Ngày 7 tháng 6 là một ngày nắng đẹp.
Liễu Phương cũng vì vậy mà cố ý xin nghỉ phép, dự định đi cùng Lâm Bạch Du đến điểm thi, còn xin lỗi Tùy Khâm nữa, kết quả lại được biết anh và con gái mình thi cùng trường, chỉ không cùng phòng thôi.
Bà cũng cố ý mặc một chiếc sườn xám.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Du nhìn thấy bà mặc sườn xám nên cực kỳ kinh ngạc.
Liễu Phương lần đầu mặc kiểu trang phục này nên bà cảm thấy hơi không thoải mái: "Mẹ đi mua cùng mấy bà mẹ ở tòa nhà bên cạnh, nghe bảo mặc sườn xám là sẽ ‘mở cờ thắng lợi’."
Lâm Bạch Du nói: "Đẹp lắm mẹ ạ, không tin thì mẹ hỏi A Khâm xem."
Tùy Khâm gật đầu: "Đúng đấy ạ."
Trong lúc ăn sáng, bố Lâm gọi điện đến, Liễu Phương trả lời vài câu rồi đưa máy cho Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du cũng đáp mấy câu, sau đó bị Liễu Phương giành điện thoại lại: "Tinh Tinh thi đại học, ông đừng làm con bé căng thẳng quá.
Rồi nhé, nói thế thôi."
Đây là lần đầu tiên Tùy Khâm nghe thấy giọng nói của bố Lâm.
Anh không có ấn tượng gì về bố của Lâm Bạch Du, nhưng Lâm Bạch Du đã từng kể cho anh nghe về giấc mơ.
Trong giấc mơ của cô, bố mẹ cô đã anh dũng hy sinh vì chính nghĩa.
Vậy không biết bố mẹ anh trong mơ có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Sau bữa sáng, Lâm Bạch Du kêu Tùy Khâm về kiểm tra lại thẻ dự thi, cô thì đi thay quần áo, Liễu Phương thoáng nhìn thấy sợi dây đen quấn quanh cổ cô.
"Cổ con quấn cái gì đấy?" Bà hỏi.
“Quan Âm nhỏ ạ.” Lâm Bạch Du lôi nó ra, tượng Quan Âm nhỏ đung đưa trước mặt cô.
"Cái này không phải của Tùy Khâm sao?" Liễu Phương nghi hoặc: "Con cũng mua một cái mới giống vậy hả?"
Lâm Bạch Du nói: "Là của cậu ấy, cậu ấy tạm thời đưa cho con đeo."
Nhìn dáng vẻ này là Liễu Phương biết lý do tại sao rồi, trong lòng càng thêm yêu thích Tùy Khâm hơn: "Thế con cứ đeo đi."
Bà căn dặn: "Hôm nay con nhất định phải cẩn thận đấy, biết chưa?"
Liễu Phương không muốn tạo áp lực quá lớn cho con gái, nhưng bà phải dặn cô cẩn thận, vì giờ đây cô đang chịu trách nhiệm cho số phận của hai người.
Nếu xảy ra sai sót ở đâu đó thì không chỉ ảnh hưởng đến bản thân cô, mà còn cả Tùy Khâm.
Tùy Khâm đã phải chịu đựng rất nhiều vì con gái bà, lại chẳng có lấy một tiếng kêu than, điều này khiến bà vô cùng biết ơn, cũng càng cảm thấy phải có trách nhiệm với anh.
Lâm Bạch Du mỉm cười: "Đi thi thì xảy ra chuyện gì được ạ? Con sẽ cẩn thận mà."
Điểm thi ở trường Trung học phổ thông số 5, cách nhà hai cây số, ra khỏi khu chung cư một đoạn là có thể thấy cảnh sát giao thông đang điều phối các làn xe cộ, còn có xe buýt chở những thí sinh dự thi trong trấn nhỏ đang đi chậm về phía trước, bên ngoài điểm thi nào cũng đông đúc toàn là thí sinh đến thi và người nhà.
Khoảnh khắc Lâm Bạch Du bước chân vào trường, cô bỗng nhớ lại giấc mơ của mình.
Trong mơ, mắt cô lúc này đã mờ như bị cận thị độ cao.
Trong mơ, cô coi kỳ thi này là cơ hội duy nhất để cầu cứu.
Nhưng về sau, cơ hội này đã tan tành.
Lâm Bạch Du nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, giấc mơ của cô nửa thật nửa giả, có thể là ác mộng, hoặc cũng có thể là mộng đẹp.
Sau khi vào phòng học, điện thoại di động sẽ bị thu lại, vì vậy cô đứng ngoài hành lang gửi tin nhắn cho Tần Bắc Bắc.
Tần Bắc Bắc trả lời cô ấy đã đến điểm thi rồi, lúc này cô mới yên tâm.
Cùng điểm thi, trong một phòng học khác, Hoàng Trạch đang đứng ngồi không yên.
Tất cả các thiết bị điện tử bị thu giữ đặt trên chỗ bục giảng, trong phòng học cũng được lắp đặt thiết bị gây nhiễu sóng nên không ai có thể gian lận được.
Khoảnh khắc nhận được tờ đề thi, Lâm Bạch Du mới có cảm giác chân thực.
Đây mới là hiện thực.
Cuộc sống của cô đã khác từ mười bảy năm trước rồi.
Khi kỳ thi đại học kết thúc, cô sẽ lập tức đến chùa Huệ Ninh cùng với đám Tùy Khâm, cùng nhau đi du lịch, sau đó lại cùng nhau vào đại học.
-
Hai ngày thi trôi qua trong nháy mắt.
Khoảng mười phút trước khi kết thúc mỗi môn thi, Tùy Khâm sẽ đợi Lâm Bạch Du bên ngoài phòng thi của cô, lần nào cũng vậy.
Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, là thế mạnh của Lâm Bạch Du nên cô làm rất nhanh, làm xong sớm hơn nửa tiếng, sau đó cô kiểm tra lại phiếu trả lời nhiều lần.
Còn mười lăm phút nữa, ban đầu cô không định nộp bài sớm, nhưng khi đang nằm bò trên bàn nghỉ ngơi, cô bỗng nhìn thấy một bóng người cao thẳng đứng ngoài hành lang.
Tùy Khâm đang đợi cô.
Lâm Bạch Du thẳng người dậy, giáo viên nhắc nhở: "Còn mười lăm phút cuối, những bạn nào chưa điền phiếu trả lời thì nhanh chóng điền."
Cô kiểm tra lại lần nữa, sau đó nộp bài thi rồi về trước.
Lâm Bạch Du cầm hộp bút bước ra khỏi phòng.
Một bước này khiến cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, dường như mọi muộn phiền đều tan biến.
Cô bước tới bên cạnh Tùy Khâm, hỏi: "Sao cậu làm bài nhanh thế?"
Tùy Khâm nhướng mày: "Cậu cũng ra sớm đấy thôi."
Lâm Bạch Du do dự một lúc lâu mới hỏi: "A Khâm, cậu làm bài thế nào?"
Cậu thiếu niên im lặng hai giây, sau đó nhẹ giọng nói: "Cũng được."
Anh nói rất nhẹ nhàng, Lâm Bạch Du bảo: "Mười ngày nữa sẽ có kết quả thi, cậu điền nguyện vọng được rồi đấy."
Tùy Khâm nói: "Ừ."
Anh không hỏi cô điền nguyện vọng trường nào, bởi lẽ anh đã biết.
Lâm Bạch Du cũng không nói cho anh biết cô sẽ điền trường nào, bởi vì cô lo Tùy Khâm sẽ điền theo cô chứ không theo nguyện vọng của chính anh.
Bên ngoài điểm thi chỉ có lác đác vài người nộp bài trước, không ai biết người đi qua là học sinh yếu không làm được bài hay là học sinh giỏi biết làm hết.
Các bạn học trong phòng thi nhìn hai người họ cùng nhau bước xuống hành lang, có người quen, cũng có người không quen, bọn họ đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Học sinh trường Trung học phổ thông số 8 có một giao hẹn bất thành văn, đó là thi xong về trường so đáp án rồi dự đoán điểm.
Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đi bộ về trường.
Một số học sinh thi trong chính trường mình, hoặc gần hơn thì trong chính phòng mình học.
Vừa đến gần tòa nhà dạy học, hai người họ đã thấy một chiếc máy bay giấy từ trên tầng bay xuống.
Chiếc máy bay này được gấp bằng tờ đề thi.
Máy bay giấy bay qua đầu Lâm Bạch Du rồi bị Tùy Khâm bắt được, anh nhẹ nhàng nâng tay lên, để nó bay về phía xa.
Cuối cùng hạ cánh an toàn.
Tòa nhà dạy học tràn ngập tiếng reo hò, Lâm Bạch Du nghe mà đau cả tai nên kéo Tùy Khâm về lớp 12-1, một nửa sĩ số trong lớp đã đến.
Vừa nhìn thấy Tùy Khâm, ánh mắt đám học sinh giỏi lập tức sáng quắc.
“Tùy Khâm! Câu hỏi lớn cuối cùng trong đề thi toán cậu trả lời thế nào?"
"Tùy Khâm, câu hỏi thứ hai từ dưới lên môn vật lý cậu trả lời thế nào?"
"Tùy Khâm ơi, cậu có nhớ đáp án môn tiếng Anh không, chúng ta so đi?"
“…”
Lâm Bạch Du thấy anh bị bao vây thì không nhịn được cười.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Tần Bắc Bắc: [Bắc Bắc, chừng nào cậu đến nơi?]
Một lúc sau, Tần Bắc Bắc trả lời bằng giọng nói: [Tinh Tinh à, tớ không về trường nữa đâu, tớ về bệnh viện rồi, hôm nay mệt quá đi mất.]
Nghe giọng cô ấy có vẻ bình thường, Lâm Bạch Du lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Nhưng cô không biết ở đầu dây bên kia, Tần Bắc Bắc vừa gửi đoạn tin nhắn bằng giọng nói này xong đã bị đưa vào phòng cấp cứu vì tụt huyết áp.
-
Nửa đêm, Tần Bắc Bắc thoát chết.
Cô ấy không nói với ai, điều đầu tiên cô ấy làm khi tỉnh dậy là mở khóa điện thoại, mọi người trong nhóm đều bàn xem thi xong thì làm gì.
Cũng có người đang báo điểm dự đoán của mình.
Trong nhóm trò chuyện, Chu Mạt lại nhắc đến chùa Huệ Ninh: "Khi nào thì đi đây?"
Phương Vân Kỳ: "Hai ngày nữa đi, đợi đến lúc biết kết quả thi xong thì chắc héo luôn mất, phải đi trong khoảng thời gian hai ngày vui vẻ hạnh phúc nhất này luôn."
Tề Thống: "Được đó!"
Lâm Bạch Du không có ý kiến: "Tớ sao cũng được."
Chu Mạt hỏi Tùy Khâm, vậy nhưng người trả lời đầu tiên không phải anh, mà là Phương Vân Kỳ: "Còn cần hỏi hả, Lâm Tinh Tinh bảo thế nào cũng được rồi, A Khâm đương nhiên cũng được luôn."
Tùy Khâm đáp: [Hai ngày nữa.]
Chu Mạt lại hỏi Tần Bắc Bắc, Tần Bắc Bắc đáp: [Vậy thì hai ngày nữa đi.]
Phương Vân Kỳ trò chuyện riêng với cô ấy: [Sức khỏe cậu ổn chứ?]
Tần Bắc Bắc: [Đương nhiên ổn rồi! Đừng có rủa tớ.]
Trả lời xong, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc, khi bố cô ấy đẩy cửa bước vào, cô ấy biết chắc ông đã khóc vì cô con gái này.
Đáng lẽ cô không thể hiểu lời bác sĩ nói, nhưng dù sao bị bệnh lâu như vậy rồi, cô đã biết quá rõ về sức khỏe của mình.
Bố Tần buồn lo: "Bắc Bắc."
Tần Bắc Bắc ngẩng đầu: "Bố, con và bạn học của con hẹn nhau đi chùa Huệ Ninh."
Bố Tần cau mày: "Không được, với sức khỏe bây giờ của con thì không đi được."
"Thế đến khi nào mới đi được ạ?" Tần Bắc Bắc mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Biết đâu sau này chẳng còn ngày nào đi được nữa thì sao ạ?"
Chú hồ ly nhỏ ốm yếu gầy gò nằm gối đầu trên mu bàn tay của bố.
"Các bạn nói chùa Huệ Ninh rất linh thiêng, con muốn trở thành người nổi tiếng, muốn đến Bắc Cực… còn rất nhiều nơi, rất nhiều thứ con chưa từng thử."
Con cũng muốn học đại học với các bạn.
Cùng các bạn đi đến tương lai.
-
Lâm Bạch Du không biết vì sao Tùy Khâm lại quyết định thời gian là hai ngày tới, cô chỉ biết trong hai ngày này, buổi sáng nào cũng không thấy mặt Tùy Khâm đâu.
Anh đang bận.
Bận làm một việc quan trọng.
Đêm trước khi khởi hành, Lâm Bạch Du cắt dưa hấu, sau đó gõ cửa nhà anh, đưa Quan Âm nhỏ cho anh: "Trả cái này lại cho cậu nè."
Cô không hỏi về chuyện của Tùy Khâm, mà lại hỏi: "Ngày mai cậu định xin điều gì?"
"Tớ thì muốn xin rất nhiều thứ, sức khỏe dồi dào, mọi việc suôn sẻ, điểm số cao hơn kỳ vọng, mẹ có thể đi bước nữa..."
Tùy Khâm nắm Quan Âm nhỏ trong lòng bàn tay, lắng nghe cô nói đến là dông dài nhưng vẫn chưa nghe thấy tên mình.
Anh hỏi: "Còn gì nữa?"
Lâm Bạch Du nghiêm túc suy nghĩ: "Hết rồi."
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên nở nụ cười với cậu thiếu niên lạnh lùng đối diện: "Đương nhiên là còn rồi, liên quan đến cậu đó."
Cũng giống anh hồi năm mới.
Nghe được lời nói tinh nghịch của cô, Tùy Khâm khẽ cong môi cười.
Lâm Bạch Du dùng thìa của anh ăn dưa hấu, hỏi: "Hôm nay thầy chủ nhiệm hỏi cậu dự đoán được bao nhiêu điểm, sao cậu không nói?"
Tùy Khâm nói: "Tôi không tính điểm."
Bởi vì anh biết mình có thể thi được bao nhiêu điểm.
Một nửa quả dưa hấu, một phần ba đã vào bụng Lâm Bạch Du, sau cùng cô xoa bụng rồi trở về phòng mình.
-
Vào ngày khởi hành, mọi người gặp nhau ở trạm xe.
Lâm Bạch Du mặc một chiếc quần đùi và một chiếc áo tay phồng đơn giản, tóc được búi lên thành một cục mềm mềm, trông cô càng thêm trẻ trung.
Tần Bắc Bắc đến muộn, được bố Tần chở tới.
Trước khi xe dừng lại, cô ấy vươn người qua cửa sổ vẫy vẫy cánh tay mảnh khảnh của mình.
"Tinh Tinh, hôm nay cậu dễ thương quá."
Lâm Bạch Du hỏi: "Sao cậu lại mặc váy?"
Tần Bắc Bắc nói: "Bằng không thì mặc gì, váy đẹp mà."
Lâm Bạch Du nói: "Nhưng lúc leo núi bất tiện lắm, với lại sức khỏe của cậu cũng yếu nữa, không thích hợp."
Phương Vân Kỳ dỏng tai lên nghe nãy giờ, cau mày không tranh cãi với Tần Bắc Bắc, nói: "Tớ tra thử rồi, có cáp treo đi lên đó."
Chùa Huệ Ninh ở trên đỉnh núi, lần này họ sẽ đi lên lưng chừng núi trước, nghỉ lại một đêm, hôm sau sẽ tiếp tục leo núi.
Cũng chính vì vậy nên người ta mới nói chùa Huệ Ninh linh thiêng nhất, bởi vì leo lên được đến đỉnh núi cho thấy tâm trí người đến cực kỳ vững vàng.
Tùy Khâm nhìn Lâm Bạch Du: "Cậu cũng ngồi cáp treo đi."
Cơ thể cô cũng không thể leo núi được.
Lâm Bạch Du: "Nếu Bắc Bắc ngồi thì tớ sẽ ngồi cùng cậu ấy, nhưng thực ra tớ vẫn muốn tự mình leo lên trên đó hơn."
Dưới ánh mặt trời chói chang, họ chạy nhanh, nô đùa, mấy bạn nữ nắm tay nhau, lúm đồng tiền khi cười xinh như hoa.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Khi đến chân núi, Lâm Bạch Du đã đổi ý.
Bởi vì đứng từ lối vào thắng cảnh dưới chân núi hoàn toàn không thể nhìn thấy đỉnh, ngay cả chùa Huệ Ninh cũng không thấy bóng, phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ thấy bậc thang vô tận.
Nghe nói có chín trăm chín mươi chín bậc, bằng mắt thường không nhìn thấy được điểm cuối.
"Đệch, đáng sợ quá."
"Mấy bức ảnh tớ xem trước khi đến đây cũng không đến mức này đâu."
"Chu Mạt, bình thường cậu lên đó kiểu gì?"
Mấy đứa nhìn nhau một hồi, Lâm Bạch Du nắm lấy cánh tay Tùy Khâm, nói nhỏ: "Thôi, tớ đi cáp treo đây."
Tùy Khâm mặc áo ngắn tay, dáng người cao thẳng, giản dị lại đẹp trai sáng láng, ngón tay cô dán trên da thịt của anh, anh chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua.
"Cáp treo ở lưng chừng núi." Chu Mạt nhìn nhát gan nhất lúc này lại bình tĩnh nhất: "Lần nào mẹ tớ cũng tự leo bộ lên, bà ấy nói phải vậy mới được, nhưng tớ chỉ đi được nửa đường là bỏ cuộc, ngồi cáp treo lên."
"Cũng được, chúng ta leo đến lưng chừng sau đó ở lại một đêm, hôm sau ngồi cáp treo lên." Tề Thống nói: "Đừng sợ, cùng lắm thì leo cả ngày thôi, đến cũng đến rồi."
Câu thoại vạn năng, vô cùng hữu ích.
Ở lối vào dưới chân núi có rất nhiều đặc sản, có vài hàng bán tràng hạt và mặt Phật, cũng có mấy hàng bán ngọc thạch phỉ thúy, một số thì bán đồ ăn.
Đương nhiên cũng có cả đồ để dâng hương bái Phật.
Một cậu bé mặc đồ bò cản họ lại: "Mấy anh chị có muốn mua vài dải ruy băng không? Có thể viết tên lên rồi treo trên cây.
Cây ước nguyện ở chùa Huệ Ninh linh lắm đấy, nghe nói là do chính tay đại sư trồng, điều ước trăm phần trăm thành hiện thực."
"Thật không?"
“Thật mà, muốn cầu duyên cầu con kiểu gì cũng được.
Mấy anh chị chưa xem tin tức à? Nhiều ngôi sao lớn đều đến đây để ước nguyện đó.
Nếu không biết viết thì để em viết thay cho, em treo hộ luôn cũng được."
Phương Vân Kỳ ngạc nhiên: "Treo hộ?"
Nhóc quần áo bò lấy ra năm dải ruy băng đỏ, nói: "Ý là em trèo lên buộc ruy băng lên trên cây giúp mấy anh chị, nhưng nếu vậy thì phải thêm tiền."
Cậu ta rất nhiệt tình nên mỗi người mua một cái, đương nhiên cái của Tùy Khâm là Lâm Bạch Du mua, bởi vì Tùy Khâm không có hứng thú với thứ này.
Nhóc quần áo bò cũng bán bút cho họ.
Cây bút đen cực bình thường này lại có giá mười tệ, Phương Vân Kỳ cảm thấy mình đã bị lừa: "Tớ nghĩ mấy cái người cho rằng ước nguyện của mình linh đều bởi vì đã tiêu tiền nên mới sinh ra tâm lý như vậy."
Tần Bắc Bắc vui ơi là vui.
Chu Mạt nói: "Thành tâm thì khắc linh.
Mẹ tớ bảo ba bước một lạy, tự mình leo lên trên kia là thành tâm nhất, có vậy thì nguyện ước mới thành hiện thực được, sau đó còn phải làm lễ tạ thần."
"Ba bước một lạy là ý gì?"
"Thì là quỳ xuống đó, cậu xem hành hương bao giờ chưa? Cũng gần như vậy đấy."
Cả đám nghe mà líu lưỡi.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
"Tận chín trăm chín mươi chín bậc, lại còn ba bước một lạy thì quỳ đến khi nào chứ, khéo đầu cũng dập đến hỏng luôn, tớ không tin có ai làm được chuyện này."
"Hẳn là không có ai, nếu không thì đã truyền đi khắp nơi từ lâu rồi."
Lâm Bạch Du cũng không tin.
Phương Vân Kỳ nghiêm mặt nói: "Nếu tôi cố gắng được như vậy, muốn ước gì cũng được thì tôi nhất định sẽ ước mình phát tài, thành hiện thực thì chắc chắn sẽ đến làm lễ tạ thần."
Cậu ấy hỏi Tần Bắc Bắc: "Còn cậu?"
Tần Bắc Bắc nín thở, sau đó lại nói: "Cũng gần giống vậy."
Cô ấy sẽ ước được khỏe mạnh.
Chu Mạt nói: "Tớ tưởng mấy cậu đều sẽ ước thi đại học được điểm cao chứ."
"Tớ xin nè."
"Xin thêm vài điều nữa đi, cũng đâu ai nói không được, nhỉ?"
Trong lòng Lâm Bạch Du có rất nhiều nguyện ước, không biết Bồ tát có nghĩ cô tham lam hay không.
Không biết Tùy Khâm sẽ xin điều gì, không biết có thể xin hộ người khác không.
Cô nhìn Tùy Khâm, dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh: "Cậu định xin cái gì, đã nghĩ ra mình muốn học trường nào chưa?"
Tùy Khâm nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, “Ừ” một tiếng.
Lâm Bạch Du bị anh nắm chặt tay, không chút kiêng nể, cũng không chút che chắn, ngay dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của đám bạn, Phương Vân Kỳ và những người khác nhìn thấy đều quay mặt đi đầy ý trêu chọc.
Vẻ mặt Tùy Khâm hờ hững.
Mùa hè này đã định trước sẽ thuộc về anh.
Lâm Bạch Du hỏi tiếp: "A Khâm, cậu muốn học ngành gì?"
Lần đầu tiên cô hỏi về dự định tương lai của anh.
Dưới chân núi nổi gió, hai người cách nhau rất gần, dải ruy băng đỏ cô đang cầm trên tay bị gió thổi bay phấp phới quấn lấy dải ruy băng trên tay anh.
Tùy Khâm nói: "Tớ muốn cả đời được ngắm nhìn một vì sao."
Lâm Bạch Du ngước lên, nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của anh, cô nhìn thấy chính mình, cũng nhìn thấy tâm ý của anh.
—— Là vì sao, là Tinh Tinh, cũng là Lâm Tinh Tinh.
"Cậu là lựa chọn ưu tiên hàng đầu của tớ."
------oOo------