“Không phải, nhưng mà…”
Não bộ của Tống Gia Mạt chết máy, chỉ vào cái cốc trong tay anh: “Cái này em từng uống qua rồi mà.”
Trần Tứ: “Vậy nên?”
Anh hỏi rất thản nhiên, khiến cô được hỏi mà ngây ngẩn cả người.
Tống Gia Mạt chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Vẫn là Mạc Cố lên tiếng trước: “Không sao, anh em mà, bình thường lắm.”
Rất… bình thường ư?
Cô “À” một tiếng, đẩy đẩy chiếc đũa, bắt đầu ăn cơm.
Nhưng hình như dù có làm thế nào cũng không thể đuổi hình ảnh kia ra khỏi đầu được.
Mỗi một cái chớp mắt cũng như có thể nhìn thấy hình ảnh môi Trần Tứ dán lên thành cốc của cô, dáng vẻ hầu kết chuyển động lên xuống vì uống nước.
Đó là cốc của cô đó.
Của Mạc Cố là cốc mới, nhưng của cô thì không biết đã uống bao nhiêu lần…
Tống Gia Mạt mím môi, khóe mắt liếc thấy Trần Tứ đứng dậy tới tủ lạnh lấy một chai Sprite.
Lấy xong, lúc Trần Tứ đi ngang qua phía sau cô, trong lúc cô đang thơ thẩn, anh bỗng đưa tay ra áp chai Sprite lạnh lẽo lên má cô, đã thế còn lăn hai vòng.
Cô bị lạnh tới mức hơi co lại.
Anh lấy Sprite ra, cười trêu:
“Mặt đỏ như mực đóng dấu rồi.”
“Ớt cay quá.” Mặt cô không đổi sắc.
Trần Tứ uống hai ngụm, ánh mắt nhìn cô vẫn không dịch chuyển: “Muốn uống không?”
Cô cũng không biết nên nói gì.
“Của em bị anh uống hết cả rồi.”
Trần Tứ thuận tay để lại một nửa cho mình, phần còn lại rót hết vào cốc của cô.
Cô rũ mắt, nhìn những bọt khí li ti không ngừng dâng lên trong cái cốc.
Cô ngẩn người một lúc, nhưng rồi lại dường như không phải, xuất phát từ sự tôn trọng với sức lao động của Trần Tứ, cô nhấp môi uống mấy ngụm.
Lành lạnh, ngòn ngọt.
Sau đó, bữa ăn khá là yên tĩnh, có lẽ đồ ăn có hơi mặn nên Mạc Cố vẫn không ngừng uống nước.
Còn chưa ăn hết cơm thì Mạc Cố đã cười nói: “Tớ cũng uống hết rồi.”
Tống Gia Mạt ngẩng đầu, thấy cô ta nhìn về phía Trần Tứ, còn anh thì không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời lại: “Trong tủ lạnh.”
Hay lắm, từ bốn chữ xuống còn ba chữ.
Trần Tứ vừa dứt lời thì dì giúp việc cũng trở lại.
Còn sớm hơn trong tưởng tượng.
Sau khi dì giúp việc trở về, mọi người cũng thả lỏng hơn nhiều.
Dì ấy lấy nước cho Mạc Cố, chờ bọn họ ăn xong thì đi dọn bàn.
Tg, lên tầng hai hóng gió, Trần Tứ ở trong phòng nghỉ ngơi.
Còn Mạc Cố thì vẫn ngồi bên bàn, ánh mắt dừng trên mâm cơm.
Đêm nay cô ta làm cả thảy năm món ăn, chay mặn đều có, còn tìm dì giúp việc hỏi thăm sở thích của Trần Tứ, biết anh không ăn hải sản nên đều tránh đụng đến.
Tống Gia Mạt thích hải sản, cả ba món đều có hải sản.
Nhưng tối nay Trần Tứ không hề đụng vào cô ta, anh chỉ ăn những món mà Tống Gia Mạt nấu.
Đêm nay Tống Gia Mạt hóng gió một lúc lâu, lúc quay lại giường lại tiếp tục lăn qua lộn lại.
Trong bóng tối, cô trợn tròn mắt, từ từ nâng tay sờ sờ môi mình.
Một lúc lâu sau, thiếu nữ nghiêng người, mở Weibo ra, hoàn thành sự thay thế tương đương vĩ đại nhất.
wgbsymbb: [Mình uống nước, cái cốc = môi của mình, Sprite = môi của anh.]
[Bọn mình = hôn gián tiếp.]
A.
Tống Gia Mạt bỗng đổ ập xuống, cái gáy va vào thành giường, phát ra một tiếng “Tùng”.
Không thêm băng: [Tớ không còn trong sạch nữa rồi.]
[?]
[Tớ hôn gián tiếp với người ta rồi.]
[Ai thế, trưởng bối kia hả?]
[Đúng là không biết nhìn lại bản thân.]
Không thêm băng: [?]
Nước Khoáng: [Tớ nói người kia ấy, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ trêu cậu.]
Tống Gia Mạt gõ một hàng chữ theo bản năng, một lúc lâu sau mới cảm thấy sai sai.
[Chờ một chút, không phải tớ nói, người thích trưởng bối kia… là bạn của tớ à?]
Chẳng lẽ cô lỡ miệng?
Doãn Băng Lộ phá vỡ bí mật: [Người bạn kia của cậu còn không phải là cậu chắc, cậu xem tớ là kẻ ngốc à?]
[…]
Bị Doãn Băng Lộ nhìn thấu tâm sự, Tống Gia Mạt căng thẳng nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu.
Nhưng may mà Nước Khoáng không hỏi tiếp nữa, cô tránh được một kiếp.
Tống Gia Mạt thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay cô nằm mơ hết lần này tới lần khác, đương nhiên, đều không lành mạnh cho lắm.
Hơn nữa những giấc mơ này còn nối tiếp nhau, hết lần này lại đến lần khác.
Cô ngủ mê man, ngay cả đồng hồ báo thức kêu cũng không đánh thức được cô dậy.
Trần Tứ đẩy cửa ra thì nhìn thấy cảnh này.
Thiếu nữ nằm trên giường xiêu xiêu vẹo vẹo, quần áo hơi xộc xệch, váy ngủ bị kéo đến giữa hai chân, chăn cũng không đắp cẩn thận, vắt chéo từ cổ áo bên này đến eo bên kia, để lộ lồng ngực hơi phồng lên…
Ánh mắt anh khựng lại, cơ thể đã có phản ứng trước, đóng sầm cửa lại.
Trần Tứ nhăn mày đứng trước cửa, vừa ngẩng đầu thì cửa lại bị người ta mở ra.
Cô gái nhỏ đầu tóc rối bù, vẻ mặt tức giận: “Anh gọi công chúa tỉnh giấc như vậy đấy à?”
“Đóng cửa lớn như thế, làm em còn tưởng là động đất!”
“…”
“Ăn cơm.” Anh nói.
Tống Gia Mạt hít sâu một hơi, đang định nói thêm gì nữa nhưng bỗng nhớ ra hình như người mình định mắng chính là nam chính trong giấc mơ.
Thế là cô lập tức mềm nhũn.
Cô “Ừm” một tiếng, liếm liếm môi, xoay người đi rửa mặt.
Vừa ngồi vào bàn thì nghe thấy Trần Tứ mở miệng: “Sau này buổi sáng gọi em dậy anh sẽ không vào phòng em nữa.”
“Vì sao?” Tống Gia Mạt kỳ quái xoa bơ: “Anh chỉ gõ cửa thì em không tỉnh được.”
“Anh sẽ gọi lớn.”
Cô càng cảm thấy kỳ lạ: “Sao bỗng nhiên lại không vào nữa? Trong phòng em có đồ gì kỳ quái hả? Sáng nay anh nhìn thấy cái gì?”
Nói rồi cô còn ngửi ngửi quần áo của mình, kinh ngạc nói: “Thơm mà…”
“…”
Trần Tứ không tiếp tục đề tài này nữa, anh nói: “Em cũng nên điều chỉnh lại đồng hồ sinh học, đừng có lúc nào ngủ như chết như vậy.”
“Ai bảo em mơ nhiều quá, mơ nhiều quá nên cứ mê man không tỉnh.”
Cô nói có sách mách có chứng, “Hôm qua em mơ cả đêm, mệt chết đi được, vừa tỉnh ngủ thì anh đã quở trách em.”
“Nằm mơ còn mệt?” Anh nghiêng đầu, “Mơ cái gì?”
Tống Gia Mạt ho nhẹ hai tiếng, nói một cách đẹp đẽ: “Thì là… Mơ thấy em đi lao động tình nguyện.”
Dù sao cũng là lao động, nghe cũng không khác nhau là bao.
“Lao động ở đâu? Chỉ có một mình em thôi à?”
Không biết nghĩ tới cái gì, cô khựng lại tại chỗ, một lúc lâu sau, đỏ mặt nói: “…Đừng hỏi nữa!”
“…”
Mạc Cố cười một cái, bổ sung giúp cô: “Chắc là đáng sợ lắm.”
Tống Gia Mạt cắn bánh mì, không nhịn được gật đầu.
Đúng là rất đáng sợ, còn có còng tay và dây thừng.
Những buổi chiều được nghỉ vẫn luôn vui vẻ.
Mạc Cố nướng bánh tart trứng, xem như điểm tâm chiều của bọn họ.
Tống Gia Mạt cũng không rảnh rỗi, đi học làm các loại điểm tâm.
Cô cũng xem như thân thiện, nhưng trên phương diện khích lệ người khác này thì vẫn thua xa Mạc Cố.
Bánh quy mới ra lò, Mạc Cố đã thò người qua, thân mật gác tay lên bả vai cô: “Giỏi quá, đáng yêu quá đi, giống hệt em vậy.”
Chỉ trong mấy tuần ngắn ngủi, cô ta đã khen từ làn da đến ngoại hình của cô, hình như không có gì là Mạc Cố không khen được.
Kiểu con gái này ở trường chắc là được chào đón lắm.
Khôi phục tinh thần, Tống Gia Mạt nhìn xuống điện thoại rồi ngẩng đầu nói: “Lát nữa chắc là em phải đi ra ngoài, câu lạc bộ có chút việc.”
“Được, vậy chị sẽ nói với dì giúp việc.” Mạc Cố nghĩ lại, nói tiếp, “Anh em cũng đi à?”
“Chắc là vậy.” Tống Gia Mạt cũng không rõ lắm, “Phải xem tâm trạng của anh ấy, anh ấy muốn đi chơi bóng trước, có rảnh thì mới tới.”
…
giờ chiều, Tống Gia Mạt tới quán trà sữa.
Cuộc thi top câu lạc bộ cần rất nhiều tài liệu, bọn họ cần gặp nhau thường xuyên để chỉnh lý lại một số thông tin.
Tống Gia Mạt vừa ngồi xuống thì Doãn Băng Lộ đã đặt câu hỏi.
“Tớ nhịn cả đêm rồi, rốt cuộc trưởng bối cậu thích kia là ai vậy, bác cả của Trần Tứ hả?”
“…”
Tống Gia Mạt câm nín một lúc lâu: “Tớ cũng làm gì đến mức đó…”
Doãn Băng Lộ làm ra vẻ không vui cho lắm: “Mặc kệ là ai đi chăng nữa thì có cao bằng Trần Tứ không, có đẹp trai bằng anh ấy không, có giọng nói hay như anh ấy không?”
Tống Gia Mạt cứng đờ một thoáng, quay đầu đi: “Ý cậu là sao?”
“Không có ý gì cả.”
Doãn Băng Lộ thản nhiên nói: “Dù sao tớ cũng ship cậu và anh cậu.”
Đồng tử của cô co rụt lại: “Cậu ship… gì cơ?”
“Cậu và anh cậu đó,” Doãn Băng Lộ đọc nhiều sách vở thản nhiên nói, “Anh em giả luôn là chân ái.”
“…”
Hả???
Tống Gia Mạt: “Cậu có biết mình đang nói gì không…”
“Này có gì đâu mà không biết, bọn cậu cũng chẳng có quan hệ huyết thống, cùng lắm chỉ là quan hệ anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ mà thôi, nhưng cậu cũng chỉ đóng vai Tống Giai Giai thôi mà, ngay cả hộ khẩu còn chưa sát nhập, nếu nói đúng ra thì cũng chẳng có vấn đề gì quá lớn, điều kiện này không phải là rất phù hợp để làm…”
Giữa ban ngày ban mặt, cô rất sợ cô ấy nói ra một vài câu từ không thể công khai.
Tống Gia Mạt nhanh chóng đứng dậy che miệng cô ấy lại: “Tớ biết rồi, biết rồi, cậu đừng nói nữa.”
“Vì sao lại không nói?” Doãn Băng Lộ bị cô bịt miệng thì la to, “Tớ còn chưa nói mấy câu mang nội dung kích thích đâu!”
“Bốn Mắt tới rồi.”
“Bốn Mắt tới thì làm sao? Làm gì có ai có thể kháng cự được khoa chỉnh hình của nước Đức?”
Doãn Băng Lộ: “Khoa chỉnh hình của nước Đức đỉnh nhất thế giới.”
“…”
“Khoa chỉnh hình của nước Đức” bắt nguồn từ một bài đăng trên Weibo mà có một tin đồn được lan truyền khắp cộng đồng mạng: một cặp anh em bởi vì quan hệ bất chính với nhau, bị cha bắt quả tang mà người anh bị đánh gãy chân, sau đó đã đến Đức để điều trị và chấn thương ở chân được chữa khỏi. Về sau, “khoa chỉnh hình của nước Đức” được dùng để ám chỉ mối quan hệ loạn luân giữa anh em, cũng được dùng để chế giễu một số người anh trai có khuynh hướng cuồng em gái.
May mà dưới sự nỗ lực áp chế của Tống Gia Mạt, đề tài cuối cùng vẫn chuyển từ “khoa chỉnh hình của nước Đức” về nội dung thảo luận của câu lạc bộ.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, Bốn Mắt nói đau lưng, muốn đi dạo, đồng thời chụp mấy tấm ảnh.
Đi một lúc, mọi người đi tới tường tỏ tình.
Bức tường này từng được một blogger marketing trên account của mình.
Vốn dĩ nó cũng không có gì đặc biệt, nằm đằng sau sân bóng rổ, ngoài khuôn viên trường, bên dưới cỏ mọc um tùm, bên trên là mấy tấm ngói đã cũ nát, ưu điểm duy nhất là mặt tường bằng phẳng trắng tinh, rất thích hợp để viết chữ.
Có người viết tên người mình thích lên đây, cuối cùng tỏ tình thành công, tình cờ có một blogger có mấy trăm nghìn fan theo dõi đã lấy chuyện này để viết nên một câu chuyện tình yêu khá là cảm động…
Bởi vậy nên bức tường này được gọi là tường tỏ tình.
Nhưng mà Tống Gia Mạt còn chưa từng tới đây.
Cô vừa đi đến gần thì đã nghe thấy tiếng cười nói.
“Mọi người đều đến đây viết đi nào! Tổng cộng có sáu người, đợi lát nữa tôi phải thấy được sáu cái tên đấy!”
“Đội bóng rổ hả?” Giang Tự nói, “Xem ra cũng vừa đánh bóng xong nên tới đây chơi.”
Bên kia vẫn còn ồn ào: “Được rồi, đúng là sáu cái tên thật, lần này cuối cùng cũng không có kẻ phản bội, đi thôi.”
Khi bọn họ đến, người của đội bóng rổ đúng lúc rời đi.
Bầu không khí bên kia rất tốt, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của họ, trang phục quen thuộc của Trần Tứ cũng có ở trong đó.
Đếm số người, trùng hợp là sáu nam sinh.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô không gọi anh lại.
Doãn Băng Lộ nhanh chóng chạy tới như đang tìm kiếm gì đó.
Mười giây sau, cô ấy hưng phấn chỉ vào chỗ nào đó: “Bọn họ viết ở đây này, còn chưa khô!”
Giang Tự: “Sao cậu nhiều chuyện thế?”
Nói rồi cậu ấy cẩn thận đẩy gọng kính: “Đây chắc chắn là Lưu Thạch viết rồi, tớ đã nói ổng thích chị gái ở lớp - kia mà ổng còn phủ nhận. Không biết xấu hổ!”
Doãn Băng Lộ: “…”
“Hình như cậu còn nhiều chuyện hơn tớ nữa đấy.”
Cứ như vậy, hai người đồng tâm hiệp lực nghiên cứu ra năm cái tên ứng với năm người, nắm giữ thông tin tình báo trực tiếp trong lòng các chàng trai/
“Nhưng mà cái tên Thôi Chỉ Đình này là do ai viết nhỉ?”
“Nét chữ nhìn lạ lắm, không đoán được, vậy chỉ còn biện pháp loại trừ thôi…” Giang Tự sờ sờ cằm, “Sáu người, chỉ còn lại một người… Trần Tứ?”
Doãn Băng Lộ vẫy tay gọi Tống Gia Mạt tới xem: “Đây có phải là chữ của Trần Tứ không?”
“Không phải,” Tống Gia Mạt nói, “Nhưng có thể là viết bằng tay trái.”
“Có lý,” Giang Tự nói, “Anh cậu khá cẩn thận, có lẽ sẽ không muốn bị mọi người nhận ra.”
Tống Gia Mạt biết cái tên Thôi Chỉ Đình này.
Là một đàn chị rất xinh đẹp của khối Mười hai, là hội trưởng Hội học sinh, năm nào cũng nhận được học bổng, có người nói đùa là chị ấy dựa vào mặt mà sống cũng dư dả, nhưng mọi người cũng thừa nhận rằng những phương diện khác của chị ấy cũng rất xuất sắc.
Lần nào tuyên dương học sinh khối Mười hai, mọi người đều sẽ bầu cho chị ấy đầu tiên.
Thậm chí chị ấy còn có một mục trong diễn đàn trường tên là “Ai mà có thể không yêu Thôi Chỉ Đình.”
Thấy Tống Gia Mạt thất thần, Doãn Băng Lộ kéo kéo cô, “Nghĩ gì thế?”
“…Không có gì.”
Tống Gia Mạt đang định nói tiếp thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng còi xe, cửa sổ mở ra, là tài xế trong nhà.
“Chú Trịnh?” Tống Gia Mạt ngạc nhiên, “Sao vậy ạ?”
“Hôm nay là sinh nhật của Mạc Cố, bác cả cháu nói đón các cháu đi ăn, cháu có rảnh không?”
“Hình như là… không rảnh ạ,” Tống Gia Mạt nói, “Cháu vẫn còn chút việc.”
“Được, vậy cháu đi chơi tiếp với bạn đi, chú đi đón Trần Tứ đây.”
“…Vâng.”
Cô không biết vì sao lúc ấy mình lại nói “Vâng”, cũng không biết vì sao mười phút sau lại bắt đầu hối hận.
Nửa tiếng sau, buổi sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc.
Cô tới cửa hàng tiện lợi mua nước, nhưng không chú ý, bất cẩn bị đau chân.
Tống Gia Mạt tìm một chỗ ngồi xuống, chụp một bức ảnh gửi cho Trần Tứ, hơi hơi ăn vạ: [Đau quá.]
Nhưng mãi cho tới giờ cô vẫn không nhận được hồi âm.
…Cũng đúng, chắc là đang ăn sinh nhật Mạc Cố.
Không biết cảnh đó như thế nào.
Tóm lại, lần trước khi cô tham gia một bữa tiệc sinh nhật, nữ sinh đó mặc một chiếc váy nhung dài thật xinh đẹp, đứng hát giữa hội trường, không ai có thể ăn mặc đẹp đẽ hơn nhân vật chính của buổi sinh nhật.
Tống Gia Mạt có hơi đói bụng, cô muốn lấy một túi snack khoai tây nhưng mà kệ hàng cao quá, mắt cá chân có hơi đau, cô nhón chân cũng không lấy được.
Trong nháy mắt ấy, có rất nhiều hình ảnh lóe lên trong đầu.
Cô nhớ tới vào lúc này, thường thì sẽ không chỉ có một mình cô, chỉ cần món đồ đó ở những nơi cô không thể lấy được thì cô sẽ giả vờ cố gắng một lúc, sau đó Trần Tứ sẽ bất đắc dĩ đi tới lấy giúp cô.
Anh rất cao, ngay cả hồi ức cũng tràn ngập cảm giác ngước nhìn.
Tống Gia Mạt lui về phía sau hai bước, xoa xoa đôi mắt.
Không nên như vậy.
Không nên nghe xong những lời đó của Doãn Băng Lộ là lại ôm ảo tưởng không thực tế.
Quan hệ giữa cô và Trần Tứ cũng không phải là chỉ cần cô muốn là có thể.
Không có ai sẽ là người mãi mãi quan trọng với một người, có những người có thể thay thế được, mà dần dần, cô sẽ trở nên không hề quan trọng.
Cô cúi đầu nhìn mặt đất một lúc, lúc cô ngẩng đầu lên thì bỗng sửng sốt.
Trần Tứ đang đứng ở ngoài cửa, cách tấm cửa kính, ánh mắt anh dừng trên người cô, không biết đã nhìn bao lâu.
Cô nghi ngờ mình bị ảo giác, lắc lắc đầu, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, người ngoài cửa đã đi đến trước mặt cô.
Trần Tứ nâng tay lấy túi snack khoai tây vị BBQ kia.
Bầu không khí bỗng chốc tĩnh lặng, Tống Gia Mạt hỏi: “Không phải anh đi ăn sinh nhật rồi à?”
“Không đi.”
“…Ồ.”
Cô mím môi, nhất thời cũng không biết nói gì thêm, nghe thấy anh tiếp tục nói: “Vừa nhìn thấy tin nhắn của em thì điện thoại hết pin.”
Cô lúng ta lúng túng.
“Không nên đưa điện thoại cho bọn họ chơi game,” anh nói, “Lần sau sẽ không.”
“Không… Không sao.” Cô cười cười, nói, “Anh không phải giải thích với em những chuyện này, em…”
“Còn muốn mua gì nữa không?”
Cô sửng sốt, nói: “Định mua mì gói… em có hơi đói.”
Vốn dĩ Trần Tứ đã lấy một hộp, nhưng nghe cô nói xong lại đặt lại chỗ cũ.
“Chưa ăn à?”
“…Vâng.”
“Lại qua loa với bản thân,” Anh lấy cơm cuộn trong tay cô ra, “Không có chất dinh dưỡng, đưa em đi ăn cái khác.”
Cô nhìn mũi giày, cảm thấy mình giống như một người máy, chỉ biết trả lời vâng, à, ừ, đi ra ngoài cửa hàng với anh.
“Anh ăn chưa?” Cô hỏi.
“Chưa.”
Ngày đông trời nhanh tối, trên đường người đi tốp năm tốp ba, dường như anh đang suy nghĩ gì đó, cô cũng vậy.
“Anh ơi.” Cô bỗng mở miệng gọi anh.
Trần Tứ xoay người lại.
Cô cố tình đi chậm lại, kéo dài một chút khoảng cách với anh, trong ngực ôm theo gói snack khoai tây mà anh lấy cho kia.
Đêm tối làm nảy sinh sự dũng cảm của một người, mặc dù chỉ là một chút, chỉ trong một lúc.
Cô mượn một chút dũng khí từ tương lai, bỗng hỏi: “Mạc Cố và Thôi Chỉ Đình… anh chọn ai?”
Hỏi xong thì lập tức hối hận.
Thật ra cô vừa nhát gan vừa yếu đuối, hỏi xong rồi mới phát hiện cô không hề muốn biết đáp án.
Nhưng cơ thể lại như bị đóng đinh tại chỗ, cổ họng cũng như bị người ta lấp kín, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh, không chớp mắt lấy một cái.
…
Thật mâu thuẫn.
Muốn biết đáp án của anh, nhưng lại sợ anh nói ra đáp án mình không muốn nghe.
Nhưng hai chọn một, cô thầm mắng mình vô dụng, Tống Gia Mạt, mày muốn anh ấy trả lời thế nào đây?
Đường phố buổi đêm rộn ràng nhốn nháo, bầu trời đầy mây và sao.
Trong màn đêm, ánh mắt anh tĩnh lặng mà dịu dàng.
“Anh không chọn ai cả.”
Trần Tứ nói.
“Chân sao rồi, qua đây anh xem nào.”