Bộ Thiên Ca

chương 50: thái bình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoàng đế ít nhiều gì cũng trừng phạt những kẻ hết sức trung thành với tể tướng nhưng không làm khó bọn họ quá mức. Bề tôi mạnh thì chết. Bây giờ không có người mạnh như vậy nữa. Hoàng đế bổ nhiệm một vị có họ Duệ của hoàng đế làm tể tướng mới, chúng thần không nhìn ra Duệ tướng có tài hoa đặc biệt nào, ôn hoà hiền hậu trung thành cần mẫn là toàn bộ ưu điểm gã. Những ưu điểm này là nhân phẩm, đáng để kính phục, còn ở phương diện xử lý việc công thì không có tác dụng là bao.

Duệ tướng hiểu trí tuệ của mình không bằng hoàng đế, rất trung hậu xin chỉ thị của hoàng đế trong phần lớn sự việc. Tố Doanh cảm thấy nhìn từ phương diện nào đó, Duệ tướng cũng rất có trí tuệ: Công thuộc về bề trên, còn tội quy về mình. Không lộ trí dũng, không bỏ đề phòng. Hoàng đế chưa áp dụng kiến nghị của tể tướng đã bị phế, bây giờ chẳng khác việc không có tể tướng là bao.

Hoàng đế cũng không làm khó cha con Ung vương. Suy nghĩ ngông cuồng thì vong. Tạm thời bây giờ họ không dám ảo tưởng. Thậm chí Ung vương còn dâng tấu xin ban chết, hoàng đế không đồng ý, gã lại dâng tấu xin tự hạ mình làm thứ dân, hoàng đế vẫn không bằng lòng. Tố Doanh phát hiện, trong cách viết của Ung vương có bóng dáng của em gái nàng – Tố Lan.

Hoàng đế đương nhiên không làm khó công chúa Vinh An. “Tể tướng sợ tội bỏ chạy, không vào nước phía tây thì cũng chạy tới biên giới phía nam. Người này giữ chức vị quan trọng đã lâu, trốn tới nước địch thực sự không có ích đối với triều ta. Con không tiếc phạm tội, diệt giặc vì nước.” Không ngờ công chúa Vinh An luôn phái người theo dõi phủ tể tướng, mang theo Phi Hổ Vệ đuổi theo giết hắn ta, còn có thể tìm được cái cớ như vậy để kết thúc, quả thực làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Duy chỉ có một kẻ bị ban chết là lệnh nhân họ Triệu hầu cơm nước trong cung Ngọc Tiết. Tố Doanh thấy Phan công công cầu xin cho một hoạn quan quan nhỏ: “Tuy nó phạm sai lầm nhưng không phải cố ý. Hơn nữa sau khi làm vậy thì hối hận, khai báo toàn bộ sự việc với lão nô, cuối cùng không đến mức sai càng thêm sai.” Lúc này nàng mới biết được Triệu lệnh nhân hạ độc ở trong rượu, bị một hoạn quan nhỏ tố giác. Hoàng đế đã biết trước rằng Triệu lệnh nhân có hành động, lệnh cho nàng ta uống rượu tự sát tại chỗ. Mãi đến khi Cư tướng nhận lấy cái chết, việc này vẫn giữ kín không nói ra, có lẽ về sau cũng sẽ không nhắc lại nữa.

“Các đại thần sẽ được phân loại lại nhanh thôi. Triều đình sẽ nhanh chóng có sức sống.” Hoàng đế nói với Tố Doanh: “Đây là phần thú vị nhất của triều đình.” Mặc dù chỉ là bình cũ thay rượu mới, thế nhưng ít nhất cũng có mùi vị mới mẻ. Tố Doanh nhìn hắn, nhẹ nhàng cười: “Bệ hạ giống như một đứa trẻ ham chơi vậy.”

Hắn cười ha ha nói: “Vì sao lại không ham chứ? Đây chính là cả đời của ta.”

Tố Doanh tựa đầu dựa ở trước ngực của hắn, hỏi: “Bây giờ có thể nói một chút ít chuyện cũ trong cuộc đời của bệ hạ cho thiếp biết không? Vì sao tối hôm đó lại bị trúng gió vậy ạ?”

“Một hoàng đế chết bất đắc kỳ tử thì luôn có một loại bệnh phải bị hàm oan.” Hắn ung dung nói: “Nói ra thật xấu hổ, chỉ là ta đã ăn lá của đông san hô. Đó là một phương thuốc cổ truyền, quá liều thì sẽ biến thành như vậy.” Hắn chỉ vào lư hương ở đầu giường nói: “Chỉ cần có nó ở đây thì một canh giờ, nhiều nhất là hai canh giờ sẽ có thể tỉnh lại.”

“Bệ hạ, người…” cố ý đúng không? Tố Doanh muốn nói ra một câu ấy, nhưng đã kiềm được. Cố ý làm cho tể tướng tưởng lầm rằng Triệu lệnh nhân đã thành công. Nhưng thật ra hắn muốn nghe xem tể tướng làm giả di ngôn của hoàng đế ở bên giường thế nào, muốn biết hắn còn có những suy nghĩ điên cuồng gì, biết dẫn đến hạng người gì mà thôi? Rốt cuộc tể tướng đã ghé vào lỗ tai hắn nói gì mà hắn lại một sự nhịn chín sự lành.

“Bệ hạ, người suýt nữa đã dọa các thái y chết rồi.”

“Ngô thái y biết nên làm như thế nào.” Hắn nói như không có chuyện gì xảy ra: “Vả lại còn có người thanh niên kia, em trai của Vương Thu Oánh. Ôi! Thời đại này sắp là của người trẻ rồi.”

“Vậy… bệ hạ nghe được lời nói của thiếp rồi ư?”

Hắn mỉm cười cầm tay nàng, nói: “Xì xà xì xào, nghe được một ít.”

Tố Doanh lo lắng nói: “Sau này xin đừng dùng phương thuốc cổ truyền linh tinh nữa ạ! Sao có thể lấy cái chết của đế vương ra làm trò đùa được?”

Hoàng đế nở nụ cười như có như không, không trả lời.

A Thọ không biết chuyện đã xảy ra trong một đêm có ý nghĩa như thế nào với cậu bé. Cậu luôn chẳng sợ hãi gì mà chạy tới chạy lui ở bên cạnh hoàng đế.

“Cùng là trẻ con mà cảnh ngộ lại khác nhau như vậy.” Hoàng đế vuốt trán A Thọ, nói: “Cư Vân Thùy mang theo hai đứa bé chạy thoát. Hai đứa nhỏ còn lại bị Vinh An dẫn trở về. Hai đứa bé vẫn còn bi bô tập nói sẽ không làm quan nô đâu.”

Tố Doanh cúi đầu đắn đo từ ngữ. Bình vương nhờ nàng năn nỉ hoàng đế, để hai đứa bé Cư Tri Cơ và Cư Vong Cơ này trở thành nô tỳ của phủ Bình vương trên danh nghĩa. “Đời cháu của thần còn có ai ngoại trừ hai đứa cháu ngoại này đâu?” Bình vương buồn bã rơi lệ, Tố Doanh không đành lòng từ chối ngay trước mặt.

Nàng hít một hơi thật sâu, giảm bớt đi lời nói xúc động: “Bệ hạ, có thể… ban hai đứa bé kia cho phủ Bình vương không ạ?” Người trước mặt vừa mới bình tĩnh nhận tin trọng thần bậc nhất suốt hai mươi năm của mình đã qua đời. Trò “xúc động” này có thể đả động hắn sao?

Hoàng đế nói mà không hề nghĩ ngợi: “Người không vào cung Đan Xuyến thì nàng tự làm chủ đi.”

Tố Doanh khom người, nắm tay A Thọ đi khỏi cung Ngọc Tiết.

“Nương nương, hải đường trong vườn ngự nở rất đẹp đấy.” Thôi Lạc Hoa hỏi: “Nương nương có muốn đi xem không ạ?”

“Hôm nào rồi hãy nói.” Tố Doanh thấp giọng nói với nàng ấy rồi cúi đầu nhìn đứa bé bên cạnh.

Hoàng đế nói phần thú vị nhất của triều đình sắp đến rồi.

Còn trong hậu cung, phần không thú vị nhất cũng sắp tới.

Sau khi thời khắc vui mừng khôn siết vì cái chết của tể tướng đi qua, mỗi người đều có cuộc sống mà mình phải tiếp tục.

Không có ai trách cứ công chúa Thịnh Nhạc vội vàng lập gia đình cả. Mẹ đẻ của cô ấy là Mẫn tần qua đời sớm, hôn lễ lần trước của cô ấy do hoàng hậu lúc bấy là Tố Nhược Tinh làm chủ, gả cô ấy khi mười bốn tuổi cho tướng quân Chinh Lỗ hai mươi lăm tuổi – một tướng lĩnh tuổi trẻ tài cao, đồng thời cũng là một người đàn ông không ưa thích gì ngoài chiến tranh. Sau khi kết hôn cô ấy theo chồng đến chiến trường ở bên giới phía tây, mãi đến năm kia hắn chết trận, cô ấy liền trở thành cô chúa mười chín tuổi đã thủ tiết.

Ngay cả hoàng đế cũng thấy thẹn với cô ấy, cho phép cô ấy tự chọn người để tái giá. Lúc đó cô ấy bèn chỉ tên quận vương Lan Lăng Tố Táp – chiến hữu từng lên chiến trường cùng cô ấy, cũng là người đàn ông mà cô ấy tin cậy.

Hôn lễ của Tố Táp và Thịnh Nhạc đã được định ra ở cuối tháng Năm từ trước. Từ tháng Chạp năm ngoái, phủ Bình vương và phủ quận vương Lan Lăng đã bắt đầu chuẩn bị. Cho dù người bên ngoài biết rõ hơi không ổn nhưng cũng không quấy rối chuyện tốt của anh trai hoàng hậu và con gái hoàng đế. Duy chỉ có công chúa Vinh An không chịu bỏ qua, dâng tấu rằng: Công chúa Phượng Diệp và quận vương Đông Lạc mới vừa mất hai tháng, quận vương Lan Lăng nên mặc áo sô chỉnh tề vì quận vương Đông Lạc, công chúa Thịnh Nhạc nên để tang chín tháng vì công chúa Phượng Diệp. Mặc dù việc mặc áo sô và để tang chín tháng không kiêng kết hôn, nhưng quy định ba tháng không ăn rượu thịt cũng không thể bỏ, xin kéo dài hôn lễ của công chúa Thịnh Nhạc đến tháng Bảy.

Thực chất thời gian kết hôn muộn một tháng không khác biệt gì nhưng sự cản trở ngang ngược của Vinh An đã lộ ra. Thịnh Nhạc không biết làm sao đành than thở: “Đúng là oan nghiệt của kiếp trước! Cảnh xuân tươi đẹp ngắn ngủi, cả đời tôi đã bị mẹ con họ làm lỡ mấy lần!” Tố Táp lại nói: “Công chúa chớ nên nói như vậy. Quận vương Đông Lạc và công chúa Phượng Diệp là người thân nhất của hai ta, chúng ta dốc lòng là vì bọn họ chứ không phải vì Vinh An. Sao lại oán giận chứ?”

Từ đầu đến cuối Thịnh Nhạc đều cảm thấy tức bực trong lòng, hết lần này tới lần khác Vinh An thường đến gây chuyện với cô ấy, thậm chí có một hôm còn nói: “Làm sao cô có thể gả cho loại tiểu nhân gian xảo ích kỷ như Tố Táp? Cô không nhớ sao? Chính hắn ta và tể tướng đã vu cho anh Tuân cấu kết với nước phía Tây!”

“Mắt nhìn lúc này của chị thật cao siêu.” Thịnh Nhạc châm chọc nói: “Chọn phò mã thì đã sao chứ? Nếu phải nói ra thì máu thịt của ai trong chúng ta sạch sẽ cho được?”

Vinh An bị cô ấy chống đối, tức giận đầy một bụng mà không có chỗ phát, về đến nhà thì hối hận. Thịnh Nhạc cũng không cam chịu bị nàng ấy cản trở, tự mình vào trong cung xin hoàng đế định thời gian kết hôn cho mình. Tháng Bảy chỉ có một ngày hoàng đạo đại cát đại lợi là ngày cuối cùng của tháng Bảy. Có lệnh của hoàng đế rồi, cô ấy còn tiện thể nói ngày ấy không được sửa lại nữa.

Sau khi sóng gió lớn đi qua, có thể thực sự gọi là việc vui cũng chỉ có một chuyện: Vương Minh Hạc cưới cháu gái Ngô thái y. Hôm tiệc mừng, hoàng đế tự ban thưởng món ngon rượu ngự, hoàng hậu xin Bình vương thay mặt tặng lễ hậu. Tạ Chấn cũng có mặt chúc mừng, Vương Minh Hạc bèn dẫn cô dâu tới chào Tạ Chấn, nói: “Tạ đại nhân có ơn cứu mạng với tôi.”

Tạ Chấn vội nói: “Hiền đệ nói quá lời.” Rồi lại nói với cô dâu: “Chồng cô đã cứu tính mạng tôi ở trên chiến trường.”

“Tôi đối với đại nhân chưa nói tới ân cứu mạng mà là chức trách của tôi. Nhưng đại nhân cứu tôi là hành động trượng nghĩa, không thể không báo đáp.” Vương Minh Hạc nói rồi lại kéo cô dâu bái một lần nữa. Khách khứa trong bữa tiệc cũng có chiến hữu chiến hào của hai người Vương Tạ trước kia, bây giờ làm quan trong kinh thành. Trong lúc thoả thích vui vẻ bọn họ nhân tiện nói: “Trước đây Tạ tướng quân thường mang một cây sáo, hôm nay hãy thổi một khúc đi nào!” Tạ Chấn sảng khoái lấy sáo ngọc mang theo người ra, lập tức thổi một khúc. Ngô Ngọc Y cảm thấy làn điệu hơi bi lụy, lén lút nói với Vương Minh Hạc: “Bài hát này có cảm giác cô đơn lạnh lẽo… Xem ra phải tìm kiếm một người vợ giúp Tạ tướng quân.”

Vương Minh Hạc cười, tìm lúc rảnh rỗi nói chuyện này cho Tạ Chấn. Tạ Chấn nghe xong thì im lặng.

“Tôi hiểu được đại khái nỗi lòng của Tạ huynh. Tôi sẽ không lặp lại lời mà người khác đã nói nữa.” Trước nay Vương Minh Hạc luôn kiệm lời nhưng đối với Tạ Chấn lại thẳng thắn thành khẩn nói: “Trái tim của cô gái kia đã có nơi hướng về!”

Tạ Chấn nghe xong lời này không khỏi ngẩn ra.

“Chị tôi là Thu Oánh từng nói, người nàng cứu chính là đế vương của thiên hạ chứ không phải chồng của hoàng hậu.” Vương Minh Hạc bảo, “Nhưng đêm hôm đó, người tôi cứu lại là chồng của hoàng hậu.”

Tạ Chấn phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Chồng của người chính là rồng phượng trong loài người, động lòng vì ngài ấy cũng hợp tình hợp lí, như vậy cũng tốt hơn đối với người.”

Vương Minh Hạc ấp úng nói: “Nhưng tôi lại cảm thấy, một người giả bệnh để lừa đại thần thì thực sự khó gọi là quân tử. Làm vợ của người, làm sao có thể một lòng tin cậy người chứ? Ôi, lạc đề quá xa rồi. Anh Tạ cứ coi như tôi say rượu lỡ lời đi.” Y vỗ vai Tạ Chấn, nói: “Anh Tạ đừng dây dưa giữa họ nữa, bằng không sẽ bỏ lỡ cả một đời đấy!”

Trong bầu không khí của tháng Năm tràn ngập buồn phiền oán giận và vui sướng vặt vãnh, dường như một năm này có thể sản sinh một lần oán thán, đấu trí một trận rồi đi qua một cách mãn nguyện như vậy. Đề tài câu chuyện hấp dẫn trong kinh thành dần dần từ bi kịch của Duệ Tuân, cái chết bất ngờ của Tố Ly, kết cục thảm hại của tể tướng đã biến thành cảnh sắc của ngoại ô kinh thành, văn phong thịnh hành, ngày hoàng đạo kết bạn đi săn và bạn mới nên kết giao.

Bất giác, hoa sen đã nở nộ trên hồ Thái Bình, hoa đầy khói đặc.

Ngày gió giữa mùa hạ có thể nói là ngày đẹp nhất trong một năm, bầu trời xanh ngắt không gợn mây là cảnh tươi đẹp mà họa sĩ bậc thầy cũng không vẽ ra được. Thuyền ngự lướt qua, sóng xô sen dập dờn tạo ra một khoảng tươi mát. “Cảnh sắc chỗ đó đẹp hơn.” Hoàng đế sai người lái về sâu bên trong hoa sen.

Tố Doanh thấy lá sen ở sát thân thuyền bị đổ, không nhịn được nhíu mày cho rằng phung phí của trời. Ánh mắt lo lắng nhìn theo chúng, lại phát hiện sau khi thuyền lớn đi qua, chúng vẫn tươi đẹp như cũ. Hoàng đế thấy ánh mắt quan tâm của nàng thì cười vang nói: “Thứ trong cung đều là vật quật cường cả, không dễ dàng bị đổ như vậy đâu.”

Tố Doanh buông A Thọ ra, A Thọ lập tức tò mò chạy khắp thuyền.

Hoạn quan đứng ở đuôi thuyền dùng sợi tơ móc đài sen, mượn sức thuyền đi để kéo lên rồi cẩn thận bóc ra dâng cho vua và hoàng hậu. Trên mặt hồ yên ả, hoa sen tuyết trắng xen hồng nhạt phất qua mạn thuyền, hoạn quan áo vàng thành thạo kéo từng cái đài sen xanh biếc. A Thọ nhìn chằm chằm vào tất cả một cách si mê, thân thể như bị ghim lại không chịu di chuyển nửa bước. Tố Doanh nhìn cậu bé một hồi, thấy cậu an phận nên thoáng yên tâm, đảo mắt mới phát hiện mình cũng bị người khác nhìn chăm chú.

“Hoàng hậu đúng là tình sâu nghĩa nặng với đứa nhỏ kia.” Hoàng đế hỏi: “Còn nhớ Pháp Thiện từng nói, ‘tình phát ra từ thiên nhiên’ không?”

Tố Doanh thản nhiên nói: “Sao có thể quên cách nói đặc biệt như vậy được ạ?”

Hắn tựa như đang nói đùa: “Hoàng hậu và Hâm nhi không có liên hệ thiên nhiên mà tình nặng đến mức ấy. Lần sau có thể hỏi Pháp Nghị xem ông ta giải thích thế nào.”

Tố Doanh không biết làm sao: “Ông ấy nhất định sẽ nói đây chính là ‘dùng’ tình.”

“Hoàng hậu chưa bao giờ từng ‘dùng’ tình đối với một ai sao?”

Tố Doanh nghẹn họng, vội vàng dùng một nụ cười nhẹ che giấu, nói: “Đó là trò chơi của người khôn khéo. Thiếp nào có bản lĩnh dùng tình chứ?”

“Người thông minh…” Hoàng đế cười uống một chén rượu thanh rồi bảo: “Người thông minh nào còn ‘tình’ có thể dùng?”

Gió sen thổi qua, Tố Doanh trông người đàn ông thong dong uống rượu trước cảnh đẹp, nghĩ thầm đây có lẽ là thời khắc mỹ mãn cuối cùng của cuộc đời. Trời nắng, gió nhẹ, hoa, thỉnh thoảng một hai tiếng vàng anh hót oanh líu lo, lòng yên tĩnh tinh thần sảng khoái mà du ngoạn trên hồ, đối thoại thong thả ung dung, quan trọng nhất là chỉ có hắn, nàng và A Thọ. Người phiền phức đều đi cả rồi, hoặc là vẫn chưa tới. Tố Doanh đắm chìm trong sự yên tĩnh vui sướng ấy, thầm nghĩ: Để đổi lấy giờ khắc này thì mọi thứ đều đáng giá.

Nàng không hy vọng lúc này trong lòng của hắn vẫn thông suốt như vậy, vì thế nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đã từng kể cho thiếp một câu chuyện cũ. Nói là một thiếu niên dùng mười năm yêu và được yêu để đổi lấy một năm thực hiện tâm nguyện. Người ấy là một người thông minh chứ?”

Hắn thờ ơ trả lời: “Có lẽ là vậy.”

“Nếu thế thì thiếp tin rằng người thông minh nhất định là có tình.” Tố Doanh cúi thấp đầu gảy hạt sen trong mâm ngọc, nói, “Lúc người đó tự cho là từ bỏ tình, không phải trong lòng còn có một sự ràng buộc sao?”

Hoàng đế quay đầu ngắm trên hồ phong cảnh, sau một lát mới nói: “Sự ràng buộc đã mất rồi. Ta chưa từng quên cảnh tượng lúc bà ấy sắp chết, đó không phải là bệnh. Ta đã từng nghĩ tới có lẽ là quỷ thần mang bà ấy đi. Nhưng quỷ thần sẽ không dùng thuốc độc, bà ấy đã từng đưa các điều chế một loại thuốc độc cho Tố Nhược Tinh.” Trong tiếng nói của hắn có sự thương cảm không nói lên lời. Tố Doanh giật mình trong chốc lát, thì ra người hắn nhắc tới là thái hậu Khang Dự.

“Đừng tỏ cái biểu cảm này, Tố Nhược Tinh vì tránh tị hiềm nên sẽ không dùng loại thuốc độc ấy. Nàng khóa cách điều chế vào trong hộp, chỉ có một lần mở cái hộp kia ra để chứng minh với ta rằng nàng không động tới thuốc độc.” Hắn nói không nhanh không chậm, “Nhưng sau này ta biết cách điều chế không phức tạp, nàng xem một lần thì đã âm thầm nhớ hết, ngoài ra còn viết một tờ cho tể tướng để nhờ hắn điều chế. Sau đó, mẹ ta chết…”

Tố Doanh há hốc miệng trong lúc kinh ngạc.

“Tố Nhược Tinh và Cư Hàm Huyền không thể nhẫn nhịn bà ấy được nữa.” Hoàng đế nhẹ nhàng nói, “Chân tướng cách ta rất gần, cách thần linh rất xa.”

“Bệ hạ…” Tố Doanh cầm tay hắn để có thể an ủi hắn, “Thiếp vẫn luôn muốn hỏi, vì sao bệ hạ lại tin tưởng một tên đầy tớ tố giác mà phế truất người. Thì ra đây mới là nguyên nhân thật sự ư?”

Khóe miệng hoàng đế lại cong lên nụ cười mỉm thần bí khó lường mà Tố Doanh quen thuộc, giống như làn gió xẹt qua giữa hồ. Trong đầu Tố Doanh ập đến cơn thất vọng lờ mờ, bất cứ khi nào chỗ nào, ở cùng với ai thì trái tim của hắn đều sẽ không yên tĩnh vui sướng.

Bỗng nhiên đuôi thuyền “rầm” một tiếng, hoạn quan thất thố kêu lên thảm thiết: “Bệ hạ!”

Tố Doanh thốt nhiên kinh ngạc, lập tức tìm kiếm A Thọ, lại không phát hiện ra cậu bé. Nàng hốt hoảng chạy vội tới đuôi thuyền, quan hoạn sợ đến mức quỳ gối ở đuôi thuyền kêu to: “Mau mau dừng thuyền, điện hạ rơi xuống nước rồi!”

Trong làn nước biếc có thể mơ hồ thấy được áo bào nhỏ màu tím của A Thọ, cậu bé vùng vẫy vài cái đã bị lá sen hỗn loạn giấu đi.

“A Thọ!” Trong nháy mắt Tố Doanh đã quên mất đây là nơi nào, hô thất thanh một tiếng bèn nhảy vào trong hồ. Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào quần áo của đứa bé, chỉ muốn lập tức tóm lấy bé, nếu không… sẽ muộn mất.

Hành động của nàng vượt ra ngoài dự liệu, hoàng đế đưa tay túm lấy nhưng chỉ bắt được tấm lụa choàng của nàng. Tấm vải mỏng manh rơi xuống, hắn còn chưa kịp phát ra âm thanh, nàng đã biến mất ở trong bọt nước. Làn váy màu trăng vừa chìm vào trong gợn nước đã vào chỗ sâu. Thuyền ngự dừng giữa hoa, con đường sen tách ra rồi lại hợp lại, thoáng cái đã không còn thấy dấu vết lúc tới. Mắt hắn toàn là hoa sen đỏ, trắng, hồng, vàng đong đưa trong lá sen xanh biếc, hỗn loạn làm lòng cũng luống cuống. Hai quan hoạn chèo thuyền có kỹ năng bơi tốt bèn nhảy ùm xuống nước để tìm.

Những hoạn quan đó hoảng loạn khóc ròng nói: “Điện hạ muốn hái một đóa hoa, tiểu nhân mới vừa nghiêng người mà ngài đã ngã xuống từ bên cạnh… Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết!”

Mấy nữ quan vốn theo hầu ở đầu thuyền, lúc này chạy tới vây quanh đuôi thuyền. Thôi Lạc Hoa hoảng sợ vô cùng bảo: “Nương nương không biết bơi!” Tay hoàng đế run lên, nửa tấm khăn lụa trong bàn tay lập tức bị gió trộm đi.

Nước này vốn không sâu, chỉ là cọng sen quấn quýt. Hai gã hoạn quan tách hoa lá ra, rất nhanh đã thấy cơ thể bé nhỏ của Duệ Hâm được nâng lên khỏi mặt nước. Một gã hoạn quan vội vàng lội sang cứu lên, người trên thuyền ngự bèn kêu la om sòm cứu trợ.

Hoàng đế đứng ở đàng xa, thấy cơ thể Tố Doanh còn chìm trong nước, chỉ có một lọn tóc đen bồng bềnh ở dưới mặt nước. Lúc hoạn quan đỡ nàng ra khỏi mặt nước, tóc nàng quấn vài cọng sen, móc ra một chuỗi hoa sen, tựa như thủy tiên trong bích hoạ. Hoàng đế dùng sức kéo bông hoa to lớn ấy ra, vỗ vỗ gò má của nàng: “A Doanh…”

Vì sao lại gọi nàng như vậy? Chắc là từ lúc nào, nghe thấy ai đó gọi nàng như vậy.

Tính mạng Tố Doanh không đáng lo ngại, rất nhanh đã được đám hoạn quan giúp nôn ra mấy ngụm nước.

Thuyền ngự như lướt qua mặt hồ, lúc đậu sát bờ, hoàng đế lập tức gọi thái y. Từ trước tới nay hắn không biết kinh hoảng, lúc này cũng thong dong trấn định, nhưng trong lòng hơi tự trách, có lẽ không nên nhắc tới người chết, quá đen đủi.

Rất nhiều người ở chung quanh liên tiếp la lên: “Nương nương!” Tố Doanh cảm thấy đầu hỗn loạn, tiếng nói trong tai cũng mờ nhạt. Nàng cố hết sức chuyển động con mắt nhìn bọn họ một lượt, chậm rãi nghĩ: Hình như nghe được có người gọi nàng là A Doanh. Là ai thế? Ở trong cung đình phải kiêng kỵ tên hoàng hậu, không ai có thể gọi thẳng. Là ai liều lĩnh như thế…

Truyện Chữ Hay