Mãi cho tới khi vành tai bị người ta véo nhẹ thì cô mới phản ứng lại.
Trần Tứ thấp giọng nhắc nhở: “Hít thở.”
Ý thức bỗng phục hồi, cô hít sâu một hơi, kết quả bị sặc khí nên ho hai tiếng. Cô lại nghe thấy tiếng cười của anh.
Dường như anh vô cùng vui vẻ, ngay cả lồng ngực của thiếu niên cũng nhẹ nhàng rung động.
Hơi thở của anh dừng trên đỉnh đầu cô, có thể cảm giác được hơi nóng phả xuống, còn đôi môi vừa lên tiếng vừa rồi còn dán lên môi cô.
Cô buồn bực quá thể, nâng tay đẩy vai anh ra, nghiêng người muốn đi ra ngoài.
Kết quả bị anh đè lại.
Trần Tứ trầm giọng nói: “Anh đi ra trước, em đợi lát nữa hãy ra.”
“Vì sao?”
Trong hơi thở gần trong gang tấc, hầu kết của anh chuyển động lên xuống: “…Quá rõ ràng.”
Tống Gia Mạt ngốc nghếch vẫn không hiểu rõ ràng trong lời anh là gì, mãi cho tới khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính.
Đôi môi hồng nhuận, có hơi sưng lên, đôi mắt như mang theo hơi nước, ánh mắt rời rạc, cả người như vừa được vớt dưới nước sôi lên.
…
Cô xấu hổ che mặt, phát ra vài âm thanh kỳ quái, rúc đầu vào ghế sô pha như ốc sên.
Nếu bây giờ thật sự đi ra ngoài thì mọi người chỉ cần nhìn một cái là biết vừa rồi bọn họ vừa làm xấu hổ gì.
Nếu đây không gọi là âm thầm…
Thiếu nữ phát ra vài tiếng nức nở từ khoang mũi, sau đó tìm ly sứ lạnh lẽo để hạ nhiệt độ trên khuôn mặt, hoàn toàn không nghe rõ ngoài kia đang nói gì.
Hai tai như thể ù đi.
May mà thời gian của bữa cơm này đủ dài, mười phút sau, cô đi xuống tầng vẫn có thể kịp ăn mấy món sau cùng.
Tống Gia Mạt thấp thỏm ngồi xuống, nhưng không biết Trần Tứ đã nói gì, tóm lại anh đã chuẩn bị chu đáo, không có ai lên tiếng hỏi cô vì sao lại xuống muộn như vậy.
Trần Nhuế Huyên cũng không hỏi cô vì sao vừa rồi mở cửa ra lại bị người ta đóng lại.
Nghĩ đến đây, vành tai của cô lại bắt đầu nóng lên.
Lúc bữa ăn sắp kết thúc, Trần Côn chợt mở miệng: “Giai Giai, cháu đi mua giúp bác hai bao thuốc lá đi.”
Tống Gia Mạt biết là ông đang gọi mình, tuy rằng cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn đứng lên, gật đầu nói được.
Lúc vừa đi tới cửa, Trần Côn lại nói: “Mua thêm thùng bia nữa đi, Trần Duệ, con đi khiêng giúp em đi.”
Trần Duệ cũng đứng lên, cùng cô đi ra khỏi nhà.
Trần Duệ là con trai của bác cả, lớn hơn Trần Tứ một tuổi, mặc dù không hay nói nhưng giao tiếp bình thường cũng không thành vấn đề.
Lúc mua đồ, anh ấy còn mỉm cười cảm thán: “Còn nhớ lần trước gặp em thì em còn chưa cao như này.”
Trần Duệ khoa tay múa chân một chút: “Bây giờ cao đến bả vai của anh rồi.”
Hai người tùy ý trò chuyện mấy câu, nói qua về sở thích và tình hình gần đây, lúc về đến nhà, cô phát hiện Trần Tứ đang kèm cho Nhuế Huyên làm bài tập.
Nhuế Huyên sụt sịt tố cáo: “Mẹ! Anh chẳng kiên nhẫn gì cả! Còn hung dữ hơn cả Trần Duệ!”
Trần Tứ: “…”
Trong nhà có sáu, bảy người, trong một khoảnh khắc nào đó, họ trông giống như một gia đình hòa thuận.
Sau đó, Trần Duệ ngồi một bên chơi game, Nhuế Huyên và anh ấy không nói gì với nhau, Tống Gia Mạt tò mò hỏi: “Ở nhà hai người ít trò chuyện lắm ạ?”
“Đúng vậy,” Trần Duệ nói, “Con bé đang còn trong thời kỳ phản nghịch, có gì vui đâu mà nói chuyện với nó, chưa nói được vài câu đã cãi nhau.”
Tống Gia Mạt bĩu môi, quay đầu nhìn Trần Tứ ngồi ở một bên.
Anh đang nghịch điện thoại, thấy cô nhìn qua thì ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng trên hạt thông trên tay cô.
Thiếu niên nhướng mày: “Em là sóc à?”
Không biết nghĩ đến gì đó, Tống Gia Mạt cười nhẹ.
Cô nói: “Anh có biết bí kíp tách vỏ hạt thông là gì không?”
“Là gì?”
Cô nói một cách hợp lý: “Anh tách giúp em đi.”
“…”
Đầu lưỡi của Trần Tứ chống lên răng hàm, tỏ vẻ cạn lời với cô, một lúc lâu sau anh bật cười, nhận lấy hạt thông trong tay cô.
Tống Gia Mạt nhìn động tác tách vỏ hạt thông của anh, bỗng một suy nghĩ bật ra trong đầu.
Nếu như một số người sinh ra để làm anh em, vậy thì nhất định cũng có vài người sinh ra để làm người yêu của nhau.
Hơn giờ, Nhuế Huyên ngao ngán đòi về, Tống Gia Mạt đưa bọn họ xuống tầng.
Bác cả vẫn không rời đi.
Cô tiễn khách xong thì quay về nhà, phát hiện cả Trần Tứ và bác cả đều không ở phòng khách.
Dựa vào âm thanh, Tống Gia Mạt đi từng bước tới sân phơi lầu hai.
Đợi cô đi qua đó, hình như bọn họ không nói nữa, Trần Tứ ngồi im không nói gì, còn Trần Côn thì đang hút thuốc.
Gạt tàn thuốc đã đầy đầu lọc.
Cô mím môi, lui về phía sau hai bước, thấy Trần Tứ kéo cửa đi ra.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Anh mỉm cười vỗ đầu cô: “Không có gì, tắm rửa chưa?”
“…Vẫn chưa.”
“Vậy thì đi tắm đi,” Trần Tứ nói, “Không có chuyện gì cả.”
Cô nghi ngờ ngẩng đầu, muốn hỏi gì đó nhưng thấy bác cả cũng đi ra nên không lên tiếng nữa.
Lúc đi tắm, cô thất thần suy nghĩ.
Anh nói hai lần không có chuyện gì, vậy chắc là… không có chuyện gì nhỉ?
Có lẽ thật sự là do cô suy nghĩ nhiều, Tống Gia Mạt lắc lắc đầu, có thể là bọn họ có chuyện gì đó muốn nói riêng với nhau, cô trông gà hóa cuốc như vậy mới càng rõ ràng.
Nói là không suy nghĩ nữa, nhưng sau khi tắm rửa xong, cô nằm trên giường vẫn không khỏi nghĩ tới chuyện này.
Trong lúc Tống Gia Mạt đang thất thần thì cánh cửa bị người ta đẩy ra.
Trần Tứ: “Sao còn chưa tắt đèn, vẫn chưa ngủ được à?”
“Bây giờ em ngủ đây.” Cô mím môi, nói tiếp, “Đêm nay… Thật sự không có chuyện gì sao?”
Trần Tứ ngồi vào mép giường của cô, nhướng mày: “Em hi vọng có chuyện à?”
“Chỉ là em sợ…”
Cô còn chưa dứt lời thì bàn tay đặt bên gối bị người ta nắm lấy.
Trần Tứ tách bàn tay đang nắm chặt của cô ra rồi từ từ đặt vào lòng bàn tay anh, nắm chặt.
Anh nói: “Đừng sợ.”
Anh nói đừng sợ, không hiểu sao cô cũng yên tâm hơn nhiều.
Tống Gia Mạt nghiêng người, vòng tay ôm bờ vai của anh, đặt đầu lên hõm cổ của anh.
Cổ áo mang theo hơi thở của anh, vô cùng quen thuộc, rất có cảm giác an toàn.
Cô hít sâu một hơi, trái tim dần dần thả lỏng.
Trần Tứ: “Sao vậy, tự nhào vào lòng anh?”
Cô thầm mắng anh không nghiêm túc, nhưng lại không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Chiều mai bọn họ rủ em ra ngoài chơi, anh có muốn đi cùng không?”
“Em có muốn anh đi cùng không?”
“Có.” Cô nhỏ giọng nói.
“Ừm, vậy thì anh sẽ đi.”
Trần Tứ đặt tay trên vai cô, uốn tóc cô nghịch nghịch, cứ như vậy một lúc, Tống Gia Mạt lại bỗng hỏi một câu: “Bác cả đâu?”
“Ra ngoài rồi,” Trần Tứ mỉm cười, “Làm xong rồi mới quan tâm tới chuyện này, em không cảm thấy quá trễ à?”
Cô nghĩ ngợi, cảm thấy lời anh có chút vấn đề: “Em cũng có làm gì đâu…”
Trần Tứ nhặt một lọn tóc dính trên cổ áo xuống cho cô, lúc thì tự nhiên cuốn vòng quanh ngón tay, lúc thì kéo nhẹ, mang theo sự lưu luyến mập mờ.
Anh hơi nheo mắt, nói một cách đầy ẩn ý: “Ừm, không làm gì.”
“…”
Cô có bệnh hay quên, ngủ một giấc tỉnh dậy, tất cả phiền não đều ném ra sau đầu.
Mặc kệ đi, hưởng thụ niềm vui trước mắt là quan trọng nhất.
Trong đời có mấy khi được yêu đương với người vừa đẹp trai vừa giỏi giang đâu chứ.
Buổi trưa, Tống Gia Mạt kết thúc buổi phát thanh, vừa đi ra khỏi phòng thu âm thì bị cảnh tượng bên ngoài làm giật mình.
Cô giáo phụ trách câu lạc bộ lại tới nữa, đương nhiên, lần này còn có cả Vạn Nhã.
Không cần nghĩ cũng biết muốn nói chuyện gì.
Tống Gia Mạt sửa sang lại đồng phục, nói: “Cô ơi, em và Doãn Băng Lộ đã bàn bạc với nhau được tương đối rồi ạ.”
“Bọn em cảm thấy hiện tại phong cách của câu lạc bộ phát thanh đã được củng cố, vẫn nên giao cho thành viên của tổ Hai cùng hoạt động với nhau thì tốt hơn, đến lúc đó em đi rồi thì Doãn Băng Lộ có thể phát sóng thay em.”
“Hơn nữa lúc ấy cô băn khoăn cũng là vì sợ sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập đúng không ạ? Theo em được biết thì hình như lần này thứ hạng của Vạn Nhã đã tụt hơn bậc, đây là khi cậu ấy còn chưa tham gia câu lạc bộ.”
“Trong thời gian hoạt động cùng câu lạc bộ phát thanh, Doãn Băng Lộ tăng thêm bậc, vậy nên về tình về lý đều phù hợp hơn.”
“Nếu như nhất định phải thay đổi, bọn em hi vọng có thể được gặp mặt trực tiếp với bạn học đã gửi thư, vậy nên trước khi tìm được người này, em sẽ tạm thời không để trống vị trí trưởng câu lạc bộ.”
Cô giáo suy nghĩ một lúc: “Được, dù sao cũng là tâm huyết của các em, cô cũng tôn trọng quyết định của em. Vậy trong lúc phát thanh em cứ nêu ra suy nghĩ của mình đi, nếu người này lại gửi thư tiếp thì cô cũng sẽ biểu đạt lại ý kiến của bọn em.”
“Còn về phần Vạn Nhã… Câu lạc bộ của bọn em cũng không có nhiều người lắm, có muốn suy xét tới chuyện thêm một thành viên không?”
Giang Tự đẩy nhẹ gọng kính, nhanh chóng nói: “Vấn đề ở đây không phải là bọn em có đồng ý hay không, câu lạc bộ có khá nhiều việc, bọn em thật sự sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của bạn Vạn Nhã, dù sao thì bây giờ cũng đã… tụt hơn bậc, nếu như đến lúc đó ảnh hưởng trực tiếp tới tương lai của người ta thì phải làm sao ạ?”
Lời này của Giang Tự thoạt nhìn là nghĩ cho Vạn Nhã, nhưng thật ra là đang trào phúng cô ta.
Quả nhiên, vẻ mặt Vạn Nhã hơi cứng lại rồi nhanh chóng khôi phục lại như thường, cười nói: “Lần này tớ bị sốt cao nên mới thi không tốt thôi.”
“Không sao, nếu bọn cậu có cả yêu cầu này thì lần sau tớ sẽ thi tốt để quay lại thứ hạng cũ.”
“Không chỉ có vậy đâu,” Giang Tự cười tươi như gió xuân, “Cậu còn phải tiến bộ hơn nữa chứ, cố lên, tôi tin cậu.”
Khóe miệng Vạn Nhã giật giật, khuôn mặt giả tạo suýt nữa đã bị cậu ấy lột xuống.
Ra khỏi phòng phát thanh, Doãn Băng Lộ còn đang cười.
Cô ấy vỗ vỗ bả vai Giang Tự, lần đầu tiên khen ngợi: “Không tồi, khả năng khiến người ta ghê tởm của cậu càng ngày càng cao rồi đấy.”
Bốn Mắt lại còn rất kiêu ngạo: “Vốn dĩ trước đây tớ chỉ biết mắng thẳng thôi, mãi cho tới khi quen biết Chocolate, bây giờ không có thầy dạy cũng biết nói móc nói mỉa rồi.”
Phí Liệt: “…”
Buổi tối, Giang Tự rủ bọn họ ra ngoài chơi, nói là muốn tổ chức sinh hoạt câu lạc bộ.
Bọn họ đứng ở cổng trường đợi Trần Tứ một lúc, Tống Gia Mạt sợ chán nên mua một khối Rubik để chơi, nhưng cô không giỏi lắm nên xoay một lúc lâu cũng chỉ mới làm xong một mặt.
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng hít thở.
Hai bàn tay nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, cầm tay cô xoay vài cái, sáu mặt đều được hoàn thành.
Trong lòng Tống Gia Mạt không có một gợn sóng, thậm chí không cần quay đầu cũng biết người tới là ai.
Thiếu nữ bĩu môi: “Anh học từ bao giờ vậy, sao không dạy cho em?”
Trần Tứ lấy balo của cô xuống cầm bằng tay trái, lười biếng nói: “Không phải đã dạy cho em rồi à?”
Mặt trời ngả về hướng tây, cái bóng của bọn họ được ánh chiều tà kéo dài thật dài.
Vừa rồi mua cho đủ hóa đơn nên Doãn Băng Lộ đã mua một tập giấy note hình trái tim, lúc này cô ấy ngại ngùng lấy một cái bút ra, cảm xúc trào dâng viết mấy chữ lên trên, sau đó lại ngượng ngùng đưa cho Giang Tự.
Trái tim Giang Tự đập thình thịch, mở ra, bên trong là bốn chữ to đùng…
[Buồn cười xỉu.]
Bốn mắt: “…”
Mẹ nó cậu tôn trọng tớ nhỉ?
Tới công viên, Giang Tự lấy dụng cụ mà mình đã chuẩn bị từ trước ra.
“Hôm nay chúng ta sẽ chơi trò chơi cặp đôi.”
“Mọi người rút thăm trước, ví dụ như tớ và Doãn Băng… Thôi, tớ và Phí Liệt.”
Phí Liệt: “…”
Giang Tự tiếp tục nói: “Ví dụ như tớ và Phí Liệt một người rút được chữ “cặp”, một người rút được chữ “đôi”, vậy thì cặp đôi trong vòng chơi đó sẽ là tớ và Phí Liệt. Không bốc được thì không cần lo lắng, bởi vì những tấm thăm khác sẽ không có chữ.”
“Sau khi rút thăm xong, bọn tớ sẽ bật camera mini trên người mình lên, sau đó có năm phút để đi trốn, sau đó mọi người sẽ đi tìm bọn tớ, tức là đi bắt đôi yêu nhau đó.”
Phí Liệt vẫn “…” như cũ.
Giang Tự: “Nếu như bị tìm thấy trong vòng hai mươi phút thì tức là thua cuộc.”
“Những người chơi bình thường sẽ trò chuyện với nhau bằng máy nhắn tin, nếu máy nhắn tin tới gần camera mini trong bán kính m thì nó sẽ sáng lên. Haiz, như vậy có nghĩa là… đèn sáng rồi, đôi người yêu đáng ghét kia đang ở gần đây, mọi người đã hiểu rồi chứ?”
“Đã hiểu.” Doãn Băng Lộ nói, “Chúc cậu và Phí Liệt hạnh phúc.”
“Mãi mãi trường tồn.”
“Trăm năm hòa hợp.”
Một lời thành sấm, “cặp đôi” đầu tiên thật sự là Giang Tự và Phí Liệt.
Hai người bọn họ thật sự quá khắc khẩu với nhau, đèn còn chưa sáng lên thì bọn họ đã bị bắt vì cãi nhau quá lớn tiếng.
Vòng thứ hai là Giang Tự và Doãn Băng Lộ.
Tống Gia Mạt nhìn chằm chằm máy nhắn tin của mình, khi tới gần một cái cây nào đó, máy của mọi người đồng thời sáng đèn…
“Ở đây ở đây!”
“Giang Tự, cậu tự đi ra đây trước thì tôi sẽ tha chết cho bạn gái của cậu.”
“Tớ thấy rồi, ở chỗ sư tử bằng đá kìa… ấy…”
Mọi người còn chưa phát hiện ra thì Doãn Băng Lộ đã kéo Giang Tự chạy đi.
Giang Tự vô cùng xấu hổ: “Cậu làm gì thế?”
Doãn Băng Lộ: “Cậu bị ngốc à mà không chạy? Cậu muốn chết nhưng tớ thì không!”
…
Cuối cùng, vòng chơi này thậm chí còn biến thành trò chơi chạy bộ, Doãn Băng Lộ không bị bắt nhưng Giang Tự lại sa lưới.
May mà chỉ chơi ba vòng, chỉ còn vòng cuối là có thể xong việc.
Tống Gia Mạt bình ổn hơi thở, nhìn về phía Trần Tứ.
Thật ra cô cũng không biết mình muốn thân phận gì, cho tay vào hộp, rồi nín thở rút ra…
Là lá thăm cặp đôi.
Trần Tứ cũng vậy.
Một giây ấy, cô phát hiện hình như mình cũng khá may mắn.
Lúc bật camera lên, cô cũng đã bắt đầu căng thẳng, ngón tay nhấn hai ba lần vẫn chưa mở được, vẫn là Trần Tứ làm giúp cô.
Trần Tứ thấp giọng: “Trốn ở đâu?”
“Không biết nữa,” Cô nhỏ giọng nói, “Em không có kinh nghiệm.”
“Em mà không có kinh nghiệm?” Anh nâng mắt: “Không phải em thích làm mấy chuyện lén lút này nhất à?”
“…”
Cuối cùng, cô quyết định trốn sau bức tượng kia.
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô cứng người không dám động đậy, sợ bị người ta phát hiện, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
Lần này mọi người thay đổi chiến thuật, cô nghe thấy có người nhẹ giọng nói: “Đừng rút dây động rừng… Đèn sáng, ở ngay đây thôi, cứ từ từ tìm.”
Tống Gia Mạt căng thẳng tới mức rùng mình một cái, giây tiếp theo, Trần Tứ thì thầm vào tai cô: “Anh đếm ba, hai, một.”
Cô mờ mịt ngẩng đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó,” Thiếu niên mang theo ánh sáng, thản nhiên nở nụ cười: “Chạy theo anh.”
Đêm nay, gió đêm không ngừng từ mặt hồ thổi tới, khiến cả mặt hồ lay động gợn sóng.
Cô được thiếu niên kéo đi, trong lúc chạy vội, nhìn thấy góc áo sơ mi của anh bị gió thổi phồng lên, đây là người mà cô thích, giờ phút này, anh như đang dẫn theo cô bỏ trốn.
Tiếng bước chân hỗn độn, nhịp tim cũng hỗn độn giống vậy, cơ thể như không còn thuộc về mình nữa, nhưng lại có vô số ý nghĩ đang ùn ùn kéo tới.
Khiến cô ghi nhớ khoảnh khắc này.
Màn trời trống trải và những áng mây đang trôi nổi, những ngôi sao lác đác đang lấp lánh, đằng sau là tiếng kêu gào không rõ ràng, anh mặc đồng phục mùa thu, tay áo được xắn đến khuỷu tay, trên người có hơi thở vị Sprite ướp lạnh thuộc về riêng thiếu niên.
Cô rất thích ngày hôm nay, cho dù nó rất bình thường.
Nhưng ở cái đêm không đáng nhắc tới trong mắt mọi người này, trong nháy mắt ấy, Trần Tứ đã kéo tay cô, cùng cô chống lại cả thế giới.
Bọn họ vứt bỏ tất cả thế tục và phiền nhiễu, nắm chặt tay nhau, vô tư chạy trốn.
Cho dù bọn họ đều không biết tương lai sẽ ra sao.
Nhưng những gợn gió ở bờ hồ đã nói nó đã nghe thấy nhịp tim đập của thiếu nữ.
Ngày hôm đó bọn họ hoàn toàn bỏ trốn, Trần Tứ trực tiếp dẫn cô chạy về nhà.
Mọi người đều vui vẻ tuyên bố hoạt động ngày hôm nay kết thúc, ai về nhà nấy, ngày mai trả máy móc sau.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Tống Gia Mạt vẫn chưa lấy lại được tinh thần, để bình ổn cảm xúc, cô đi lấy một cây kem.
Đứng ở cửa phòng, cô lười đánh chữ nên gửi cho Trần Tứ một tin nhắn thoại: “Anh có nóng không?”
Trần Tứ: “Em nói chỗ nào?”
“…”
“Có một chút.” Anh nói.
Tống Gia Mạt: “Ăn kem không?”
Cô biết Trần Tứ không thích ăn mấy thứ này, nhưng có lẽ vì chạy cả đêm nên một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh được đóng lại.
“Tuân lệnh.”
“…”
Tống Gia Mạt dựa vào khung cửa, bỗng cảm thấy gửi tin nhắn thoại thế này cũng rất lãng mạn.
“Anh ăn vị gì vậy?”
“Rượu Rum.”
Tống Gia Mạt không biết trong tủ còn có vị này, im lặng một lúc mới nói: “Rượu Rum á? Ăn ngon không?”
Cô đang cắn que kem, nuốt một miếng: “Chắc chắn không ngon bằng em.”
Kết quả lúc nuốt xuống nuốt luôn cả chữ “của”, thế là chủ đề bỗng chốc biến thành +…
Cô nghĩ thầm hẳn là Trần Tứ hiểu ý của cô, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân đi tới gần khung cửa.
Tống Gia Mạt: “Anh làm gì đấy??”
Anh như đang cười: “Nếm thử xem em ngon thế nào.”
Cánh cửa bị người ta đẩy nhẹ, Tống Gia Mạt nhanh chóng đóng lại, kết quả cửa còn chưa khép lại thì nghe thấy anh xuýt xoa kêu đau.
Tống Gia Mạt sợ cánh cửa chèn vào tay anh nên vội vàng bỏ tay ra.
Thiếu niên lại giống như thực hiện được ý đồ, đầu ngón tay thon dài với vào trong, bàn tay mang theo hơi nước lạnh lẽo dán vào gáy cô.
Giống như có hàng triệu dòng điện đồng thời nổ tung, linh hồn Tống Gia Mạt bay ra khỏi cơ thể, ngón tay chợt buông lỏng,