Ánh mắt của Tuỳ Khâm chỉ dừng lại trên mặt Lâm Bạch Du một giây.
Cô nữ sinh đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, quan tâm quá mức như vậy, chẳng qua chỉ là vì gương mặt của anh mà thôi, không có khả năng nào khác.
Anh đã quen với việc này rồi.
So với người khác, có lẽ cô biết nhiều hơn một chút, cũng biết được một mặt khác của anh.
Nhưng rất nhanh thôi, cô sẽ vì sợ hãi và chán ghét mà bỏ đi.
Dù là ai cũng như vậy, sẽ không có ngoại lệ.
Phương Vân Kỳ nhận lấy quyển sách, lại bị Tề Thống kéo ra, không dễ gì mới ngồi vững, lại nghe thấy câu trả lời của Tuỳ Khâm.
Giống như đang trả lời cậu ấy, cũng giống như đang trả lời Tề Thống.
“Có phải không, có phải không.” Phương Vân Kỳ vỗ Tề Thống một cái, quay sang Lâm Bạch Du: “Bạn học Lâm, cậu giỏi quá, làm sao nghe ngóng được vậy?”
Vừa theo đến tận cửa nhà, vừa chuyển lớp vào học cùng lớp.
Bây giờ đến thông tin dị ứng phô mai chỉ có anh em với nhau mới biết mà cô cũng biết được.
Lâm Bạch Du đè lại nhịp tim: “Tôi đoán.”
Phương Vân Kỳ không tin: “Chuyện này mà cũng đoán được, cậu đoán bằng cách nào vậy.”
Lâm Bạch Du chậm rãi nói: “Tôi có quen một người, anh ấy cũng không ăn phô mai, bởi vì bị dị ứng, nên tôi mới thuận miệng hỏi thôi.”
Gương mặt của cô rất có sức thuyết phục.
Hơn nữa, những gì cô nói cũng là thật.
Tề Thống thất vọng ồ một tiếng: “Trùng hợp vậy sao.”
Lâm Bạch Du liếc Tuỳ Khâm một cái: “Đúng là rất trùng hợp.”
Phương Vân Kỳ còn muốn hỏi gì đó, Tần Bắc Bắc đã kéo Lâm Bạch Du lại: “Đến giờ tự học rồi, còn nói chuyện phiếm gì nữa.”
Phương Vân Kỳ đập Tuỳ Khâm: “A Khâm, cậu cảm thấy là thật hay giả?”
Tuỳ Khâm giở sách ra: “Thật đó.”
Anh có thể nhìn thấy sự sửng sốt và căng thẳng của cô.
Nhưng không nhìn ra là đang nói dối.
Phương Vân Kỳ nói: “Vậy cũng trùng hợp quá, cậu ấy từng có tiền án theo đến tận nhà cậu, sao tôi cảm thấy câu này cũng giống như viện cớ thế.”
Tề Thống nghe thấy thì nổi hứng nhiều chuyện, hỏi những thông tin mà mình đã bỏ lỡ, hai người thì thầm với nhau, cho đến khi trong phòng học yên tĩnh đi.
Mỗi tháng THPT Số 8 đều có kỳ thi tháng, Lâm Bạch Du mới chuyển trường đến nên không thi kỳ thi của tháng chín diễn ra vào trước lễ Quốc khánh.
Hôm nay vừa có thành tích thi tháng của lớp 12/1, Tần Bắc Bắc từ top đầu rớt xuống top giữa.
Mặc dù nói là muốn tự học, nhưng Lâm Bạch Du nhìn ra được tâm tư của cô ấy không đặt trên sách vở.
Bản thân cô ấy cũng không thể tiếp tục tự học được.
Cô thuận tiện hỏi một câu, không ngờ lại có được đáp án thật.
Lâm Bạch Du lấy từ trong cặp ra một cuốn sổ cô luôn mang theo bên người, to khoảng bằng bàn tay, mở ra trang thứ nhất, trên đó ghi số 54 phố Nam Hoè.
Đây là những gì cô ghi lại sau khi nằm mơ vào mấy hôm trước.
Trang thứ hai ghi tên của Tuỳ Khâm.
Sau đó có một hàng chữ: [Điểm giống nhau thứ nhất: Giọng nói].
Thực ra cũng không phải là giống nhau, nhưng giọng của thiếu niên và giọng của thanh niên có chút khác biệt cũng là điều bình thường, về bản chất thì vẫn là cùng một giọng nói.
Lâm Bạch Du thêm một dòng nội dung mới ở phía dưới.
[Điểm giống nhau thứ hai: Dị ứng phô mai.]
Sau đó, Lâm Bạch Du lại viết xuống năm chữ.
[Hầu kết có nốt ruồi.]
Đây không phải là điểm giống nhau hay không giống nhau, bởi vì trong mơ cô là một người mù, không nhìn thấy hầu kết của Tuỳ Khâm có nốt ruồi hay không.
Chỉ đơn thuần là cô muốn ghi lại mà thôi.
Viết xong, Lâm Bạch Du nhét lại quyển sổ vào trong cặp.
Giấc mơ và đời thực dần dần dung hợp vào nhau, thực ra đây là một việc rất thần kỳ, trước kia ở nhà cô có xem không ít phim, trí tưởng tượng trong phim cũng chưa từng có tình huống như vậy.
Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du cũng không nghe ngóng thêm được thông tin gì nữa.
Mà cùng lúc đó, sau khi hai nữ sinh kia cùng nhau rời đi, tin nữ sinh mới chuyển đến lớp 12/1 rất xinh đẹp đã được lan truyền khắp trường.
Không ít nam sinh đi ngang qua lớp 12/1, muốn nhìn xem coi cô có dáng vẻ như thế nào.
Hết tiết, Lâm Bạch Du rất ít khi ra ngoài, nhưng đến trường mới, vừa mới kết bạn mới, con gái đi vệ sinh đều hay đi cùng nhau.
Mấy cô gô gái đứng trước bồn rửa tay đang bàn tán.
“…Tên Lâm Bạch Du?”
“Rất xinh đẹp đó, cậu nói xem nốt ruồi đỏ đó có phải là tự mình vẽ lên không?”
“Cánh tay cũng rất nhỏ, chỉ là tớ không nhìn thấy chân, ôi thật ngưỡng mộ.”
“Cậu ấy ngồi cùng bàn với Tần Bắc Bắc, à, sáng nay lớp 11/3 có một nam sinh đang khóc, nghe nói là bị cậu ta đá rồi.”
“Tớ cảm thấy cậu ấy đẹp hơn Tần Bắc Bắc.”
Tần Bắc Bắc nhìn Lâm Bạch Du: “Đúng là đẹp hơn tớ.”
Mới ngồi cùng bàn có một ngày, cô ấy đã cảm thấy gương mặt của Lâm Bạch Du thật sự rất đẹp, cũng không hề khiến người khác ghen ghét.
Vừa nhìn là biết lớn lên trong sự cưng chiều.
Là kiểu sẽ không biết yêu sớm.
Lâm Bạch Du không ngờ đi ra để đi vệ sinh thôi cũng có thể nghe thấy có người đang bàn tán về mình.
Từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh cô, bao gồm cả bạn học đều rất thân thiện, rất ít người mang theo ác ý, bởi vì nốt ruồi đỏ ở mi tâm thu hút ánh nhìn của không ít người.
Lúc mấy tuổi, thậm chí cô còn ở trên đường bị kéo đi tham gia sự kiện, làm một tiểu tiên nữ, bà cụ cũng không cần điểm thêm một chấm.
“Cậu yêu đương rồi sao?” Lâm Bạch Du nhỏ giọng hỏi.
“Cậu không có à?” Tần Bắc Bắc hỏi ngược lại.
Sau khi hai người vào nhà vệ sinh, đám nữ sinh đứng trước bồn rửa tay lập tức im miệng.
Sau khi trở về lớp học, trước khi ngồi xuống, Lâm Bạch Du nhìn bàn Tuỳ Khâm một cái, không thể nói là lộn xộn, nhưng cũng không ngăn nắp, sách chất chồng lên nhau.
Hai tiết sau là tiết Vật lý, bài thi tháng vừa được phát mở ra để trên mặt bàn, 66 điểm to đùng.
Điểm tuyệt đối của môn Vật lý là 110 điểm, anh vừa đủ điểm đạt yêu cầu.
Theo như Lâm Bạch Du biết, điểm của hai bài thi môn tiếng Anh và Ngữ văn phát lúc sáng của Tuỳ Khâm cũng vừa đủ đạt yêu cầu.
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người thi được số điểm chuẩn xác như vậy.
Một môn như vậy thì có thể nói là trùng hợp, nhưng mấy môn đều vừa đủ đạt yêu cầu thì không giống tình cờ cho lắm.
Phương Vân Kỳ chậc chậc vài tiếng.
“Nhìn thấy chưa, 66 điểm, không ít hơn một điểm cũng không nhiều hơn một điểm, tối nay cậu mời.”
“A Khâm đúng là người đàn ông ổn định nhất trong năm.”
Tuỳ Khâm cầm bài thi nhìn một cái, rồi đè xuống bàn.
Tề Thống thở dài một hơi: “Thi nhiều hơn một điểm đi, sao lần nào cậu cũng đều kẹt ở khúc đạt yêu cầu thế, cậu có biết tất cả mọi người đều nói cậu đang đợi đến lúc thi đại học làm mù hết mắt bọn tôi không.”
Thực ra các giáo viên của lớp 12/1 cũng đều nghĩ như vậy.
Lâm Bạch Du dỏng tai lên nghe.
Tuỳ Khâm thấy cô hơi quay đầu một chút, vừa nhìn là biết đang lắng nghe.
Anh nhướng mày một cái, chỉ đáp lại ba chữ: “Nghĩ nhiều rồi.”
Trường THPT Số 8 không ép buộc học sinh phải ở ký túc xá, mỗi ngày có bốn tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú không cần học tiết tự học cuối cùng.
Sau khi tiết tự học thứ ba kết thúc, Lâm Bạch Du thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Trong lớp có không ít bạn học cũng giống như cô, nên lớp học trống đi gần một nửa.
Bài tập cần làm cô đã làm gần xong trong buổi tự học buổi tối, Lâm Bạch Du cầm hai quyển “Điên cuồng luyện đề” rồi định rời đi.
Bốn năm nam sinh ở hàng sau cô đều khoác vai nhau rời khỏi chỗ ngồi.
“Tháng này ít đi không ít người nhỉ.”
“Phải đổi rồi.”
“Đổi cái gì?”
Lâm Bạch Du tò mò: “Các cậu ấy cũng học ngoại trú sao?”
Tần Bắc Bắc đang cầm gương soi, nghe thấy cô hỏi, thuận miệng đáp: “Đúng vậy, chắc chắn là đi làm công.”
Cô ấy cất gương vào, cầm cặp đi ra ngoài: “Tớ đi trước đây, ngày mai gặp lại.”
Lâm Bạch Du đi ra khỏi lớp học, nhìn thấy đám nam sinh ở đầu hành lang, bọn họ rượt đuổi ồn ào, cô nhìn thấy Tùy Khâm trong đó.
Ban ngày đi học, buổi tối làm thêm.
Đây là cuộc sống mà trước giờ cô chưa từng trải qua, dù là trong mơ hay ngoài đời.
Khi về đến nhà, Lâm Bạch Du vẫn đang nghĩ đến chuyện của Tuỳ Khâm.
Lần trước thím Vương ở tiệm tạp hoá nói với cô rằng bọn họ ngược đãi Tuỳ Khâm, sau đó cô tận mắt nhìn thấy bà dì kia không cho Tùy Khâm ăn cơm.
Buổi tối hôm đó anh chỉ uống có một lon coca, hay là tự mình mua đồ ăn để ăn?
Cả buổi tối Lâm Bạch Du đều nghĩ đến chuyện này, bởi vì giấc mơ trái ngược với hiện thực đó, Tuỳ Khâm ở nhà số 54 phố Nam Hòe giống đang thay thế cô sống ở đó vậy.
Ngoại trừ anh, những người khác trong phố Nam Hoè đều y như trong giấc mơ.
Ban ngày nghĩ đến, ban đêm mơ thấy.
Mười một giờ rưỡi, Lâm Bạch Du đã nằm lên chiếc giường lớn mềm mại, chìm vào trong giấc mơ.
“Mười một giờ rưỡi rồi, ít đi nhiều người quá.”
Phương Vân Kỳ và Tề Thống ngồi trên bậc thang, nhìn cổng bắc của Minh Nghệ: “Hôm nay tan học sớm, sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, sao trời trở lạnh nhanh thế.”
Tuỳ Khâm nhét chìa khoá vào túi, đứng thẳng dậy.
“Về đây, ngày mai còn phải đi học nữa.”
Buổi tối, con phố Nam Hoè tối đen, anh đã đi con đường này mấy năm nên chẳng cần đến đèn, mượn ánh trăng cũng có thể tìm được nhà số 54 ở đâu.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch tụi mình nữa nhé.
Đương nhiên là cửa đã bị khoá.
Tuỳ Khâm trèo tường vào, Hoàng Hồng Anh và Tuỳ Hữu Chí trong phòng ngủ chính đã đi ngủ từ lâu rồi, còn phòng ngủ phụ thì vẫn sáng đèn, chắc chắn là Hoàng Trạch đang chơi game.
Mặc dù là con một, nhưng Hoàng Trạch lại theo họ của Hoàng Hồng Anh.
“Lên nào! Lên nào!”
“Đm sao chúng mày vô dụng thế!”
Sau một tràng tiếng chửi thô t/ục là tiếng đập bàn phím.
Trong phòng bếp cũng trống không.
Dù cho Tuỳ Khâm về sớm hay về trễ, nhà họ Tuỳ cũng không để lại cơm cho anh.
Đói nhiều lần quá, sẽ tự động biết cách tìm đồ ăn cho mình.
Mặt anh tỉnh bơ, tắm rửa bằng nước lạnh, sau đó trở về giường của mình.
Phòng anh vốn dĩ là phòng để đồ, đương nhiên là bây giờ cũng vậy, ngoại trừ một cái giường ra, những thứ đồ chất chồng kia đều không phải là của anh, đến cái bàn cũng không có.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tuỳ Khâm không đến trễ giờ truy bài buổi sáng.
Anh vẫn ăn bánh mì, cái miệng của anh rõ ràng rất đẹp, nhưng hai ba cái đã ăn xong.
Tuỳ Khâm vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Bạch Du.
Mắt của Lâm Bạch Du đột nhiên trừng lớn hơn, há miệng, thốt ra một câu: “…Cậu có cần uống nước không?”
Ăn khô khan như vậy, không bị nghẹn sao?
Cô đưa ly nước của mình qua.
Tuỳ Khâm ngước mí mắt lên, lúc Lâm Bạch Du cho rằng anh sẽ từ chối, thế mà anh lại đưa tay ra nhận lấy, ngẩng đầu rót vào trong miệng.
Không tiếp xúc, miệng ly và miệng anh cách một khoảng cách bằng một đấm tay.
Dòng nước chảy vào miệng anh như thác đổ, cũng có một chút chảy ra bên cạnh, chảy từ quai hàm xuống xương quai xanh của anh.
Lâm Bạch Du nhìn thấy hầu kết của chàng trai chuyển động theo động tác nuốt xuống, nốt ruồi nhỏ ở bên cạnh cũng lên xuống theo.
Muốn sờ quá.
Sau khi nảy ra suy nghĩ này, lỗ tai của Lâm Bạch Du bỗng chốc nóng lên.
“Cảm ơn.”
Tuỳ Khâm định ném về theo quán tính, lúc đưa tay ra mới nhớ đối phương không phải là Phương Vân Kỳ, anh dùng tay đẩy đến bên mép bàn.
Nhìn thấy tai Lâm Bạch Du hơi đỏ lên, anh híp mắt lại.
Uống nước của cô thôi, mà cũng có thể xấu hổ sao?
Vốn Lâm Bạch Du định hỏi anh buổi tối làm công việc gì, nhưng cô chủ nhiệm đã xuất hiện từ cửa sổ sau, cô vội vàng quay người lại học thuộc “Thục Đạo Nạn”.
Trong những ngày qua, cô đã biết được Tuỳ Khâm rất nổi tiếng trong trường THPT Số 8 này, ngoại trừ thành tích môn nào cũng vừa đủ điểm đạt yêu cầu ra, còn vì gương mặt của anh.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch tụi mình nữa nhé.
Và anh còn là người giỏi nhất của đội bóng rổ.
Nhưng bây giờ anh đã rút khỏi đội bóng rổ rồi.
Sáng nào Lâm Bạch Du cũng thấy Tùy Khâm gặm bánh mì, gần như là chưa từng thay đổi loại khác, luôn là loại bánh mì cắt lát rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi.
Không có thức ăn kèm theo như sữa bò hay gì cả.
Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình anh, anh có ăn cái này cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Nhưng khi ở trong đám người, Lâm Bạch Du vẫn nhìn thấy Tùy Khâm đầu tiên.
Anh trưởng thành trong môi trường bạo hành hỗn loạn, nhưng vẫn chói mắt như vậy.
Lâm Bạch Du cảm thấy hơi kỳ lạ.
Theo như giấc mơ về câu chuyện đau khổ đó, cô luôn cảm thấy “Lâm Bạch Du” mù loà sống ở phố Nam Hoè khác xa với đời thực, giống như Tuỳ Khâm đang phải trải qua cuộc sống của cô vậy.
Giấc mơ sao có thể là thật được chứ.
Tuỳ Khâm ngồi đằng sau cô, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn anh, cảm thấy rất kỳ lạ.
Cho dù là đề thi môn toán cần giải thích chậm nhất, thì bài thi của kỳ thi tháng cũng được giảng giải xong hết trong ba ngày, rồi học sinh lại bước vào thời gian ôn tập.
Trong tiết thứ hai của buổi sáng hôm nay, đang học thì Tuỳ Khâm và Phương Vân Kỳ bị gọi ra ngoài.
Mười phút sau, Phương Vân Kỳ đã trở lại, nhưng còn Tuỳ Khâm thì không thấy đâu.
“Đm sao lại có người hèn hạ như vậy chứ!”
“Vậy mà cũng nói lung tung được?”
Phương Vân Kỳ mắng chửi, bị giáo viên môn Anh vào nói mấy câu mới miễn cưỡng kìm nén lại, chốc chốc lại nhìn ra ngoài.
Trực giác của Lâm Bạch Du mách bảo là chuyện có liên quan đến Tuỳ Khâm.
Cô ném một mảnh giấy qua hỏi.
Không lâu sau, Phương Vân Kỳ trả lời lại.
Tiết trước có một người phụ nữ đến trường, nói là muốn đòi lại công bằng cho con trai mình, nên náo loạn trong văn phòng mấy chục phút rồi.
“Quan trọng là, bà thím đó đòi công bằng lại đòi sai người rồi, tính ra thì chúng ta còn giúp thằng nhóc đó nữa kia mà! Không phải hôm đó cậu đã nhìn thấy sao! Tại sao tôi lại không thể làm chứng chứ! Kỳ thị tôi sao?”
Lâm Bạch Du hiểu ra.
Là hôm nghĩ lễ Quốc khánh.
Hôm đó, cô đã nhìn thấy cậu trai kia lắc đầu, cũng đi theo nhóm người khác mà rời đi, Tuỳ Khâm cũng không có khả năng quay lại bắt chẹt cậu ta.
Sau khi hết tiết, Tuỳ Khâm vẫn chưa quay lại, nhưng chỉ cần đi ngang qua văn phòng thì đều có thể nghe thấy giọng nói to lớn sắc bén của người phụ nữ.
“Học sinh trong trường các người, các người định xử lý như thế nào? Tôi nói cho ông biết, con trai tôi đến đây để học, không phải để bị bắt nạt đâu!”
“Cho dù đền tiền rồi, tôi cũng muốn hỏi xem trường các người làm cái gì vậy! Còn đi học đã bắt đầu cướp giật tống tiền, sau này ra ngoài xã hội thì phải làm sao?”
Mấy giây sau, giọng của Tuỳ Khâm vang lên.
“Đã nói là không phải tôi.”
Người phụ nữ lập tức trả lời: “Chính miệng con trai tôi nói, còn nói nhầm được sao?”
Thầy giáo đứng ở bên cạnh trấn an: “Vị phụ huynh này, cô hãy bình tĩnh một chút, nói không chừng có hiểu lầm gì đó…”
“Sao tôi bình tĩnh được, tiền dùng để mua tài liệu của con trai tôi không còn một đồng, còn bị đánh đến phải nằm viện hai ngày, nó thì hay rồi…”
Cửa văn phòng bị đóng chặt, một đống người bu quanh.
Phương Vân Kỳ đã nắm chặt đấm tay định xông vào, không ngờ có người còn nhanh hơn cậu ấy.
“Không phải cậu ấy làm!”
Giọng của cô gái vọng vào từ bên ngoài, khiến các giáo viên ở bên trong đều nhìn qua.
Lâm Bạch Du dùng không ít sức, cửa đập lên tường rầm một tiếng.
Tuỳ Khâm quay đầu qua, đúng lúc nhìn thấy Lâm Bạch Du kinh ngạc bởi tiếng động do mình gây ra, lỗ tai nhúc nhích hai cái.
Trên gương mặt cố tình tỏ ra nghiêm nghị của cô gái dường như viết rõ mấy chữ: “Tôi là nhân chứng, hãy nghe tôi nói.”
“…”
Anh quay mặt đi.
------oOo------