Băng cá nhân chuẩn xác rơi vào ngực Tống Gia Mạt.
Cô nhất thời sửng sốt, khóe mắt liếc thấy anh từ từ giảm tốc độ, khuôn mặt kia biến mất ngoài cửa sổ xe.
Giống như anh chỉ tới để đưa băng cá nhân.
Chỉ là một món đồ nhỏ thế này, sao phải đuổi theo xe làm gì.
Vô cùng nguy hiểm.
Cô quay đầu lại đằng sau theo bản năng.
Người trong xe cũng giống cô, đều quay đầu lại đằng sau tìm kiếm bóng dáng của Trần Tứ.
Bóng hình của anh chính là tâm điểm của khung cửa kính rộng lớn sau xe.
Thiếu niên dừng xe đạp, chống một chân xuống đất, phanh thật chắc rồi xoay một vòng.
Sau đó đi ngược hướng với xe buýt của trường, càng lúc càng xa.
Sạch sẽ gọn gàng không thể tả, lại mang theo một chút dấu vết không muốn ai biết.
Có người che miệng lại: “Đậu má, đẹp trai vờ lờ.”
Cô hơi ngẩn ra, nhớ tới sườn mặt nghiêng nghiêng của anh khi gõ cửa kính.
Xương quai hàm nhẵn nhụi, sống mũi cao thẳng, và cả gân xanh như có như không trên cánh tay.
Tới phòng học, Doãn Băng Lộ đang ngồi tại chỗ gặm bánh mì.
Tống Gia Mạt hỏi cô ấy: “Cậu có mang băng cá nhân không?”
“Ai bị điên mới mang theo băng cá nhân bên người.” Doãn Băng Lộ lộ vẻ mặt hỏi chấm, sờ sờ vào ngăn đựng bên hông cặp sách, “Ơ, tớ có thật này.”
“…”
Tống Gia Mạt đặt balo xuống, để lộ miệng vết thương của mình, Doãn Băng Lộ thuận tay dán cho cô, ánh mắt đảo qua: “Không phải trên tay cậu cũng có băng cá nhân rồi hả?”
Cô đặt hộp băng cá nhân lên góc phải bàn học, thấp giọng nói: “Không giống nhau.”
“Băng cá nhân mà còn khác nhau hả? Của cậu dát vàng à?”
“…”
Trong giờ ra chơi, Tống Gia Mạt ngồi tại chỗ giải đề, bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói quen thuộc.
Lý Uy: “Này lớp trưởng ơi! Lúc trước đèn lớp em bị hỏng nên đã báo để sửa đúng không? Thế thì em điền xong bản đăng ký chưa, nếu điền xong rồi thì đưa cho anh, anh nộp cho cả hai lớp luôn.”
Doãn Băng Lộ: “Đèn của khối Mười hai bọn anh cũng hỏng rồi à? Em nhớ là nghỉ hè có thay một lần rồi mà, không phải hả?”
“Chắc là do lớp anh học hành chăm chỉ quá.”
Trong lúc đợi lớp trưởng điền bản đăng ký, Doãn Băng Lộ và Lý Uy trò chuyện với nhau, Tống Gia Mạt nhìn chằm chằm đề bài một lúc rồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn.
Trần Tứ cũng tới đây.
Có thể là anh đi cùng với Lý Uy, lúc này anh đang dựa vào khung cửa sổ bên cạnh chỗ cô, không biết có vẻ mặt ra sao.
Tóm lại là trông không giống muốn nói chuyện với cô lắm…
Cô liếc thấy đồng phục của anh bị nhăn mất một chỗ, rất không đồng đều.
Tống Gia Mạt không khỏi vươn tay chỉnh lại trang phục cho anh.
Thản nhiên làm xong chuyện này, chính cô cũng ngây người, ngón tay cũng cứng đờ ở đó, nhưng may mà mọi người đều đang nói chuyện, không ai chú ý tới cô.
Có lẽ ngay cả Trần Tứ cũng không.
Cô gái nhỏ mím môi, cẩn thận kéo kéo góc áo của anh.
Giống như thật lâu trước đây, khi còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa dùng những kỹ năng mộc mạc để làm nũng và làm hòa.
Cô phồng miệng, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi.”
…
Trần Tứ và Lý Uy nhanh chóng rời đi.
Mà mãi tới khi rời đi Trần Tứ cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô lấy một cái.
Cô nghĩ, nếu không phải vì đi cùng với Lý Uy thì chắc chắn anh sẽ không muốn tới đây, cũng không muốn nhìn thấy cô.
Tại chỗ rẽ.
Lý Uy cầm tờ đơn đăng ký kia, đi vào khu hiệu bộ: “Em nhớ thầy Ngô nói là nộp trước tháng sau là được mà? Hôm nay việc gì anh phải giục em đến đây chứ?”
“Tòa nhà của khối Mười một xa như vậy, anh tới đây mà cũng không thấy mệt hả?”
“Thế hả?” Trần Tứ nhàn nhạt, “Nhớ nhầm.”
“Gì? Nhớ nhầm?” Lý Uy cười nhạo: “Ngay cả tất cả đáp án mà anh đã chọn trong đề toán từ thứ ba tuần trước mà anh còn nhớ được thì sao lại… không nhớ được ngày hết hạn thầy Ngô vừa nói năm phút trước chứ?”
“…”
Lý Uy lại nói: “Còn nữa, không phải vừa rồi anh mới nhét vạt áo vào hả, ai lại kéo ra rồi, để em kéo lại giúp anh…”
Vừa nói chuyện Lý Uy vừa động chân động tay.
Trần Tứ nghiêng người tránh đi.
Lý Uy: “Sao vậy? Không phải vừa rồi anh tự tay nhét vào à? Em nói muốn kéo ra cho anh, mẹ nó anh còn nói em đừng đụng vào… bây giờ nó tuột ra, em muốn nhét vào cho anh thì anh lại cũng không cho? Rốt cuộc anh muốn gì?”
Trần Tứ: “Muốn cậu bớt lo chuyện bao đồng.”
“…”
Đàn ông đúng là vô lý quá thể!
Lý Uy: “Nhưng mà em cảm thấy tâm trạng của anh tốt lên rồi.”
“Thế hả,” Trần Tứ mím môi, “Tâm trạng của tôi không tốt bao giờ?”
Lý Uy suýt nữa đã chết vì áp suất thấp trong giờ tự học buổi sáng: “…”
Buổi trưa, Tống Gia Mạt đang mua nước ở canteen thì loa phát thanh vang lên.
Vn không chạy chương trình mà đang điều chỉnh micro.
“Sao tớ thấy micro trường mình cùi bắp kiểu gì ấy,” Tống Gia Mạt cẩn thận lắng nghe, “Nhiều tạp âm, mà âm sắc cũng không đủ trong trẻo.”
Doãn Băng Lộ: “Đúng là có hơi hơi, nhưng chắc là do tới nay cũng ít dùng tới, có thể hiểu được.”
Tống Gia Mạt nghĩ ngợi: “Hay là cuối tuần này tớ đi mua một cái micro mới nhỉ?”
“Được đấy,” Doãn Băng Lộ đang chọn đồ ăn vặt, cô ấy trả lời, “Đổi sang thiết bị mới thì chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.”
Nhưng vấn đề này không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô.
Tống Gia Mạt gãi cằm: “Gần đây có chỗ nào bán micro không phỉ?”
Doãn Băng Lộ cũng rơi vào trầm mặc, đang định đề xuất thì bên cạnh truyền đến một giọng nói.
“Ở con phố sau trường có một cửa hàng chuyên bán thiết bị âm thanh, nói không chừng sẽ có đấy.” Trình Tân Giác mỉm cười lấy một chai nước: “Trùng hợp quá, lại là sở trường của tôi rồi.”
Tống Gia Mạt sửng sốt, nhìn cậu ta: “Vị trí cụ thể ở đâu?”
“Rẽ vào đường Lạc Nam, sau đó…” nói đến đây, Trình Tân Giác dừng lại, “Phức tạp lắm, khó mà miêu tả được, đợi sau khi tan học tôi sẽ dẫn cậu tới đó.”
Cô nâng mắt: “Đúng lúc cậu cũng cần tới đó à?”
“Tôi không cần,” Trình Tân Giác nhếch đôi mắt đào hoa phong lưu, “Tôi dẫn cậu tới.”
…
Vốn dĩ cô không muốn đi cùng Trình Tân Giác, nhưng vị trí kia đúng là rất khó tìm, cô xem hướng dẫn cũng không hiểu, vậy nên cuối cùng vẫn đi cùng cậu ta.
Trên đường đi, thi thoảng bọn họ cũng sẽ trò chuyện một hai câu, đều là cậu ta gợi chuyện.
Nhưng mà Trình Tân Giác có kinh nghiệm yêu đương phong phú, EQ rất cao, sẽ không nói những lời không nên nói.
Bầu không khí không khô khan như cô nghĩ, thi thoảng cậu ta cũng sẽ nói vài chuyện thú vị.
Cô cảm thấy sự chu đáo và thành thạo này không phải là thứ cậu ta có được từ khi mới sinh ra.
Yêu đương không phải là người trước trồng cây người sau hái quả, cũng không biết cậu ta đã được tôi luyện bao nhiêu lần, không biết đã hao phí tuổi thanh xuân của bao nhiêu nữ sinh mới đổi được một chút sự trưởng thành của cậu ta.
Nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy đáng tiếc, khe khẽ thở dài.
“Sao lại thở dài?” Trình Tân Giác mỉm cười, “Tới rồi.”
Cô lắc lắc đầu, đi vào trong tiệm.
Bọn họ đều mặc đồng phục trường, lại đi chung với nhau, hơn nữa Trình Tân Giác có một đôi mắt đào hoa phong lưu, còn chưa nói được hai câu thì đã gây ra không ít hiểu lầm.
Ví dụ như Tống Gia Mạt vừa đứng yên, muốn thử một chiếc micro màu lam thì chị chủ đã chống cằm, mỉm cười với hai người họ:
“Thanh niên thời nay yêu đương tốt thật đấy.”
Tống Gia Mạt vội vàng xua tay: “Không không không, bọn em không phải người yêu, chỉ là bạn học bình thường thôi.”
“Bạn học bình thường mà cậu chàng này sẽ đi cùng em lâu vậy hả? Bình thường thì đều sẽ rời đi từ khi đưa em tới nơi rồi.” Chị chủ nói như thể hiểu biết lắm, còn ra hiệu bằng mắt với cô, “Yên tâm, chị sẽ không nói với thầy cô bọn em đâu, gần đây cũng không có ai khác.”
Tống Gia Mạt: “Thật sự không…”
“Em nhìn xem bạn trai em cười tươi chưa kìa.”
“…”
Tiếp đó, cô dùng mười mấy phút để đưa ra luận điểm, luận cứ để chứng minh hai người bọn họ không phải là người yêu.
Thậm chí còn không thèm chú ý tới chuyện micro mà chỉ liên tiếp lắc đầu.
Cuối cùng cũng không biết là có thành công hay không, chị chủ bán tín bán nghi, ngoài miệng thì nói “rõ rồi rõ rồi” nhưng ánh mắt lại vẫn cứ tủm tỉm như cũ.
Giọng của chị chủ cửa hàng rất to, hai người lại thảo luận một lúc lâu, hơn phân nửa người của trung tâm mua sắm đều đã biết.
Tống Gia Mạt không còn tâm trạng mua micro nữa, cuối cùng chỉ đi ngắm một vòng rồi lại đi ra.
Trình Tân Giác ngồi xổm trên cột đá trước cửa, trêu ghẹo: “Sợ liên quan đến tôi đến vậy cơ à? Khiến tôi đau lòng quá đấy.”
Tống Gia Mạt: “Bạn gái cũ của cậu có biết không?”
“Biết cái gì?”
“Chuyện cậu đau lòng ấy,” Tống Gia Mạt hơi dừng lại, “Một đội bóng rổ bạn gái cũ của cậu có biết không?”
“…”
Trình Tân Giác bị cô nói đến câm nín một lúc mới tiếp tục cười, “Có phải cậu hơi ghét tôi không?”
“Làm gì có, tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện như nào thì nên diễn ra đúng như vậy.”
“Bị hiểu lầm, đương nhiên phải giải thích cho rõ ràng.”
“Đã hiểu.” Trình Tân Giác nhảy xuống, “Đi thôi, bạn học Tiểu Tống nghiêm túc.”
Bạn học Tiểu Tống nghiêm túc về đến nhà lại bận rộn với công việc của mình.
Nhưng dù cho cô có làm gì đi nữa thì trong đầu vẫn thường xuyên xuất hiện chiếc micro màu lam kia.
Lúc ấy không mua, bây giờ hối hận.
Càng nghĩ càng thích.
Tống Gia Mạt ngồi tại chỗ băn khoăn hơn một tiếng, cuối cùng vẫn quyết định việc hôm nay chớ để ngày mai.
Cứ mua micro về trước cái đã, lỡ như ngày mai nó được người ta mua mất thì sao?
Cô đứng dậy, phát hiện Trần Tứ đang ngồi trên sô pha, không biết anh về từ bao giờ.
Cô đi tới cửa, trong lúc đang đổi giày thì người sau lưng cũng lên tiếng.
Trần Tứ; “Đi đâu?”
“Em đi mua micro.” Cô thành thật trả lời.
“Bây giờ, giờ tối?”
“…”
Cô không biết nên giải thích thế nào, đành tiếp tục im lặng.
Sau lưng vang lên tiếng động, hình như Trần Tứ đang làm chuyện của mình.
Anh không lên tiếng, bầu không khí cũng không giống như đồng ý, cái eo đang căng cứng của Tống Gia Mạt cũng thả lỏng.
Cô thỏa hiệp: “Vậy em không đi là được…”
Kết quả vừa nghiêng đầu đã thấy Trần Tứ đang thay giày bên cạnh cô.
“Thất thần làm gì,” anh hơi sửa sang lại cổ áo, nhàn nhạt nói, “Anh đi cùng em.”
…
Đêm nay cô vẫn ngồi trên xe đạp của Trần Tứ.
Vốn dĩ cô muốn từ chối, nhưng lại nghĩ lại, hình như bọn họ đang cãi nhau, có rất nhiều lời cô không thể tự nhiên mở miệng được.
Cô phồng miệng, trầm mặc ngồi lên ghế sau, ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên quần áo của anh.
Bọn họ như thế này… có là gì đâu.
Tống Gia Mạt mím môi, không biết nên đặt tay ở đâu, nhìn cái bóng của mình chậm rãi tiến về phía trước dưới ánh đèn đường.
Có cơn gió thổi qua, sợi tóc lướt qua khuôn mặt, có hơi ngưa ngứa.
Âm thanh của Trần Tứ cũng bay đến theo gợn gió đêm.
“Ừm, cứ vậy đi, không cần túm anh đâu.”
Nhất thời cô không hiểu anh muốn nói gì, mãi cho tới khi nghe được câu tiếp theo…
Trần Tứ: “Đợi lát nữa bị ngã anh sẽ tự bế em tới bệnh viện.”
“…”
Thật sự không hiểu nổi miệng của người này cấu tạo thế nào.
Cô tức giận bắt lấy góc áo của anh, hai tay vò vò thành hình dạng bất quy tắc.
Trần Tứ: “Trang phục ngày mai đã bị em xé nát rồi.”
Bị anh liên tục thách thức, Tống Gia Mạt không thể nhịn được nữa: “Xé thì xé! Em xé quần áo của anh còn cần chọn ngày nữa chắc?”
Im lặng hai giây.
Người ngồi đằng trước bỗng bật cười.
“Sao vậy, bây giờ bình thường rồi à?”
“Em không bình thường bao giờ, sáng nay em cũng rất bình thường… thôi, anh không hiểu đâu,” Tống Gia Mạt nén giận, “Anh căn bản không biết em vĩ đại đến mức nào đâu.”
“…”
Thuận lợi đến nơi, điểm đến của Tống Gia Mạt rất rõ ràng, đi thẳng tới cửa hàng thiết bị âm thanh kia.
Chị chủ còn đang xem phim, thấy cô tới thì nhanh chóng nhận ra.
Ánh mắt quét qua quét lại trên người Trần Tứ.
Rất nhanh sau đó, chị chủ mỉm cười hỏi cô: “Lại đưa bạn trai tới à?”
…
……
Lời của chị chủ khiến người ta kinh sợ, Tống Gia Mạt sợ tới mức suýt nữa đã không cầm chắc micro, khó khăn lắm mới bình ổn tinh thần, sợ hãi không thôi quay đầu lại.
Quả nhiên, Trần Tứ rũ mắt nhìn thẳng vào cô.
Anh chậm rãi nhướng nửa bên lông mày, không mặn không nhạt mà lặp lại cái chữ kia…
“Lại?”