Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm nay là giao thừa, đâu đâu cũng náo nhiệt.
Tống Gia Mạt ngồi chờ trên ghế dài của bệnh viện, nghe thấy ngoài kia thi nhau vang lên những tiếng cười đùa hò hét.
WeChat và Weibo đều nhận được rất nhiều tin nhắn, cô trả lời mọi người rồi lại mở trang chủ ra thì thấy Nước Khoáng và Bốn Mắt đã xác định quan hệ.
Mấy năm nay, Bốn Mắt theo đuổi đã lâu, xem ra cuối cùng cũng theo đuổi thành công.
Bài viết của Doãn Băng Lộ đong đầy tình cảm: [Làm gì có ai lại nắm lấy tay mình lúc đốt pháo hoa ăn Tết chứ, đúng là cạn lời. Nhưng mà nể mặt bây giờ ổng là bạn trai của mình nên mình sẽ tạm thời tha thứ cho ổng.]
Đính kèm là một bức ảnh pháo hoa.
Bốn Mắt vẫn giữ phong cách trước sau như một, đăng lên chín tấm ảnh chụp Doãn Băng Lộ, sau khi tag cô ấy thì say sưa thể hiện tình cảm.
[Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em. (Ngoại trừ đề Toán.)]
Nước Khoáng: [? SB.]
SB là từ lóng có nghĩa là đồ ngốc.
Tống Gia Mạt không nhịn được mà bật cười, nhấn like cho bọn họ sau đó trò chuyện mấy câu với Doãn Băng Lộ.
Đợi một lát, cô cảm thấy hơi mệt, vừa đánh ngáp một cái thì Trần Tứ cũng đi ra.
Ánh đèn ngoài sảnh lớn rất sáng, phác họa dáng người cao gầy của anh.
Tống Gia Mạt đứng dậy: “Sao rồi anh?”
“Không có chuyện gì.” Người đàn ông đứng trước bỗng duỗi tay ôm lấy cô, anh trầm giọng nói: “Chỉ là có một bệnh nhân vừa được chuyển đến nhưng không rõ nguyên nhân phát bệnh, mọi người thảo luận một lúc thì cũng tìm ra rồi.”
“Vậy là tốt rồi,” Cô ngẩng đầu ôm lại anh, “Em thấy anh đi lâu quá.”
“Sau đó có một người bệnh nữa đến làm phẫu thuật rửa ruột.”
Cô chớp chớp mắt, phân biệt cảm xúc của anh: “…Không thuận lợi hả anh?”
“Thuận lợi.”
Dừng một chút, anh thấp giọng nói: “Chỉ là anh cảm thấy nếu cuộc phẫu thuật ngày hôm đó của mẹ anh cũng thành công thì tốt rồi.”
Tống Gia Mạt ngẩn ra, trái tim như bị người ta bóp nhẹ.
…Hóa ra đây là lý do anh chọn làm bác sĩ.
Hóa ra là vì muốn cứu được nhiều sinh mệnh đang mấp mé bờ vực của cái chết hơn nên anh mới lựa chọn khoa cấp cứu.
Anh bện miệng vết thương của mình thành dây thừng để có nhiều người có thể bám vào đó rồi quay về nhân gian hơn.
Nhưng mặc dù anh đã khâu bao nhiêu miệng vết thương cho người khác, nhưng từ trước tới nay lại chẳng có ai quan tâm xem làm thế nào để chữa lành vết sẹo của anh.
Hốc mắt bỗng trở nên chua xót, cô mím môi, cánh tay càng ôm anh chặt hơn.
Kìm nén âm thanh run rẩy, cô nói: “Trước kia em từng đọc một câu chuyện. Câu chuyện đó kể rằng khi trời cao thu hồi sinh mệnh của mỗi một người, nếu là người tốt thì ông trời sẽ cân nhắc xem để bọn họ ở đâu thì tốt hơn.”
“Bà ấy lựa chọn một thế giới khác, nhất định là vì ở đó cuộc sống của bà sẽ tốt hơn.”
“Bà sẽ hạnh phúc.” Tống Gia Mạt nói, “Nếu có rảnh thì anh có thể dẫn em… đi thăm bà ấy được không?”
…
Nghĩa trang lúc rạng sáng vô cùng yên tĩnh nhưng cũng có không ít người tới tế bái, Trần Tứ cầm hai bó hoa sơn chi trắng trong tay, dẫn cô đi đến trước ngôi mộ.
Hai người yên lặng hồi lâu, Tống Gia Mạt biết lúc này mình nên làm một người lắng nghe.
Trong bóng đêm, Trần Tứ thấp giọng mở miệng: “Nếu khi đó…”
Anh vẫn luôn nghĩ, nếu như cậu bé năm ấy có thể trưởng thành hơn một chút, một chút nữa thì có phải sẽ có thể ngăn cản mọi bi kịch hay không.
“Anh đã làm tốt lắm rồi, sẽ không có ai có thể làm tốt hơn anh,” Tống Gia Mạt nhẹ giọng cắt ngang, “Ý nghĩa của bà ấy không chỉ là tồn tại, mà còn là sự tiếp nối.”
“Anh xem, vì bà ấy, anh đã cứu nhiều người như vậy, nếu bà có thể nhìn thấy, nhất định sẽ rất tự hào về anh.”
Một lúc lâu sau, cô lặp lại: “Ngoài em gái, anh sẽ là tác phẩm đáng tự hào nhất trong cuộc đời của bà.”
Trong bóng tối, Trần Tứ nhắm mắt lại.
Trước khi rời đi, anh đặt hai bó hoa lên hai ngôi mộ.
Mỗi lần đến đây tế bái anh đều sẽ mang theo hoa, nhưng chưa một lần để lại.
Nhưng lần này thì không giống.
Khi anh đặt hai bó sơn chi trắng xuống, trong bóng tối vang lên âm thanh nhè nhẹ.
Dường như căn bệnh năm xưa cuối cùng cũng có thể chữa khỏi.
Sang năm mới, Trần Kiến Nguyên lại quay về nơi ông đang ở, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đầu xuân, thời tiết dần dần ấm lên.
Chiều hôm đó Tống Gia Mạt đang nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của bác gái cả.
Trang Ngọc nói mình đi chơi về nên mua một vài đặc sản, bà bảo cô tới lấy đồ.
Khi cô đi qua, đúng lúc thử thăm dò thái độ của bác cả một chút.
May mà Trần Côn cũng đã thoải mái hơn về quan hệ của cô và Trần Tứ.
Khi rời đi, bước chân của cô nhẹ nhàng, cục đá trong lòng cũng hoàn toàn buông xuống.
Cô gọi cho Trần Tứ, vừa định cúp máy thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngoài cổng lớn.
Là Mạc Cố.
Là Mạc Cố đã lâu rồi chưa gặp nhưng không thể nào quên đi.
Tống Gia Mạt tắt mic.
Đang định đi lướt qua thì cô bỗng nghe thấy Mạc Cố nói: “Tôi nhìn thấy tin tức cô và Trần Tứ lại thân thiết với nhau.”
Cô cảm thấy trưởng thành đúng là một điều kỳ diệu.
Ví dụ như Mạc Cố, ví dụ như bác cả, họ đều khiến cô đối mặt với những lời nói hoặc cảnh tượng tương tự, nhưng giờ phút này, cô có thể bình tĩnh mà đáp trả, khác trước kia rất nhiều.
Tống Gia Mạt đứng nguyên tại chỗ, không lên tiếng.
Mạc Cố tiếp tục nói: “Tôi khuyên cô đừng tiếp tục có mấy suy nghĩ đó nữa thì hơn, Trần Tứ có bạn gái rồi, căn bản không phải phong cách giống cô, chắc là hẹn hò ở nước ngoài lâu rồi.”
Dường như sợ cô không tin, Mạc Cố lấy điện thoại ra rồi mở một tấm ảnh, sau đó đưa đến trước mặt cô.
Còn chưa xem thì Tống Gia Mạt đã chắc chắn người trong ảnh nhất định là cô.
Đây là sự chắc chắn mà chỉ có những ai được yêu sâu sắc mới có, tình yêu là sức mạnh dịu dàng, cũng là sự tự tin, khiến cô có thể ngẩng đầu trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cô sẽ không tự ti và lùi bước, cũng sẽ không cảm thấy ngoại trừ mình ra thì bất kỳ ai cũng xứng đáng đứng bên cạnh anh nữa.
Ảnh chụp rất mờ, có vẻ bối cảnh thời gian là buổi tối, Trần Tứ đang dựa vào trên thân cây, còn trước mặt anh là một người mặc một chiếc áo len hở vai, nhìn thoáng qua thì đúng là khá xa lạ.
Mạc Cố: “Bạn gái cậu ấy có dáng người rất đẹp, được cậu ấy thích cũng không phải là chuyện hiếm lạ, lúc đó bạn học của tôi đi ngang qua nên có chụp lại rồi gửi cho tôi, cô xem đi, còn bế lên nữa.”
Cuối cùng Tống Gia Mạt cũng nhớ ra chiếc áo len này, cô từng thấy nó ở nhà.
Chắc là Doãn Băng Lộ thay cho cô.
“Người này là tôi.” Cô chậm rãi nói, sau đó từ từ bổ sung: “Không chỉ có ôm mà còn có hôn nữa.”
“Bạn của chị không gửi cho chị à? Miệng của tôi còn bị anh ấy hôn tới mức sưng lên nữa đấy.”
…
Mạc Cố: “……”
Mạc Cố cứng đờ tại chỗ, muốn nói cô đừng mạnh miệng, nhưng nhìn biểu cảm của cô lại không giống nói dối.
“Tôi đã bảo chị thích kiểu này từ lâu rồi mà,” Tống Gia Mạt nói, “Đợi đến hôn lễ của chúng tôi nhất định sẽ mời chị, đến lúc đó cũng sẽ có ôm hôn nữa, nếu chị muốn thì bọn tôi có thể sắp xếp cho chị chỗ ngồi gần nhất.”
Nói rồi Tống Gia Mạt lập tức rời đi, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn lấy một cái.
Mạc Cố ngây người đứng đó, không nghĩ rằng mới chỉ có mấy năm mà cái người bị nói tới mức á khẩu không trả lời được lại biến thành mình.
Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc đỏ.
Gió xuân se se lạnh, phả vào mặt như đang tát.
Cô ta ngẩn người hồi lâu rồi như ý thức được gì đó mà nở nụ cười lần nữa, gõ vang cánh cửa nhà Trần Côn.
Suy nghĩ của cô ta rất tốt đẹp, nếu như bức ảnh này không thể kích thích được Tống Gia Mạt, nếu như vai chính trong bức ảnh này là Tống Gia Mạt… vậy thì chẳng phải càng tốt hơn ư?
Anh em yêu nhau, sao người lớn có thể đồng ý được?
Đương nhiên Trần Tứ cũng chỉ có thể ở bên cô ta.
Nhưng không ngờ tới sau khi cô ta vui sướng nói với Trần Côn chuyện này, đáp lại cô ta chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt của Trần Côn.
Thế mà Trần Côn lại nói…
“Trong nhà đã đồng ý rồi.”
Cô ta há miệng thở dốc, mất một lúc lâu mới có thể tìm lại giọng nói của mình: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả,” Trần Côn nói, “Bây giờ tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, bác biết cháu có suy nghĩ gì.”
“Một mặt là cháu thích Trần Tứ, một mặt khác là cháu thích tiền tài và quyền lực mà nhà họ Trần có thể mang lại cho cháu, thật ra điều này cũng không có gì đáng trách, chỉ cần cháu phù hợp thì những suy nghĩ này đều là suy nghĩ bình thường của con người. Nhưng con người quý ở chỗ tự biết mình, bây giờ đây là chuyện nhà bác, không cần cháu nhọc lòng.”
“Mấy năm nay nhà họ Trần cũng giúp đỡ nhà cháu đủ nhiều rồi, bao gồm cả công việc hiện tại của bố cháu. Bác nể mặt bố cháu nên mới tha thứ cho việc châm ngòi ly gián lần này của cháu.”
Dường như nghĩ đến gì đó, tay chân Mạc Cố lạnh lẽo: “Bọn họ… thật sự có thể kết hôn ư?”
“Đúng vậy, Trần Tứ đang chọn phòng cưới rồi.”
Trần Côn không muốn nói nhiều với cô ta, bởi vì không cần thiết, ông dập đầu lọc điếu thuốc lá vào gạt tàn: “Sau này nếu không có chuyện gì thì cháu cũng không cần đến đây nữa.”
Cô ta cho rằng bàn tay vừa rồi đã tát mình đến choáng váng, nhưng mãi tới tận bây giờ, bàn tay chân chính mới tát cô ta thật mạnh, khiến hai gò má cô ta nóng rát mà không kịp trốn tránh.
Bước chân của cô ta lảo đảo.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị người ta đuổi đi.
Phải nhận lấy ánh mắt chán ghét không muốn gặp lại đến từ vị trưởng bối mà cô ta cho rằng sẽ mãi mãi đứng về phía mình.
Mạc Cố máy móc đi ra khỏi cửa, được người ta lịch sự nhét cho món đồ gì đó, thoạt nhìn là nhận được, nhưng chỉ có chính cô ta biết mình vĩnh viễn đã mất đi vài thứ.
Tình yêu và địa vị mà cô ta mong muốn nhất giống như cánh cửa lớn này, trong giây phút cô ta xoay người lại, nó không chút lưu tình mà…
Đóng rầm một tiếng.
Không bao giờ có thể lấy được nữa.
Ánh hoàng hôn vừa phải, sau khi về đến nhà, Tống Gia Mạt tựa lên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Không lâu sau Trần Tứ cũng trở lại.
Cô mơ màng sắp ngủ, ý thức còn hơi mơ màng, chỉ láng máng nghe thấy anh nói gì đó, chính cô cũng đáp lại, nhưng cô không biết chính xác anh đang nói cái gì.
Trần Tứ ngồi trên ghế sô pha: “Hôm nay em quên không tắt mic.”
Cô mở mắt, ánh mắt có một chút hoang mang, vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.
Trần Tứ nhắc nhở: “Là cái khúc em bảo anh hôn tới mức miệng em sưng lên ấy.”
“…”
“Trong ấn tượng của anh hình như không có mà?”
“……”
Cơn buồn ngủ của cô bay biến sạch, lúc này mới phản ứng lại, nhấn cái nút ghế nằm trong tầm tay để điều chỉnh lưng ghế rồi ngồi dậy giải thích tử tế với anh…
Kết quả ấn nhầm, chỉ thấy “vèo” một tiếng, cô bỗng đổ nằm xuống.
…
Trần Tứ híp híp mắt: “Nhiệt tình đến thế à?”
“Ôi dào không phải…”
“Ý em là để anh bổ sung những gì anh chưa làm?”
“Em không…”
“Vậy thì anh cung kính không bằng tuân mệnh nhé?”
“Từ đâu mà anh…”
Còn chưa dứt lời thì đôi môi đã bị anh chặn lại.
Chiếc ghế kẽo kẹt đung đưa, ánh nắng ngoài cửa sổ nóng bỏng.
Xuân về khắp muôn nơi.
Bằng một cách nào đó mà lúc sau chiến trường đã chuyển tới cửa sổ, cô thở dốc, tóc mái ướt đẫm dán trên má.
“Ghế nằm mà anh cũng không tha! Cầm thú!”
Trần Tứ nghịch đuôi tóc cô, lười biếng hỏi lại:
“Chỉ có mình anh được lợi chắc? Em không sướng à?”
“…”
Cô lẩm bẩm xoay người nhìn quần áo hỗn độn đầy đất: “…Em chán không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Cuối xuân, Tống Gia Mạt nhận được một công việc mới, nói là bữa tiệc Đoan Ngọ sắp tới cần hai nữ MC, trong đó cô là một trong hai người được chọn.
Nếu đạt được hiệu quả tốt thì cô sẽ là ứng cử viên sáng giá của đài truyền hình, tiệc cuối năm cũng sẽ do cô làm MC.
Cô nâng cao tinh thần chuẩn bị hồi lâu, ngay cả danh sách khách mời và danh sách tiết mục cũng thuộc làu làu.
Cô muốn tham gia tiệc cuối năm.
Một mặt là vì đây là mục tiêu của cô, một nguyên nhân khác là vì cô còn chưa nhìn thấy Ôn Lộ.
Ôn Lộ là động lực để cô tiến vào đài truyền hình, cô vẫn muốn được gặp mặt nói một tiếng cảm ơn với cô ấy, nhưng trước giờ vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Tiệc cuối năm năm nay nhất định cũng có sự góp mặt của Ôn Lộ, không bằng nhân cơ hội này để mở miệng luôn.
Cô bỗng rất chờ mong, muốn biết khi Ôn Lộ biết được nhiều năm trước có một cô bé được mình ảnh hưởng, cuối cùng có thể sánh vai cùng cô ấy thì sẽ có biểu cảm thế nào.
Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy có động lực.
Bữa tiệc tết Đoan Ngọ đến đúng như kế hoạch.
Trước khi tiệc tối sắp bắt đầu, Doãn Băng Lộ gửi tin nhắn WeChat cho cô.
Nước Khoáng: [Đã bật TV ngồi trước màn hình rồi, đang ngoan ngoãn chờ đợi MC Tống đây ạ.]
Không thêm băng: [Ừ, tớ sắp lên sân khấu rồi đây.]
Nước Khoáng: [Hầy! Sao mà tớ còn căng thẳng hơn cậu thế nhỉ?]
Đương nhiên cô cũng căng thẳng, Tống Gia Mạt hít sâu một hơi, nâng váy đi lên sân khấu.
Thời tiết đêm nay rất tốt, may mà việc dẫn chương trình cũng suôn sẻ.
Cô dẫn đến cuối bữa tiệc sau đó chào tạm biệt khách mời rồi quay lại hậu trường.
Tiểu Tuyên giơ ngón tay cái với cô: “Chúc mừng em, biểu hiện của em hôm nay tốt lắm đấy!”
Chị Khang Khang cũng cười: “Đúng là không tồi, em xuất sắc lắm.”
Nhân viên công tác xung quanh cũng liên tục phụ họa.
“Tôi cảm thấy không bao lâu nữa Mạt Mạt sẽ là trụ cột của đài truyền hình chúng ta.”
“Đó là chuyện đương nhiên, bây giờ có nhiều lãnh đạo đánh giá cao em ấy lắm.”
“Cậu khỏi cần nói, vừa rồi còn có mấy minh tinh kém tiếng hỏi xin tôi số WeChat của em ấy đấy.”
Tống Gia Mạt không kịp nói chuyện phiếm với bọn họ bởi vì lát nữa cô còn phải tham gia quay video tuyên truyền cho một bộ phim của đài truyền hình.
Cô đứng gần boom cẩu để khớp lời dẫn với MC nam.
Boom cẩu:
giờ sáng, Trần Tứ nhận được tin nhắn cho Lý Uy gửi tới.
[Vãi cớt, em nhìn thấy Tiểu Mạt Lỵ trên livestream nè!]
Rồi cậu ta lại nhanh chóng thu hồi.
Trần Tứ: [Livestream gì?]
Lý Uy: [À… Thì là, thì là, em nói nhưng anh đừng có giận, không phải đêm nay em ấy làm MC hả, sau đó MC nam dẫn chung với em ấy cũng khá đẹp trai, hình như bây giờ bọn họ đang khớp lời dẫn trong hậu trường, thế là có nhân viên công tác livestream chơi chơi.]
[Hơn nữa nghe nói MC nam này còn thích em ấy nữa ha ha ha, mọi người ai cũng nhiệt tình khen họ đẹp đôi hết.]
Mười phút sau Lý Uy vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.
Cậu ta không khỏi gọi điện thoại qua: “Alo? Anh làm gì vậy? Sao không trả lời tin nhắn của em?”
Trần Tứ: “Đến đài truyền hình, cúp đây.”
Lý Uy: “…Ủa???”
Giây tiếp theo, điện thoại bị cúp một cách lạnh lùng.
Lý Uy: “……”
Đậu má.
Trong trường quay, Tống Gia Mạt khớp kịch bản xong thì nhàm chán nhìn xung quanh.
Cameraman còn chưa xuất hiện, không biết hôm nay có quay hình hay không.
Giây tiếp theo, suy nghĩ bị người ta cắt ngang.
Cô nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tống Gia Mạt.”
Cô hoảng sợ quay qua nhìn, bỗng nhìn thấy Trần Tứ đáng lý ra không nên xuất hiện ở đây.
Hôm nay Trần Tứ phải trực ca tối, ngày mai còn phải dậy sớm, cô sợ anh mệt nên không cho anh đến đây.
Cô chớp chớp mắt, thấy anh đi đến trước mặt mình, thấp giọng hỏi: “Khi nào thì về nhà?”
…
Nhân viên công tác đứng livestream bên cạnh suýt đã không cầm nổi điện thoại.
Bình luận mới không ngừng xuất hiện, chỉ mới hơi một giây mà khu bình luận đã càng điên cuồng hơn:
[Anh đẹp trai này là ai thế???]
[Về nhà?! Về nhà gì?!?!]
[Đây là nội dung tôi có thể nghe đúng không các anh em?]
[Có phải đây là bác sĩ trước đây từng lên hotsearch không? QAQ đẹp trai quá đi.]
[Không phải là người đó chứ…]
MC nam kia cũng trố mắt ra nhìn, bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng: “Xin hỏi anh là?”
Trần Tứ liếc qua một cái rồi kéo cô về phía mình, công khai tuyên bố chủ quyền.
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
Chưa đến mười phút, livestream này bay thẳng lên top bảng xếp hạng thời gian thực.
Khu bình luận vỡ trận.