Vào ngày trường đại học đưa tin, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đã đi cùng nhau.
Liễu Phương muốn xin nghỉ phép, nhưng cuối cùng bị ngăn lại, bà chỉ đành tiễn họ lên máy bay.
Khoa y và cơ sở chính của Đại học Bắc Kinh không cùng một khuôn viên, tuy có khoảng cách nhưng vẫn có xe buýt đặc biệt sẽ di chuyển giữa hai cơ sở.
Lâm Bạch Du không có nhiều đồ, cô chỉ mang theo một chiếc vali, những thứ còn lại vẫn đang trên đường gửi đi nên cô không cần phải cầm trong tay.
Nếu so sánh, Tùy Khâm đơn giản hơn.
Nghe nói hôm đó trời không nóng, Tùy Khâm đi cùng cô, Lâm Bạch Du nói: "Anh cũng đi, sau đó chúng ta đi ăn cùng nhau.
Nghe nói nhà ăn ở đây rất ngon."
Tùy Khâm không trả lời: "Không vội.”
Lúc đầu, đàn anh đàn chị tiếp đãi tân sinh viên còn tưởng rằng hai người đều thuộc học viện của chính mình, hai mắt sáng ngời, nhưng khi xem xét thì chỉ có Lâm Bạch Du.
Đàn chị nói: “Đó...!là bạn trai của em à?”
Lâm Bạch Du cười: “Không rõ ràng sao?”
Đàn chị nói: “Trong trường của chúng ta, có lẽ nhiều người sẽ thất vọng.”
Tùy Khâm bình tĩnh lắng nghe.
Lâm Bạch Du xinh đẹp và chân thành, từ cấp ba đến đại học, không ai là không bị cô thu hút.
“Bạn trai của em cũng rất đẹp trai.” Đàn chị kề sát lỗ tai nói: “Cậu ấy là bạn học cấp ba sao?”
Lâm Bạch Du gật đầu.
Đàn chị nói: “Thật tuyệt, chị cũng thấy ghen tị.”
Họ sẽ không bao giờ biết cô và Tùy Khâm đã trải qua bao nhiêu chuyện.
Ký túc xá của Lâm Bạch Du là một phòng bốn người, ở đây chỉ có một cô gái đang dọn giường, thăm dò chào cô: "Cậu...”
Khi nhìn thấy một nam sinh bước vào, cô ấy dừng lại.
Chỉ thấy nam sinh quay lại và nói: “Tinh Tinh.”
Một cô gái có làn da trắng và thanh tú bước vào phía sau anh, có đôi mắt sáng và hàm răng trắng: “Môi trường thực sự tốt, A Khâm, ký túc xá của anh chắc chắn không tệ.”
Cô ngẩng đầu lên: “Xin chào, tôi tên là Lâm Bạch Du.”
“Xin chào, cứ gọi tôi là Tô Trừng Trừng.” Tô Trừng Trừng hỏi: “Đây là anh trai của cậu sao? Hai người đều rất đẹp.”
Lâm Bạch Du giải thích: “Là bạn trai, nhìn cậu cũng rất đẹp.”
Tô Trừng Trừng lộ ra vẻ bất ngờ.
Sau khi dọn giường, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm ngồi xe đến trụ sở chính, cô đặc biệt tò mò muốn biết trường đại học của Tùy Khâm như thế nào.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
“Chuyên ngành của anh có ngắm sao mỗi ngày không?”
Tùy Khâm khịt mũi cười: “Sẽ không lãng mạn như vậy.”
Lâm Bạch Du nói: “Lúc đầu cậu còn nói sẽ ngắm sao.”
Tùy Khâm hạ cằm xuống và nói với cô: “Sẽ ngắm.”
Anh chọn vật lý thiên văn học, phạm vi học rất rộng, dù trong trường không thể ngắm thì anh cũng có thể tự quan sát.
Tân sinh viên báo danh vào các khoa rất nhiều, hai người đi dạo trong khuôn viên, phong cảnh vô cùng tươi đẹp.
Lâm Bạch Du bị Tùy Khâm giữ chặt, lòng bàn tay anh quấn lấy tay cô hoàn toàn không để lộ ra chút nào.
Như thể cô đang được anh bảo vệ một cách tỉ mỉ.
Các cô gái ghen tị, các chàng trai cũng thất vọng.
Đàn anh tiếp nhận tân sinh vừa nhìn thấy càng thêm ghen tị, Tùy Khâm lạnh lùng siết chặt bàn tay: “Báo cáo.”
“Cậu tên gì?”
“Tùy Khâm.”
“Tùy Khâm?”
Xung quanh có mấy người tụ tập lại: "743 điểm?"
Tùy Khâm còn chưa nói gì, Lâm Bạch Du đã tự hào gật đầu: "Vâng."
“Thật trâu bò.” Đàn anh chép miệng: “Sao cậu lại chọn khoa này của chúng ta, điểm số như vậy cậu có thể tùy ý chọn cái khác mà.”
Khóe môi Tùy Khâm nhếch lên: “Là do tôi muốn.”
Đàn anh hoàn toàn không hiểu, chỉ nghĩ là do anh thích thiên văn, nhìn Lâm Bạch Du: “Em cũng là người trường chúng ta?”
Lâm Bạch Du: “Em học y học lâm sàng.”
Đàn anh sửng sốt, tại sao đôi trẻ này lại không như bình thường.
Lâm Bạch Du đi theo Tùy Khâm đến khu ký túc xá, bởi vì anh đến muộn nên ba người trong phòng đã đến, nhìn thấy bọn họ đi vào đều sững sờ.
Cô nhìn lướt qua, nhận được điện thoại của Chu Mạt, nên đi ra hành lang.
Ba chàng trai trong ký túc xá cùng nhau bước tới: “Người anh em, bạn gái của cậu à?”
“Ừ.”
“Thật xinh đẹp.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tùy Khâm không ngần ngại khen ngợi Lâm Bạch Du.
Nhưng ngay khi Lâm Bạch Du bước vào, anh cũng không nói gì mà đưa cô đi: “Đi ăn cơm đi.”
“Em còn chưa chào hỏi bạn cùng phòng của anh.”
“Không cần.”
Ba người bạn cùng phòng trong ký túc xá: ?
-
Sau khoảng thời gian báo danh, kỳ huấn luyện quân sự đã đến.
Lâm Bạch Du và Tùy Khâm chưa gặp lại nhau kể từ đó, chủ yếu là vì mỗi ngày cô đều quá mệt mỏi và chỉ muốn đi ngủ sau khi ăn xong, Tùy Khâm muốn đi qua, nhưng cũng bị cô từ chối.
Dù sao, họ còn rất nhiều thời gian trong tương lai.
Vì sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, khi khóa huấn luyện quân sự vừa kết thúc, Lâm Bạch Du đã call video ở bên ngoài.
"Anh có thấy em bị rám nắng không?"
"Không."
"Thật không?"
"Thật."
Lâm Bạch Du lập tức cười: “A Khâm, anh đang ở ký túc xá sao?”
Tùy Khâm nhướng mày: “Còn ở nơi nào được nữa?”
Lâm Bạch Du nói: “Anh có hòa hợp với bọn họ không?”
Tùy Khâm nói: “Cũng tạm.”
Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào khuôn mặt rám nắng của cô.
Nếu mối quan hệ của họ vẫn chưa được thu hồi, anh có thể thay thế sự khó chịu của cô.
Nhưng anh biết rằng Lâm Bạch Du rất sẵn lòng.
Trong nửa tháng huấn luyện quân sự, Lâm Bạch Du cũng đại khái hiểu được tính cách của các cô bạn cùng phòng, Tô Trừng Trừng có chút ngốc nghếch và ngọt ngào, người tên Phương Diệu tuy dễ thương, nhưng thật ra cô ấy cao 1,7m, là người phương bắc, tính tình cởi mở.
Người còn lại là Lâm Thu Vũ, người cùng họ với cô ấy, hơi ít nói.
Họ chỉ biết rằng Lâm Bạch Du đã có bạn trai, cô cũng thường xuyên ra ngoài call video, giọng nói rất hay, nhưng họ chưa từng thấy anh bao giờ.
Phương Diệu về sớm: “Lâm Bạch Du chưa về à?”
Lâm Thu Vũ nói: “Cậu ấy đang call video với bạn trai.”
Phương Diệu khịt mũi tự nhủ: “Ở bên ngoài mệt lắm, đợi cậu ấy quay lại thì nói call video ở ký túc xá không thành vấn đề, chỉ cần nói cho chúng ta biết trước một tiếng là được.”
Tô Trừng Trừng không nói chuyện, mà chỉ gật đầu.
Lâm Thu Vũ nói với giọng khó chịu: "Tớ không muốn, vậy thì chúng ta đều bị bạn trai của cậu ấy nhìn thấy mất."
Phương Diệu nói: "Có vấn đề gì đâu, báo trước cho chúng ta, chúng ta không thay quần áo trong khoảng thời gian đó là được.
Hơn nữa, bạn trai của cậu ấy nhìn chúng ta làm gì.
Nhìn bạn gái của cậu ấy còn không kịp.”
Lâm Thu Vũ hỏi: “Làm sao cậu biết bạn trai cậu ấy không nhìn lộn xộn.
"
Lâm Bạch Du vừa đẩy cửa bước vào.
Nghe thấy vậy, cô trả lời: “Đừng lo lắng, tớ sẽ không call video trong ký túc xá.”
Lâm Thu Vũ im lặng và bước vào phòng tắm.
Phương Diệu nói: “Đừng tức giận, cậu ấy cũng chỉ cẩn thận thôi.”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Tớ không tức giận, cậu ấy nói đúng, các cậu không cần phải lo cho tớ.”
“Vừa rồi tớ bắt gặp cậu ở bên ngoài ký túc xá, giọng bạn trai cậu rất hay.” Phương Diệu nhấc chân lên, lên giường: “Khi nào thì đưa chúng tớ đến gặp cậu ấy đây?”
Lâm Bạch Du cười nhẹ: “Sẽ có cơ hội.”
-
Cơ hội gặp Tùy Khâm còn chưa có, Lâm Bạch Du đã trở nên nổi tiếng trong khoa Y.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Thực tế, trong hai ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự, một số chàng trai đã rủ cô đi chơi, cô đã từ chối vì đã có bạn trai, nhưng đôi khi sẽ bị cho là chỉ lấy làm cái cớ.
Trong quá trình huấn luyện quân sự, nhiều nam sinh đã chú ý đến cô, thậm chí có người còn chụp ảnh và đưa lên diễn đàn nội bộ của trường.
Trong ảnh, Lâm Bạch Du đang mặc đồng phục rằn ri, ngồi trên sân chơi, làn da trắng như tuyết, phía sau lưng là mặt trời lặn.
Chỉ với một bức ảnh, cô đã xuất sắc được bầu chọn là hoa khôi của trường Đại học Bắc Kinh.
“Sao lại là sinh viên khoa Y, xa chết mất.”
“Nếu có thể, tôi vẫn bằng lòng đi xe đến khoa Y.”
“Quên rồi à, vào năm nhất thì họ phải đến học ở cơ sở chính.
"
"Ha ha ha… Chuẩn rồi!”
Lâm Thu Vũ nhìn thấy Lâm Bạch Du từ chối nhiều người như vậy, không khỏi cảm thán nói: "Đàn anh lần trước vừa đẹp trai vừa tốt bụng, tại sao lại từ chối anh ấy?"
Lâm Bạch Du nhìn cô ấy với vẻ mặt kỳ lạ: “Tớ đã có bạn trai.
"
Lâm Thu Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô mà ghen tị: "Tình yêu thời trung học sẽ chia tay khi lên đại học, hơn nữa không bằng với đàn anh."
Lâm Bạch Nhiên không hiểu suy nghĩ của cô ấy: “Không bằng?”
Lâm Thu Vũ có lý thuyết của riêng mình: "Những người có giọng nói hay là những người có ngoại hình trung bình, Lâm Bạch Du, cậu rất xinh đẹp, đừng để bị ràng buộc.”
Theo quan điểm của cô, Lâm Bạch Du đã bị ràng buộc bởi tình yêu.
"Cảm ơn."
Lát sau Lâm Bạch Du chỉ đáp lại hai chữ này.
Tùy Khâm thì khác.
Anh đẹp trai, giọng nói hay, cái gì cũng tốt.
-
Buổi tối trước khi đến lớp, Lâm Bạch Du gửi cho Tùy Khâm lịch học của mình.
Buổi sáng có bốn tiết, cô học hai tiết sau, mà Tùy Khâm học hai tiết đầu, vì vậy họ có thể đi ăn cùng nhau.
Phương Diệu là người có thể thân với bất cứ ai, có bạn thân ở cơ sở chính: "Họ nói rằng sinh viên thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay vào Khoa Thiên Văn."
"Thiên Văn học?”
"Làm thế nào mà cậu biết được điều này?”
“Ai biết được, nhưng mọi người của khoa thiên văn đều nói rằng cậu ấy rất đẹp trai, nhưng cho đến nay không cho ai WeChat.
Đoán xem tại sao?"
"Không sử dụng WeChat?”
"Không muốn cho?”
"Vì có bạn gái.” Lâm Bạch Du xen vào.
Phương Diệu quay đầu lại: “Tinh Tinh, cậu đoán đúng rồi, hoa khôi bên cơ sở chính, chính là Trần Thanh Thanh, đứng thứ hai toàn trường, cũng bị từ chối, rõ ràng là một cái cớ."
"Có lẽ là do muốn tập trung học?”
“Có thể là vậy.”
“Có ảnh không?”
“Không, cậu nói xem không kỳ lạ hay sao, không có bức ảnh nào, một số bức ảnh lại rất mờ.
Họ nói rằng không dễ chụp ảnh cậu ấy.”
Lâm Bạch Du biết điều đó.
Tùy Khâm có khả năng này.
Anh luôn hiểu rõ ai đang theo dõi mình và có thể xác định chính xác camera, và anh dễ dàng tránh được.
Còn chưa tan học, đã có rất nhiều người vây quanh bên ngoài lớp học.
Tất cả đều đến vì Lâm Bạch Du, muốn tận mắt gặp cô.
Nam có nữ có, với những mục tiêu khác nhau, có những mục đích tốt, có người lại muốn xem kịch vui.
Nhưng Lâm Bạch Du không để ý đến họ.
“Tùy Khâm cũng ở đây.” Các cô gái đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy anh từ hành lang bên kia đi tới, vẻ mặt lười biếng và khí chất lạnh lùng.
“Không phải Tùy Khâm cũng tới đây xem hoa khôi chứ?”
“Làm sao có thể, hoa khôi của khoa cũng bị từ chối.”
“Cậu cũng nói là hoa khôi của khối rồi, nhưng tớ nghĩ tuy rằng Trần Thanh Thanh xinh đẹp, nhưng không thể bằng với Lâm Bạch Du.
Vẻ đẹp hoa khôi của khối sao bằng hoa khôi trường được.”
“Tùy Khâm nói có bạn gái, bây giờ lại tới đây, chắc không phải lấy cớ rồi.
Trần Thanh Thanh cũng lúng túng quá.”
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Các nam sinh khác cũng cảnh giác.
Sự xuất hiện của Tùy Khâm đồng nghĩa với việc họ có thêm một đối thủ, có thể giết họ trong vài giây.
Hành lang bỗng trở nên yên ắng.
Có người gửi tin nhắn cho Trần Thanh Thanh: [Thanh Thanh, Tùy Khâm đang đợi Lâm Bạch Du.]
Đàn ông toàn nói mấy lời giả dối, gì mà có bạn gái, chỉ là một cái cớ mà thôi.
Bây giờ thấy người đẹp hơn nên động lòng rồi.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Bạch Du thu dọn sách vở: "Phương Diệu, hôm nay không đi ăn cùng các cậu được, bạn trai tớ đến rồi."
Phương Diệu: "Hả? Bạn trai?"
Ánh mắt Tô Trừng Trừng sáng lên: “Cậu ấy ở bên ngoài phòng học?”
Lâm Thu Vũ không nói chuyện, quay đầu đi ra cửa, nhưng cũng nhìn sang, trong nháy mắt chỉ có thể nhìn thấy nam sinh bình thường.
Đúng như những gì cô ấy nghĩ.
“Ừ.” Lâm Bạch Du đảo mắt.
Học sinh trong phòng học đi ra ngoài, Tùy Khâm dựa vào tường, nhìn thoáng qua cô.
Gần đây, anh nghe nói rất nhiều người ngưỡng mộ cô, nếu lúc đó anh cũng học Y, anh đã không để cô ở đó một mình.
Tuy nhiên, Lâm Bạch Du sẽ không đồng ý.
Ngay khi Lâm Bạch Du rời khỏi lớp học, cô đã nhìn thấy Tùy Khâm nổi bật giữa đám đông.
Cho dù có call video, nhưng không bằng được nhìn thấy anh trực tiếp, anh đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Anh đã rũ bỏ khí chất thiếu niên của mình và trở thành một người đàn ông.
Đôi mắt Lâm Bạch Du trong veo, không khỏi cong môi lên.
Các chàng trai có mặt không khỏi bồn chồn, cô đang cười với ai vậy?
“Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du đi về phía Tùy Khâm.
Lâm Thu Vũ, người theo sát phía sau sửng sốt.
Bạn trai của Lâm Bạch Du đâu? Không lẽ là anh?
Những người khác cũng thấy cô dừng lại trước mặt Tùy Khâm: “Em đói rồi.”
Các cô gái ở đây đều nghĩ, Lâm Bạch Du sẽ có kết quả như Trần Thanh Thanh sao?
Các chàng trai đều nghĩ rằng nếu Lâm Bạch Du bị từ chối, họ sẽ tới mời cô đi.
Bọn họ lại không biết Tùy Khâm đang đợi cô: “Ừ, đi ăn cơm đi.”
Tất cả mọi người đều không đợi được kết quả mình muốn.
Lâm Bạch Du quay đầu lại, thấy mọi người đang nhìn mình, nắm lấy cánh tay Tùy Khâm, hỏi: "Em đi với anh, bạn gái anh sẽ không giận chứ?"
"..."
Tùy Khâm thản nhiên nói: “Không."
"Tại sao?"
“Bồ tát mềm lòng.”
Ánh mắt mọi người đều khác lạ.
Có phải dùng mấy từ này ở đây không đúng lắm nhỉ? Nó có thích hợp không? Có quá đáng không?
Họ nhìn hai người rời đi như chốn không người.
Lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Lâm Bạch Du: “Sao anh biết?”
Sau đó, họ nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tùy Khâm.
"Bởi vì bạn gái của anh là em."
------oOo------