Tần Bắc Bắc là một cô gái ngay cả khi cô ấy bị ốm cũng ăn mặc đẹp, ngày cô ấy rời khỏi họ, cô ấy vẫn rất xinh đẹp.
Khi Lâm Bạch Du rời khỏi phòng, hành lang yên tĩnh đến không ngờ, không có tiếng người nhà của những bệnh nhân khác, cũng không có tiếng ồn ào.
Cô nhìn thấy bố của Tần Bắc Bắc quanh quẩn trong góc, cô thậm chí còn từng nghi ngờ chú Tần là người bạo hành gia đình, thật ra không ai yêu cô ấy hơn ông.
Mặc dù trong lòng Lâm Bạch Du đã có dự đoán như vậy, nhưng cô vẫn mong đợi một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, chẳng phải cuộc sống là do từng cái không thể tạo thành sao?
“A Khâm, cậu nói đi, chúng ta đều đã cầu nguyện, kiếp sau Bắc Bắc sẽ là đại minh tinh khỏe mạnh chứ?”
Tùy Khâm trầm giọng nói: “Đúng vậy.”
“Chuyện không có khả năng như chuyện của anh và em cũng xảy ra rồi, cô ấy cũng cũng sẽ như vậy.”
Lâm Bạch Du thực sự đã nghĩ như vậy trong phòng phẫu thuật, sau khi nhận được câu trả lời của anh, cô càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
"Lúc trước có lẽ em đã lạc bước, tưởng rằng cầu nguyện là tốt rồi, nhưng đời này em có thể không bị thương là vì anh đã thay em chịu tổn thương.
Đây là tất cả những gì anh dùng cách đi ba bước dập đầu một cái ở chùa Huệ Ninh đổi lấy.”
"Cho nên kiếp sau Bắc Bắc sẽ không sinh bệnh.”
Chùa Huệ Ninh cũng không thể thần thông quảng đại như vậy, có luật Luân Hồi cho tới bây giờ nó sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến những người đáng lẽ tồn tại.
Lâm Bạch Du quay đầu lại: “Vậy thì em sẽ đi.”
“Chúc kiếp sau Bắc Bắc sẽ không gặp rắc rối, tổn thương và sẽ tỏa sáng rực rỡ.”
Cô hỏi: “Anh có cản em không?”
Tùy Khâm nhìn cô và nghiêm nghị nói: "Trong lòng anh nghĩ, không muốn em đi.”
Nhưng thứ mà anh thích, chính là tấm lòng bồ tát của Lâm Bạch Du.
Cô đã làm tất cả mọi thứ cho bạn bè, gia đình của mình, thậm chí dành sự dịu dàng cho người lạ chỉ vì một giấc mơ chưa được xác thực.
"Anh sẽ đi.” Anh nói.
Hai mắt Lâm Bạch Du nhức nhối, cảnh tượng trong mơ hiện ra trước mắt, Tùy Khâm hẳn là vô cùng buồn bã khi lên núi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào.
Lời nói của Tùy Khâm khiến trái tim Lâm Bạch Du dịu lại.
Anh thật dịu dàng, ánh trăng khuất phục anh, và cô cũng vậy.
Bố Tần từ phía trước đi tới, mắt đỏ hoe nói: “Về trước đi, chú nhất định sẽ thông báo cho các cháu về tang lễ của Bắc Bắc.”
Ông lại nhìn về phía cửa phòng bệnh: “Quả cầu pha lê của Bắc Bắc, cho người nào thì người ấy mang đi đi.”
Lâm Bạch Du quay lại và thấy Phương Vân Kỳ đang đẩy cửa bước ra sau họ, trên tay cầm quả cầu pha lê.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
“Lâm Tinh Tinh, tớ sẽ mang đi.”
Cô đưa cho Tần Bắc Bắc quả cầu pha lê, nên cậu ấy xin phép cô.
Lâm Bạch Du nói ừ.
Khi xuất viện, cô hạ quyết tâm sáng sớm mai sẽ đi cầu nguyện cho Tần Bắc Bắc.
Không cần làm gì điên đảo thế giới, chỉ cần cô ấy kiếp sau không lo nghĩ nữa.
Cô đã quyết thì sẽ làm, sẽ không để Tùy Khâm lại chịu đau khổ nữa.
Nếu mối quan hệ của họ vẫn chưa được thu hồi, Tùy Khâm sẽ gánh vết thương cho cô ấy, đó là điều mà Tùy Khâm muốn thấy nhất, vậy thì cô cũng hết cách.
Nếu nó đã được rút lại và mọi thứ được giải quyết, thì sẽ hợp với ý của Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du nghĩ như vậy, Tùy Khâm cũng vậy.
Họ nghĩ theo hai hướng khác nhau, và sẽ không thay đổi.
-
Sáng sớm Lâm Bạch Du đã không ngủ mà vẽ một bức chân dung của Tần Bắc Bắc.
Trong bức tranh, đó là một cô gái đã thay đổi cách mặc váy xinh đẹp dưới chiếc áo khoác đồng phục học sinh, mái tóc ngắn mỏng manh của cô ấy đã dài ra, là màu vàng - màu cô ấy thích.
Ở mặt sau bức tranh, Lâm Bạch Du viết vài dòng: "Để tưởng nhớ người bạn của tôi, Tần Bắc Bắc, một ngôi sao sáng trong tương lai."
Sáng sớm ngày hôm sau, không phải đồng hồ báo thức cô đặt trước đánh thức Lâm Bạch Du, mà là cuộc điện thoại của Tùy Khâm, làm cô tỉnh lại sau giấc ngủ.
“Sao vậy?”
Giọng của Tùy Khâm như sương mai: “Phương Vân Kỳ đang ở bệnh viện.”
Lâm Bạch Du buồn ngủ không quay đầu lại: “Tối hôm qua cậu ấy không rời đi sao?”
“Cậu ấy bị người ta đưa đến bằng xe cấp cứu.” Giọng nói của Tùy Khâm lọt vào tai cô cùng mạng lưới hư vô, khiến Lâm Bạch Du vô cùng tỉnh táo.
Trở lại bệnh viện một lần nữa, cô nhìn thấy một vài người leo núi đang trò chuyện bên ngoài.
“...!Hôm nay chúng ta đã bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc.”
“Anh nói những ngày này, thật sự có chuyện đó à.
Thực sự không quan tâm đến cơ thể của mình.”
“Tuổi trẻ mà, thích làm cái việc đó nhất.
Cứ xăm này nọ lên người mình, sau này chỉ có hối hận.”
“Ha ha ha, đúng vậy.”
Lâm Bạch Du nghe thấy có gì đó kỳ lạ, Tùy Khâm liền kéo cô dừng lại trước mặt bọn họ.
“Cảm ơn rất nhiều.”
“Không có chi, các người là bạn bè của cậu ấy à, hãy thuyết phục cậu ấy thật tốt, sức khỏe là quan trọng nhất, những thứ khác đều không quan trọng.”
Lâm Bạch Du đáp lại.
Khi vào trong, họ thấy Phương Vân Kỳ với cả đầu quấn đầy băng gạc, giống như một cảnh trong phim truyền hình.
Tùy Khâm đóng cửa lại.
Anh hỏi thẳng: “Hôm qua cậu nghe thấy chúng tôi nói chuyện?”
Phương Vân Kỳ nói: “Sao lại thông báo cho các cậu...”
Tùy Khâm kéo rèm cửa ra, bên ngoài trời đã rạng đông, anh xoay người, dựa vào tường, nhìn về phía phường bên trong.
Lâm Bạch Du không tin chút nào: “Cậu đã nghe lén chúng tôi?”
Phương Vân Kỳ lập tức giả vờ ngất xỉu rồi nằm xuống.
Lâm Bạch Du không tin cậu ấy: “Nếu cậu không tỉnh lại, tôi sẽ gọi bác sĩ và yêu cầu anh ta khâu vài mũi trên đầu cậu."
"Lâm Tinh Tinh, cậu quá hung ác." Phương Vân Kỳ mở mắt ra, kéo trán lần nữa rồi xé toạc ra: “Tớ nghe thấy rồi.”
Ban đầu cậu ấy còn tưởng cuộc trò chuyện của họ thật thần kỳ, vết thương được chuyển sang kiểu gì.
Sau đó, không rõ vì lý do gì, cậu ấy lại tin, xuất viện đi Phong Sơn.
Sự kiện sinh tử đầu tiên mà Phương Vân Kỳ trải qua là cái chết của Tần Bắc Bắc, một người bạn cùng lớp đã ngày đêm gắn bó với nhau.
Có thể đó là một sự thôi thúc, có thể là để bản thân cảm thấy thoải mái hơn.
“Cậu đã nghe được bao nhiêu rồi?” Lâm Bạch Du hỏi.
“Không nhiều lắm.” Phương Vân Kỳ lắc đầu không nói gì.
Cậu ấy tò mò về những điều ẩn giấu giữa Tùy Khâm và Lâm Bạch Du, nhưng cậu ấy không hỏi một lời, cũng không hỏi bất cứ điều gì không phù hợp với lẽ thường.
Cậu ấy không bao giờ ngu ngốc, không muốn tham gia vào chuyện riêng của bọn họ.
"Đập một chút cũng không chết được.
Da thịt tớ dày lắm, vài ngày nữa sẽ ổn thôi.” Cậu ấy nói: “Chỉ là tớ không thể đi lại trong vài ngày nữa."
Cậu ấy nghĩ, thử một chút cũng không chết được, chịu khổ chút mà thôi.
Nhưng nếu nó là sự thật thì điều đó thật tuyệt.
Không biết kiếp sau họ có gặp lại nhau như kiếp này không.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du muốn hỏi, cậu có thích Tần Bắc Bắc không.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không hỏi.
Trước khi đi, Phương Vân Kỳ hỏi: “Tùy Khâm, lần này tớ đã cúng bái ở mỗi cái điện rồi.
Chắc sẽ không bái sai đâu, hẳn là sẽ được nghe thấy.”
Hôm nay cậu ấy mới biết, chỗ lần trước Bắc Bắc bái là để cầu học nghiệp.
Tùy Khâm cong môi: “Được.”
Phương Vân Kỳ tin, vừa không nhịn được cười.
Lâm Bạch Du nghĩ thầm, dường như mọi người đều sẽ tin lời Tùy Khâm, trời sinh tính anh có khí chất thuyết phục người khác.
Rời khỏi phòng, cô hỏi: “Chắc chắn cậu ấy đã nghe về mối quan hệ của chúng ta.”
Tùy Khâm ừ một tiếng, hỏi: “Mối quan hệ giữa chúng ta không nói cho người khác nghe được?”
Lâm Bạch Du chọc ngón tay vào anh và hạ âm lượng xuống: “Anh biết em không có ý đó mà, là chuyện chuyển giao vết thương.”
“Vậy câu hỏi của anh không có gì sai." Tùy Khâm đáp, thấy Lâm Bạch Du lúc nào cũng nhìn mình, anh cúi đầu xuống và nhanh chóng cắn lên môi cô.
Lâm Bạch Du nói: “Tùy Khâm.”
Tùy Khâm ậm ừ và nói với cô: “Đây không phải là vấn đề to tát gì.”
-
Video quảng cáo của trường trung học số 8 trở nên phổ biến.
Không có ai là không muốn nhìn thấy những cậu chàng, những cô gái trẻ trung và xinh đẹp.
Cho dù đó là Tùy Khâm mang danh thủ khoa, hay Lâm Bạch Du học bá, hoặc Tần Bắc Bắc đã đi học với một căn bệnh.
Một tên săn tìm ngôi sao có được số điện thoại của Lâm Bạch Du.
Cúp điện thoại, Lâm Bạch Du lau mắt: “Bắc Bắc, nếu cậu vẫn còn ở đây, cậu nhất định phải rất vui vẻ.”
Mọi thứ cậu muốn đều có ở đây.
Nhưng cậu không có ở đây.
Tang lễ của Tần Bắc Bắc được tổ chức vào một ngày nắng đẹp.
Mẹ cô ấy mất sớm, một mình chú Tần tần tảo nuôi dưỡng, nhưng ông đã được nửa cuộc đời, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Không có nhiều người đến dự đám tang ở trường, các giáo viên đều ở đó mà không thông báo cho các bạn học khác có liên hệ bình thường.
Lâm Bạch Du đã xem các tạp chí và video thời trang trong một tuần, vẽ bức ảnh Tần Bắc Bắc mặc váy đi trên thảm đỏ, rồi đốt nó.
Đầu của Phương Vân Kỳ vẫn chưa lành.
Bố Tần không biết rằng cậu ấy phải chống nạng vì con gái mình.
Lâm Bạch Du mặc một chiếc váy đen, đứng trước bức ảnh chân dung đen trắng của Tần Bắc Bắc, cô cười ranh mãnh, giống như một trang bìa tạp chí hoàn hảo.
"Tinh Tinh, cậu có biết tại sao tớ lại thích cậu đến vậy không? Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã nghĩ cậu là bạn của tớ.
Rõ ràng trước đây tớ không thích cậu, nhưng cậu thì khác.
Cậu dường như sinh ra là bạn của tớ."
Lâm Bạch Du tự nghĩ, cô ấy cũng vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Bắc Bắc, cô đã nhìn cô ấy mấy lần, cô chưa từng gặp qua một cô gái phong lưu và độc nhất vô nhị như vậy.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Cô ấy yêu cái đẹp mọi lúc và luôn muốn trở thành một nữ hoàng.
Phương Vân Kỳ sẽ tức giận khi bị Phương Vân Kỳ nói, rồi bắt nạt cậu ấy và tỏ ra đắc thắng.
Thực ra cô ấy chỉ là một cô bé mỏng manh, mới mười bảy tuổi bị bệnh, chưa thành người lớn, cô ấy đã cạo sạch mái tóc yêu quý của mình và một mình chịu đựng những đợt điều trị hóa chất đau đớn.
Cô ấy chỉ muốn sống sót.
Chỉ muốn học đại học với bọn họ.
“Nếu có kiếp sau, Bắc Bắc, cậu sẽ không sao, giống như thời tiết hôm nay, trời sẽ luôn sáng.”
Bia mộ của cô ấy khác với mọi người trong nghĩa trang.
Bố Tần không viết cô con gái yêu mà viết là ngôi mộ của ngôi sao nổi tiếng Tần Bắc Bắc.
Vào ngày tang lễ, bầu trời quang đãng.
Phương Vân Kỳ muốn về quê, khi chia tay, Lâm Bạch Du đã đưa cho Phương Vân Kỳ bức tranh về Tần Bắc Bắc mà cô đã vẽ trước đó.
Cậu ấy kinh ngạc: "Đưa cho tớ? Cậu không muốn sao?"
Phương Vân Kỳ lại nhìn Tùy Khâm, thầm nghĩ, mình có thể có bức tranh này sao?
Tùy Khâm thậm chí không thèm nhìn cô.
“Tớ sẽ luôn ghi nhớ bộ dạng của Bắc Bắc, tớ vẫn có thể vẽ lại nó.” Lâm Bạch Du nói: “Tớ đưa cái này cho cậu, kẻo cậu quên, Bắc Bắc sẽ không vui.”
Phương Vân Kỳ nói: “Cô ấy nhất định không vui, có thể sẽ đến vào ban đêm và dọa tớ sợ.”
Cậu ấy lấy quả cầu pha lê của Tần Bắc Bắc và bức chân dung của cô ấy.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Sau tang lễ, nốt ruồi của Lâm Bạch Du chỉ nhạt đi một chút, nhưng nó không hề biến mất.
Mỗi sáng và tối, cô đều chụp ảnh để so sánh thì thấy chỉ kém hơn một chút.
Cô cảm thấy kỳ lạ, hỏi Tùy Khâm: “Hình như là dừng lại rồi.”
Tùy Khâm trầm tư, nhíu mày.
Lâm Bạch Du rốt cuộc không thể che giấu: "Lúc anh leo núi, trên trán có vết máu, em tì vào trán của anh, có lẽ đó là nốt ruồi do máu của anh hình thành."
Cuối cùng nốt ruồi sẽ biến mất, Tùy Khâm cũng sẽ nhận được hồi đáp.
Vài ngày nữa, giấy báo nhập học của các trường cao đẳng và đại học lớn bắt đầu được phát ra.
Lâm Bạch Du nhận được cuộc gọi từ trường trung học phổ thông số 8, đến trường cùng Tùy Khâm để lấy giấy báo nhập học, nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, cô rất buồn.
Ở kiếp này, Tần Bắc Bắc mười tám tuổi không thể lấy được giấy báo nhập học của trường đại học.
Lần sau, nhất định cô ấy sẽ đạt được điều ước của mình.
------oOo------