Bộ Thiên Ca

chương 35: kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tàn băng lúc trước còn chưa tan hết, một trận gió tuyết lại thêm cơn lạnh giá mới. Sáng sớm mồng một Tết, hoa tuyết trắng muốt lại nhẹ nhàng mềm mại phủ kín ngói nhà. Đám người trong cung đều mặc trang phục xinh đẹp qua lại như con thoi ở giữa cây tuyết trong cung bạc, chúc lẫn nhau, chuyện cười huyên náo.

Hoàng hậu Tố Doanh chưa bao giờ vui mừng quá trớn. Mặc dù cung Đan Xuyến có không khí năm mới, bày biện bố trí nhưng vẫn trong quy cách, so với thường ngày cũng không có cảm giác thay đổi mới mẻ. Hai vị công chúa Phượng Diệp và Chân Ninh đã ở trong cung, hiển nhiên là đã bái chúc xong. Vinh An tiến lên chúc năm mới với hoàng hậu, ngồi vào bên cạnh Chân Ninh, bỗng nhiên không khỏi chua xót trong lòng: Nhìn thấy hoàng hậu ngồi ngay ngắn, tình cảnh ân cần thăm hỏi năm mới với mẹ lúc trước liền rõ mồn một trước mắt. Tuy nói cung Đan Xuyến sớm đã đổi chủ nhưng nàng ấy vẫn là không có cách nào xóa đi dáng vẻ của mẹ khỏi trong cung.

Chân Ninh thấy vành mắt chị đỏ ngầu, lập tức kéo nhẹ ống tay áo của Vinh An, ý bảo nàng ấy tỏ khuôn mặt tươi cười. Phụ hoàng của các nàng đã tan chiếu kinh, đang đi vào cung Đan Xuyến.

Tố Doanh dẫn theo hai vị công chúa đứng dậy hành lễ. Hoàng đế nhìn chung quanh một lát rồi cười nói: “Nơi này nhìn thật tự tại. Nghe nói Khâm phi mơ giấc mộng đẹp, toàn bộ cung dùng hoa mai hoa đỏ điểm tô. Ngẫm lại liền cảm thấy làm người ta hoa cả mắt.”

Tố Doanh có loại cảm giác có ý sâu xa, cảm thấy sau khi hắn ngủ lại cung Lưu Tuyền thì rất để bụng đối với chuyện của Khâm phi. Nàng đương nhiên sẽ không thay đổi lời, bình thản chuyển đề tài câu chuyện: “Hôm nay các học giả uyên thâm nói đạo lý gì vậy ạ?”

Hoàng đế nói như không có chuyện gì xảy ra: “Từ trước đến nay đều là những điển cố đó, không có gì đặc biệt.” Dứt lời liền muốn đi, hắn nói với Tố Doanh: “Lát nữa phải nghe Phật pháp, cần phải kính lễ. Ta đã sai người khác thết tiệc, cùng hưởng với các tăng ni Phật tử. Năm nay cúng bái hành lễ lớn, lúc nữ quyến trong cung dùng bữa, không thể khoa trương.” Nói đến chỗ này hắn lại chỉ vào đám con gái mỉm cười nói: “Lời này vốn không cần dặn hoàng hậu, chỉ là hôm nay trong cung hiển quý tập hợp, con gái hoàng gia càng phải chú trọng lễ nghi phong phạm.”

Chân Ninh và Vinh An nghe xong ngượng ngùng, vội vã vâng dạ đáp lời. Lúc hoàng đế đi, Vinh An muốn theo sau. Cô bé mới đi hai bước đã bị chị cả là công chúa Phượng Diệp tỉnh bơ kéo lại. Hoàng đế phát hiện tiếng phía sau, quay đầu hỏi: “Sao thế?”

Phượng Diệp thay mặt đáp: “Không có gì ạ.” Lại nói với Tố Doanh: “Tôi đã chúc xong, không dám quấy nhiễu nương nương, bây giờ xin cáo lui.”

Tố Doanh thấy vẻ mặt ba vị công chúa khác thường, trong bụng nghi hoặc nhưng không tiện bày tỏ ra ngay trước hoàng đế, vì vậy nói vài câu giữ lại rồi để ba người họ đi ra ngoài. Bản thân nàng đi tới bên bàn vẽ, nhấc bút lên nhuộm đỏ một đóa hoa mai cuối cùng trong ba cửu. Qua hôm nay, xuân sắp về nhưng mặt mày của nàng lại hoàn toàn không có ý xuân.

Ba vị công chúa ra khỏi cung Đan Xuyến, Vinh An nhìn bóng lưng của cha thì liên tục giậm chân, oán giận chị nói: “Hôm nay cha ôn hòa nhã nhặn, em đang muốn nói với cha...”

“Em cho là chị không biết em muốn nói gì sao?” Phượng Diệp khẽ vỗ vai Vinh An, an ủi, “Em cho là cha không biết em muốn nói cái gì sao? Em lại muốn nói phò mã của em vô tội, tể tướng giá họa người tốt đúng chứ?” Vinh An dỗi nói: “Hôm nay em chỉ muốn nói cho phụ hoàng, Tín Mặc vô tội, Cư Hàm Huyền còn tiếp tục giam lỏng chàng nữa thì em sẽ gọi Phi Hổ Vệ ra đứng so! Nếu Cư Hàm Huyền thật sự ra tay, chị cả hãy cho em mượn Phi Long Vệ, không tin không động được vào hắn!”

Phượng Diệp vẫn ôn hòa như cũ nói: “Vinh An, em còn chưa rõ sao? Phụ hoàng sẽ không vì Bạch Tín Mặc mà mất đi tể tướng của người.”

Vinh An và Chân Ninh kinh ngạc nhìn về phía chị, thấy cô chị thể chất gầy yếu, ít khi lộ mặt này bỗng nhiên nói lời kinh người: “Em gái ngốc. Mọi người đều nói thiên hạ là thiên hạ của hoàng gia và nhà họ Tố. Thực ra không đúng! Hoàng hậu như mẹ của chúng ta mà cũng bị nhẹ nhàng vứt bỏ. Nhưng tể tướng quyền khuynh triều đình sẽ không dễ dàng bị lay động. Thiên hạ là thiên hạ của phụ hoàng và tể tướng! Sao người lại vì vẻn vẹn một Bạch Tín Mặc mà dao động nửa thiên hạ của người được?” Nàng ấy nói xong nở nụ cười: “May mắn em chỉ là thân con gái. Từ nay về sau ổn định là được rồi.”

“Cái gì?” Vinh An nghe không hiểu.

Cung nữ tiến lên dìu Phượng Diệp, Phượng Diệp quay đầu cười dịu dàng với em gái: “Nếu như là hoàng tử, không có cách nào khác xử lý tốt quan hệ của mình và tể tướng thì sẽ hỏng bét!”

Vinh An nghe xong càng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Chân Ninh vẫn tự cao thông minh, cô bé nghe hiểu lời này nhưng không hiểu rõ tại sao chị cả nói thế. Hai chị em đang lẩm bẩm, chợt thấy công chúa Thịnh Nhạc cũng ăn mặc đẹp đẽ đi đến. Họ không thân thiết với Thịnh Nhạc, sau khi khách sáo thì lập tức nói lời tạm biệt.

Thịnh Nhạc có ý định chuyện phiếm thêm vài câu với Vinh An, kéo Vinh An nói: “Chị ơi, mặc dù chúng ta quý vì là lá ngọc cành vàng nhưng tể tướng chưa chắc đã để chúng ta vào mắt. Phò mã gặp phải chuyện này, cho dù chị cúi đầu cầu xin tể tướng cũng không bị thiệt.” Tuổi tác cô ấy nhỏ hơn so với Vinh An nhưng lúc thiếu nữ đã làm vợ của kẻ bề tôi, rời xa kinh thành canh giữ biên thuỳ, trái ngược với Vinh An hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế hơn.

“Đường đường là công chúa mà lưu lạc tới mức phải xem sắc mặt của một kẻ bề tôi?” Vinh An cúi đầu nghịch vạt áo. Thịnh Nhạc lắc đầu cười nói: “Hắn có tài hô mưa gọi gió. Biết nhìn sắc mặt của hắn thì rất có ích lợi đối với vận mệnh tương lai. Chị là công chúa thì đã sao? Gặp phải chuyện quan trọng, chị chỉ biết nổi trận lôi đình, hết đường xoay xở. Dù chị có một vạn loại sắc mặt thì ai sẽ đi cân nhắc chứ?”

Thịnh Nhạc nói thẳng một mạch, tuy Vinh An không thoải mái nhưng cũng á khẩu không trả lời được, chán nản nói: “Lại rơi tới mức này…” Mặc dù đáng tiếc nhưng nàng ấy cũng không có cách nào khác, chỉ đành nghe theo kiến nghị của Thịnh Nhạc, đợi đến khi các Bảo Hoa giảng kinh kết thúc lại năn nỉ tể tướng.

Đang lúc hoàng hôn, Cư tướng cùng một đám triều thần từ trong các đi ra, liếc thấy Vinh An canh ở trên đường. Ý định của Vinh An không hỏi cũng biết nhưng biểu cảm trên mặt nàng ấy vô cùng mới mẻ, Cư tướng không nhịn được cười một tiếng.

Vinh An oán giận trong lòng, giả bộ cung kính, nói: “Phò mã vốn nên chầu mừng năm mới nhưng thân mang tội, không dám vi phạm mệnh lệnh của tướng gia đi lại lung tung. Mồng một Tết, thiên hạ còn được xá, huống chi là Tín Mặc chưa định hình phạt, vẫn là người trong sạch. Xin tướng gia tạm bỏ lệnh cấm, cho chàng ra ngoài chúc Tết.” Nàng ấy nói xong thấy mặt Cư tướng không đổi sắc, không khỏi có chút nhụt chí, phật lòng nói, “Tướng gia đã bao giờ thấy ta ăn nói khép nép như vậy chưa? Ta chưa bao giờ biết cầu xin người khác!”

Cư tướng cười khinh miệt, nói: “Hoàn toàn chính xác, điểm ấy Tín Mặc mạnh hơn người.”

Nghe hắn nói như vậy, trong đầu Vinh An chợt lóe lên ý tưởng, nói: “Tín Mặc muốn ra ngoài chính là vì muốn bộc bạch trước mặt tướng gia. Tướng gia không bỏ lệnh cấm cũng được, mong tướng gia hạ mình đến hàn xá, cho chàng một cơ hội biện bạch.”

Cư tướng hời hợt nói tiếng “không cần” rồi bỏ nàng ấy lại.

Hôm nay bất kể như thế nào, nhất định phải để cho hắn ta thỏa hiệp! Vinh An nghĩ vậy, theo sau không rời, trầm mặt nhìn vào một chỗ, bỗng nhiên nói: “Tướng gia tạm dừng bước, nhìn xem đó là cái gì?”

Cư tướng quả thực ngừng một bước, thấy chỗ ngón tay Vinh An chỉ chẳng qua là một cây cột, không có gì ngạc nhiên. Vinh An lại làm bộ lạnh lùng nói: “Nếu như ngay cả thỉnh cầu nho nhỏ của ta mà tướng gia cũng không cho phép thì ta lập tức đâm vào cột! Ta biết tướng gia quyền thế ngút trời, không coi một cô công chúa vào đâu. Tướng gia quyền thế đến mức có thể ép công chúa đành phải đâm cột trong hoàng cung… Nếu như việc này truyền ra gây xôn xao, đối với Tướng gia mà nói là tốt hay là xấu đây?”

Cư tướng trợn to mắt, liếc mắt trông Vinh An, dường như không ngờ sẽ bị nàng ấy uy hiếp. Hắn ta thoáng cái đã bình tĩnh lại, nói một cách lạnh lùng với Vinh An: “Đi thôi.”

“Giam lỏng” cấm người ta làm rất nhiều chuyện, duy chỉ có một việc không cản trở chính là “ăn năn”. Mà Bạch Tín Mặc vừa hay là một người thường hay hối hận. Ngay cả như vậy thì một người phản bội Cư tướng muốn ăn năn cũng cần lý do tuyệt diệu. Và Bạch Tín Mặc vừa hay biết nên tỏ thái độ thế nào ở trước mặt cha nuôi của y.

Lúc y ôm ấp ý nghĩ như vậy xuất hiện ở trước mặt Cư tướng, sự dễ bảo trong mắt và vẻ hối hận trên mặt đều là thật. Y thật lòng thật dạ cho rằng, y quả thực đã làm sai một lần nữa. Rất sai. Nhưng y cảm thấy tất cả lệch lạc đều có thể bù đắp, lần này cũng giống vậy.

“Tín Mặc.” Cư tướng ngồi ngay ngắn ở sau cái bàn, hai tay đè ở đầu gối. Bạch Tín Mặc đoán đầu gối hắn ta đặt bội kiếm.

“Cha nuôi.” Bạch Tín Mặc quỳ trước mặt hắn ta dập đầu, lúc ngẩng đầu lên không hề phân trần luôn mồm vì mình mà chỉ hỏi một câu, “Người muốn con làm gì?”

Cư tướng cười: “Ta muốn anh chết thì sao?”

Tín Mặc không hề do dự, thờ ơ trả lời: “Xin cho con mượn bảo kiếm trên đầu gối người dùng một lát.” Y biết nếu Cư tướng thật sự ném bảo kiếm qua đây, y thật sự sẽ vươn cổ tự vẫn. Vì nếu như Cư tướng làm như vậy, y không chết ở chỗ này thì cũng sẽ chết ở nơi khác. Y biết người phạm sai lầm không thể quá vội vã mưu lợi mà nên nhìn xem người ảnh hưởng đến vận mạng của mình có quyết định gì trước.

Cư tướng giơ tay lên, trong tay quả nhiên là một thanh kiếm. Hắn ta thất vọng trông Tín Mặc, nói: “Vì Tố Doanh có đáng không? Nó hoàn toàn không tin tưởng hành động của anh là có ý tốt.”

Tín Mặc không tự chủ được rũ con mắt xuống, chậm rãi trả lời: “Là con gieo gió gặt bão.”

Cư tướng ôm bảo kiếm, nhìn Tín Mặc như đang dò xét: “Hành động của anh là vì chứng minh với nó rằng anh cũng có lòng hay là để khỏi phải áy náy?”

“Con chỉ muốn làm như vậy, không biết có phải vì những thứ này hay không.” Tín Mặc thoáng hít một hơi, lớn mật nhìn Cư tướng nói: “Cha nuôi có thể nói rõ ràng, có thể nhìn thấu triệt không? Có thể suy nghĩ cẩn thận lý do trước khi đưa ra quyết định không?”

Cư tướng ngớ ra trong chớp mắt rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Tín Mặc, rút kiếm khỏi vỏ. Kiếm của hắn ta không có sự ớn lạnh như lời đồn, ngược lại trong thân kiếm dường như cất giấu một vệt sáng vàng. Cư tướng thờ dài về phía mũi kiếm: “Chuôi ‘Hoán Văn’ này là thanh kiếm tốt, bất kể người nào chết dưới nó cũng không đáng tiếc.”

Tín Mặc mỉm cười thưởng thức ánh sáng vàng của Hoán Văn, lúc đưa tay đón hoàn toàn không có vẻ khiếp sợ.

“Cha con từng dạy con phải làm người có ích. Chỉ khi làm một một người có ích mới không bị ném bỏ.” Tín Mặc nâng kiếm nói, “Xem ra con không làm được.”

Cư tướng nhẹ nhàng đưa tay đè ở trên kiếm, chậm rãi nói: “Con phản bội ta trong chuyện nguy hiểm này. Ta tin con lần nữa tức là giao mạng của mình cho con. Nhưng con là Tín Mặc… con nuôi của ta.” Hắn ta nói xong thì bắn kiếm “keng” một tiếng, cười nói, “Giữ lại một kiếm này vì con.”

Tín Mặc lẳng lặng đợi hắn ta nói tiếp. Giữ được tính mạng từ trong tay tể tướng thì cái giá nhất định là đắt đỏ. Quả nhiên, Cư tướng ung dung nói: “Ta không thích mọi chuyện vượt ra khỏi dự đoán của ta. Ta hy vọng cuộc tranh giành chưa hoàn tất có thể có kết quả, người dự tính phải chết sẽ lặng lẽ rời khỏi.”

Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Tín Mặc là có phải Cư tướng muốn y giết chết Tố Doanh hay không? Nhưng nghĩ lại thì biết Cư tướng sẽ không tính toán như vậy. Giữa hắn ta và Tố Doanh có thể kết thúc hay không, Cư tướng không để bụng. Lúc này Bạch Tín Mặc ám sát hoàng hậu, không có chút giá trị nào.

Tín Mặc lập tức hiểu Cư tướng ám chỉ người nào. Trên lưng y chợt thấy lạnh lẽo.

“A!” Anh ta kêu khẽ một tiếng. Y phạm sai lầm ở một chuyện nguy hiểm nên đành làm một chuyện nguy hiểm khác để đền bù, làm cho bố trí thất bại lúc trước đạt được kết quả nên có.

“Ta không thể nhịn được y nữa!” Cư tướng thở ra một hơi dài, “Dường như chỉ cần y còn sống thì mọi chuyện sẽ không dứt, ta sẽ sầu muộn, Tố Doanh mà con bận lòng sẽ dần lột xác, con cũng sắp lâm vào thế khó xử không ngừng. Tín Mặc, làm chuyện gì đó để ý chí liên tục dao động dừng lại đi.”

Tín Mặc không trả lời ngay nhưng câu trả lời sau khi trầm mặc vẫn là: “Tuân mệnh.”

Cư tướng nhìn ra ngoài cửa sổ: Sương mù vô biên vô tận trải khắp nửa ngày, đúng là trời cao mới có thể sáng tạo kỳ tích. Hắn ta mỉm cười gật đầu: “Tuyết rơi đúng lúc báo trước năm được mùa. Hy vọng còn tin tức tốt khác làm cho việc tốt nhân đôi.”

Tín Mặc không biết trong lòng mình có cảm thụ ra sao, khom người thật sâu xin cáo lui với Cư tướng.

Vinh An vẫn luôn chờ đợi tin tức của Tín Mặc, thấy y trầm mặt đi ra khỏi phòng sách, nàng ấy bước nhanh lên đón. Nàng ấy không hiểu ánh mắt của Tín Mặc. Y dịu dàng nói: “Vất vả cho nàng rồi.” Vinh An nghĩ, chắc mọi chuyện không xấu đi, có lẽ còn có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Cư tướng nhanh chóng đi ra. Lần này Vinh An có ý lấy lòng hắn ta, lại nghe Cư tướng ôn hoà nói: “Người đừng tưởng rằng đe dọa có hiệu quả đối với ta. Ta chỉ tuân thủ lời hứa hẹn, đề phòng người làm chuyện điên rồ. Đừng lấy mánh lới ngây thơ như hôm nay ra trước mặt người khác làm cho cha mẹ người mất mặt xấu hổ.”

Tâm trạng tốt của Vinh An lập tức biến thành lửa giận hừng hực, quả thực nghi ngờ hắn ta có thiên phú đặc biệt, có thể dùng hai ba vâu dễ dàng chọc giận mình.

“Hôm nay anh ta có thể ra ngoài.” Cư tướng nói xong muốn đi, Vinh An vội vàng tiến lên ngăn lại, nói: “Trong phủ đã chuẩn bị tiệc, mời tướng gia ở lại dùng cơm, cho ta trò chuyện tỏ tấm lòng.” Cư tướng không chịu bằng lòng, Vinh An hậm hực nói: “Từ khi ra ngoài dự tiệc, năm sáu hôm rồi cậu ba vẫn chưa về. Hiếm khi mời được tướng gia đến hàn xá, vợ cậu ba là Dương thị còn muốn cầu cạnh tướng gia đấy.”

Cư tướng không ngờ nàng ấy ốc không mang nổi mình ốc mà còn muốn lo cho người thì tỏ vẻ giận. Vợ Bạch Tín Đoan là Dương thị đi lên quỳ xuống, Cư tướng không thể so đo với Vinh An trước mặt người khác, giận tái mặt mà nghe người phụ nữ còn trẻ ấy khóc lóc kể lể.

Vinh An mượn cơ hội đi ra, vội vã bứt ra đi thu xếp rượu và đồ nhắm. Nàng ấy tùy tiện hỏi han việc chuẩn bị cho tiệc, rẽ vài khúc đi vào trong một căn phòng yên tĩnh.

Bảy nghĩa sĩ nhà Tố Nhược Loan đang ngồi trầm ngâm ở bên trong, Vinh An thấp thỏm hỏi: “Quả nhiên thân vệ của hắn cũng theo tới. Lão già này, lúc nào cũng cẩn thận cả.”

Đám nghĩa sĩ gật đầu nói: “Hai mươi tám người thân vệ chưa từng rời Cư tướng. Lúc này phân tán ở chính sảnh, sảnh tiệc, còn có cả trên con đường đi thông vào bên trong.”

Vinh An gần như đã mất chủ ý, hỏi: “Như thế nào cho phải đây? Sớm biết như vậy thì nên cho các ngươi mai phục ở giữa sảnh tiệc. Hoặc là vừa rồi kết thúc tính mạng của hắn lúc ở phòng sách.”

Bảy người kia không hoảng hốt chút nào, nói: “Công chúa không cần lo lắng, lát nữa cứ ung dung ăn tiệc là được.”

Vinh An lại nôn nóng: “Tín Mặc chắc chắn sẽ muốn vào tiệc để tiếp, lúc xảy ra biến cố chàng nhất định sẽ bảo vệ tể tướng… Các ngươi không được làm tổn thương chàng.”

Một người trả lời: “Phò mã nói chuyện với Cư tướng xong, tâm sự nặng nề đến chuồng ngựa rồi, không cho phép ai quấy rầy.”

Vinh An hơi kinh ngạc: “Nhà có khách quý, chàng đến nơi thối hoắc ấy làm cái gì?”

Một người khác nói: “Bọn tôi cũng rất lo lắng. Phò mã luôn hành xử khéo léo, làm chuyện không đúng lúc như vậy, liệu có phải vì Cư tướng có căn dặn gì khác với người?”

Vấn đề này đã làm khó Vinh An. Nàng ấy nghĩ chốc lát, dứt khoát nói: “Ta chắn chuồng ngựa lại, không cho chàng đi ra! Giả sử đúng như chư vị nói là tể tướng bí mật sai khiến thì nhất định không phải là chuyện tốt, không thể để chàng đi làm. Càng không thể để chàng làm hỏng chuyện của chúng ta. Chư vị đã có lòng liều chết, nhìn trước ngó sau có ý nghĩa gì? Ch bằng tận dụng thời cơ, ra tay đi thôi!”

Bảy người kia đưa mắt ra hiệu cho nhau, cùng gật đầu. Bọn họ vốn đã thay quần áo của người làm, lục tục rời khỏi căn phòng vẫn chưa khiến người khác chú ý. Vinh An trở lại phòng sách, thấy Dương thị vẫn còn đang khóc lóc trước mặt Cư Hàm Huyền, còn sắc mặt Cư Hàm Huyền lại càng thêm bình thản. Vinh An nghe cẩn thận, quả nhiên nghe thấy Dương thị như đang thề thốt, thề vào nơi nước sôi lửa bỏng, muốn rạch bụng moi tim cho tể tướng xem. Vinh An không quen nghe lời này, khá hối hận đã để nàng ta tới cầu xin nên muốn nói vài câu đuổi nàng ta đi, giọng điệu không khách sáo nữa.

Tôi tớ trong nhà báo đã mở tiệc, Cư tướng mang vẻ mặt ôn hoà an ủi Dương thị hai câu. Lòng Vinh An có việc hệ trọng, miệng thúc giục tể tướng vào tiệc, không ngờ Dương thị không những không đi, ngược lại còn nói: “Ngu phụ xin cầm chén cho tướng gia, chẳng biết tướng gia có bằng lòng ban thưởng vinh hạnh đặc biệt này chăng?”

Lúc này Vinh An đã nóng nảy, lời lẽ không khỏi sắc sảo nghiêm khắc: “Mội đám đàn bà mời rượu ở bên cạnh tướng gia thì còn thể thống gì?” Nàng ấy và Dương thị cùng là con dâu họ Bạch nhưng luôn tự giữ thân phận, nước sông không phạm nước giếng. Hôm nay Dương thị cầu xin, đã có quyết tâm đánh cược tất cả từ lâu nhưng hết lần này tới lần khác Vinh An lại không ủng hộ. Dương thị đang tức nàng ấy trong lòng, lúc này càng không chịu nghe theo nàng ấy, đau khổ cầu xin tể tướng.

Cư tướng thấy phiền người phụ nữ này cứ dây dưa không dứt, chưa sắp xếp đã đi dự tiệc. Dương thị bèn coi như hắn ngầm đồng ý, đi sát theo lên phía trước. Mặc dù trong lòng Vinh An không vui nhưng lại sợ ngầm làm ồn thì sẽ khiến Cư tướng phẩy tay áo bỏ đi, vì vậy gắng nén giận, cùng ngồi vào dự tiệc.

Cư tướng nhìn quanh, hỏi: “Sao không thấy phò mã?”

Vinh An trong cái khó ló cái khôn nói: “Không biết vì sao mà chàng ấy cưỡi ngựa đi rồi. Ta muốn cản chàng nhưng không cản được. Thường ngày chàng ấy không phải là người như thế, mong tướng gia thứ lỗi.” Sau khi nghe xong Cư tướng vẫn bình tĩnh như thường, không hề trách tội.

Rượu qua ba tuần, con mắt của Vinh An không hề an phận, không ngừng nhìn Cư tướng, lại nhìn hai thị vệ phía sau hắn. Thần thái của bọn họ tự nhiên, dường như đã buông lỏng cảnh giác. Vinh An nói với gia nô: “Lên món ăn kia đi.” Rồi lại cười nói với Cư tướng: “Hôm nay là Tết, trong nhà đã chuẩn bị một món chính, chỉ mong tướng gia sẽ thích.”

Tiếng nói của nàng ấy chưa dứt thì bên ngoài một đội người đã khiêng một bàn toàn bộ thịt dê đi tới, mới đi tới cửa, hương vị đã tràn ngập sảnh tiệc. Người hầu cận của Cư tướng muốn tra xét như thường lệ, nhưng con dê kia được làm không giống bình thường, toàn thân dùng hoa màu sắc hoa mỹ bao trùm, chỉ khẽ động thì sẽ phá hỏng. Cư tướng ngạc nhiên nói: “Mùa đông giá rét, lấy hoa từ đâu ra?”

Vinh An cười đáp: “Tướng gia nhìn kỹ lại xem, đều là dùng rau củ quả mà làm ra đấy.” Người làm nghe xong liền muốn khiêng cái bàn đến trước mặt bọn họ để họ xem xét. Người hầu cận của Cư tướng cẩn thận mở ra mấy chỗ, không thấy gì lạ thì để mặc cho bốn người khiêng bàn, nhưng không cho ba người đi theo còn lại vào.

Cư tướng thấy thịt dê nướng xa hoa như vậy thì bất giác nhìn ngây ra.

Bốn người kia buông cái bàn, đột nhiên mỗi bên rút đoản kiếm ra từ dưới đóa hoa. Ánh tuyết bỗng nhiên nhoáng lên, hai người đã đi đâm hai gã thị vệ, hai người khác thì đâm thẳng vào ngực tể tướng.

Tuy Vinh An đã biết trước sẽ như vậy nhưng khi thật sự đặt mình trong cảnh tượng này thì vẫn nhìn đến ngây người. Chỉ thấy trong một chớp mắt, ánh kiếm đã vây quanh tể tướng. Dương thị không biết lấy can đảm từ đâu ra, ngăn cản trước mặt tể tướng, lập tức bị hai thanh đoản kiếm đâm xuyên qua. Tóc Vinh An gần như dựng thẳng cả lên, nàng ấy muốn thét lên, song đầu lưỡi lại cứng ở trong miệng.

Hai gã dũng sĩ rút kiếm lại đâm tể tướng, còn tể tướng đã nhân cơ hội rút bảo kiếm Hoán Văn của mình ra.

Vinh An từng nghe nói hai mươi năm trước kiếm thuật của hắn ta hơn người, xông pha trận mạc như vào chốn không người. Trước khi mưu tính trước chuyện hôm nay, nàng ấy ôm hi vọng gặp may mà nghĩ: Rời khỏi chiến trường hai mươi năm, hắn ta đã già rồi.

Hôm nay mới biết, đối với vài người mà nói, chữ “già” chỉ vỏn vẹn về dung mạo. Kiếm thuật của hắn ta vẫn đáng sợ như trước.

Ánh sáng màu vàng của Hoán Văn chớp ra bốn phía, chỉ một thoáng, khí thế của hắn ta sắc bén không thể chống đỡ. Vinh An vẫn ngồi yên không động đậy nhưng trong chốc lát ấy đã bị hắn ta làm chấn động, không thể nhúc nhích. Nàng ấy hơi há miệng, ánh mắt không có cách nào dời khỏi bóng dáng hắn ta: Trong cảnh máu me đầm đìa, dáng vẻ của hắn ta tựa như chiến thần đằng đằng sát khí.

Tố Nhược Loan kỳ vọng một lần ám sát có thể thành công nên người phái tới tất nhiên là cao thủ. Bọn họ đi chịu chết, không có đường lui, bắt buộc phải giết được. Nhưng tể tướng lại thành thạo, ánh sáng màu vàng của Hoán Văn đến đâu, máu thịt văng tung tóe đến đó.

Vinh An nhìn bốn dũng sĩ vừa nãy còn khỏe như vâm từng người ngã xuống, lúc này mới phát ra tiếng kêu chói tai: “Á!”

Không ai để ý đến nàng ấy. Ba tên thích khách bên ngoài cản thị vệ của tể tướng đi vào, hai mặt đều có địch đã vượt qua trình độ mà bọn họ có thể ứng phó được. Cư tướng đi mấy bước đã cướp được cửa chính của sảnh tiệc, lại vung một kiếm. Ánh kiếm dường như chỉ xẹt qua nhẹ tênh, đùi ba người bỗng chảy máu như thác, cơ thể quỳ rạp xuống.

“Để lại tính mạng của bọn họ!” Tể tướng quát to một tiếng, giọng nói không hề run rẩy.

Ba người kia kiếm còn đang tay, tất nhiên là không chịu trói, giơ kiếm liền đâm về chỗ hiểm của đồng bọn. Đây là cách kẻ tử sĩ kết liễu: Mặc dù là dũng sĩ nhưng cũng sợ lúc tự sát sẽ nhân từ với mình, chỉ cần có đồng bọn thì sẽ giết chết lẫn nhau, tuyệt đối không nể tình.

Tể tướng ngờ trước được hành động của bọn họ, dùng một kiếm chặt đứt tay cầm kiếm của một người trong đó. Vì vậy có một người còn sống nhờ cái tay đứt ấy, nhìn chằm chằm đồng bọn đã ngã xuống, ngây ngốc quỳ không nhúc nhích.

Vinh An vốn tưởng rằng trận giết chóc này sẽ giết đến mức trời đất mịt mù, không ngờ một kiếm ngắn ngủi đã làm kết thúc.

Nàng ấy vốn tưởng rằng hình ảnh hồi hộp nhất là tận mắt nhìn thấy tể tướng mất mạng tại chỗ. Không ngờ hình ảnh khiến người ta kinh hãi sợ sệt là hắn ta còn cầm kiếm, như hung thần ác sát đứng lặng ở trước mắt.

Nàng ấy lảo đảo đi tới giữa sảnh tiệc, nhặt một cây đoản kiếm từ trong vũng máu lên, thầm nói trong lòng: Hôm nay nếu hắn ta không chết thì sau này biết bao nhiêu người phải chết! Việc này phải kết thúc!

Nghĩ như thế, ánh mắt của nàng ấy trở nên dữ tợn.

Nàng ấy quyết tâm liều mạng, dừng hết sức lực đâm một kiếm kia ra ngoài

Truyện Chữ Hay