Khi nàng tỉnh lại nàng đã đang ở doanh trại ở Minh Cát. Nàng tỉnh dậy điều đầu tiên là đi tìm hài tử. Nàng nhìn vòng không thấy hài tử đâu vội chạy ra ngoài. Thấy nàng tình chạy ra ngoài binh lính liền ngăn lại nói "Vương gia có lệnh, ngươi không được phép ra ngoài"
"Quan gia, hài tử của nô tì bị lạc mất rồi, nô tì phải đi tìm hài tử"
"Không được, vương gia có lệnh rồi"
Nàng năn nỉ một hồi, người lính canh kiên quyết không cho nàng đi, nàng gấp muốn chết rồi. Hài tử của nàng đang ở đâu đây. Nàng vội vàng quỳ xuống khóc lóc cầu xin
"Quan gia, nô tì cầu xin ngài, nếu nô tì không thể đi, ngài có thể đi hỏi giúp nô tì không? Hài tử của nô tì còn nhỏ như thế" nói đến đây nàng khóc nghẹn không nên lời.
Nhìn thấy nàng như vậy, người không kìm được mà nói
"Đêm qua Vương gia chỉ đưa ngươi về không có đứa trẻ nào cả?"
"Thật sự là không có đứa bé nào ư? Thế hài tử của nô tì đâu?"
"Không biết"
Người lính kia lắc đầu đáp làm nàng muốn sụp đổ. Nàng lao ra ngoài bị tên cản lại. Nàng hét lớn "Tên Minh Cát khốn khiếp kia, ngươi làm gì hài tử của ta rồi, đồ khốn nạn, tại sao lại đối xử với hài tử như thế? Hài tử của ta làm gì ngươi, trả lại hài tử cho ta?"
Nàng vừa khóc vừa gào thét làm cho Minh Cát không nhịn được đi tới lều đang giam nàng. Nhìn thấy hắn, nàng liền xông vào đánh hắn. Nhưng sức lực của nàng không gãi ngứa cho hắn. Hắn đẩy nàng ngã xuống đất. Rồi nói "Ngươi và nghiệt chủng của ngươi luận về công hay tư đều đáng chết lần. Tư ngươi hại chết hài tử của ta, ta giết hài tử của ngươi thiên kinh địa nghĩa. Công ngươi theo giặc phản quốc đáng tru di tam tộc"
Nàng nghe giọng nói lạnh lùng của hắn, tim đau đến mức không thể gắng gượng ngồi dậy được.
"Rốt cuộc ta đã tạo nên cái nghiệp gì thế này, cuộc đời ta đang bình yên tại sao lại gặp phải hắn"
Nàng chỉ tay vào mặt hắn rồi nói "Đời này gặp ngươi là sự bất hạnh của ta"
Nói rồi nàng chạy đập đầu vào tường. Hắn không ngờ nàng sẽ làm thế, không kịp ngay cản. Vội chạy tới, hô gào kêu thái y. Không hiểu sao trong giây phút đó, hắn rất sợ nàng sẽ chết. Cảnh nàng đập đầu vào tường thật sự làm hắn kinh ngạc, hắn mới chỉ dọa nàng thôi. Hắn đâu có giết hài tử của nàng.
Thái y nghe tiếng la hét của hắn, vội chạy vào. Hắn ôm nàng mà tay run run nói "Mau...mau cứu nàng ấy, không được để nàng ấy chết, MAU LÊN"
Hắn gào lên với thái y. Thái y thấy vậy cũng vội vàng vào sơ cứu cho nàng. Sau khi cầm máu xong, thái y bắt mạch cho nàng rồi nói với hắn
"Bẩm vương gia, cô nương này thân mang nhiều vết trọng thương, có vẻ trước đây không được chăm sóc tốt nên khí mạch khá yếu, hiện tại tỉnh được hay không, thần không dám nói chắc, mong vương gia chuẩn bị tinh thần"
Hắn nghe xong liền túm cổ áo thái ý nói "Thế nào là không dám nói chắc, phải làm cho nàng ta tỉnh lại cho ta"
Nói rồi hắn đá thái y ra ngoài nói lớn "Đi sắc thuốc cho nàng ấy ngay"
Sau khi, thái y lui đi, hắn đi đến bên giường nhìn nàng nói "Ta không cho phép nàng chết, ta còn chưa hành hạ nàng đủ, nàng không được chết"
Nói rồi hắn ngồi xuống cầm lấy tay nàng, lần đầu tiên hắn biết được thế nào gọi là cảm giác sợ mất đi người.
~~~~~~~~~~~~~~
Doanh trại quân Man
Sau khi, Tố Ngôn mất tích, Trịnh Luân lục tung cả doanh trại không thể nào có tung tích của nàng. Hắn chắc chắn nàng gặp chuyện không hay rồi vì chắc chắn nàng không bao giờ để hài tử lại một mình. Hắn quyết định đêm nay sẽ đến doanh trại của quân Tần dò la tin tức.
Lẻn được vào doanh trại của quân Tần, hắn liền nghe được mấy tên thái y nói với nhau rằng "Cô nương kia, thật sự rất khó tỉnh lại. Mà vương gia cứ ép chúng ta, khổ quá mà"
Nghe xong hắn chắc đến phần cô nương kia là Tố Ngôn, không phải là trước còn đang tốt đẹp sao. Hắn vội lẻn vào gần trại của Minh Vương nghe được câu "Tố Ngôn, ta không cho phép nàng chết, mau tỉnh dậy, ta còn phải hành hạ nàng"
Nghe vậy, hắn chắc chắn Tố Ngôn gặp bất trắc rồi. Liền vội về doanh trại. Hắn lập kế hoạch cứu Tố Ngôn trở về. Tên Minh Vương khốn khiếp kia khồn xứng đánh có được nàng.
Trịnh Luân về đến doanh trại liền tập hợp binh lính họp khẩn. Hắn nói luôn có mục tiêu chính là phá kho quân lương triệt đường sống của quân Tần, là cứu Tố Ngôn.
Anh em binh lính nghe thế liền lập tức đồng lòng. Họ muốn sớm kết thúc trận chiến này, cũng như bình thường Tố Ngôn cô nương rất tốt với họ. Họ cũng biết Phó tướng có tình cảm với Tố Ngôn cô nương nên là nhất định họ phải cứu cô ấy về.
Ngay tối hôm đó, họ đã họp bàn kế hoạch vô cùng tỉ mỉ. Nhất định lần này chỉ được thành công, không có hòa, không có thua, không có thỏa hiệp. Bằng mọi giá cuộc chiến này phải kết thúc, phải đưa cho bằng được Tố Ngôn cô nương trở về cho phó tướng.