình quên đi, nhưng vẫn không kiểm soát được mà hiện lên trong tâm trí. Hắn nhớ những hình ảnh đó bắt đầu xuất hiện từ khi hắn vừa bị mất trí nhớ, mỗi lần bị thương nặng, ý thức hỗn loạn, những thứ đáng ghét kia sẽ luẩn quẩn trong đầu, khiến cho hắn muốn thoát cũng không được. Hắn vẫn nhớ có một âm thanh, nghe rất quen thuộc, liên tục ghé vào lỗ tai hắn cầu xin hắn, xin hắn rời đi, giao thân xác lại cho nó.
Trong đống ảo ảnh đó có rất nhiều người, nhưng nhiều nhất, vẫn là Hạng Ý. Dịu dàng, mỉm cười, tàn bạo, lạnh lùng. Có khi làm cho hắn mê say, có khi lại khiến hắn sợ hãi. Hắn vẫn cho rằng đó chẳng qua là giấc mơ.
Kể từ sau khi khôi phục trí nhớ, những ảo ảnh đó không còn xuất hiện nữa. Hắn cẩn thận ngẫm lại, có lẽ là do từ đó về sau hắn không còn bị thương nặng thêm lần nào. Vài ngày trước, lúc bị đuối nước, hắn mơ hồ tựa như được nghe lại âm thanh kia, mông lung, nhưng khi tỉnh lại lại không còn.
Có lẽ, thật sự là ác mộng, nếu như những thứ trong mộng tái hiện, hắn thật sự sợ Hạng Ý sẽ trở nên giống như những hình ảnh kia, lạnh lùng, âm trầm, đối xử tàn nhẫn với hắn.
Ngây người suy nghĩ, trong đầu bất giác nhảy ra một cái tên.
Ngoài Hạng Ý, thật ra còn có một người đàn ông khác, trong ảo ảnh, Hạng Ý làm hắn cảm thấy đau khổ, trái tim đau đớn, nhưng người đàn ông kia lại khiến hắn cảm thấy áy náy, còn thêm một loại cảm xúc lưu luyến.
Lăng Viêm.
Đó là ai?
Hắn đứng ngẩn người, mê man suy nghĩ, sau lưng đột ngột vang lên âm thanh, “Chào anh.”
Mạc Bắc giật mình, quay lại thì trông thấy một thiếu niên mỉm cười đưa tay về phía hắn, “Xin chào, tôi là Tế Tự của Thần Điện, Karo Hull Nặc, anh tìm tôi sao?”
Thiếu niên mang một đôi kính mắt viền vàng, dưới tấm kính mỏng là một đôi đồng tử màu lam, loáng thoáng bị vài sợi tóc che giấu. Gương mặt thiếu niên tựa như tượng thần điêu khắc, tinh sảo không rõ, ngũ quan cũng rất sâu nét. Mạc Bắc không ngờ người Thủ hộ của Tam Giác Vàng trong truyền thuyết lại anh tuấn như thế, thấy tận mắt chợt sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì có hơi xấu hổ liền đưa tay nắm lấy bàn tay Karo, “Xin chào, thật có lỗi vì muộn như vậy còn làm phiền ngài.”
Thời điểm buổi chiều thế này hoàn toàn không có người nào, đa số mọi người đi vào ban ngày, là thời điểm Thần Điện được ánh mặt trời chiếu sáng đẹp đẽ nhất, làm cho người ta cũng có cảm giác thần thánh chút ít. Karo nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, cười nói, “Anh không cần vội, tôi kinh doanh /.”
Mạc Bắc ngẩn ngơ, trông thấy đôi mắt Karo chớp chớp, mới nhịn không được hé miệng cười. Người này thật hài hước.
Karo duy trì lịch thiệp, nhưng trong lòng đột nhiên có cảm giác khác thường. Lòng bàn tay đối phương lạnh như băng, không phải nhiệt độ cơ thể của người bình thường, nhưng khi nắm trong tay lại khiến cậu có cảm giác quyến luyến kỳ lạ. Cậu nhìn thấy dáng tươi cười áy náy của Mạc Bắc, chợt nhớ đến tử hồn trong chai. Âm giọng của linh hồn kia giống y hệt với Mạc Bắc, chẳng qua âm thanh của người trước mặt này rạng ngời hơn, nghe không có vẻ bi thương đến như vậy.
Cậu nắm một lát, buông tay cười nói, “Xin hỏi quý danh của anh?”
Mạc Bắc cảm thấy Karo làm hắn có cảm giác thật thoải mái, thật sự như chìm đắm trong thế giới bình yên, nhớ đến người này từng giúp đỡ một ít lúc trước, lòng Mạc Bắc cũng thả lỏng, “Tôi họ Mạc.”
Mạc, Mạc Bắc.
Karo thầm gọi tên của hắn trong lòng. Cậu sớm biết là vậy, chỉ là hỏi một câu tượng trưng, nhưng cái tên này, thầm gọi trong lòng, cảm giác rất mềm mại.
Mạc Bắc…
“Anh Mạc này, anh nói muốn làm một linh vật hộ mệnh đúng không?” Karo dẫn hắn đi vào trong Thần Điện, vừa đi vừa nói chuyện, “Là làm cho ai? Hình dạng gì?”
Mạc Bắc được cậu dẫn đi, đường đi trang hoàng trong Thần Điện làm hắn bất ngờ, vách tường hoàn toàn trong suốt như băng, không biết được làm bằng vật liệu gì, còn giống như tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến hắn hơi khẩn trương, “Dây chuyền đi,” Mạc Bắc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ đến vết bớt của Hạng Ý, nói tiếp, “Mặt dây chuyền đại khái lớn như vầy,” Hắn dùng tay phác họa, “Màu đỏ sậm, hình con rắn, có thể chứ?”
Karo khẽ nhíu mày, rốt cuộc hiểu ra, cậu biết Mạc Bắc muốn làm cho ai rồi. Hạng Ý rất nổi tiếng với cái vết bớt kia, ở trường học chính là hình mẫu tiêu biểu của nhiều nữ sinh, có người còn tưởng rằng vẽ lên, đám đàn em đi theo y cũng bắt chước vẽ một cái, thống nhất thành ký hiệu của tổ chức gì đấy, lúc đó Karo nghe xong nhịn không được cười một hồi lâu.
Người đàn ông này, lúc hôn mê không ngừng nhớ đến Hạng Ý, hôm nay đến đây cầu phúc, cũng là vì thiếu niên kia. Trong lòng của cậu bỗng nhiên run lên, nghĩ đến tử hồn ở trên lầu, Karo vô thức dừng bước.
Chẳng lẽ…
Mạc Bắc bất ngờ, dừng lại theo cậu, “Ngài sao vậy?”
Karo lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào đôi mắt hiền hòa của Mạc Bắc, thấy Mạc Bắc có hơi không được tự nhiên, qua một lúc, cậu mới hỏi hắn, “Anh Mạc, anh yêu người đó sao?”
“Cái gì?” Trái tim Mạc Bắc co rút lại, ngây cả người.
Karo khôi phục lại vẻ mặt vừa rồi, ôn hòa, “Là thế này, mỗi tình cảm sẽ gửi gắm một thứ linh khí khác nhau, người anh muốn cầu phúc, là người yêu hay là quan hệ gì khác? Điều này rất quan trọng đấy.”
Mạc Bắc âm thầm thở ra, mím môi, lưỡng lự nói, “Người yêu cái gì… Ha ha, nhưng mà tôi yêu y, ngài làm theo loại tình cảm này đi, có được không?”
Karo trầm lặng, không biết suy nghĩ gì, nhẹ gật đầu.