Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Bạch Du khi nhìn thấy dòng tin này trên vòng bạn bè, đó là sao anh lại đăng như vậy, lỡ bị các bạn học khác nhìn thấy thì sẽ khó xử biết bao.
Sau đó nghĩ lại, có lẽ bạn học được Tuỳ Khâm thêm wechat cũng chẳng có mấy người.
Lông mi của Lâm Bạch Du nhấp nháy, trực tiếp bình luận ở phía dưới: [Biết rồi.]
Đến Trương Dương cũng phát hiện ra tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ, tò mò hỏi: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
Lâm Bạch Du mỉm cười: “Có người chuẩn bị quà mừng năm mới cho em, bây giờ em chỉ muốn mau chóng thi xong rồi về nhà thôi.”
Lý Văn lại phát hiện cô nhìn điện thoại rất nhiều lần, và vẻ mặt của cô mỗi khi nhìn xong điện thoại.
Thông thường, những biểu hiện này hay xuất hiện ở những bạn nữ đang yêu.
Nơi thi chung kết lại có thêm vài gương mặt xa lạ, sau khi Lâm Bạch Du tham gia phỏng vấn lần trước, cũng xem như đã lộ mặt.
Đương nhiên, nguyên nhân bọn họ nhìn cô còn là vì cô đặc biệt xinh đẹp.
Lúc Lâm Bạch Du đi ngang qua vài người, nghe thấy bọn họ cố tình lớn tiếng nói.
“Cố tình chấm nốt đỏ lên chứ gì, bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này.”
“Đừng nói vậy, không phải chúng ta cũng nhìn thêm vài lần sao ha ha ha.”
Lâm Bạch Du dừng lại, nhìn sang bọn họ, học theo dáng vẻ thờ ơ của Tuỳ Khâm, nói: “Vậy thì đừng nhìn, người xấu hay làm chuyện kỳ lạ.”
“Tôi vậy thì sao chứ, cậu ngưỡng mộ thì cậu cũng chấm một cái đi.”
Trước giờ Lâm Bạch Du không phải là người có tính cách mềm mỏng, bởi vậy nên lúc trước cô mới có thể đứng trong văn phòng mà chỉ trích phụ huynh, chỉ trích những bạn học đứng ở ngoài vây xem, cũng có thể trách mắng bọn họ.
Bọn họ có thân phận gì chứ, vốn dĩ không ảnh hưởng đến tâm tình của cô.
Chỉ có suy nghĩ của người mà mình để tâm, mới là điều là Lâm Bạch Du quan tâm.
Giữa người và người luôn có sự chênh lệch, người bên cạnh khen nốt ruồi của cô đẹp, Tuỳ Khâm nói cô là Bồ Tát nhỏ, chỉ có người không tốt mới nghĩ theo hướng xấu.
Mặc dù Lâm Bạch Du vội kết thúc cuộc thi lần này, nhưng lại tập trung hai trăm phần tâm, cô còn phải lấy tiền thưởng đó.
Trùng hợp thay, người được xếp vào vị trí bên cạnh cô là một người đã nói cô hôm nay.
Lâm Bạch Du nghe thoáng qua, tên là Tô Giai Giai.
Cô không quan tâm đến cái trợn mắt của đối phương, tập trung suy nghĩ.
Lúc bản nháp gần sắp xong, đối phương mới bắt đầu, vội vội vàng vàng.
Một khi Lâm Bạch Du đã bắt đầu thì sẽ tập trung vào, động tác rất nhanh, người nào từng tận mắt nhìn thấy cô vẽ đều cảm thấy kinh ngạc với thiên phú của cô.
Giống như Trương Cầm Ngữ vậy, luôn tin tưởng vô điều kiện rằng Lâm Bạch Du là số một.
Tô Giai Giai không làm được như vậy, vẽ một chút thì sẽ nhìn sang bên cạnh, mặc dù không nhìn rõ nội dung mà đối phương vẽ, nhưng cũng có thể đoán ra được đại khái đã đến bước nào.
Mỗi lần cô ta nhìn qua, Lâm Bạch Du lại tiến thêm một bước.
Sau mấy lần, trái tim của Tô Giai Giai đã bắt đầu không yên ổn, sao cô lại vẽ nhanh như vậy, cô ta chỉ mới bắt đầu thôi.
Đây là cách vẽ thận trọng thường ngày của cô ta.
Rõ ràng đã đi đến bước này, khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ sẽ không quá lớn.
Tô Giai Giai ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng bởi vì hành động trước đó, cô ta luôn so sánh bản thân mình với Lâm Bạch Du.
Theo kế hoạch là một ngày rưỡi, nhưng Lâm Bạch Du chỉ cần một ngày đã hoàn thành xong bài thi của mình.
Cô ngồi tại chỗ nhìn rất lâu, chỉnh sửa rồi thêm thắt chi tiết, thở phù một hơi, đưa tay dụi mắt, rồi lại xoa xoa cổ tay.
Vẽ xong rồi, có thể tìm Tuỳ Khâm trò chuyện rồi.
Lâm Bạch Du vui vẻ rời khỏi nơi thi trước, một vài tuyển thủ luôn chú ý đến cô hoặc là gia tăng tốc độ, hoặc là cảm thấy phiền não.
Lâm Bạch Du: [Cậu chuẩn bị quà tặng năm mới gì cho tớ vậy?]
Một phút sau.
Q: [Phật bảo không thể nói.]
Lâm Bạch Du: [Tớ là Bồ Tát mà, có thể nói.]
Q: [.]
Tuỳ Khâm bị logic của cô chọc đến vui vẻ.
Nhưng anh sẽ không nói với cô đâu.
Lâm Bạch Du: [Cậu đã từng đến thủ đô chưa?]
Đương nhiên Tùy Khâm chưa từng đến.
Ngón tay của Lâm Bạch Du đặt lên nút video call một lúc lâu, cuối cùng vẫn là kìm lại, cô chỉ quay một đoạn video rồi gửi qua.
Trên bức tường ghi chú trong một quán trà sữa, cô viết tên của Tuỳ Khâm lên đó, chụp tấm hình rồi gửi cho anh.
[Bây giờ thì cậu đã đến rồi.]
Tuỳ Khâm nhìn hai chữ trong tấm ảnh.
Có rất nhiều người từng viết tên của anh, đăng ký, báo danh, nhưng ngoại trừ bố mẹ và người thân, chỉ có Lâm Bạch Du là cho anh niềm hy vọng.
Bởi vì Lý Văn vẫn chưa vẽ xong, nên ngày hôm sau Lâm Bạch Du được Trương Dương cho phép tự mình đi dạo quanh thủ đô.
Đầu tiên đương nhiên là trường đại học, mọi người đều biết, thủ đô có hai trường đại học nổi tiếng nhất, bây giờ cô đang học lớp mười hai, sau này chắc chắn là muốn vào đó.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du vẫn chưa nghĩ kĩ mình muốn học cái gì.
Liễu Phương không có yêu cầu gì với cô, chỉ cần không phụ lòng bản thân mình là được, vì vậy cô có được sự tự do lớn nhất.
Tuỳ Khâm thích thiên văn vật lý như vậy, sau này chắc chắn anh cũng học về lĩnh vực đó đúng không?
Lâm Bạch Du suy đoán linh tinh.
Trong mơ, Tuỳ Khâm là một giáo sư, nội dung cụ thể thì cô không rõ, bởi vì trước giờ anh đều không đem công việc về nhà.
Cô chỉ từng nghe qua một vài số liệu, đều rất phức tạp, trông có vẻ như là có liên quan đến con số.
Lâm Bạch Du ngồi lên xe bus trở về khách sạn, đi ngang qua viện y học.
Đêm trước khi về thành phố Phong Nam, Lý Văn một mình gọi Lâm Bạch Du lại.
Lâm Bạch Du nghi ngờ: “Có chuyện gì sao?”
Lý Văn nói: “Tôi chỉ là có vài câu muốn nói với cậu.”
Cậu ta dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, trong lòng Lâm Bạch Du thoáng có cảm giác, rất muốn ngăn cản, nhưng cậu ta đã mở miệng rồi.
“Lâm Bạch Du, mấy hôm nay cùng nhau học tập, tôi rất khâm phục khả năng và thiên phú của cậu, không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi càng ngày càng chú ý đến cậu…”
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Bạch Du được tỏ tình, nhưng lại là lần đầu tiên được sinh viên đại học tỏ tình.
Cô mới học cấp ba thôi.
Mặc dù mười tám tuổi đã có thể học năm nhất đại học, nhưng trong mắt cô, đại học và cấp ba có một khoảng cách rất lớn.
Quan trọng nhất là, cô không có cảm giác với Lý Văn.
Lâm Bạch Du không chút do dự mà nói: “Xin lỗi.”
Lý Văn đã đoán được kết quả này từ sớm, nhưng vẫn hơi mất mát, do dự vài giây, cậu ta hỏi: “Có phải cậu đã có người mình thích rồi không?”
Tim Lâm Bạch Du nhảy lên.
Gương mặt tuấn tú lại tuỳ tiện của Tuỳ Khâm nhảy ra.
Cô chần chừ nói: “Chắc là có.”
Lý Văn vừa nghe là biết có rồi.
Trương Dương không hề hay biết chuyện riêng giữa hai cô cậu học trò này, chỉ cảm thấy tần suất hai người nói chuyện với nhau không nhiều như trước nữa.
Khi Lâm Bạch Du về đến nhà là buổi trưa.
Vốn dĩ còn được nghỉ nửa buổi chiều, nhưng cô lại đến thẳng lớp học, Chu Mạt vô cùng ngưỡng mộ: “Nếu tớ là cậu, tớ đã về nhà ngủ rồi.”
“Ngủ làm sao tốt bằng đi học.” Lâm Bạch Du nói.
“Lâm Tinh Tinh, nếu tớ là cô chủ nhiệm, tớ nghe thấy sẽ khóc luôn.” Chu Mạt nói.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Tần Khâm cũng bước vào, nhìn thấy bóng dáng ngồi ở bàn trước, anh dừng chân lại, sau đó mới tự nhiên mà ngồi xuống.
Lâm Bạch Du không có cơ hội nói nhiều, vì đã đến giờ vào lớp rồi.
Vừa hết giờ, cô đã xoay người quay đầu: “Quà!”
Tần Khâm đã dự đoán từ trước nên không có rời đi, nghe thấy vậy, anh để hai tay trống không lên bàn, lòng bàn tay hướng lên, mở ra cho cô xem.
Lâm Bạch Du không tin: “Tớ đã chụp lại vòng bạn bè của cậu rồi.”
“Vòng bạn bè? Vòng bạn bè gì cơ?”
Dường như Phương Vân Kỳ và Tần Bắc Bắc luôn rất thính tai trong những chuyện này.
“A Khâm có đăng lên vòng bạn bè sao?”
Lâm Bạch Du còn giải thích: “Đăng ở trong mơ.”
Phương Vân Kỳ: “Ồ.”
Bọn họ đã từng nghe thấy cô mơ thấy Tùy Khâm nhiều lần rồi, bây giờ còn mơ thấy cả mấy chuyện nhỏ nhặt như vòng bạn bè.
Lâm Bạch Du đưa tay chọc vào lòng bàn tay của Tuỳ Khâm một cái để trả thù, không ngờ một giây sau anh nắm tay lại.
Cô vẫn chưa rút tay về, bị nắm lại.
Cậu thiếu niên vốn dĩ đang lười biếng dựa lên lưng ghế, nghiêng người dựa qua, cần cổ thon dài hơi cúi xuống, nhìn vào mắt cô.
“Nhìn kỹ nhé.” Anh nói.
Lâm Bạch Du còn chưa kịp phản ứng, Tuỳ Khâm đã buông tay cô ra, hai ngón tay thon dài mở lớp băng gạc trên mặt ra.
Ánh mắt của cô dừng lại trên đó.
Mặt của anh đã lành rồi, không có vết sẹo.
Lâm Bạch Du vươn ngón tay ra, phần thịt ngón tay chạm vào làn da trên mặt anh, truyền nhiệt độ sang.
Cô nhìn lên một chút, giao với ánh mắt của anh.
Quà của anh là như vậy.
“Tốt quá.” Lâm Bạch Du không nhịn được mà nói.
Cô lo lắng lâu như vậy, sợ anh để lại sẹo, sợ anh sẽ bởi vì vết thương mà ảnh hưởng đến tương lai, bây giờ cuối cùng đã không còn sẹo nữa.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Tuỳ Khâm thấy cô nở nụ cười, nốt ruồi đỏ giữa mi tâm rạng rỡ.
Nhưng mà hậu quả việc quá mức chìm đắm đó là, Lâm Bạch Du bị Chu Mạt và Tần Bắc Bắc trêu chọc chuyện động tay động chân với Tuỳ Khâm, chạm tay ở trong lớp.
Buổi tối tan học, Lâm Bạch Du vốn dĩ định tách ra với Tuỳ Khâm theo thói quen, nhưng lại phát hiện anh cứ một mực đi theo cô.
Hoặc là nói, bọn họ đi cùng một con đường.
Lâm Bạch Du dừng lại, nghiêm túc nói: “A Khâm, không cần đưa tớ về nhà.”
Tuỳ Khâm bỏ tay vào túi áo khoác đồng phục, nghe vậy, không nhịn được mà cong môi lên: “Cần chứ.”
Anh cố ý chọc cô.
Mặc dù nghe thấy rất ấm lòng, nhưng Lâm Bạch Du vội nói: “Vậy đợi đến khi cậu về đến nhà thì phải mấy giờ chứ, ngày mai còn phải đi học đó, tự tớ về được rồi.”
Tuỳ Khâm làm như không nghe thấy.
Lâm Bạch Du nói một lúc lâu, cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Tuỳ Khâm nhìn dáng vẻ tức tối của cô, nói không chừng giận thật rồi, mới đổi giọng: “Tôi về nhà cũng là đi đường này.”
Lâm Bạch Du: “Hả?”
Tuỳ Khâm: “Hả cái gì, về nhà.”
Chân dài của anh bước một bước đã vượt qua cô, có thể thấy rằng trước kia anh đi phía sau cô rõ ràng là cố ý.
Lâm Bạch Du hoàn hồn lại, bước lên: “Cậu dọn nhà rồi à? Cậu dọn đến nhà tớ rồi à? Sao mẹ lại không nói với tớ, từ khi nào vậy?”
Tuỳ Khâm đi chậm lại, sóng vai với cô.
“Dọn rồi.
Không phải nhà cậu.
Từ sau kỳ nghỉ.”
“Không nói với cậu, có lẽ là do dì không muốn ảnh hưởng đến cuộc thi của cậu.”
Mặc dù đơn giản, nhưng lời mỗi một câu hỏi anh đều trả lời.
Dù là chuyện lớn hay nhỏ thì đều được giải đáp.
Đợi bước vào khu chung cư rồi, Lâm Bạch Du mới biết, nhà mới của Tuỳ Khâm ở ngay đối diện nhà cô, nhà cô là nhà ba phòng, còn nhà đối diện có hai phòng.
Ở một mình, có lẽ nơi này quá to rồi.
Nhưng anh vẫn chọn nơi này.
Bởi vì ở nơi này, có người muốn cùng anh đi học và tan học.
“Như vậy sau này buổi sáng cậu có thể đến nhà tớ ăn sáng rồi.” Lâm Bạch Du vừa quay người, chạm vào đôi mắt đen bóng của Tuỳ Khâm.
Lâm Bạch Du không về nhà mình, mà vào nhà đối diện, bên trong trống không, vô cùng đơn điệu: “Phải trang trí một số thứ.”
Bây giờ không giống một ngôi nhà.
Tuỳ Khâm không để ý những thứ đó: “Không cần.”
Lâm Bạch Du nói: “Sao lại không cần.”
Cô lại nghĩ đến một chuyện rất quan trọng: “Cậu dọn ra ngoài nhanh như vậy, bố mẹ của Hoàng Trạch có làm khó cậu không?”
Nếu như là cô ở trong mơ, chắc bác cả sẽ tức chết mất.
Tuỳ Khâm nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh: “Bọn họ, có lẽ vẫn chưa phát hiện.”
Trong nhà thiếu mất một người, thế mà lại chưa phát hiện, anh nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng trái tim của Lâm Bạch Du thì lại căng phồng.
Cô nở nụ cười: “Không phát hiện thì thôi, đúng lúc không cần làm phiền cậu, tốt nhất là cả đời này cũng đừng phát hiện ra.”
Lâm Bạch Du lại hỏi: “Đã đóng tiền nhà chưa?”
Tuỳ Khâm ừ một tiếng.
Lâm Bạch Du nói: “Tôi còn chưa đưa cậu mà.”
“Tôi có tiền lương.” Tùy Khâm nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Tự tôi để dành.”
Anh không tiêu tiền của cô, Lâm Bạch Du vừa mất mát vừa vui vẻ.
Vào tối thứ ba sau khi dọn đến vườn hoa Thành Tây, Tuỳ Khâm bị mất ngủ.
Ở nơi cách đây không đến vài trăm mét là phòng của Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du cài báo thức sáng ngày hôm sau, buổi tối ngày đông trời tối rất sớm, trời còn chưa sáng cô đã dậy rồi, đợi tới giờ mới sang gõ cửa nhà đối diện.
Một phút sau, Tuỳ Khâm ra mở cửa.
Có lẽ là vì mới ngủ dậy, tóc của anh vẫn hơi rối, Lâm Bạch Du cũng không nhìn kỹ sự rối này là do không ngủ được.
“Chào buổi sáng, A Khâm.”
“Chào buổi sáng, Lâm Tinh Tinh.”
Giọng nữ tràn đầy tinh thần và giọng nam hơi khàn…
Bạn học trong lớp 12/1 chỉ biết rằng, đột nhiên Tùy Khâm bắt đầu đến trường sớm.
Hơn nữa còn là đến cùng với Lâm Bạch Du.
Không lâu sau, cả trường đều biết rằng, Lâm Bạch Du đã thành công thay đổi thói quen bao lâu nay của Tuỳ Khâm.
Còn ở nhà số 54 phố Nam Hoè.
Tùy Khâm không tiếng động rời đi, không hề lấy đi món đồ nào của Hoàng Trạch.
Cho đến cuối mùa đông, cuối cùng Hoàng Hồng Anh cũng phát hiện ra trong nhà hình như đã lâu rồi không thấy cậu thiếu niên ăn cháo đá bát kia.
Trên bàn ăn, bà ta mắng: “Thằng ranh kia không biết chết ở nơi nào rồi, không biết có phải đã chết ở ngoài rồi không.”
Hoàng Trạch thuận miệng nói: “Chắc là ở trong tiệm rồi.”
Hoàng Hồng Anh nhìn qua: “Tiệm gì?”
Hoàng Trạch tưởng bà ta biết: “Mẹ không biết cậu ta đang làm thêm sao?”
Làm thêm? Hoàng Hồng Anh tức tối: “Sao mẹ không nhìn thấy đồng nào thế?”
------oOo------