Cô hi vọng anh nghỉ ngơi thật tốt, vì vậy không hề nói gì, ai ngờ qua mấy phút, anh lại chủ động nhắc tới một đề tài nhạy cảm.
"Mỹ Châu, người đàn ông mà em thích là người như thế nào?"
Cô giật mình, còn tưởng bí mật của mình bị phát hiện rồi, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, chắc sẽ không có chuyện đó đâu?
Cô ổn định tâm tình, hít sâu một hơi mới nói: "Anh ấy ạ......Là người rất thông minh, rất ưu tú, nhưng anh ấy tuyệt đối không kiêu ngạo, đối với mọi người đều rất lễ phép. Ở công ty và ở nhà, anh ấy đều là người gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất, có thể khiến mọi người tin tưởng trên mọi phương diện.....Chỉ là em luôn cảm thấy anh ấy hơi cô độc, rất ít khi cười, em hi vọng anh ấy có thể thật sự vui vẻ."
Triệu Nghị Nhiên vốn chỉ thuận miệng hỏi han, dĩ nhiên cũng có chút tò mò, nhưng không ngờ bản thân sẽ bị cô làm cho cảm động. Cái tư vị chua chua ngọt ngọt nói không nên lời, ngay cả cha mẹ anh cũng chưa từng nói lời dịu dàng như thế, sao lại xuất ra từ một cô gái kém anh mười tuổi, còn giống như em gái nữa? Chẳng lẽ anh nghĩ quá chủ quan, tự cho là hiểu rõ cô lại chưa từng thật sự hiểu cô?
"Tại sao em lại thích anh ta?"
"Không biết ạ, đã thích quá lâu rồi, nên chẳng còn biết lý do nữa, dù sao thì chính là thế đó."
"Em có nghĩ nên nói cho anh ta biết không?"
"Em....Hiện giờ em còn chưa xứng với anh ấy, chờ em chín chắn một chút rồi nói."
Triệu Nghị Nhiên thầm thở dài, muốn nói cô ngốc quá đi. Cô cũng không phải là thật sự ngốc nghếch, miêu tả thích hợp , nhất phải là cuồng dại, cứ ngốc nghếch thích, ,dàn ngốc nghếch trả giá, ngốc nghếch chờ đợi. Anh đã sống năm rồi vẫn chưa từng có tình cảm sâu đậm đến thế, thật có chút hâm mộ cô có thể yêu một người, mà anh được cô yêu có phải càng đáng hâm mộ hơn chăng?
Tâm tình phức tạp, anh không lên tiếng nữa, im lặng hưởng thụ đôi tay nhỏ bé kia xoa bóp, cuối cùng lại thoải mái ngủ thiếp đi, nhưng thật ra là nửa ngủ nửa tỉnh, muốn xem cô có định làm gì mình hay không? Nếu cô thích anh, thương anh, chắc chắn sẽ có lúc không nhịn được chứ?
Kết quả, Lưu Mỹ Châu chỉ đắp chăn giúp anh, để lại tờ giấy, tắt đèn rồi rời đi.
Cửa phòng vừa khép anh liền lật người ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường cầm giấy lên đọc, phía trên là những nét chữ ngay ngắn, "Anh cả Triệu cứ nghỉ ngơi cho tốt, bữa tối nhớ phải ăn đấy, bảy giờ em sẽ gọi điện đặt bữa giúp anh, ngày mai gặp lại."
Sau khi xem xong anh lại có chút thất vọng, biết rõ cô luôn suy nghĩ cho anh, sẽ không thừa dịp vô lễ với anh, là một cô gái tốt cũng là trợ lý tốt, anh còn oán trách điều gì? Có cái gì để thất vọng? Đúng là không giải thích được!
Triệu Nghị Nhiên thầm mắng mình lại mắc thêm lỗi, hơn nữa còn là lỗi không thể tha thứ. Anh vốn định để Lưu Mỹ Châu quen biết vài chàng trai, giúp cô tìm được đối tượng bằng tuổi, điều kiện thích hợp. Nhưng đã là ngày thứ ba của chuyến du lịch, hai người bọn họ lại thành bạn đồng hành tốt nhất, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, cùng nhau ngắm phong cảnh, người khác hình như cũng rất biết điều, hết sức cách xa bọn họ.
Hôm nay, sau khi dùng xong bữa cơm đoàn viên ở một nhà hàng hải sản, Lưu Mỹ Châu liền đề nghị: "Anh cả Triệu, có phải anh nên mua vài món quà mang về không?"
"Mua cho ai?" Anh chán nản hỏi, tâm tình lại chìm xuống đáy cốc lần nữa, bởi vì kế hoạch ''bán'' Mỹ Châu lại thất bại, mình bắt đầu suy nghĩ lung tung, cuối cùng vẫn hao tổn tâm lực.
"Mua cho bác trai, bác gái này, anh ra ngoài vui chơi không đưa họ đi cùng thì nên mua quà tặng họ chứ."
"Ừ......Cũng được." Ngày lễ tết anh đều bày tỏ lòng thành với cha mẹ, nhưng toàn là trợ lý mua hộ quà tặng, về phần đi công tác hoặc du lịch cần mua đồ mang về, anh vẫn chưa từng nghĩ qua.
Hai người ở trên đường phố Khẩn Đinh đông chọn tây chọn, Triệu Nghị Nhiên không hề có bất kỳ ý kiến gì, tất cả đều do Lưu Mỹ Châu làm chủ, mua giày dép, áo sơ mi, đồ trang sức, tác phẩm nghệ thuật các loại cho hai bên gia đình, túi lớn túi nhỏ thu hoạch rất phong phú.
Cô vừa mua đồ vừa tâm đắc nói: "Vỏ ốc, san hô, sao biển đều không thể mua, phải để lại cho biển, trong nhà chúng ta không thiếu đồ ăn, cũng không cần mua nữa. Em sẽ mua những sản vật của địa phương làm quà, vừa nhìn sẽ khiến người ta nghĩ đến Khẩn Đinh, anh nói có được không?"
"Được, vô cùng hay." Anh nghe mà có chút xấu hổ, bởi vì anh không hề nghĩ được nhiều như vậy.
"Có lúc anh cảm thấy em không giống như một cô gái mười tám tuổi, suy nghĩ của em rất tỉ mỉ, rất chu đáo."
"Ha ha, em trưởng thành sớm thôi!" Cô nửa đùa nói, lại quay đầu đi xem các gian hàng khác.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, anh âm thầm quan sát cách ăn mặc hôm này của cô. Mặc dù đã vào tháng mười, nhưng nhiệt độ ở miền nam Đài Loan vẫn không giảm, người đi đường ăn mặc thoải mái, Lưu Mỹ Châu mặc một chiếc quần hoa dài mỏng, miễn cưỡng coi như là che kín hai chân, thân trên mặc áo không tay bó sát người, lộ ra bả vai, hai cánh tay và cổ hơi trễ. Dáng người cô nhỏ nhắn chưa trổ mã hết, bước đi khiến sóng ngực nhấp nhô, chói lọi khiến anh không dám nhìn lâu.
Trước kia, trong mắt anh thì Mỹ Châu chính là cô em gái nhỏ, nhưng khi anh phát hiện ra tâm ý của cô, liền dần dần ý thức được cô cũng là một người phụ nữ, không tính xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn. Tuổi còn nhỏ lại vô cùng hiểu chuyện, quan trọng hơn là hai người sống chung rất thoải mái, nếu như không có những điều kiện khác biệt kia.....Đủ rồi, anh đang suy nghĩ lung tung cái gì thế? Chẳng lẽ muốn trâu già gặm cỏ non sao?
Một đường càn quét đến lúc sẩm, bọn họ đem chiến lợi phẩm về khách sạn, đặt ở phòng tổng thống của Triệu Nghị Nhiên, lại lười ra ngoài nên gọi phục vụ đưa bữa tối lên phòng cho hai người. Dùng bữa xong liền có chút nhàm chán, dứt khoát thuê phim về xem.
Hai người một trái một phải chiếm cứ ghế sofa, ở giữa đặt một cái gối, trên bàn bày cả đồ ăn trung quốc lẫn phương tây, màn hình lớn bắt đầu chiếu "Mộng giao hưởng của tình nhân" , đây là phim do Triệu Nghị Nhiên chọn lựa.
Lưu Mỹ Châu không biết nhiều lắm về nhạc cổ điển, chỉ là tình tiết của bộ phim này mạch lạc, âm nhạc nghe cảm động, lại là câu chuyện tình yêu có tính giải trí, khiến cô xem vô cùng chuyên chú, thậm chí quên cả Triệu Nghị Nhiên đang ngồi bên cạnh, tâm trí đặt hết trong phim.
Sau khi phim kết thúc, Triệu Nghị Nhiên cầm điều khiển tắt điện, rồi quay đầu hỏi cô: "Xem hay không?"
"Rất hay! Trước kia em không hề biết nhạc cổ điển dễ nghe như vậy, còn có vẻ mặt oai vệ của nam chính khi chỉ huy nữa! Đáng tiếc em không biết chơi nhạc cụ, hiện tại cũng chẳng còn thời gian đi học, muốn đàn được dương cầm giống như nữ chính thật không đơn giản." Cô vẫn còn say mê trong đó, ánh mắt lộ vẻ khát khao.
Anh rất vui mừng khi nghe thấy cô nói như vậy, giống như khẳng định một phần mình đã trải qua.
"Không sao, về sau anh dẫn em đi nghe nhạc hội, chỉ là em vừa mới nhập môn, nên cứ bắt đầu nghe từ ca vũ kịch, có âm nhạc cũng có chuyện xưa tương đối hấp dẫn người."
"Có thật không? Có thể dẫn em đi xem sao?" Cô không biết anh thích âm nhạc như vậy, người đàn ông này đúng là ẩn mình rất sâu, nhưng càng khiến cô kinh ngạc là: anh lại thoái mái nói sẽ dẫn cô đi thưởng thức nhạc hội, sẽ không phải là dụ dỗ cô chứ?
"Dĩ nhiên, một người vui không bằng mọi người vui."
Anh nở nụ cười chân thật khác hẳn ngày thường, làm cô hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không? Sao anh lại cười đến ấm áp như vậy? Tim cô bất giác đập nhanh, rất sợ anh nhìn ra tâm ý ngốc nghếch của mình, liền dứt khoát tháo kính dụi mắt, giả vờ mệt mỏi nói: "Vậy.....Cũng chẳng còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi đây."
Anh chưa nói được hay không, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lát.
"Em không đeo kính dễ nhìn hơn."
"Ha ha......Nhưng em bị cận thị nặng, lại không quen mang kính sát tròng, cho nên vẫn phải đeo kính."
Anh lại có thể nói cô dễ nhìn? Chẳng lẽ anh cận nặng hơn cô sao? Thị lực của anh rõ ràng rất đúng chuẩn mà,-lqudn- hay là khiếu thẩm mỹ đột nhiên thay đổi? Tô Uyển Nghi mới gọi mỹ nữ trời sinh, cô nhiều nhất chỉ là thanh tú mà thôi.
Triệu Nghị Nhiên không nói chuyện, tiếp tục nhìn chằm chằm cô, cô bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, muốn đeo lại mắt kính trước, dù sao cũng ngăn được tầm mắt của anh.
Thế mà cô luống cuống sẽ làm chuyện ngu xuẩn, kính mắt cầm trong tay liền rơi xuống đất, cô kêu 'Á!' một tiếng liền xoay người lại để nhặt, một giây sau lại càng kêu to hơn.
"Đau quá đi!"
Tại sao lại đau quá đi? Là vì Triệu Nghị Nhiên cũng cúi đầu nhặt, kết quả trán hai người đụng vào nhau, khiến cô đau đến kêu thảm thiết.
"Xin lỗi, không cẩn thận đụng phải, rất đau sao?" Anh quỳ xuống trên thảm trải sàn, kịp thời giữ lấy bả vai cô, dáng vẻ của cô như là muốn nằm thẳng cẳng vậy.
"Anh.....Đầu anh cứng quá...." Cô đưa tay đè lên trán, nước mắt gần như tràn mi, thầm nghĩ có phải người càng tốt thì đầu càng cứng hay không? Cô tựa như đụng phải đá cẩm thạch vậy, chỉ có thể dùng từ "Lấy trứng chọi đá" để hình dung.
"Anh xem một chút." Anh kéo tay cô ra nhìn kỹ, đúng là có một chỗ sưng đỏ, vô cùng rõ ràng lại chói mắt.
"Để anh xoa giúp em."
"Không cần đâu.... Á, đau quá, đau quá!" Anh không xoa thì thôi, vừa xoa liền là một trận đau nhức, sức đàn ông không biết nặng nhẹ, da thịt con gái sao chịu nổi giày xéo chứ?
Nghe cô lớn tiếng kêu đau, anh mới vội vàng thả tay xuống.
"Xin lỗi, anh lại dùng quá sức rồi."
"Không sao, không sao....." Cô thật không biết nên nói gì cho phải, hiếm khi hai người gần gũi như vậy, thậm chí anh còn sờ trán cô, đáng tiếc cô chỉ có cảm giác đau chết được.
Hiện trường lại rơi vào yên lặng, nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi lệ của cô, vẻ mặt vô tội giống như chú chỏ nhỏ đáng thương, Triệu Nghị Nhiên chợt có cảm giác bị siết chặt, hô hấp không thuận, ngực buồn rầu, không rõ nguyên nhân, chính là không dời được tầm mắt.
"Em đi về trước đây, ngủ ngon...."
Lưu Mỹ Châu không dám đón nhận ánh mắt của anh, hai chân mềm nhũn đứng lên muốn đi, đáng tiếc cô lại quá mức tâm hoảng ý loạn, quên mất đeo kính, nhất thời tầm mắt không tốt, trọng tâm không vững, sắp nằm úp sấp về phía trước, chỉ lát nữa là phải hôn mặt đất rồi! Thánh thần ơi, kiếp trước thì rơi xuống cầu thang ngã chết, bây giờ còn muốn vồ ếch ở trước mặt người trong lòng sao?
Cô nhắm mắt chờ đợi cái gọi là ''lấy trứng chọi đá'' thật sự, lại chờ được một đôi tay rắn chắc, một cánh tay nắm lấy, tay còn lại thì ôm lấy vai cô, chính là Triệu Nghị Nhiên ôm cô từ phía sau. Đột nhiên tim cô như ngừng đập, hóa ra ngã sấp xuống sẽ có phúc lợi như thế, cô nguyện ý mỗi ngày ngã mười mấy lần cũng được!
"Cẩn thận!" Anh thở dốc một hơi mới lo lắng hỏi: "Có bị trẹo chân không? Hay là khó chịu chỗ nào?"
"Ừm, em không sao....." Cô ngơ ngác đáp lại, thầm nghĩ sao anh vẫn chịu buông cô ra thế? Hình như anh cũng quên mất chuyện này, tiếp tục ôm cô từ phía sau lưng, còn cúi đầu thở bên tai cô, làm cho toàn thân cô vừa nóng lại hơi run rẩy.
Ông trời ơi....nếu như anh không mau buông cô ra, cô không dám cam đoan mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, cô có thể chăm sóc anh lúc say rượu, cũng có thể giúp xoa bóp đến khi anh ngủ, bởi vì cô không muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn mà chiếm tiện nghi. Nhưng dưới tình huống cả hai đều tỉnh táo, anh làm vậy là muốn ý chí của cô sụp đổ sao?