Về phần Tố Ngôn, sau khi vị đại phu già nhận vào đồ đệ. Nàng bận rộn với chuyện học y, chăm sóc hài tử.
Chuyện hài tử luôn làm nàng đau lòng. Do vừa mới sinh đã phải chịu mưa gió rồi ngay hôm sau phải theo nàng rời khỏi sơn trang nên sức khỏe của đứa nhỏ không hề tốt, đau ốm liên miên.
Mặc dù có vị đại phu già ở đây nhưng mà do đứa bé còn quá nhỏ nên nhìn con khó chịu mà lòng nàng đau như cắt. Và cũng đã rất lâu nàng không còn nghĩ đến hắn. Bởi vì nàng cũng không còn thời gian và tâm trí để nghĩ đến hắn nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~
Về hắn sau khi đuổi nàng đi khỏi sơm trang, một tháng sau hắn vội vã hồi kinh. Vì sao ư? Vì vương phi của hắn chuẩn bị lâm bồn nhưng giờ bị động thai sinh non.
Khi hắn về đến nơi, chỉ nghe được tin do vương phi sức khỏe yếu lại từng bị hít phải xạ hương nên thai chết lưu. Vương phi của hắn đang gào khóc trong phòng. Hắn vội vàng chạy vào phòng ôm lấy vương phi của hắn mà trong lòng tràn ngập hận thù tất cả tại tiện phụ kia chính vì nàng ta mà đứa con đầu tiên của hắn mới bi thương thế này.
Tất nhiên hắn chẳng hề biết rằng bộ y phục đó là Tố Ngôn dành cho hài tử của nàng và hắn và hắn cũng chẳng còn nhớ rằng có ai đó cũng vì hắn mà sinh non. Một mình tự vật vã trong đêm còn hắn thì phủi tay quay đi không thèm đếm xỉa đến. Hắn tức giận gọi A Ưng đến bắt A Ưng chỉ đường đi bắt nàng về chịu tội. Nàng chính là nguyên nhân làm mất đứa con của hắn và Thanh Ca.
A Ưng thả bồ câu về báo cho dì Khương. Chỉ là A Ưng không ngờ con chim còn chứ ra khỏi vương phủ đã bị bắn chết.
Hắn hành động quả thật rất nhanh, chưa đến hôm đã tìm ra nơi ở của nàng hiện tại. Vừa nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của nàng, hắn nổi cơn lôi đình. Hắn cho nàng trói nàng lại rồi chất vấn
- Tiện phụ kia, ngươi biết tội chưa?
Nàng trừng mắt nhìn hắn. Hắn còn muốn vu cho nàng tội gì nữa đây
- Khởi bẩm vương gia, không biêtd nô tì mắc tội gì ạ?
- Ngươi sát hại hài tử của ta.
Nàng nghe hắn nói xong mà thấy choáng váng cả đầu óc.
-Vương gia, nếu ngài nói nô tì mắc tội yêu nhầm người, tội là sai lầm của người khác, tội may đồ cho tướng công, cho hài tử của mình thì nô tì nhận. Còn ngài nói nô tì sát hại hài tử của ngài thật sự oan uổng quá rồi.
- Ngươi câm miệng, chính vì bộ đồ người tặng cho Ca Nhi có xạ hương mới vào cho nàng ấy yếu đi rồi mới bị sinh non mà không giữ được hài tử. Ngươi đáng chết lần.
- Nô tì không có, bộ đồ đó là nô tì làm cho hài tử của mình, không có ý tặng cho ai cả.
- Im ngay, ngươi còn mặt mũi nhắc đến nghiệt chủng kia
Nàng uất ức im lặng, nhìn hắn rồi cúi đầu lặng lẽ thở dài. Đúng rồi dù nàng có nói gì thì hắn cũng không bao giờ tin nàng. Nàng là sai lầm.
- Vậy giờ vương gia muốn xử lý nô tì như thế nào?
- Ngươi đâu, lôi tiện phụ này xuống, đánh roi. Sau đó, ngươi cùng vs nghiệt chủng kia biến đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa. Đây là giới hạn cuối cùng của bổn vương.
Hắn nói dứt lời, quân lính lôi nàng ra đánh đòn. Họ không phải là người của sơn trại, họ không hề nương tay với nàng. roi thật sự thấu da thấu xương nàng. Máu thấm đẫm lưng áo. Đánh xong nó liền lôi nàng vào trong. Hắn nhìn nàng, cái ánh mắt lạnh lùng cao cao tại thượng. Nàng nhìn thấy ánh mắt đó liền gắng gượng vịn bàn đứng lên.
- Theo ý của vương gia, nô tì sẽ rời xa nơi nơi mãi mãi. Hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Cũng hi vọng rằng, vương gia đừng bao giờ tìm đến nô tì nữa.
- Hưm, bổn vương sẽ không giờ gặp lại ngươi nữa. Mau cút đi.
Nói xong, hắn phất áo hồi phủ. Còn nàng thì không chống đỡ nổi nữa mà ngất đi. Lão đại phu và đệ tử bị chặn ở ngoài, giờ mới được vào trong. Cả người hốt hoảng khi nhìn thấy lưng áo đẫm máu của nàng. Họ nhanh chóng đưa nàng vào trong băng bó cho nàng. Đến chiều tối, binh quan đến y quán hỏi
- Tiện phụ Tố Ngôn đã rời khỏi đây chưa?
Lúc nào lão đại phu chạy ra nói
- Con bé đang bị thương rất nặng, các vị quan gia có thể thư thư vài hôm nữa được không
- Không được Minh Vương đã có khẩu dụ. Ngay trong đêm nay, cô ta phải đi. Các người muốn làm thế nào thì làm
Lão đại phu nghe vậy liền giúi một chút bạc cho mấy tên sai nha rồi nói.
- Các ngài thông cảm đợi đến sáng sớm mai, con bé tỉnh, lão phu sẽ cho nó đi ngay. Dù sao thì đêm nay, ngày mai cũng không khác biệt lắm rồi phải không quan gia.
Mấy tên sai nha nhận được bạc liền hẵng giọng
- Thôi được rồi, ta nể ông đó. Quân bay đâu rút.
Đám quan sai về, lão đại phu liền gấp rút sai đệ tử đi tìm xe ngựa, chuẩn bị lương thực. Còn bản thân ông thì chuẩn bị thuốc, gói lại từng gói cho nàng.
- Tiểu nha đầu, sư phụ cũng chỉ có thể giúp con được đến đây thôi. Còn lại con phải tự cố gắng đấy.