Trong giấc mơ Lâm Bạch Du quả thật không có kết hôn, ngay cả yêu đương cô cũng chưa từng trải qua.
Cô chẳng qua chỉ muốn thăm dò chuyện này một chút, bây giờ nghĩ lại, quả thật là hết sức không công bằng với Tùy Khâm, cô được hưởng thụ tất cả mọi đãi ngộ như vậy, không nên thản nhiên như thế nữa.
Hơn nữa một khi đến bệnh viện phẫu thuật, nói không chừng bác sĩ mới vừa mổ vết thương, miệng vết thương của cô ngay lập tức khép lại, đến lúc đó Tùy Khâm lại phải cứu.
Nói không chừng hai người bọn họ vừa mới nằm xuống bàn phẫu thuật đã bị đưa đi nghiên cứu.
Cô muốn một mình, không phải chỉ là vì chính mình, mà còn là vì Tùy Khâm.
Lâm Bạch Du nói với anh: "Tôi sẽ không."
Tùy Khâm: ?
Thấy biểu cảm của Tùy Khâm rất kỳ quái, Lâm Bạch Du cũng không nghĩ gì nhiều: "Trước kia tôi không nghĩ tới, bây giờ nghĩ lại, thật sự không thể kết hôn."
Không chỉ có mỗi việc mang thai, còn có rất nhiều thứ khác.
Lâm Bạch Du không dám tin tưởng, trên thế giới có thể có một người khác, vì cô mà giấu diếm chuyện này.
Cô đã nhận được nhiều đãi ngộ như vậy rồi, không thể kết hôn chỉ là một trong những điều kiện vô cùng vô cùng nhỏ mà thôi.
So sánh với những thứ này, cô cũng đã đủ may mắn rồi.
Lâm Bạch Du nghiêm túc nói: "Tùy Khâm, cậu yên tâm."
Tùy Khâm nhíu mày, từ tốn hỏi: "Tôi yên tâm cái gì?"
Lâm Bạch Du: "Tôi sẽ không vì chút chuyện này, mà để cho cậu chịu đau đớn nữa đâu."
Những chuyện này là việc mà cô có thể chủ quan khống chế, đau đớn có thể không tồn tại, có thể không cần xuất hiện ở trên người Tùy Khâm.
Cô nói xong, thiếu niên ở trước mặt cười ra tiếng.
Khi anh nói chuyện đều rất thản nhiên, không có chút cảm xúc phập phồng gì, mang theo vẻ lạnh lùng không rõ, lúc này giọng nói đã trầm hơn rất nhiều.
"Lâm Bạch Du, nhớ kỹ lời cậu nói."
…
Cổng trường trung học phổ thông số 8.
Một chiếc xe dừng lại, người tài xế nhìn cặp nam sinh nữ sinh mặc đồ đồng phục lên xe ở ven đường.
"Đi đâu đây?"
"Cậu muốn đi chơi ở đâu?" Phương Vân Kỳ hỏi Tần Bắc Bắc, hôm nay cậu ấy phải đi cùng cô ấy, đương nhiên phải hỏi ý kiến của cô ấy.
Tần Bắc Bắc suy nghĩ một chút: "Quảng trường Cửu Dung đi."
Cửa kính xe mở ra một nửa, gió thổi nhẹ vào, kéo theo mái tóc quăn của cô ấy, Phương Vân Kỳ nhìn thấy chỉ sợ tóc giả của cô ấy bị thổi bay mất.
Có lẽ đội mũ an toàn hơn, cậu ấy nghĩ.
Tài xế nhìn gương chiếu hậu thấy nam sinh chăm chú nhìn chằm chằm vào cô gái, không hề chớp mắt, thỉnh thoảng lại còn lộ ra vẻ mặt lo lắng, nữ sinh dường như còn đang ngẩn người.
Bề ngoài nữ sinh rất đẹp, nhìn không giống người đặt sự chú tâm vào việc học, mà là ở trên cách ăn mặc, tài xế suy nghĩ, nhìn thế này đoán chừng là nam sinh bị nữ sinh lôi ra ngoài.
Tần Bắc Bắc quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Phương Vân Kỳ.
"Cậu nhìn đi đâu vậy?"
Thiếu chút nữa là Phương Vân Kỳ thốt ra câu "tóc giả", kịp thời ngăn chặn tổn thất: "Nhìn ngoài cửa sổ."
Tần Bắc Bắc xem thường: "Không phải cậu đang nhìn tóc tôi đấy chứ?"
Đầu Phương Vân Kỳ lắc như trống bỏi, điều này chắc chắn không thể thừa nhận.
"Nhìn thì nhìn đi." Tần Bắc Bắc nhìn cậu ấy, một lúc lâu sau, bỗng nhiên nâng tay tháo tóc giả xuống, lộ ra một cái đầu bóng loáng, khuôn mặt bằng lòng bàn tay vốn bị bao quanh bởi tóc quăn nay đã lộ ra.
Trong nháy mắt đó, Phương Vân Kỳ dường như đã quay về hành lang bên ngoài trạm phát thanh.
Cậu ấy đi từ đầu cầu thang lên, thấy Tần Bắc Bắc như một con nai con sợ hãi, cô ấy bị ô số ánh mắt nhìn chằm chằm, không có cách nào trốn chạy.
Làm sao mà mình lại không đánh cho Trương Bộ vào bệnh viện luôn chứ.
Phương Vân Kỳ lắp ba lắp bắp: "Cậu, cậu mau đội lên đi!"
Thoáng thấy tài xế quay đầu lại nhìn, cậu ấy lại nói với đằng trước: "Lái xe đi không được nhìn bậy!"
Tần Bắc Bắc bị dáng vẻ này của cậu làm cho buồn cười, chậm rì rì mà đội tóc giả lên, sửa sang một hồi lâu, mới giống như bình thường.
Dường như cô ấy tự do hơn trước kia một chút.
Phương Vân Kỳ không nhịn được hỏi: "Đội cái này với đội mũ cái nào dễ chịu hơn?"
Tần Bắc Bắc suy nghĩ nói: "Mũ á."
Mũ giống như một thứ có thể bảo vệ bên ngoài của cô ấy, nhưng cô ấy lại muốn xinh đẹp hơn.
Cuối tuần trước cuối cùng Tần Bắc Bắc cũng quyết định quyết tâm cạo tóc, bởi vì thời gian đã trì hoãn không dứt, cô ấy khóc một đêm.
Khi đó Tần Bắc Bắc còn không thể chấp nhận được dáng vẻ đầu trọc của chính mình, từ nhỏ đến lớn, tóc của cô ấy ngắn nhất cũng chỉ ngắn tới ngang vai.
Sau khi đội mũ, như thể đã che giấu được cái bệnh kia của chính mình.
Nhưng các bạn nữ trong trường xinh đẹp như vậy, cô ấy bắt đầu muốn cởi mũ cuống, rồi đội tóc giả vào thời điểm hạnh phúc như ngày hôm nay.
Nhưng mà, niềm hạnh phúc chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn.
Tần Bắc Bắc nhìn trường học bị xe taxi bỏ lại phía sau, giống như tất cả đau khổ và buồn phiền đều ở lại nơi đó.
Cô ấy và Phương Vân Kỳ cùng nhau đến quảng trường Cửu Dung.
Uống trà sữa cùng nhau, đi dạo trung tâm thương mại cùng nhau, cô còn muốn làm móng tay, nhưng mà cuối cùng cũng nhịn lại, bởi vì trường học không cho.
Khi Tần Bắc Bắc đi vệ sinh, Phương Vân Kỳ ở bên ngoài chờ cô ấy.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy chờ một cô gái.
Hành lang đối diện là một cửa hàng tạo mẫu tóc, vài phút đồng hồ là lại có ba bốn nữ sinh bước ra ngoài, tóc dài tóc ngắn đều có.
Phương Vân Kỳ nhìn bọn họ, lại nghĩ tới Tần Bắc Bắc.
Hai người đi ra từ nhà vệ sinh phía sau, tiếng nói chuyện không hề kiêng nể gì.
"Tóc rụng hết luôn."
"Dáng vẻ bây giờ của học sinh đều như thế này à."
Phương Vân Kỳ vừa nghe thấy vậy thì biết chắc là đang nói Tần Bắc Bắc, nhưng cậu ấy không thể vào nhà vệ sinh nữ, giận dữ nhìn bọn họ: "Như vậy thì sao, trông còn đẹp hơn cậu."
Đối phương bỗng nhiên bị nói, vẻ mặt mờ mịt.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Nữ sinh đi cùng ngay lập tức tức giận nói: "Cậu là ai hả?"
Phương Vân Kỳ: "Cậu quan tâm tôi là ai làm gì, người đầu trọc cũng xinh đẹp hơn cậu."
Nữ sinh chất vấn: "Ai đầu trọc? Cậu nói ai xinh đẹp?"
Còn giả ngu, Phương Vân Kỳ đang muốn tranh luận tiếp, thì nghe thấy tiếng Tần Bắc Bắc gọi cậu ấy: "Phương Vân Kỳ, cậu ầm ĩ cái gì vậy?"
Nữ sinh chuyển hướng sang Tần Bắc Bắc, giọng nói hòa hoãn một chút: "Đây là bạn trai cậu sao? Cậu ấy đến rồi nói cái gì mà đầu trọc xinh đẹp hơn chúng tôi."
"..."
Phương Vân Kỳ bị Tần Bắc Bắc nhìn, nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói cậu."
Nữ sinh lại càng mờ mịt: "Bọn tôi nói khi nào?"
"Các cậu nói tóc rụng hết."
"Đó là nói tóc của chính bọn tôi rụng quá nhiều!"
Giọng nói của Phương Vân Kỳ trở nên to hơn: "Các cậu còn nói dáng vẻ bây giờ của học sinh đều như thế này!"
Giọng đối phương còn lớn hơn của cậu ấy: "Đó là nói dáng vẻ của bạn gái cậu xinh đẹp!"
Hóa ra là một trận hiểu lầm.
"Tôi không phải bạn gái cậu ấy." Tần Bắc Bắc quay lại, giải thích: "Đầu óc cậu ấy không ổn, các cậu đừng để ý, thật ngại quá."
Phương Vân Kỳ cũng nói xin lỗi.
Đợi đối phương đi rồi, Tần Bắc Bắc mới buồn cười nói: "Phương Vân Kỳ, sao mà cậu chuyện bé xé ra to thế, nghe gió lại ra mưa."
Phương Vân Kỳ bướng bỉnh nói: "Bọn họ nói chuyện khiến người ta hiểu lầm cực kỳ, tôi cũng xin lỗi rồi."
Tần Bắc Bắc: "Là tôi đầu trọc, cũng không phải cậu."
Phương Vẫn Kỳ há miệng thở d/ốc.
...
Vào giờ ăn cơm trưa, Lâm Bạch Du nhìn thấy vòng bạn bè của Tần Bắc Bắc, cô ấy đang ở trong một nhà hàng lẩu, gọi rất nhiều thịt, rất nhiều đồ ăn ngon.
Xem ra là không có vấn đề gì.
Lâm Bạch Du gửi tin nhắn cho Tùy Khâm: [Cậu có Wechat của Phương Vân Kỳ không?]
Vài giây sau.
q: [?]
q: [Không có.]
Lâm Bạch Du khó hiểu: [Cậu vậy mà lại không có Wechat của cậu ấy ư?]
Tùy Khâm ngồi ở trong căn tin, đầu ngón tay khẽ di chuyển, gõ chữ: [Vì sao tôi phải có?]
Anh để điện thoại xuống, thanh thông báo lại nhảy ra một tin nhắn khác.
Phương Vân Kỳ: [A Khâm, số hiệu thi đấu của tôi á, cậu xem giúp tôi với.]
Wechat của Phương Vân Kỳ, đương nhiên là anh có rồi, nhưng mà vì sao phải cho cô.
Sắc mặt Tùy Khâm không thay đổi.
Lâm Bạch Du: [Vậy bình thường nhóm cậu không liên lạc sao?]
Tùy Khâm gõ được hai chữ "tin nhắn văn bản", lại cụp mắt xuống, xóa hai chữ này khỏi khung tin nhắn, lại lần nữa gõ câu trả lời.
q: [Không liên lạc.]
Chung quy lại Lâm Bạch Du vẫn cảm thấy anh cố tình không muốn cho.
Lâm Bạch Du: [Vậy cậu hỏi cậu ấy giúp tôi một chút, bây giờ Bắc Bắc thế nào rồi.]
Tùy Khâm liếc nhìn tin nhắn này, lúc này mới chuyển tiếp tin nhắn cho Phương Vân Kỳ.
Phương Vân Kỳ: [Ăn uống ngược lại rất nhanh, xem ra tâm tình cũng khá tốt, sao mà tôi còn cảm thấy còn căng thẳng hơn cô ấy nữa đây này.]
Tùy Khâm đáp lại: [.]
Một lời nói dư thừa anh cũng sẽ không nhắn lại.
Biết được Tần Bắc Bắc hết thảy đều ổn, cuối cùng Lâm Bạch Dụ cũng yên tâm.
Cô không hỏi Tần Bắc Bắc là vì sợ Tần Bắc Bắc chỉ nói chuyện tốt còn chuyện xấu lại giấu đi, vẫn là biết từ miệng người đi cùng chính xác hơn.
...
Buổi chiều Lâm Bạch Du mới gặp lại Tùy Khâm, anh đến rất muộn.
Nhưng mà lần này anh không có đi về chỗ ngồi cuối cùng rồi che khuất mặt mà ngủ, mà lập tức tới hàng trước, đứng ở bên cạnh Lâm Bạch Du.
"Số hiệu nhảy xa?" Tùy Khâm hỏi.
Danh sách thi đấu là do lớp trưởng giữ, người không ở đây, Lâm Bạch Du đang giữ danh sách tạm thời, căn bản không biết rõ, chỉ có thể lật lại.
Cũng không biết có phải chữ viết nhỏ và xấu quá hay không, mà trong chốc lát cũng không thể nhìn ra được.
Ngay lúc Lâm Bạch Du định lật trang thứ hai, một bàn tay từ bên trên cô duỗi tới, đặt ở trên trang giấy hơi mỏng.
Ngón trỏ thon dài kia chỉ qua, dọc theo mặt giấy, trượt rồi dừng ở ngay đầu ngón tay của cô.
Dọc lên trên, xương cổ tay xinh đẹp đập vào tầm mắt của Lâm Bạch Du.
Ở dưới ngón tay của anh và giữa các đầu ngón tay của cô, rõ ràng viết rằng trận đấu nhảy xa sẽ được tổ chức vào buổi sáng ngày hôm sau.
Tùy Khâm nói ở trên đỉnh đầu cô: "Xem kiểu gì thế?"
Giọng nói của anh hơi nhẹ, dường như có một loại cảm giác dịu dàng.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Tùy Khâm kéo ghế dựa bên cạnh ra, cứ như vậy ngồi xuống, nhắn tin cho Phương Vân Kỳ.
Lâm Bạch Du hồi phục tinh thần từ cơn choáng váng, ánh mắt thoáng nhìn ghi chú ở đầu giao diện Wechat của anh - Phương Vân Kỳ.
?
Không phải có Wechat sao?
Anh thế mà lại lừa cô?
Không đợi Lâm Bạch Du chất vấn, Tùy Khâm đã rời khỏi hàng trước.
Bởi vì anh sắp có vòng đấu loại một ngàn năm trăm mét.
Trận đấu trong trường dù sao cũng chỉ là quy mô nhỏ, không có bao nhiêu người tham gia, cho nên đấu vòng loại xong thì tới trận chung kết luôn, trận chung kết là vào ngày mai.
Nhưng Lâm Bạch Du chỉ có thể đọc phát thanh vào ngày mai, cho nên nếu như Tùy Khâm không thể tiến vào vòng chung kết, vậy ngày mai cô sẽ phải đọc với không khí.
"Cậu ấy chính là Thương Hoạn."
"Chạy bộ dùng chân, chứ không phải dùng mặt." Chu Mạt nhỏ giọng nói thầm: "Tinh Tinh, cậu vậy là cũng rối rắm quá rồi đấy, để tớ nói, Tùy Khâm đánh bóng rổ lợi hại như vậy, không đến mức chạy bộ cũng không chạy nổi."
Lâm Bạch Du nói: "Chạy cũng mệt mà."
Chu Mạt nói: "Vậy cậu để cậu ấy thua luôn đi."
Lâm Bạch Du nói: "Ôi."
Quá rối rắm mà.
Chu Mạt không nói nên lời, dời ghế đi.
Số của Tùy Khâm là 1309, dùng một cái kim băng đính ở sau lưng, cho nên khi đi đi lại lại, bảng ghi số sẽ di chuyển.
Thiếu niên đứng ở bên sân thể dục, thân hình rắn chắc, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Lâm Bạch Du nhìn thấy Từ Phi Phi đi tới bên cạnh anh, cầm một chai nước, xấu hổ mà sợ sệt mở miệng: "Tùy Khâm, cậu phải cố lên nha."
Thiếu nhiên trước sau như một vẫn lạnh lùng xa cách.
Chu Mạt gấp đến mức muốn chết: "Ôi trời, cậu xem cô ta hăng hái thế nào kìa, Tinh Tinh cậu mau qua đó đi."
Nhân viên phát thanh bắt đầu kêu gọi mọi người tập trung vào trận đấu.
Tùy Khâm vẫn đứng ở đó như cũ, Lâm Bạch Du bị Chu Mạt đẩy qua, trên tay cô vẫn là chai nước khoáng cầm từ trên bàn trong lớp.
"Tùy Khâm."
Lâm Bạch Du gọi một tiếng, Tùy Khâm nghiêng mặt.
Từ Phi Phi thấy cô, biến sắc.
Chuyện ở đài phát thanh hôm nay cô ta cũng có nghe thấy, nhưng mà người gặp chuyện chính là Tần Bắc Bắc, không phải là Lâm Bạch Du, cô ta còn thấy chút đáng tiếc.
Bởi vì Tần Bắc Bắc lại không có mâu thuẫn gì với cô ta.
Lâm Bạch Du đứng ở bên trái Tùy Khâm, từ góc độ này của cô, có thể nhìn thấy yết hầu nhọn lên của anh.
Giờ phút này yết hầu đang di chuyển.
Chủ nhân của nó đang nhìn về phía cô.
Trong trạm vào đường chạy, Lâm Bạch Du mới phát hiện, không cần rối rắm, cô không muốn để anh phải thua.
Cô muốn anh thắng.
Tùy Khâm phải thắng mọi người, phải thắng thế giới này.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lời nói cố lên đã bị Từ Phi Phi nói, Lâm Bạch Du không muốn lặp lại, nặn ra một câu: "Tùy Khâm, cậu cố gắng một chút."
"Ngày mai tôi mới có thể được giao việc, nếu như vòng đấu loại hôm nay cậu thua, tôi sẽ không thể đọc tờ giấy nhỏ cho cậu đâu."
------oOo------