Cầm thuốc ra khỏi bệnh viện, Bạch Mộ Hiên tay nắm lấy tay không bị thương của cô, miệng vẫn giữ nụ cười, lịch sự vì cô mở cửa xe rồi đóng lại. Anh rất vui vẻ? Tại sao? Đồng Tử Du không hiểu tại sao anh lại có tâm trạng như vậy.
"Đến nhà anh trước, anh bôi thuốc cho em."
"Không cần, tự tôi về nhà bôi sau."
Bạch Mộ Hiên để ý đến lời của cô thì Bạch Mộ Hiên không gọi là Bạch Mộ Hiên nữa rồi. Anh trực tiếp lái xe vào gara nhà, nhìn người con gái nhỏ nhắn đang chần chừ không muốn, trầm giọng nói: "Xuống."
Cái mông phải di chuyển, tới cửa xe, anh không chịu nổi liền ôm lấy cô, ôm kiểu công chúa ôm cô xuống xe.
"Tự tôi đi."
"Không được."
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh, bị anh ôm như ôm tân nương tiến vào cửa.
"Chờ." Đặt cô ở trên ghế sofa, đi tới phòng bếp đi, cầm một chai nước đưa cho cô: "Uống."
Đồng Tử Du nhận lấy, nói: "Cám ơn."
“Không cần, vừa đúng lúc em có thể thăm một chút, sau khi đính hôn liền chuyển tới đây.”
Bạch Mộ Hiên ngồi xuống, lấy ra thuốc bôi đều ở mu bàn tay cô.
Đang uống nước cô thiếu chút nữa là bị sặc, có lầm hay không?
“Tôi không có ý định đính hôn xong liền chuyển tới.”
“Em phải chuyển tới đây ở.” Bạch Mộ Hiên bá đạo nói.
“Tôi không muốn, tôi muốn ở cùng cha tôi.” Cô biết rõ anh muốn nói chuyển qua tuyệt đối không phải là cô có phòng riêng của mình, mà là hai người sống theo cuộc sống của vợ chồng, cô còn chưa chuẩn bị chuyện này, quá nhanh.
Thầm quan sát sắc ặt của cô, biết cô không hải nói giỡn, anh nghiêm mặt nói: “Chúng ta sớm muộn cũng kết hôn.”
“Chẳng lẽ anh cũng muốn như vậy với vị hôn thê trước?” Đồng Tử Du hỏi ngược lại.
Thật ra thì hiện nay rất nhiều người đính hôn chỉ là hình thức, có khối người trước khi đính hôn đã ở cùng nhau, nhưng Đồng Tử Du không thể tưởng tượng cuộc sống sau này của cô sẽ phải cùng Bạch Mộ Hiên.
Mặc dù chuyện này chỉ là sớm muộn, nhưng Đồng Tử Du rất cần có chút thời gian, hành động của anh quá nhanh, từ chuyện cô đồng ý bắt đầu kết thân, tất cả đều phát triển thần tốc, đính hôn được tổ chức ngay hai tuần sau.
Mà anh lại muốn cô ngay sau khi đính hôn xong liền vào ở, sau này……Tim của cô đập mạnh, bọn họ tuyệt đối không phải đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
Nghe cô nói về Lâm San, Bạch Mộ Hiên một chút cũng không thay đổi, kiên định phủ quyết: “Không có!” Cho người phụ nữ kia vào ở, chỉ sợ anh đã bị người phụ nữ kia gặm một cục xương cũng không thừa rồi.
Anh rất rõ rang, những người nào có thể gặp dịp thì chơi, những người nào không thể nghiêm túc, những người nào không thể đụng được. Mà Đồng Tử Du là người anh có thể nghiêm túc, có thể đụng được.
Nghe được câu trả lời chém đinh chặt sắt của anh, khóe miệng của Đồng Tử Du không khỏi cong lên: “Nếu cô ấy không có, tôi là cái gì…”
“Em không nên đem chính mình so với cô ta.” Bạch Mộ Hiên lần này thể hiện rõ sự chán ghét đối với Lâm San.
Cho nên cô là đặc biêt? Đồng Tử Du lần đầu tiên cảm nhận được Bạch Mộ Hiên cố ý muốn lấy cô, anh nói qua anh thích cô: “Anh tại sao lại muốn kết hôn cùng tôi?”
Được! Can đảm rất lớn, dũng khí của cô giống như là đang đứng trước mặt chất vấn một người mang tội giết người, anh không nói ra miệng, cũng không hiểu cảm giác yêu trong miệng người khác nói, có thể cảm giác đối với Đồng Tử Du so với thích có khắc sâu hơn.
Từ chuyến du lịch tốt nghiệp kia, có lúc nửa đêm mơ anh sẽ thấy cô, một người đối với anh có bất mãn nhưng lại thiện lương. Vậy mà hôm nay đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, bất kỳ nam nhân nào cũng muốn mang về nhà.
Anh cho rằng tình cảm đối với Đồng Tử Du coi như là đã khắc sâu, tối thiểu là chưa một người con gái nào khiến anh phải nghĩ tới, nhớ tới, thậm chí không ngại gì chủ động truy kích.
Đồng Tử Du may mắn, chính anh đối với cô không phải là không có tình cảm, có lẽ sau này bọn họ ở chung với nhau tình cảm sẽ càng thêm sâu, từ từ phát triển như lời mọi người nói thành yêu.
Đồng Tử Du trong lòng khẽ thở dài một cái, cô không hiểu từ thích trong miệng Bạch Mộ Hiên là thích trêu cô hay là thật tâm thích mình?
Có lẽ là anh thích cô nhưng lại không muông buông tha đùa giỡn cô, lấy đó là niềm vui thú.
Anh tôn trọng cô nhưng cũng không nguyện vì cô mà làm trái với ý của mình, nói tóm lại Bạch Mộ Hiên vẫn lấy cảm giác của mình đặt lên trên.
“Được, vậy anh có thể tôn trọng tôi không? Tôi không muốn chuyển qua.” Đồng Tử Du thử cùng anh nói đạo lý.
Bạch Mộ Hiên tốn ít thời gian hiểu lời cô… “Anh muốn em chuyển qua là không tôn trọng em hay sao?” Anh nghĩ cùng sống với vợ chưa cưới của mình thì có vần đề gì?
“Nhưng tôi không muốn.” Đồng Tử Du sảng khoái nói tiếp.
Anh có ý nghĩ muốn đánh nhừ tử người phụ nữ không nghe lời này, đáng tiếc anh không làm được, nổi giận nói: “Đáng chết, em phải giải quyết nhu cầu sinh lý của anh!”
Lời vừa nói ra, thời gian dường như dừng lại, Đồng Tử Du sửng sốt nưa khắc, ý tứ của anh là cô chuyển qua là giúp anh giải quyết nhu cầu sainh lý hay sao?
Cô tức giận: “Bạch Mộ Hiên, anh trước kia như thế nào giải quyết?”
Cô nghĩ đến lúc anh tìm mấy vị tiểu thư, tình nhân, tình một đêm…Trong ngực một trận chua xót dâng lên, Đồng Tử Du không biết tại sao mình lại mâu thuẫn như vậy.
Trước kia! Khi chưa gặp cô, cuộc sống của anh vô cùng “Tính phúc’. Sauk hi biết cô, anh chỉ có thể bi thảm dùng tay giải quyết ( ) Bây giờ quan hệ của hai người không giống trước kia mà anh vẫn phải làm như trước? Nằm mơ đi!
“Đồng Tử Du, bất kể như thế nào đi nữa em cũng phải chuyển đến đây!” Bạch Mộ Hiên nổi giận quăng một câu.
Nhưng Đồng Tử Du câu nói đầu tiên dập tắt tất cả lửa giận của anh: “Bạch Mộ Hiên, tất cả đều là anh tự nghĩ, nhưng anh có nghĩ hay không cha của tôi có thể không đồng ý?”
Đồng Tử Du nắm chắc cha của cô sủng ái cô như thế nào, anh cũng không phải không biết. Lại nói, cô có thể mơ hồ cảm thấy cha cô không đồng ý hôn sự này.
Tại sao? Bởi vì anh là người đàn ông có tiền.
Mặc dù cô sẽ không cho anh đội nón xanh nhưng không dám đảm bảo lòng anh không thay đổi, đi tìm tình nhân khác.
Nếu chỉ là đính hôn, chuyện giải trừ hôn ước cũng dễ lắm, cha cô nhất định có nghĩ đến chuyện này.
Bạch Mộ Hiên nhất thời không nói lên lời, cô nói không sai, thậ đáng chết! Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cô, anh thật muốn hung hăng nói cho cô biết, anh là vị hôn phu của cô, cô phải nghe lời anh.
“Cho nên chúng ta liền cứ như vậy đi, khi nào kết hôn mới chuyển qua.” Cô cười nói ra kết luận.
Thịt tới miệng mà không thể ăn, mặt Bạch Mộ Hiên đen hơn nửa. Sớm biết như vậy anh nên đem ngày kết hôn định sẵn, tránh cho lâu dài sẽ sinh chuyện.
Cô nói giữ vững liền giữ vũng, Bạch Mộ Hiên mới không phải là người dễ nói chuyện như vậy. Hai tay hung hăng nắm được tay cô, hai mắt lộ hung quang: “Anh quyết định.”
Anh cậy mạnh quá mức rồi! Đồng Tử Du vừa định mở miệng nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn liền bị đôi môi ấm nóng của anh chặn lại, giống như muốn lấy đi tất cả dưỡng khí trong ngực cô vậy.
Cô dùng tay đấm anh, dùng sức đấm vào ngực anh. Bạch Mộ Hiên ấn cô xuống sopha, môi lưỡi kịch liệt quấn lấy nhau, khi anh dời khỏi môi cô mang theo ít nước bọt.
Cả mặt đỏ bừng, Đồng Tử Du lau khéo miệng, cúi đầu xem xét nam nhân đang di chuyển trước ngực cô: “Anh buông tôi ra!”
Bạch Mộ Hiên một tay kéo tay cô lên đỉnh đầu, một tay vòng qua phía sau cô, dễ dàng cởi nội y ra, đẩy cao lên, đôi môi mỏng khát khao liếm bầu ngực tuyết trắng.
Nụ hoa bị anh ngậm, cả người cô run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tia hốt hoảng: “Anh…đừng…”
Anh nghe không thấy, trong mắt đều là hình ảnh xinh đpẹ của cô, đầu lưỡi ơ trên nụ hoa phấn hồng nhẹ nhàng lướt một vòng, từ nụ hoa có thể nhìn ra cô không có kinh nghiệm, động tác của anh dần mềm lại.
“Ừ…Ách!” Đồng Tử Du lập tức cắn môi dưới, không thể tin âm thanh kiều mỵ kia từ miệng mình phát ra.
Từ trong tiếng rên rỉ của cô, anh thấy thật thoải mái. Bạch Mộ Hiên không khỏi vui trong lòng, động tác trên tay tăng lên,ở đầu v bên kia của cô loạn động, một tay kéo nhẹ đầu v của cô.
Cô khó chịu ở bên dưới chuyển động, muốn thoát khỏi cảm giác khác thường trong người. Dưới bụng dâng lên một cỗ khoái cảm khó hình dung, hãm sâu tình dục trong xoáy nước, khiến cô thấy choáng váng.
“Bạch Mộ Hiên, anh không nên làm như vậy…” Đồng Tử Du bị anh trêu đùa đến nước mắt chảy ròng ròng, cô chưa có chuẩn bị cùng anh ở chung một chỗ, cho dù chính cô chủ động tìm anh, chủ động đáp ứng kết hôn với anh.
Bạch Mộ Hiên hô hấp nặng nề dừng động tác, nhìn gương mặt xấu hổ kiều mỵ của cô, biết mình dọa sợ cô, anh buông lỏng kiềm chế của mình với cô, ôm cô ở trên đùi, đầu chon sâu vào cổ của cô thở dốc.
Đồng Tử Du sợ tới mức động cũng không dám, bàn tay to của anh vẫn còn ở trước ngực cô, mà phía dưới vật cứng kia cảnh báo cô không nên coi thường.
“Nghe anh?” Anh vẫn không quên nói đến chủ đề chính.
Cô có thể không nghe sao? Cô giờ phút này quần áo xộc xệch nằm trong ngực anh, mà anh vẫn còn đang kích động như vậy, ngộ nhỡ một câu nói không hợp ý anh thì không phải là cô sẽ bị ăn sạch hay sao.
“Hả?” Anh hỏi tiếp.
“Tôi…Thỉnh thoảng đến đây ở vài ngày.” Cô nói như vậy đã là giới hạn cuối cùng rồi.
Bạch Mộ Hiên vẫn không hài lòng với câu trả lời này, cái anh muốn không phải là vài ngày mà là ngày ngày. Nhưng anh biết không thể bức cô quá gấp, nếu không sẽ không thành.
“Nhớ kỹ lời em nói.” Anh thỏa hiệp.
“Ừ.” Cô gật đầu.
Sau hai tuần nữa, tin tức CEO Tập đoàn Hắc Thạch cùng thiên kim đại tiểu thư Đồng thị Đồng Tử Du lên trang đầu của các tờ báo. Tin tức đến nhanh như lử bùng nước tràn, không ai ngờ được, bữa tiệc đính hôn sẽ được tổ chức tại khách sạn Ngũ Hồ.
Vào giờ phút này, Đồng Tử Du được thư ký khéo tay chọn cho cô bộ váy khi mặc ào thật mềm mại đáng yêu, ngồi yên lặng một mình chờ đợi.
Cho đến bây giờ cô vẫn có cảm giác mình đang nằm mộng. nhìn người trong gương xinh đẹp kia Đồng Tử Du chỉ có thể thở dài.
Đồng Tử Du nhìn vào gương rồi cười một cái, lại phát hiện ra nụ cười thật miễn cưỡng. Cô quá khẩn trương nên không thể tự nhiên.
“Cũng chỉ là đính hôn thôi mà, khan trương làm gì!” Cô nhìn gương rồi nói, thật ra trong tâm hiểu rõ ràng đây không chỉ là đính hôn. Tối nay cô phải đem thân thể cũng như tâm của mình giao cho người đàn ông kia.
Cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa, Đồng Tử Du vội vàng thu lại tâm tình của mình rồi đi mở cửa. Cửa vừa mở khiến cô không nén được vui mừng.
“Chị.” Là hai em gái của cô.
“Các em đã đến.” Đồng Tử Du lộ ra một nụ cười tự nhiên.
“Chị.” Em út Đồng Tử Thân hồn nhiên cười: “Chị, người ta rất nhớ chị nha. Một thời gian dài không gặp chị.” Cô làm nũng rúc vào ngực chị của mình.
Đồng Tử Du mỗi tay lôi kéo một người đem hai em vào trong: “Chị cũng nhớ hai em.”
“Chị, chị thật sự muốn đính hôn cùng Bạch Mộ Hiên hay sao?” Em hai Đồng Tử Lâm không tán thành.
“Anh ấy không tốt hay sao?” Đồng Tử Du không trả lời mà hỏi lại. Chính cô cũng không biết Bạch Mộ Hiên có thích hợp làm chồng mình không. Nhưng tối thiểu cuộc sống sau này của cô được đam bảo, vinh hoa phú quý không thiếu.
Cô chưa bao giờ nghĩ kiếm một người đàn ông không tiền để kết hôn, cô sợ cuộc sống thiếu thốn vì vậy sẽ xảy ra đổ vỡ, cô cũng không tin có cái gọi là tình yêu thiên trường địa cửu.
“Em không biết.” Đồng Tử Lâm nói, kinh nghiệm từng trải của cô có hạn, đàn ông xấu làm sao có thể nhận ra khi chỉ nhìn bằng mắt đây?
“Anh rể tương lai rất nghiêm túc.” Đây chính là cảm giác đầu tiên của Đồng Tử Thân.
Đồng Tử Du cười, có chút nuối tiếc thấy mình vô dụng lại sợ lây cảm giác cho các em, cô ôm lấy họ: “Bạch Mộ Hiên có được hay không chị cũng không biết. Nhưng chị hy vọng chị có thể có được tâm anh ấy.” Tương lai là chuyện mà không ai nói trước được.
“Chị, chị nhất định sẽ được hạnh phúc.” Em út khờ dại nói.
“Bất kể như thế nào, nếu như người đàn ông kia dám khi dễ chị, em liền tìm hắn xử tội.”
Em hai vẫn kiên quyết.
Đồng Tử Du cười vui vẻ: “Đã biết.”
“Đồng tiểu thư, bữa tiệc đính hôn sắp bắt đầu.” Tiếng người nhắc nhở truyền vào.
Đồng Tử Lâm đột nhiên nói một câu true đùa: “Nơi này có ba vị Đồng tiểu thư, tìm vị nào vậy?”
Bên trong cửa ba chị em cười lớn, người ở ngoài của sửng sốt, nói vọng vào: “Đâu rồi, Đồng Tử Du tiểu thư.”
“Vâng, xin chờ chút.”
Tại bữa tiệc đính hôn, người dẫn chương trình không ngừng nói về Bạch Mộ Hiên và Đồng Tử Du, hai người đứng ở trung tâm bữa tiệc.
Khi Bạch Mộ Hiên đem chiếc nhẫn đính hôn vào ngón tay giữa thì Đồng Tử Du đột nhiên có cảm giác, chết sớm siêu sinh sớm, dù sao phụ nữ là phải kết hôn.
Cô mất hồn trong bữa tiệc, Bạch Mộ Hiên xem thường, hôn sâu cô, cho đến khi kéo hồn cô trở lại. Bên dưới truyền đến những tiếng cười nhạo, Đồng Tử Du đỏ mặt dưới ánh sáng của đèn càng thêm kiều diễm.
“Ngây ngô lần nữa anh liền hôn em tiếp.” Người phụ nữ này rất hiếm khi ngây ngốc, ánh mắt của Bạch Mộ Hiên lưu luyến lưu trên người cô.
Đồng Tử Du không để lại dấu vết liếc anh một cái, cô liền làm con rối để được nghỉ ngơi, mặc cho anh kéo cô xuống đài.
Bữa tiệc đính hôn chưa kết thúc nhưng người đàn ông này vẫn nắm chặt tay cô không thả.
Thậm chí không chú ý đến mọi người đang nhìn lôi tay cô đi đến phòng cuối của tầng lầu.
Cô đã chuẩn bị tâm tư nhưng trong thời khắc này vẫn lùi bước.
Đến trước cửa phòng anh dừng bước lại nhìn cô không nói gì, trong mắt chứa sự u ám như có như không cất giấu sầu lo.
Yên lặng, yên lặng đến mức cô nghe thấy cả tiếng tim đập của mình. Cô không khỏi mỉm cười, Đồng Tử Du, ngươi còn có thể nói cái gì. Cưới cũng đã cưới, ngươi còn do dự cái gì!
Cô hít sâu một hơi, tâm tình giống như bươm bướm cánh bị dính nước, bay nặng nề, cô khó khăn nói: Bạch Mộ Hiên, chúng ta…” Vào đi thôi.
Trên cổ tay truyền đến sức lực kinh người, cô trong nháy mắt bị anh đè lên cửa. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy anh đang đè nén, cô thông minh không mở miệng nói chuyện.
“Đồng Tử Du, anh đã nói rồi, không phải là em có nguyện ý hay không mà là anh có nguyện ý hay không!”
Người đàn ông không thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ nhiều lần khiêu chiến cực hạn của mình.
Anh hiểu lầm lời cô chưa nói xong, Đồng Tử Du không có mở miệng giải thích, chỉ nói: “Tôi…Ngô…”
Không để cho cô nói xong lời chính là điều người đàn ông này yêu thích, rất thích bất ngờ hôn cô, chặn cô lại…, đầu lưỡi ấm nóng giống như là có vật gì vội vàng mút môi cô.
Đao thương thẳng luôn là tác phong của Bạch Mộ Hiên, nhưng đối với cô anh đã tốn rất nhiều tâm tư.
Bạch Mộ Hiên một tay ôm lấy cô một tay mở cửa, bên trong đen như mực nhưng cũng không ảnh hưởng thị lực của anh. Anh trực tiếp bế cô lên giường, bàn tay thuần thục cởi bỏ y phục của cô và anh, khiến cả hai người trần truồng như trẻ sơ sinh.
Cô không nhìn rõ anh, trong bóng tối cô chỉ cảm thấy bàn tay anh lục lọi trên người cô, tay anh giống như mang theo dòng điện kích thích toàn thân cô run rẩy.
Khi một luồng hơi thở truyền qua bộ ngực thì cô biết đó là môi của anh, mà cô biết anh sẽ ngậm nụ hoa của cô giống như ăn kẹo vậy.
Tay của cô nhẹ nhàng nắm ga giường, cố gắng phân tán sự chú ý của mình. Nhưng không được, nhất cử nhất động của anh khiến cho hô hấp của cô dồn dập, cô khó khăn trằn trọc, muốn thoát khỏi giam cầm của anh.
Hai chân của anh không dịu dàng tách chân cô ra, Đồng Tử Du không chịu nổi, âm thanh mang theo tiếng nức nở: “”Bạch Mộ Hiên…” Dừng một chút. “Em sợ…”
Cô chủ động cầu xin tha thứ, chủ động thừa nhận cô sợ. Đối với cô mà nói, anh không phải là người xa lạ, nhưng cô đối với chuyện nam nữ không phải là hiểu. Bởi vì không hiểu cho nên sợ.
Mỗi người con gái lần đầu tiên hoặc ít hoặc nhiều đều có sợ hãi. Mà thường thường vượt qua sự sợ hãi là vì cô gái đối với người mình yêu và tin tưởng. Còn với anh, cô chưa đạt đến trình độ đó.
Động tác chậm lại, cô nghe tiếng anh nặng nề hít một hơi, sau đó bóng tối trong phòng được thay thế bởi ánh đèn, cô dưa tay che kín ánh đèn chói mắt.
“Đồng Tử Du, chúng ta cũng hôn nhiều lần như vậy rồi, em có sợ sao?” Người đàn ông thân thể trần truồng nằm bên cạnh cô.
Đồng Tử Du nhẹ nhàng thả tay xuống, mắt ngoan ngoãn nhìn chằm chằm trần nhà, tay muốn kéo chăn che kín thân thể nhưng anh không cho.
“Ừ, không có…” Vừa bắt đầu sẽ cảm thấy đường đột nhưng cô không có ghét nụ hôn của anh.
Vừa nghe đến cô…, Bạch Mộ Hiên lấy tay chống lên thân hể, từ trên nhìn cô: “Nếu không sợ nụ hôn của anh, em cũng không nên sợ người của anh.”
Anh bá đạo kéo tay cô qua, ép cô vuốt ve thân thể của anh, thậm chí ngay cả bộ vị lửa nóng kia cũng qua. Cho đến khi thấy hài lòng, anh mới lôi kéo cô ngồi dậy, như một thầy giáo tốt, chỉ hạ thể của mình: “Đây là khi cương.”
Đầu của cô hạ xuống, cô dĩ nhiên biết, cô chỉ là sợ, không có nghĩa cô là kẻ ngu nha!
Mẹ mất từ khi cô còn nhỏ, cha cũng không hề dạy chuyện đó trước mặt cô nhưng cũng đặc biệt mời giáo viên. Chuyện đó cô biết, cô nói sợ không phải như anh hiểu sợ nha.
Anh trực tiếp hiểu nỗi sợ của cô thành ngu ngốc.
Cô thẹn quá thành giận: “Em hiểu biết rõ!”
“Hả?” Biết? Vậy thì tốt.
“Khụ, thật ra thì em không phải sợ.” Anh tuy không dịu dàng nhưng cũng an ủi cô, anh rất ít trấn an người khác, bình thường đều là người khác dến dụ dỗ anh, hiện tại chính mình phát hiện ra dụ dỗ người cảm giác rất lạ.
Anh biết cô đang nói gì sao? Đồng Tử Du cảm giác đầu có chút đau, thân thể vốn cảm thấy nóng dần lạnh. Nhưng vừa nhìn thấy trên tay mình cầm vật gì, không chỉ thân nhiệt cô tăng mà mặt cũng nóng đỏ .
“Anh buông ra.” Cô đỏ mặt, lại không dám dùng sức, nghe nói nơi đó của đàn ông rất yếu, cô cũng rất sợ chính mình dùng sức đem anh phế đi.
Bạch Mộ Hiên cười gian, không cho cô rút tay về, muốn cô vuốt hạ thân của mình, tay cầm tay dạy cô hầu hạ mình.
Đồng Tử Du ngây ngốc nhìn động tác của anh, nhìn đến khi anh nhắm mắt lại hưởng thụ.
Cô không khỏi dời mắt đi, không khéo nhìn thấy vật trong tay mình càng ngày càng lớn lên.
Cô vốn không muốn chăm chú nhìn, cũng không biết tại sao, nghe anh thoải mái “Hừ hừ ừ”, cô lại không thể dời mắt đi.
Cái kia rất lớn rất dài, cô thật sự không tưởng tượng được vật này đi vào thân thể mình có cảm giác gì…Sẽ đau, nhất định sẽ đau!
“Ừ, thật là giỏi, bảo bối, chính là như vậy!” Trong miệng anh buông ra lời dâm, lỗ tai cô từ từ đỏ ửng lên.
Đồng dạng là tay, tay của cô vừa mềm lại vừa non, không hề có kỹ xảo nhưng lại trực tiếp đưa anh đến cao trào. Anh hừ nhẹ một tiếng, giải phóng mình trong tay cô.
Đồng Tử Du nhìn thấy chất lỏng trong tay mình, nhất thời không lấy lại tinh thần.
“Thật xin lỗi, bảo bối……” Bạch Mộ Hiên cầm lấy khăn giấy lau chùi tay cô. Môi mỏng liên tục hôn khắp mặt cô, khi cô chưa lấy lại tinh thần anh đè cô xuống dưới, lần nữa trên người của cô châm lại lửa tình.
Trong cơ thể không ngừng dâng lên sảng khoái, toàn bộ các giác quân từ từ bị lấn chiếm. Cô dần dần mất đi ý thức, tất cả đều tập trung trên đầu ngón tay của anh, nụ hôn của anh, cùng với ngón tay của anh trong hoa huyt đang co rúm.
Cao triều trong nháy mắt dâng lên nhưng không tới đỉnh, cô giống như tiến vào vực sâu vô tận, vừa giống như là bị ném lên đám mây, trước mắt một mảng mờ mịt. Trên mặt của cô tràn đầy xuân ý, miệng kêu nức nở, làm cho anh bị mê muội.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, anh nhở hổn hển treo ở trên người cô, tay nắm lấy bụng cô, kéo hai chân cô ra, đem lấy cự vật của chính mình đâm vào trong cơ thể cô.
Trong nháy mắt đau đớn thay thế khoái cảm, cô đau đến nắm chặt chăn mền.
Anh không cử động, nói nhỏ bên tai cô: “Không sao, làm tiếp thì sẽ hết đau thôi.”
Trong lần đầu tiên của cô anh lại phát ra những lời cầm thú như vậy, Đồng Tử Du thiếu chút nữa muốn một cước đá bay ạ. Lúc trước, cô cũng là vì anh dịu dàng mà tim đập tình thịch, đảo mắt là anh lại khôi phục bộ dáng.
Chỉ là, anh nói không sai, mặc dù anh vẫn tiếp tục xâm phạm mình, nhưng đau đớn mỗi lần anh tiến vào giảm dần, trong cơ thể dần dần dâng lên từng cơn sóng.
Cô không cách nào tự quyết, âm thanh rên rỉ, hoa huyt theo anh mãnh liệt đút vào giống như có ý thức co lại.
Cô ngâm nga, yêu kiều, hoa huyt chặt khít, tràn đầy xuân thủy, anh cảm nhận khoái cảm tràn dâng.
Lần đầu hoan ái, cô dần dần lộ vẻ đuối sức, trong miệng không ngừng nỉ non, Bạch Mộ Hiên gầm nhẹ một tiếng, đặt bắp đùi trắng nõn của cô thành hình chữ M, càng thêm dễ dàng ra vào, điên cuồng mất hồn ở trong hoa huyt.
Bàn tay giống như là tìm được món đồ chơi, một tay cầm đầu v cô hung hăng kéo, bất kể là cô có chịu được hay không.
Biết rõ mình nên thương cảm cô là lần đầu, nhưng anh đợi đã quá lâu, đói bụng vô cùng. Đã mất đi linh hồn, chỉ cong cảm thụ tình dục.
Một trận tê dại từ bụng anh vọt ra, anh hung hăng rút mấy cái, nhanh chóng rút phân thân ra. Trong lúc đó chất lỏng phun lên bụng cô, ấm nóng, cố gắng thở hổn hển……