Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng cả căn phòng. Trên chiếc giường lớn ngay chính giữa căn phòng, một thân hình nho nhỏ chôn dưới chăn mỏng, đôi chân ngọc lộ trên chiếc chăn màu trắng, ánh mặt trời chói mắt khiến người con gái trên giường tỉnh lại.
Đồng Tử Du chậm rãi trở mình, cánh tay mảnh khảnh từ chăn mỏng đưa ra, theo bản năng sờ vị trí bên cạnh, tiếp đó tay hướng tới chiếc đồng hồ báo thức, đã là chín giờ sáng.
Ngẩn người một lúc, cô mới chầm chậm vén chăn lên, một cảm giác khó chịu tử giữa hai chân tức thì truyền tới, cảm giác nhức mỏi khiến cho cô có một suy nghĩ, cúi đầu xem xét, trên bộ ngực trắng như tuyết có những chấm nhỏ màu hồng nhạt.
Một tay lấy chăn chùm lên cơ thể, một tay vô thức xoa nhẹ thắt lưng, cảm giác nhức mỏi như thế này cũng không hề xa lạ đối với cô.
Điện thoại đặt ở đầu giường chợt vang lên, cô ấn nút trả lời.
"Alô?" Cổ họng rất không thoải mái, cô chậm chạp di chuyển, muốn rót một ly nước để uống.
"Rời giường?" Giọng đàn ông trầm thấp trong điện thoại truyền tới.
"Ừ." Tim chợt nhảy lên một nhịp, cô khẽ há mồm, cố gắng chịu đựng cảm giác áp lực, cầm cốc nước uống một ngụm.
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm". Chỉ một câu nói đơn giản quyết định.
Đồng Tử Du suy nghĩ một chút, đang muốn trả lời, điện thoại đã cúp. Cô im lặng thở dài một cái, ngây ngốc ngồi tại chỗ, nghĩ một lát rồi cười khúc khích.
Hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, hình thức sống chung vĩnh viễn vẫn không thay đổi, một người ra lệnh, một người ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng cô đối với hình thức chung sống này, tập mãi cũng đã thành thói quen.
Hai người từ lúc học lớp mười hai, tất cả đã thành việc được định sẵn, cô là người làm ấm giường của anh, là người luôn ở bên cạnh, và là người đàn bà của riêng mình anh.
Hôm nay là thứ tư, cha cho phép cô một ngày nghỉ ngơi, cô vốn có ý muốn hẹn mấy người bạn(Ở bản convert ghi là muội muội nhưng mình thấy không hợp lắm nên sửa là bạn) ra ngoài gặp mặt, nhưng Bách Mộ Hiên - Tiểu Bá Vương anh đã lên tiếng, như vậy thì hôm nay là không có thời gian.
Cô đi tới phòng tắm, nhanh chóng xả nước đầy bồn, đổ một ít sữa tắm hương hoa hồng, lúc này mới từ từ ở trong bồn tắm xoa bóp một lúc lâu rồi mới đứng dậy.
Rời khỏi phòng tắm, cô nghĩ Bạch Mộ Hiên thật biết hưởng thụ, căn hộ không chỉ trang hoàng rất đẹp mắt, ngay cả nội thất bên trong cũng thế, đắt tiền nhưng cũng rất có ích.
Đồng Tử Du có lúc đã chế nhạo anh "Người có tiền, cuộc sống xa xỉ". Nhưng cô cũng thật coi thường chính mình, bản thân cũng là một tiểu thư con nhà giàu.
Đã quen thuộc với mọi góc của nơi này, cô đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh, thực phẩm bên trong thật pong phú, thịt, rau quả các loại, cô nhanh chóng quyết định thực đơn.
Cùng nhau ăn cơm, không phải là hai người muốn cùng đi ăn ở nhà hàng cao cấp mà là do Đồng Tử Du làm cơm xong, mang tới công ty của Bạch Mộ Hiên, cùng ăn với anh.
Theo lý thuyết, Đồng Tử Du là thiên kim đại tiểu thư nên không dính tới chuyện bếp núc, nhưng bởi vì Bạch Mộ Hiên không thích ăn ở ngoài, như vậy mới khiến cô từ một người không biết nấu ăn trở thành một người nấu nướng giỏi, kể cả đồ ăn tây cũng không là vấn đề khó khăn đối với cô.
Mười năm rèn luyện, nhưng anh vẫn luôn bắt bẻ không ngừng về tài nấu nướng của cô. Bây giờ nghĩ lại, cô và anh cũng đã biết nhau mười năm, cũng không biết khi nào từ quen thuộc thành thân mật nữa.
Nhanh chóng cắt mỏng khoai tây,động tác thành thục, anh không kén ăn nhưng luôn bắt bẻ thức ăn ăn ngon hay không ngon. Về phần một số người không thích hành, tỏi. . . có trong thức ăn thì anh không có ý kiến.
Điều này nói lên nuôi anh rất dễ sao? Rất khó nói. Bởi vì Bạch Mộ Hiên là một người vô cùng đơn giản, tất cả do tâm tình quyết định.
Khi Đồng Tử Du mang hai hộp cơm tiện lợi đi vào tập đoàn thì đã có bảo vệ mở sẵn cửa chờ cô.
"Đồng tiểu thư." Tiếp tân nở nụ cười ngọt ngào chào đón cô.
Đồng Tử Du không lạnh không nhạt gật đầu, cười yếu ớt rồi đi thẳng vào thang máy. Nơi này cô đã quá quen thuộc, bởi vì anh cô đã bước vào đây rất nhiều lần, thật giống như cô là nhân viên của tập đoàn hàng ngày đi làm vậy.
Buổi trưa, người trong văn phòng đều đã đi ăn cơm trưa, ra khỏi thang máy, cô chầm chậm đi tới cánh cửa có gắn bảng chữ "CEO", không gõ cửa, đi thẳng vào.
Trong phòng có một người đàn ông đang vùi đầu vào công việc, Bạch Mộ Hiên ngẩng lên nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc đang dở dang.
Đồng Tử Du ngồi vào ghế salon, chờ anh nghỉ ngơi.
Một lát sau Bạch Mộ Hiên dừng bút, đi tới salon, lạnh lùng oán trách "Chậm hơn mọi ngày"
Đồng Tử Du cười mà không nói, dịu dàng mở hộp cơm tiện lợi. Khi Bạch Mộ Hiên nhìn thấy đồ ăn trong hộp thì sắc mặt anh giống như tắc kè hoa, bộ dạng không vừa lòng, đẩy tới đẩy lui: "Sao lại nấu món này?"
"Không muốn ăn sao?" Cô nhàn nhạt hỏi.
Anh không nói tiếng nào ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy đôi đũa trong tay cô, gắng gượng nói: "Thôi, lần sau đừng làm cơm cà ri nữa"
Anh rất thích ăn món cơm thịt kho do cô làm, mười lần thì đến tám lần là cơm thịt kho mà cà ri thịt bò lại là món cô yêu thích. Bình thường, cô sẽ dùng hết khả năng chiều khẩu vị của anh, nhưng vì tối ngày hôm qua hành động của anh vô cùng phóng túng nên cô quyết định cho anh hiểu được câu nói "Xúc động là ma quỷ" vô cùng có lý.
Đồng Tử Du chậm rãi ăn từng chút một, nhìn anh ăn vội vàng, nhẹ giọng nói:"Ăn chậm một chút, thời gian nghỉ trưa không phải còn nửa tiếng nữa hay sao?"
Bạch Mộ Hiên trong mắt người khác là thiên tài nhưng ở trong mắt Đồng Tử Du thì anh chính là một người đàn ông ngây thơ, vô cùng ngây thơ, cho dù tướng mạo anh tuấn tú, lịch sự nho nhã, hành động cử chỉ đều làm cho người khác hâm mộ.
Bạch Mộ Hiên không muốn trong nửa tiếng đều là ăn cơm, ăn cơm với cô thì món ngon nhất là " món điểm tâm ngọt sau khi ăn xong"
Sức ăn của anh gấp hai lần cô, khi anh từng ngụm từng ngụm ăn hết thức ăn trong hộp, Đồng Tử Du ăn còn chưa hết hai phần ba. Anh có chút không chịu được: "Sao ăn một bữa mà lâu như vây?"
Tay cầm thìa dừng lại, Đồng Tử Du dù bận nhưng vẫn liếc anh một cái, nhìn ánh mắt anh cùng với bộ dạng nóng lòng muốn "ăn điểm tâm" với cô, chân mày cô nhíu lại: "Bạch Mộ Hiên"
Không để ý lời cảnh cáo của cô, Bạch Mộ Hiên lạnh mặt, giọng nói lạnh hơn băng: "Đồng Tử Du, em đi Mỹ công tác hai tuần!"
Suốt hai tuần một mình anh một giường, rất khó ngủ. Anh cũng không phải là một người sống về đêm, nếu bên cạnh đã có cô là cố định,mà hai người đã quen với cơ thể của nhau, thì anh cũng không mất công mất sức đi trêu chọc người đàn bà khác làm gì.
Nhìn anh nghiêm trọng tố cáo, cô không biết nên khóc hay cười. Không phải nói đàn ông một tuần chỉ làm hai, ba lần cũng không sao, vậy anh thì như thế nào đây? Lại nói ngày hôm qua cô không phải cực kỳ nghe lời, bị anh đè ở phía dưới mặc cho anh làm gì thì làm cả một buổi tối sao? Anh còn làm bộ dạng như chưa thỏa mãn dục vọng của mình ? ? ?
Đồng Tử Du vừa cúi mặt xuống, giọng nói bình thản của anh lại vang lên: "Tính cách của đại tiểu thưem anh nói không được." Mới nói được mấy câu, sắc mặt anh đã biến đổi.
Hiện tại vấn đề cuối cùng là của ai? Đồng Tử Du cảm thấy thái dương giật giật, cảm giác muốn ăn cũng không còn: "Em không ăn nữa"
"Ở với anh lâu như vậy mà em một chút cũng không hề thay đổi" Bạch Mộ Hiên nhíu mày, nhìn cô gái trước mắt.
Không có thay đổi hay sao? Đồng Tử Du ngước mắt nhìn anh, người nói cô không thay đổi chỉ có mình anh, cha cô, hai người em gái của cô đều nói cô thay đổi, trở thành một người khác, không hề giống cô ngày xưa.
Cô vô cùng hiếu kỳ, Cô trước kia như thế nào?
Em hai nói: " Chị trước kia là một người con gái độc lập, tự chủ, không phải là người sống bám vào đàn ông".
Em út nói: " Chị biết xuống bếp, thật là lợi hại".
Nhưng những lời của hai người em cũng không bằng lời nhận xét của cha cô Đồng Phi Vũ.
Cha nói:"Bạch Mộ Hiên đã thành công trong việc khiến vị trí của nó trong lòng con là số một"
Cô vẫn cho rằng người nhà và công việc chiếm vị trí số một trong cuộc sống của mình, nhưng khi đêm khuya yên tĩnh, cô không thể không thừa nhận, anh đã trở thành sinh mệnh, đứng vị trí thứ nhất trong lòng cô. Vì anh cô đã thay đổi không ít.
Hộp cơm đã hết từ lâu, cô cũng không hề có dấu hiệu muốn dọn dẹp.
"Đừng để ý nữa" Hơi thở của anh từ phía sau vây lấy cô, đôi tay cứng rắn nhốt chặt cô lại, hơi thở như lửa nóng phun trên cổ khiến tim cô đập ngày càng dồn dập.
Chính là cảm giác tim đập như thế này, từ lần đầu nhìn thấy anh, cô thấy cảm giác này thật kỳ diệu, cho đến bây giờ cô vẫn giống như ban đầu, chỉ là hiện tại trừ tim đập nhanh trong cô còn có thêm chút phiền não.
Anh ở phía sau đã rất kích động, dưới mông cô, vật nam tính của anh đã bắt đầu ngóc đầu dậy. Không hiểu rõ mình rốt cuộc như thế nào, cô đẩy anh ra xa.
"Đồng Tử Du!" Bạch Mộ Hiên cho là da mặt cô mỏng, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên anh làm như thế này, cô hiện tại mới ngượng ngùng hình như đã là quá muộn.
"Em muốn về nghỉ ngơi." Đồng Tử Du cũng không còn tâm tình để thu dọn,cầm lấy túi xách nhanh chóng muốn đi.
"Buổi tối anh muốn thấy em." Bạch Mộ Hiên chán nản, Tiểu Bạch Thỏ đến miệng rồi mà còn phải buông ra.
Đồng Tử Du cũng không quay đầu bước ra khỏi phòng làm việc. Bạch Mộ Hiên cũng không ngăn cản, anh biết tính cách cô, cho dù cô ôn nhu nhưng trong cô cũng có nhiều thói hư do được nuông chiều từ nhỏ.
Đồng Tử Du rời đi nên không chú ý sau lưng Bạch Mộ Hiên khóe miệng chứa nụ cười. Cô cũng không hề biết, nếu như cô chỉ là một cô gái bình thường thì cũng không vừa mắt Bạch Mộ Hiên anh. Anh thích cô ở chỗ lúc thì cô dịu dàng, nhưng đôi khi thì có một bộ dạng rất bướng bỉnh. Năm đó hai người gặp nhau tính cách giống nhau vô cùng, và cũng chính cô dạy anh như thế nào là động tâm.
Lửa nóng trong người còn chưa tắt nhưng nữ chính thì đã đi rồi. Anh châm lửa đốt thuốc, ngồi xuống ghế, tâm tình vô cùng tốt mà hút thuốc.
Lúc Viên Bình Nghiệp bước vào chính là thấy hình ảnh một tên con trai có gương mặt tràn đầy ý xuân "Thế nào? Chị dâu đã đi?"
"Ừ." Bị anh làm cho tức giận mà bỏ đi.
"Lại nói hai người đính hôn đã lâu như vậy lúc nào thì mới kết hôn?" Viên Bình Nghiệp và Bạch Mộ Hiên là bạn bè lâu năm dĩ nhiên là biết chuyện tình của hai người.
"Phải xem ý muốn của cô ấy rồi." Không phải anh muốn cưới là cưới ngay được.
"Chậc chậc." Viên Bình Nghiệp than một tiếng. "Cậu đừng giả bộ, cậu sẽ nói chuyện công bằng như vậy?"
Viên Bình Nghiệp không hiểu ý của bạn tốt, nếu đã đính hôn, chỉ còn thiếu trình tự cuối cùng mà thôi, kết hôn thật sự cần ý kiến của cô?
Bạch Mộ Hiên nhìn bạn nhàn nhạt nói " Cậu cho là Đồng Phi Vũ sẽ dễ dàng đáp ứng hay sao?"
Viên Bình Nghiệp lúc này mới nghĩ tới Đồng Phi Vũ, sau đó len lén nhìn Bạch Mộ Hiên một chút, trong lòng thầm oán: Chẳng lẽ Bạch Mộ Hiên không đấu lại được với Đồng Phi Vũ? Ban đầu không phải chính hắn khiến Đồng Phi Vũ đồng ý hôn sự này hay sao?
"Tìm tớ có việc gì?" Bạch Mộ Hiên dập tắt thuốc lá, khuôn mặt lạnh lùng lượn lờ trang khói thuốc tràn đầy thần bí.
"Có liên quan đến mảng đất kia..." Viên Bình Nghiệp lấy báo cáo ra.
Cho dù là nghỉ trưa, thời gian nghỉ trưa của Bạch Mộ Hiên cũng không nhiều, hình ảnh ngọt ngào trong đầu lập tức bị ném bay, thái độ của anh lập tức trở lên nghiêm túc và tỉnh táo.
Đồng Tử Du và Bạch Mộ Hiên chính là nghiệt duyên... Đồng Tử Du vẫn cho là như vậy, bọn họ bắt đầu từ khi học cấp ba.
Khi đó tất cả mọi người đang chuẩn bị ôn thi, còn cô thì vô cùng rảnh rỗi. Cũng không vì thành tích của cô tốt mà vì khi đó cô đang chuẩn bị ra nước ngoài, cha cô đã chuẩn bị tất cả rồi.
Hết giờ học, ba học sinh nữ ngồi ở sân trường cùng trò chuyện, nhìn mặt trời lặn.
"Tử Du, bạn muốn thi trường nào?'' Bạn tốt Nguyễn Nhiên Nhiên vừa ăn kem vừa hỏi.
"Tử Du lần trước không phải nói là ra nước ngoài hay sao?" Thư Tuệ vừa nói vừa nhân lúc bạn không để ý cắn trộm một miếng kem.
"Các bạn thì sao?" Đồng Tử Du vừa nhìn ánh hoàng hôn vừa lắng nghe hai người bạn tốt nói chuyện.
"Tớ không có ý định học tiếp." Nguyễn Nhiên Nhiên vừa cười vừa nói.
"Vậy bạn muốn làm gì?" Thư Tuệ nhếch lông mày, hơi giật mình. Nguyễn Nhiên Nhiên mặc dù rất thích ăn nhưng không phải loại người không biết nghĩ, không có đầu óc.
Cô với Nguyễn Nhiên Nhiên gia cảnh giống nhau, không giống như Đồng Tử Du là thiên kim tiểu thư có thể ra nước ngoài tiếp tục học, đối với các cô mà nói ra nước ngoài là một gánh nặng lớn về kinh tế cho gia đình.
"Tớ đi bái sư học nghệ." Nguyễn Nhiên Nhiên nhếch môi cười, hàm răng trắng lộ ra, cực kỳ nghiêm túc nói.
"Học đầu bếp?" Đồng Tử Du cười nói: "Làm đầu bếp cũng không tệ, chỉ là khói dầu... đối với con gái không tốt lắm, rất dễ biến thành phụ nữ có tuổi có chồng."
Thư Tuệ nghe Nguyễn Nhiên Nhiên nói trí lớn của mình, nhất thời như bị hắt gáo nước lạnh, cô còn tưởng Nhiên Nhiên nghĩ việc gì tốt hơn, kết quả Nguyễn Nhiên Nhien vẫn không thoát được nghề liên qua tới đồ ăn.
"Tớ là muốn học cách làm món điểm tâm ngọt nha, Tử Du, sẽ không thành phụ nữ lớn tuổi có chồng đâu." Nguyễn Nhiên Nhiên bị nói tâm có chút hoảng, mặt liền biến sắc lập tức biện minh.
"Thế này là gì?" Thư Tuệ tỏ vẻ ghét bỏ tay chỉ vào một đống mỡ ở bụng cô. Bởi vì còn trẻ nên trông không rõ lắm nhưng khó đảm bảo sau này sẽ khó coi hơn.
"Ghét!" Ăn miếng kem cuối cùng, Nguyễn Nhiên Nhiên cười nói: "Cậu không biết con trai yêu chính là cái kiểu như tớ hay sao, ôm rất thích."
Đồng Tử Du lẳng lặng nhìn vóc dáng của bạn tốt, nhớ lại cảm giác mềm mại, đồng ý gật đầu nói: "Không sai, ôm rất thoải mái."
"Tử Du! con trai rất nông cạn, họ nhìn bề ngoài trước tiên nha." Thư tuệ không đồng ý phản bác.
"Haiz, không phải con trai ai cũng thế." Nguyễn Nhiên Nhiên dáng dấp cũng không kém, trắng mịn mũm mĩm trông thật đáng yêu.
"Nhiên Nhiên bề ngoài cũng không kém." Đồng Tư Du nhìn bạn dáng người đẫy đà, tay đụng vào ngực Nhiên Nhiên: "Chỉ cần chỗ này cũng đủ làm mắt bọn con trai rớt ra rồi nha."
Lời nói lưu manh từ trong miệng Đồng Tử Du phát ra thật đúng là dọa người. Nguyễn Nhiên Nhiên bị dọa đến quên cả đẩy móng vuốt của bạn ra khỏi ngực, mà Thư Tuệ nghe được cũng trợn mắt há mồm.
"Thế nào?" Đồng Tử Du không biết mình nói sai chỗ nào, mở to mắt nhìn hai bạn.
"Tử...Tử Du...." Nguyễn Nhiên Nhiên bị làm cho sợ tới mức không nói lên lời.
"Ha ha......." Thư Tuệ một bên cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt nói: "Tử Du, bạn cũng giả bộ quá đi chứ, nếu chúng ta không phải là bạn tốt, ai cũng không hề nghĩ tới học cùng với mỹ nhân như bạn lại nói ra được những lời như vậy.
"Chính là như vậy." Nguyễn Nhiên Nhiên hậu tri hậu giác lấy tay của Tử Du ra khỏi ngực mình.
"Đồng Tử Du nghe các bạn nói mà đỏ mặt:" Tớ... Không phải....."
"Không sao, chúng tớ hiểu." Thư Tuệ cười đến nỗi không ngẩng đầu được lên nói.
Đồng Tử Du ngây ngốc ngồi tại chỗ, nghe bạn nói, hai má cũng hồng lên, nước da trắng mịn cũng không che giấu được hai má đỏ ửng, khiến cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng tỏa sáng.
"Hả? Bạn nam kia...." Nguyễn Nhiên phát hiện ra ở chỗ không xa ba người có một bạn nam đang nhìn về hướng bọn họ, không, chính xác là nhìn Đồng Tử Du. Khuỷu tay của cô đẩy một cái vào Đồng Tử Du "Tử Du, bạn nam kia bạn có biết không? Bạn ấy nhìn bạn kìa."
Nghe vậy Đồng Tử Du quay đầu nhìn người con trai ấy...
"Tớ không quen." Không phải là không biết mà là không quen.
Thư Tuệ cũng quay đầu: "Không phải là Bạch Mộ Hiên hay sao?"
"Bạn ấy rất nổi tiếng hay sao?" Nguyễn Nhiên Nhiên cau mày hỏi.
"Năm nào cũng đứng đầu nha." Thư Tuệ gõ gõ vào đầu bạn.
"Oa! Thật lợi hai!" Hai mắt của Nguyễn Nhiên Nhiên tỏa sáng hâm mộ.
"Đúng vậy, chỉ là rất kỳ lạ, bạn ấy vốn là ở nước ngoài học, sau lại chuyển về Đài Loan học cùng cấp với bọn mình, mặc dù là hơn bọn mình hai tuổi.” Thư Tuệ thật không hiểu suy nghĩ của người có tiền, nếu đã học ở nước ngoài nhiều năm vậy trở về đây học làm gì?
Đồng Tử Du nhìn thẳng vào Bạch Mộ Hiên, cô đã gặp qua anh ở một bữa tiệc, anh là bạn của em họ cô. Anh là con riêng của một gia đình hắc đạo, dáng người anh rất cao, so với những người cùng lứa tuổi anh có gương mặt thành thục chững chạc hơn rất nhiều. Nhưng anh nhìn cô làm gì mới được?
Anh đứng ở dưới gốc cây, ánh mặt trời xuyên qua khe lá, nhưng trên người anh tỏa ra một thứ ánh sáng u tối, không nhìn kỹ sẽ không ai phát hiện ra nơi đó có một người con trai đang đứng.
Ánh mắt của anh rất u ám, nghĩ là do ánh sáng có vấn đề nhưng bây giờ là ban ngày? Nguyễn Nhiên Nhiên chỉ nhìn anh mấy lần nhưng trong lòng đã có chút sợ hãi, cũng không biết là sợ cái gì, cô liền cúi đầu.
Thư Tuệ tò mò quan sát Bạch Mộ Hiên nhưng cũng chỉ nhìn một chút rồi quay mặt đi ngay.
Đồng Tư Du không mang một chút tình cảm nhìn người con trai kia, cho đến lúc anh nghiêng mặt sang bên, xoay người bước đi, mặc cho ánh hoàng hôn kéo dài bóng anh.
Đồng Tử Du thu hồi tầm mắt, nhìn hại bạn tốt đang cúi đầu hỏi: " Hai bạn sao vậy?"
""Đi?" Nguyễn Nhiên Nhiên ngẩng đầu lên phát hiện người con trai ấy đã đi.
"Đi là tốt rồi." Thư Tuệ cũng nhìn theo một chút rồi khoa trưỡng vỗ vỗ ngực.
Cô rất ghét không khí bức người ấy, Đồng Tử Du cũng là người hay tức giận nhưng mà cô cũng không cảm thấy không thở nổi như vừa rồi.
"Tử Du, bạn không cảm thấy có áp lực hay sao?" Nguyễn Nhiên Nhiên không dám tin tưởng nhìn cô.
"Áp lực?" Đồng Tử Du nhìn hai bạn tốt, gương mặt vô tội, lạ nghĩ tới Bạch Mộ Hiên vẻ mặt cuồng ngạo, lắc đầu,: "Không thấy chút nào."
Tại sao có áp lực cơ chứ? Bạch Mộ Hiên có chút cao ngạo nhưng mà đối với cô mà nói thì không có cảm giác gì.
"Đứa ngốc." Thư Tuệ cầm bàn tay trứng mịn của Nguyễn Nhiên Nhiên cán một cài : " Bọn họ là người cùng tầng lớp, nào có áp lực."
Đồng Tử Du cười nhẹ một tiếng, liền chuyển đề tài : "Thư Tuệ, còn bạn thì tính toán gì?"
"Không tính gì cả, trước lên đại học, sau kiếm một công việc, kết hôn rồi chết, như vậy mà sống thôi." Thư Tuệ thở dài nói.
Bạch Mộ Hiên xuất hiện như là một đoạn nhạc đệm, ba cô gái tiếp tục chủ đề của họ.
Chương .
Danh sách điểm thi được công bố vào ngày hôm sau, Thư Tuệ muốn sau khi tốt nghiệp đi du lịch một chuyến, dĩ nhiên là Đồng Tử Du và Nguyễn Nhiên Nhiên phải có mặt. Thư Tuệ cho rằng chỉ có ba đứa đi du lịch với nhau thì rất nhàm chán, vì vậy, một kế hoạch lớn đã ra đời.
Đồng Tử Du không hề biết được kế hoạch này, cho đến ngày cô khoác một ba lô du lịch lớn đi đến nơi tập hợp, thấy có năm bạn cả nam nữ đã đứng chờ trước đó.
Cô cười chào hỏi: " Thật trùng hợp, các bạn cũng ở đây."
Mọi người vừa nghe cô nói đều sửng sốt, Thư Tuệ ở xa nhìn thấy Đồng Tử Du liền chạy tới kéo cô vào một góc: "Tử......Tử Du."
"Bạn sao vậy?" Đồng Tử Du bị cô lôi kéo, thở hổn hển hỏi.
"Không khéo không khéo, không khéo chút nào!" Hít sâu một hơi, Thư Tuệ ngượng nghịu nói: "Tử Du, tớ quên nói với bạn, thật ra thì chuyến du lịch này tớ mời cũng nhiều người. Hơn nữa các bạn đều là từng đôi phối hợp...." Càng nói đến cuối Thư Tuệ càng chột dạ, lén nhìn Đồng Tử Du không thay đổi sắc mặt, tiếng nói càng ngày càng nhỏ.
"Thư Tuệ!!!" Cô nhẹ nói một tiếng: "Tại sao tớ cảm thấy chuyến du lịch này giống như là tạo mối quan hệ để tìm hiểu.....?"
"Cái gì mà giống như đúng là như vậy mà?" Nguyễn Nhiên Nhiên không biết ở đâu chạy đến, bộ dạng oán trách, cứ tưởng chuyến chỉ du lịch thuộc về những cô gái xinh đẹp, kết quả...
"Ha ha...." Thư Tuệ sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười: "Các bạn bỏ qua cho tớ nha?"
Đồng Tử Du liếc cô: "Cũng đã đến đây, còn có thể không đi sao?"
"Bạn nói trước cho bọn mình đã, du lịch ba ngày hai đêm, là như thế nào?" Nguyễn Nhiên Nhiên vừa nghĩ tới mình bị phơi nắng sẽ rất đen, trong lòng liền buồn không thể tả.
"Ừ, chính là một đường đi nha...." Thư Tuệ nhỏ giọng.
"Xin hỏi, một đường đi là như thế nào?" Đồng Tử Du lên tiếng hỏi, cô biết là Thư Tuệ rất không đáng tin mà.
"Là ....... từ Đài Nam bắt đầu, một đường đi xuống...."
"Ừ, nói cách khác là bạn muốn đi Khẩn Đinh? Đồng Tử Du cười hỏi.
Địa điểm này mình không rõ @@
"Tất nhiên là vậy rồi."
"Tốt, ở lại một tuần?"
"Nhất định."
"Nhiên Nhiên?"
"Tớ đây!"
"Chúng ta đi về thôi." Đồng Tử Du kéo Nguyễn Nhiên Nhiên làm bộ muốn đi. Kỳ nghỉ hè của cô đều được chuẩn bị trước rồi, nhưng vì bạn tốt, cô cố ý để trống ra ba ngày. Nhưng sự thật chứng minh ba ngày căn bản không đủ để Thư Tuệ chơi.
"Đừng nha...." Thư Tuệ dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy Đồng Tử Du, giống như một con chó nhỏ sắp bị bỏ rơi, biết rõ số mạng mình không qua nổi nhưng vẫn cố giãy giụa: "Chỉ lần duy nhất này thôi, tại hạ sai lầm rồi...."
"Tử Du." Nguyễn Nhiên Nhiên không đành lòng: "Nếu không liền...."
Đồng Tử Du thật ra không giận, cô chỉ không thích cảm giác không nắm được trong tay."Bạn...."
"Tớ biết Tử Du là tốt nhất!" Dứt lời, Thư Tuệ thấy mọi người đã đông đủ, lập tức dứng ngay ngắn nói: "Đã đến lúc rồi, chúng ta rút thăm."
Thì ra cô đã biết bọn họ không phản đối quá lâu? Đồng Tử Du im lặng rồi kéo tay Nguyễn Nhiên Nhiên, hai người nhìn nhau, đồng thời cùng lắc đầu.
"Tử Du, nếu như bạn không có thời gian..." Nguyễn Nhiên Nhiên do dự nhìn Đồng Tử Du.
"Không có chuyện gì, tớ nói với cha một tiếng thì cũng ổn thôi." Thân là trưởng nữ của nhà họ Đồng, áp lực của cô là rất lớn, không chỉ phải là tấm gương tốt cho các em, đi học phải cố gắng, làm việc phải tích cực, mà còn phải là là một người con biết nghe lời, nhưng không sao, thỉnh thoảng trái ý một chút cũng không phải là không được.
"Vậy cũng tốt. Đúng rồi, Thư Tuệ vừa nói là rút thăm, như vậy có ý gì?"
Nguyễn Nhiên Nhiên nghiêng đầu nhìn Thư Tuệ không biết từ đâu mà có được một cái thùng nhỏ, cùng các bạn nữ rút thăm.
"Vậy đại khái chính là du lịch mừng tốt nghiệp..." Tử Du cảm thấy có chút nhức đầu.
"Không phải là rút ra tên một bạn nam đấy chứ?" Nguyễn Nhiên Nhiên cảm giác cô không thể cười nổi nữa.
"Bingo! Chúc mừng bạn đã đoán trúng, chỉ là không có phần thưởng." Đồng Tử Du cũng là bộ dáng muốn cười mà cười không được nói ra đáp án.
"Tớ và bạn ngồi cùng nhau là được." Nguyễn Nhiên Nhiên kinh sợ, cô tuyệt không muốn ngồi cùng một người con trai không quen biết.
Đồng Tử Du nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, thở dài một cái, sắp biến thành cả khóa cùng du lịch mất rồi, Thư Tuệ rốt cục là đang có suy tính gì?
"Ai nha, Tử Du, Nhiên Nhiên, các bạn không được như vậy nha. Nếu như các bạn rút được một mỹ nam thì quá tốt rồi còn gì." Chẳng biết khi nào Thư Tuệ đã ôm thùng đi tới.
"Tử Du, ban rút trước." Nguyễn Nhiên Nhiên nghĩ mà muốn khóc, tỷ muội tốt nha.