Dưới sự động viên, quân sự của anh em binh lính, Trịnh Luân hết đưa Tố Ngôn đi cưỡi ngựa, bắn tên rồi lại đến thưởng hoa, dạo phố. Hắn cũng thật lòng chăm sóc cho hài tử của nàng. Hàng ngày nhìn nụ cười luôn xuất hiện trên môi nàng làm hắn rất hạnh phúc.
Hôm đó mà rằm tháng tám, ở nước Man tổ chức vũ hội rất lớn. Tố Ngôn rất phấn khích muốn tham gia. Hắn cũng chiều theo ý nàng, đưa nàng đi hội. Ở đây người ta còn tổ chức nhảy múa ngay trên đường phố.
Bỗng có một khúc nhạc vang lên, nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc. Không do dự liền múa theo điệu nhạc. Mọi người ban đầu rất nhiều người thi vũ nhưng cứ tản dần tản dần chỉ còn mình nàng đang múa. Thật sự điệu múa của nàng làm cho bao người say đắm. Khi tiếng nhạc kết thúc, nàng nhanh chóng chạy về bên Trịnh Luân, con người đang bị hớp hồn vì điệu múa kia đi. Chạy được đoạn hắn mới hoàn hồn hỏi
"Nàng biết múa sao?"
"Ta cũng không biết tự nhiên điệu múa đó cứ xuất hiện trong đầu vậy"
Nghe vậy, Trịnh Luân liền suy tư. Như vậy là Tố Ngôn không thể là vĩnh viễn không nhớ lại được, những gì ăn sâu vào tâm trí nàng ấy, nàng ấy sẽ dần dần tự nhớ lại. Hắn có chút lo lắng. Thật sự quá khứ của nàng quá bi đát, thê lương. Hắn sợ nàng nhớ lại sẽ đau lòng. Nhưng hắn lại không muốn lợi dụng lúc nàng đang mất trí nhớ mà tranh thủ chiếm tiện nghi của nàng. Hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện theo hắn. Nhưng vậy nàng mới hạnh phúc, hắn cũng không phải lăn tăn.
Thấy hắn suy tư, Tố Ngôn hỏi "A Luân, ngươi sao thế?"
Hắn lúc này mới giật mình đáp "Nàng có thể nhớ điệu vũ vậy hi vọng có thể tìm lại được trí nhớ rồi"
Nàng nghe vậy liền đáp "Thật ra, ta thấy như này cũng tốt lắm, không hiểu sao ta cũng không phải là muốn tìm lại trí nhớ lắm. Giờ có ngươi, có hài tử bên cạnh, ta thấy rất vui rồi"
Nói rồi nàng liền chạy đi, trời ơi nàng vừa nói gì thế này. Thật xấu hổ.
Còn Trịnh Luân lại đứng ngây ra. Nàng....nàng ấy vừa nói là có mình ở bên nàng ấy rất vui sao. Thấy Tố Ngôn chạy đi, hắn gọi đuổi theo gọi "Ngôn Nhi.... đợi ta"
Sau hôm đó, tiếng lành đồn xa chẳng mấy chốc tài thi vũ của nàng đến tai hoàng thượng. Hoàng thượng lập tức ra chỉ cho nàng vào cung. Quả là danh bất hư truyền, điệu múa của nàng làm cho hoàng thượng chăm chú thưởng thức. Sau đó liền nói với nàng từ giờ trong cung có sự kiện gì sẽ vời nàng vào thi vũ.
Nghe vậy, Trịnh Luân lo lắng nhìn sang Tố Ngôn, hắn lo cho sức khỏe của nàng thế nhưng Tố Ngôn thì thống khoái nhận lời, nàng rất thích nhảy múa. Hi vọng có thể được nhảu múa nhiều hơn
=================
Nước Man
Hoàng đế đột ngột băng hà. Chiếu thư để lại Đại hoàng tử lên ngôi. Ngay sau khi lên ngôi, hắn liền cho gọi Minh Cát vào cung trình diện.
Thấy Minh Cát bước vào điện. Hắn làm vẻ thân thiết tới đón nói
"Hiền đệ, đoạn thời gian qua đệ chịu khổ rồi"
"Không vấn đề gì Hoàng huynh, là lỗi của đệ"
"Đúng rồi là lỗi của đệ, đệ còn muốn nghe lỗi của mình nữa không?"
Nghe vậy, Minh Cát qua ra nhìn hoàng thượng bằng ánh mắt vô cùng nghi hoặc. "Ý huynh là gì?"
"Là gì... ha.. ý trẫm là ngươi là người duy nhất biết bí mật về sơn trại, thế nhưng chính ngươi phụ sự tin tưởng của phụ hoàng gây ra nhiều chuyện ngu ngốc như vậy"
"Hoàng huynh.....huynh"
"Sao định hỏi sao trẫm biết à?Tất nhiên là trẫm phải biết rồi, trẫm còn biết ngươi là tên máu lạnh hại thể tử, bỏ hài tử cơ" hoàng thượng nói cách chậm rãi, trên môi nở nụ cười nham hiểm
Lúc này Minh Cát mới hiểu ra. "Thì ra là huynh, chính huynh là cung chủ của ả Thanh Ca đó, chính huynh hại ta mất thê tử mất hài tử. Chính là huynh" hắn xông lên, giữ lấy hoàng thượng. Vệ quân thấy thế định xông lên. Nhưng tân hoàng ra lệnh lui.
"Ta đâu có hại ngươi, ngươi không biết Khổng Tước và Dạ Nguyên Tiêu có điệp khúc động tác tương tự nhau sao. Lúc đó, ngươi chỉ ngà ngà rượu chính ngươi tự mình nhận nhầm. Tự cho mình là đúng. Tự tay hủy hoại đi gia thất của mình. Đừng trách người khác"
Lúc này, Minh Cát buông thõ tay nói "Tại sao....Tại sao lại đối xử với ta như thế"
"Vì phụ hoàng luôn thiên vị ngươi, phụ hoàng giao sơn trại cho ngươi. Nếu không phải ta vô tình nghe được. Thì người đứng đây ngày hôm nay là ngươi chứ không phải ta"
Minh Cát nghe vậy, ngẩng đầu lên hoàng thượng ánh mắt đầy căm phẫn
"Có phải ngươi đã hãm hại phụ hoàng"
Hoàng thượng cười khểnh nói "Ngươi nghĩ oan cho trẫm rồi, người thua trận, giết con tin, phụ hoàng đương nhiên không thể tin tưởng ngươi nữa rồi. Trẫm chỉ kích phụ hoàng chút đương nhiên là phụ hoàng sẽ thấy không ai hợp với vương vị ngoài trẫm rồi"
Hoàng thượng tiến lại nói thần vào tai hắn rằng "Trẫm nghe nói ở nước Man có vũ nương múa Dạ Nguyên Tiêu rất đẹp, ngươi có muốn đi sứ không?"
"Ý ngươi là Ngôn Ngôn ở nước Man"
"Cái này không phải trẫm nói"
"Được ta đi"
"Thế chứ hiền đệ của trẫm, người đâu đến nghe trẫm tuyên chỉ"
"Có nô thần" thái giám cung kính cúi mình
"Minh Vương, thông minh, sáng dạ. Anh dũng tài hoa. Nhiều lần giao chiến với nước Man hiểu rõ văn hóa của nước bên. Nay nhân dịp nước Man lập thái tử, trẫm cử Minh Vương đi chúc mừng. Sau khi trở về có thể đến thẳng biệt phủ, không cần về kinh bẩm báo"
Hừ, hắn muốn đuổi ta ra khỏi kinh thành đây mà. Minh Cát cắn răng "Thần tuân chỉ, tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"