Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
— Ai đẩy?
Ba tên lưu manh vừa rồi còn ngang ngược kiêu ngạo bây giờ lại câm như hến.
Có kẻ không nhịn được nghiêng đầu, nhìn về tên Đầu Đỏ đứng bên trái.
Rất nhanh sau đó, Trần Tứ bước hai ba bước về phía trước, gậy sắt rơi xuống một cách nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, đập thẳng vào xương cốt của người nọ…
Đầu Đỏ bỗng hét một tiếng đầy đau đớn, quỳ bò trên mặt đất.
Trong túi của cậu ta rơi ra một con dao gọt hoa quả nhỏ.
Trần Tứ nửa ngồi xổm, khuỷu tay đặt trên đầu gối, ánh mắt trầm xuống.
“Mang theo dao để làm gì?”
Đầu Đỏ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Xỏ Khuyên.
Lúc này Xỏ Khuyên mới cất điện thoại: “Trần Tứ, đừng trách tao không nhắc nhở mày, mày vẫn còn nằm trong danh sách ưu tiên.”
“Nếu mày động thủ thì xem như có tham gia đánh nhau, tao có thể tố cáo mày.”
Nhìn bọn họ giống như có quen biết nhau, Tống Gia Mạt nghĩ.
Nghe giọng điệu, hình như còn có thù oán.
Xỏ Khuyên cười ha ha hai tiếng: “Mày không dám cầm dao, nếu mày cầm dao thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn, sẽ bị ghi vào hồ sơ, mày muốn hủy hoại tương lai của mình à?”
“Còn về phần em gái của mày, chỉ sợ mày phải trơ mắt nhìn tao bắt nạt nó rồi…”
Trong lúc đột ngột không kịp phòng ngừa, Xỏ Khuyên xoay dao qua định cởi khuy áo đồng phục của cô.
Tống Gia Mạt phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu tránh thoát.
Động tác của Xỏ Khuyên cũng không ngừng lại, gã hơi xoay lưỡi dao, tùy ý nâng cằm cô lên.
Giây tiếp theo, dao của Xỏ Khuyên bị người ta đạp rơi xuống đất.
Đợi tới khi Tống Gia Mạt phản ứng lại, Trần Tứ đã đứng dậy.
Trong bóng đêm, ngược chiều ánh sáng, đáy mắt thiếu niên chỉ toàn là âm u, khóe môi nở một nụ cười.
Đó là biểu cảm chỉ xuất hiện khi anh đã tức giận tới mức tận cùng, Xỏ Khuyên rất biết cách chọc giận anh.
Trần Tứ nhặt con dao dưới mặt đất lên, không một chút do dự.
Anh nâng mắt: “Mày nghĩ tao là ai?”
Tống Gia Mạt không chút do dự, gần như là lập tức vọt qua, chặn eo anh rồi kéo anh lại: “Đừng… Trần Tứ, anh ta chỉ muốn khích anh thôi, anh đừng mắc mưu!”
“Trần Tứ… Trần Tứ!”
Cô cố sức giữ chặt tay, muốn anh giữ được sự tỉnh táo cơ bản nhất…
Không giữ được cũng không sao, ít nhất là đừng làm ra chuyện gì ngốc nghếch.
Cuối cùng Tống Gia Mạt sờ đến cán dao, đoạt lấy cây dao rồi ném xuống đất.
Cùng lúc đó, Trần Tứ kéo cánh tay đang vòng bên hông mình của cô ra, bước nhanh về phía trước hai bước, đập mạnh đầu gối vào bụng của Xỏ Khuyên.
Xỏ Khuyên lăn qua lộn lại, đằng sau lưng gã là bức tường cứng rắn, vậy nên gã bị buộc phải chịu nỗi đau đớn gấp bội, cảm giác như thể tròng mắt sắp rớt khỏi hốc mắt.
Trần Tứ thoáng lùi về phía sau.
Xỏ Khuyên che bụng lại, bắt đầu nôn khan.
Vốn tưởng rằng chỉ đến đây là kết thúc, ai ngờ Trần Tứ lại kẹp cổ gã, bắt gã ngẩng đầu, sau đó có thứ gì đó lóe lên.
“Răng rắc” một tiếng, cánh tay mất cảm giác.
Trần Tứ để gã trơ mắt nhìn cánh tay của mình bị bẻ gãy như thế nào.
Vào khoảnh khắc bị gãy xương không có cảm giác gì quá lớn, chỉ cảm thấy hoa mắt, cảm giác cơ thể cũng không thuộc về mình nữa, không thể động đậy.
Trần Tứ lấy điện thoại ra, ném tới trước mặt gã: “Hay là báo cảnh sát đi? Cứ nói là tao đơn phương hành hung mày.”
“Báo đi.”
Đau đớn tràn tới, Xỏ Khuyên nửa quỳ trên mặt đất, đã đánh mất chức năng ngôn ngữ.
Nghe lời trào phúng của Trần Tứ, cánh tay đã chết lặng lúc này mới lấy lại được cảm giác, giống như bị hàng ngàn cây kim cùng đâm vào, đau tới mức khiến gã muốn ngất đi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hai tên đàn em của Xỏ Khuyên đã không dám ngo ngoe.
Trần Tứ túm lấy gáy gã, bắt gã phải ngước mắt lên nhìn mình.
“Trước khi ra mặt cho người ta thì phải nghĩ xem người nào có thể đụng vào, người nào không thể đụng vào cái đã.”
“Cho rằng luyện tập mấy tháng là có thể đến tìm tao rồi à?”
“Mày có học thêm mười mấy năm nữa cũng không thể đánh lại được tao, cút đi.”
Hai tên đàn em khập khiễng lại đây, kéo Xỏ Khuyên ra khỏi hẻm nhỏ.
Trần Tứ thong thả tra con dao vào vỏ rồi ném vào thùng rác.
Anh rũ mắt, nhìn về phía hai nữ sinh đang trốn ở cuối hẻm.
Không có vật cản, cuối cùng Tống Gia Mạt cũng có thể thấy rõ, trong số đó còn có một người cô từng gặp qua.
Là người bạn ngồi bên cạnh Triệu Duyệt hôm đi ăn đồ nướng.
Tống Gia Mạt hỏi: “Là cậu gọi người tới à?”
“Đúng vậy, là tôi gọi tới đó, thì sao nào? Tôi cũng không bảo anh ta đùa giỡn cậu, chỉ muốn anh ta khuyên cậu nên an phận một chút mà thôi!”
Có lẽ là thấy Trần Tứ đứng ở đây nên trong lúc nữ sinh kia nói chuyện còn hơi lắp bắp, nhưng không chịu cúi đầu.
Tống Gia Mạt nhìn cô ta, chỉ cảm thấy vừa ấu trĩ vừa vớ vẩn.
“Tôi làm sao?”
“Cậu còn, còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à? Cậu xem những chuyện cậu đã làm đi, Triệu Duyệt tốn sức mấy tháng trời, nếu không phải cậu gây khó dễ ở giữa thì liệu đến bây giờ vẫn sẽ không có kết quả chắc?”
“Nhưng mà chứng kiến cảnh vừa rồi, tôi xem như cũng hiểu rồi. Anh trai cậu đối xử với cậu tốt như vậy, nếu tôi là cậu thì tôi cũng không nỡ.”
“Nhưng mà tôi khuyên cậu, không nỡ thì cứ nói thẳng ra, đừng ngoài mặt làm ra vẻ giúp đỡ nhưng sau lưng lại chơi bẩn, chẳng lẽ cậu có thể độc chiếm anh cậu cả đời chắc? Không thể thì phải học cách buông tay đi thôi, nếu không thì cậu cũng ích kỷ quá!”
“Không ai muốn làm bạn với loại người ích kỷ như cậu đâu, cậu xem cậu có bạn bè gì không?”
“…Ai nói cậu ấy không có bạn?”
…
Tống Gia Mạt kinh ngạc quay đầu lại: “Triệu Duyệt?”
Đi theo Triệu Duyệt còn có vài người, bọn họ đi vào hẻm nhỏ: “Tào Uyển, tôi thấy cậu bị mỡ lợn làm mù mắt rồi đúng không? Đêm hôm không ngủ được mà chạy tới đây làm trò khùng điên gì vậy?”
“Tôi đã bảo cậu đừng tìm người lung tung rồi, cậu một hai phải làm gì đó cho tôi, có phải cậu cảm thấy mình trượng nghĩa lắm không?”
Tào Uyển khó hiểu: “Cậu có ý gì, tớ giúp cậu mà cậu lại mắng tớ?”
Triệu Duyệt: “Cậu giúp tôi à? Cậu mẹ nó rảnh rỗi sinh nông nổi thì có! Lấy danh nghĩa muốn tốt cho tôi mà châm ngòi ly gián, có thời gian thì suy nghĩ xem nếu không thi đậu đại học thì cậu sẽ tới xưởng điện tử nào làm việc đi!”
“Tống Gia Mạt không được xem là bạn của tôi thì cậu có chắc? Lúc tôi bị đau dạ dày, cậu ấy nhịn đau đi mua thuốc cho tôi, tôi chưa làm xong bài tập về nhà thì cậu ấy cho tôi chép, lần nào tôi nhờ cậu ấy giúp đỡ, cho dù cậu ấy sợ hãi thì cũng sẽ đi cùng tôi…”
“Còn cậu ngoại trừ ăn trực và gây chuyện ra thì làm gì có chỗ nào so sánh được với cậu ấy? Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cậu ấy đã cố gắng hết sức rồi, cậu không hiểu thì đừng làm loạn!”
Triệu Duyệt cạn lời: “Nếu không phải A Huy nói cho tôi biết thì đêm nay tôi cũng không biết đêm nay cậu tới đây làm khùng làm điên! Tôi chỉ thiếu điều đêm nào cũng gọi điện thoại bảo cậu giả vờ làm người có não đi thôi đấy!”
Tào Uyển bị mắng tới mức mặt lúc đỏ lúc trắng: “Được lắm Triệu Duyệt, sau này cậu sẽ hối hận.”
“Tôi sẽ không hối hận.” Triệu Duyệt nói, “Lúc ấy tôi không chịu nổi cậu nữa nên mới chuyển trường, ai mà biết cậu vẫn không hề thay đổi.”
Triệu Duyệt: “Tôi cũng không phải người tốt đẹp gì, có vô số thói hư tật xấu, cũng làm ra rất nhiều chuyện sai trái, nhưng tôi vẫn có thể phân biệt được ai tốt ai xấu, xin cậu sau này đừng lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho tôi nên quấy rầy Tống Gia Mạt nữa, cậu sắp phải vào xưởng điện tử rồi, làm việc mệt mỏi như vậy còn có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ tới người khác hả?”
…
Tào Uyển bị mắng tới mức không thể cãi lại, cuối cùng nắm chặt nắm tay, tức giận rời đi.
Triệu Duyệt nhìn về phía Tống Gia Mạt: “Cậu xem đi, đến cuối cùng cậu ta cũng không nói là tớ mắng sai, người này ấy mà, không học hành gì cả, ngày nào cũng rảnh rỗi sinh nông nổi, trước đây tớ chơi với cậu ta cũng phải chịu khổ nhiều lần rồi.”
“Cậu không sao chứ?”
“Vẫn ổn,” Tống Gia Mạt nói, “Sao cậu còn dẫn theo người tới vậy?”
“Không phải là vì tớ sợ à! Con mẹ Tào Uyển này thích nhất là chuyện kéo bè kéo cánh đi bắt nạt người khác, không biết có phải là xem nhiều phim có nữ chính là phản diện quá hay không nữa. Mẹ nó chứ, lúc tớ nghe thấy cậu ta đi tìm cậu thì tớ sợ tới mức bật ngửa luôn, ngay cả giày cũng đi nhầm!”
Tống Gia Mạt cười thành tiếng, nhìn cô ấy trong chốc lát mới nói: “Cảm ơn cậu.”
“Cái này có gì đâu mà cảm ơn, làm gì đến mức đó!” Triệu Duyệt gãi gãi đầu: “Thật ra tớ cũng từng làm rất nhiều chuyện không thể hiểu nổi, ví dụ như chuyện ở mật thất, còn cả Chu Thanh, nhưng cậu cũng không giận tớ.”
“Nhưng cậu cũng ra mặt giúp tớ trước mặt mấy người Hoàng Hướng San.”
“Đừng đừng đừng bị lừa bởi mấy chuyện này.” Triệu Duyệt vội vàng nói, “Cậu không sao là tốt rồi, anh cậu đâu?”
Tống Gia Mạt quay đầu, không biết Trần Tứ đã biến mất từ bao giờ, có lẽ là vì thấy chỗ này toàn nữ sinh nên anh đã tránh đi.
Tống Gia Mạt nói: “Chắc là đang đứng chờ tớ ở đâu đó ấy mà.”
“Được rồi, đúng lúc mượn chuyện này để đặt một dấu chấm hết đi.”
Tống Gia Mạt: “Dấu chấm hết gì?”
“Tớ và anh cậu ấy, cậu cũng không cần giúp tớ nữa, dù sao tớ cũng theo đuổi anh ấy vì nhan sắc,” Giọng điệu của Triệu Duyệt bỗng trở nên ngọt ngào, “Tớ có mục tiêu mới rồi.”
Nói rồi cô ấy còn đưa điện thoại của mình cho Tống Gia Mạt xem, đã tiến triển tới mức chúc nhau ngủ ngon rồi.
Tống Gia Mạt: “Sao mà nhanh thế, ai vậy?”
“Là người hôm qua cậu chỉ ấy, học sinh thể dục trường số Một ở bàn đối diện, tuổi trẻ đầy sức sống, hình như còn có cơ bụng.”
Triệu Duyệt không hề cảm thấy thẹn thùng: “Không nói nữa, nước miếng sắp chảy ra rồi.”
“…”
Trên đường về, Triệu Duyệt vẫn luôn nói về đối tượng mới.
Tống Gia Mạt khâm phục: “Cảm xúc của cậu thay đổi nhanh thật.”
“Đương nhiên, phải sống thoải mái thì mới vui vẻ được.”
Triệu Duyệt không lên xe cùng cô, Tống Gia Mạt và Trần Tứ ngồi ở hàng ghế sau.
Cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Gió đêm từ từ thổi tới, cũng dần dần bình ổn cảm xúc căng thẳng mới vừa rồi của cô.
Cô liên tiếp nghiêng đầu liếc nhìn Trần Tứ.
Trần Tứ: “Trên mặt anh có gì à?”
“Không…Không,” cô ho nhẹ hai tiếng, “Cái đó, đêm nay anh… đánh bọn họ thành ra như vậy, lỡ như bọn họ thật sự tố cáo thì làm sao bây giờ?”
“Bọn họ không dám.”
Cô chớp mắt: “Anh cũng không phải bọn họ, sao có thể chắc chắn như thế?”
“Nếu không thì sao?” Trần Tứ nói, “Dưới tình huống như vậy, bảo anh nhìn nó đùa giỡn em?”
Trần Tứ: “Anh không đánh chết nó đã là nể mặt nó lắm rồi.”
“…”
Anh à, anh làm thế cũng không khác việc đánh chết người ta lắm đâu.
Sau khi về đến nhà, cô đi tắm rửa, làm xong bài tập về nhà rồi lên giường từ sớm.
Nhưng vẫn không ngủ được, làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu như thể có một trăm tinh linh màu xanh đang nhảy múa.
Nhịp tim vẫn không thể dịu đi, có lẽ thật sự đã bị dọa sợ rồi.
Sau mấy tiếng đồng hồ trằn trọc, cô ngồi dậy, trước mắt bỗng lóe lên một hình ảnh.
Là cảnh tượng trong con hẻm tối tăm, cô ôm lấy Trần Tứ.
Khi đó quá căng thẳng, cô trực tiếp ôm ngang hông anh mới có thể miễn cưỡng giữ anh lại.
Lúc ấy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ nhớ lại, dường như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Cảm giác khó xử ập tới, cánh tay từng ôm anh bây giờ cũng trở nên cứng đờ.
… Quái quái.
Cho dù có thân mật đến đâu thì cũng có vài động tác không thể thực hiện.
Cô nằm xuống, cố gắng xóa bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu, nhắm mắt lại, tiếp tục thử chìm vào giấc ngủ.
Nửa tiếng sau.
Tống Gia Mạt chấp nhận số phận, vò vò tóc, vẫn không ngủ được.
Trong lòng hỗn loạn, không tìm thấy ai để nói, cũng không thể nói cho ai biết.
Cô mở Weibo ra, đang định đăng cái gì đó thì ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đăng xuất.
Tạo một tài khoản mới.
Tài khoản kia có nhiều bạn bè quá, hình như Trần Tứ cũng theo dõi.
Cô chọn đại một cái tên, màn hình hiển thị đăng ký thành công, có thể đăng bài viết mới.
Ở đây, không ai biết cô là ai.
Wgbsymbb vừa đăng một status mới:
[Eo con trai… thon quá [Thở bằng bình oxy.jpg]]
Vâng nó là cái meme này đây ạ:
Vừa đăng status mới, cô lập tức thoát ra, ném điện thoại ra xa mấy mét.
Cô đang làm gì? Cô đang làm cái gì?!
Không phải là cô đang hồi tưởng lại đó chứ?!?!
Tống Gia Mạt dùng sức đập đầu hai cái, khí huyết dâng trào, miệng đắng lưỡi khô.
Mở đèn ngủ lên, cô vừa đứng yên trước máy lọc nước thì cửa phòng đối diện mở ra.
Mái tóc Trần Tứ rối bù, hơi híp mắt, đứng dựa vào tường nhìn cô.
Cô mặc một bộ đồ ngủ cài cúc, lúc này đã cởi hai khuy, để lộ một đoạn cổ trắng nõn tinh tế.
Chỗ xương quai xanh có một vài vết đỏ, thoạt nhìn hình như là vừa mới cào.
Tống Gia Mạt uống mấy ngụm nước, cảm thấy không ổn, dưới cái nhìn chăm chú của anh, lại kéo tủ lạnh ra, uống nửa chai nước lạnh.
Trần Tứ khoanh tay trước ngực, hơi nâng cao âm lượng:
“…Em nóng lắm à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sau đây là một vài lời lảm nhảm về thiết lập nhân vật Triệu Duyệt~
Triệu Duyệt ấy à, bản chất chính là chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính, cũng là nhân vật quan trọng cho việc chuyển đổi từ tình anh em sang tình cảm nam nữ~ Vì theo ý kiến cá nhân của mị, muốn một tình cảm đã ổn định nhiều năm có sự thay đổi thì nhất định cần một nhân vật mới để phá vỡ cục diện này.
Nhưng đồng thời, để tránh việc tính cách của cổ giống với Nước Khoáng (Doãn Băng Lộ), cổ cần nằm trong phạm vi bạn bè khác nhau, để tránh việc công thức hóa nhân vật nên mị đã thêm cho cổ một vài khuyết điểm, nhưng bản chất của cổ không xấu (không phải tẩy trắng!)
Nhìn thấy rất nhiều chị em bất hòa vì đàn ông, nhưng mà! Tiểu Tỉnh nhà chúng ta là người vô cùng tốt! Sẽ không ai không thích ẻm! Hơn nữa, Triệu Duyệt thật sự đã cố gắng hết sức tìm tài liệu, bảo vệ ẻm (vậy nên Tiểu Tỉnh mới giúp cổ theo đuổi anh trai), cho nên điểm kết thúc của tình chị em chỉ là một vòng tuần hoàn như vậy.
Tình cảm bước vào giai đoạn mới, nhiệm vụ của Triệu Duyệt đã gần kết thúc, sắp tới Nước Khoáng ngốc nghếch của chúng ta sẽ quay trở lại…
Thật ra mị có thể viết một ít truyện ngắn về những nhân vật phụ có đất diễn kha khá trong bộ truyện này (nghiêm túc.jpg), nếu các chế cảm thấy hứng thú thì khi nào xong thì mị sẽ viết tiếp, mà nếu các chế không quan tâm thì xem như mị chưa nói gì đi ha.