Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
Bởi vì nguyện vọng của Lâm Mộc là đem nho ủ thành rượu, cho nên sau khi ăn xong cơm dã ngoại dặn Hoàng Viễn nhất định ngày mai phải đi tìm đất thích hợp để làm gốm, do Lâm Mộc sợ làm ra bình gốm hơi trễ mà đám nho này đã rụng sạch thì cậu lòng chết mất! Cho nên ngày hôm sau Hoàng Viễn vội vàng ăn bữa sáng rồi đi theo Ryan xuất môn.
Công việc của Hoàng Viễn hoàn thành nhanh lắm, không tới một ngày đã tìm được đất thích hợp, công việc kế tiếp đó là chở đất về thì dành cho nhóm người khỏe mạnh kia. Mà Patrick đã động viên các tộc nhân, làm cho bọn họ hiểu được đồ gốm có ích với họ ra sao, mỗi người làm việc đều rất tích cực.
Nhìn thấy đất được chất thành đống, cậu không biết đốt gốm, cho nên cậu đi tìm Hoàng Viễn hỏi đối phương tiếp theo nên làm gì.
“Tôi có thể giúp đỡ làm cái gì?”
Hoàng Viễn vỗ vai Lâm Mộc “Người anh em, cậu có thể làm nhiều lắm. Tiếp theo tôi muốn dạy cho bọn họ làm phôi gốm (đồ gốm đã bán thành phẩm), hy vọng các thú nhân cao lớn này có thể làm việc.” Dù sao có nhiều thú nhân không thể làm việc tinh tế được.
Lâm Mộc gật đầu “Vậy khi nào thì anh bắt đầu?”
Hoàng Viễn ngẩng đầu nhìn mặt trời “Hiện tại đã gần giữa trưa, buổi chiều chúng ta bắt đầu.”
Lâm Mộc gật đầu đồng ý, nghĩ Patrick bận rộn đến giữa trưa, nói xong với Hoàng Viễn bắt đầu tự nghĩ xem giữa trưa làm món gì ngon cho y.
Hoàng Viễn thấy biểu tình ‘tôi đang tự nghĩ, đừng làm phiền’, không nói chuyện với đối phương nữa, thấy Ryan chở đất về, liền đi qua.
Lâm Mộc nhìn sân bãi, thấy mình cũng chẳng làm được gì, chuẩn bị về nhà nấu cơm. Cậu nhặt hết mấy cái ống trúc không gọn lại, bỏ vào trong rổ, Lâm Mộc đi về nhà.
Thời điểm Patrick đi về nhà, nhìn thấy khói bếp là biết Lâm Mộc đang nấu cơm bên trong, đi vào phòng bếp giúp đỡ thì bị Lâm Mộc đẩy ra “Anh đến phòng khách nghỉ đi, em đã chuẩn bị nước trà cho anh ở đấy rồi. Đi nhanh đi.”
Patrick không có cách nào khác đành phải cười cười đi đến phòng khách, Lâm Mộc đau lòng y tự nhiên vui vẻ, nhưng công việc tới giữa trưa với y cũng không quá mệt mỏi.
Patrick ngồi trong phòng khách uống trà Lâm Mộc pha, vị đắng đặc biệt làm cho Patrick rất thích. Đây là Thiết Quan Âm mà Lâm Mộc ngoài ý muốn tìm được. Cho tới bây giờ y còn nhớ rõ sự hưng phân cực kỳ của Lâm Mộc khi ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà ửng đỏ thấy thế nào cũng rất đáng yêu.
Vì vậy cho dù giải trí ở thế giới này rất nghèo nàn, cho nên Lâm Mộc kiên định với con đường tìm kiếm mỹ thực, hơn nữa vì tìm được thứ gì đó cải thiện chất lượng sinh hoạt mà vui vẻ, đương nhiên lá trà để uống, Lâm Mộc cũng đưa nó vào vòng thức ăn.
Bởi vì nghe Lâm Mộc nói, trà chỉ dùng để uống, cho nên Patrick chỉ uống một tách trà rồi nghỉ, Lâm Mộc vừa vặn bưng đồ ăn lên.
Patrick nhìn cả một bàn đồ ăn, thức ăn hôm nay rất là phong phú.
Cơm nước xong, bọn họ cũng không ngủ trưa như thường ngày, mà trực tiếp đi đến quảng trường, Lâm Mộc còn mang theo lá trà, đợi đến quảng trường thì nấu trà cho bọn họ uống.
Thời điểm Lâm Mộc đến, Linie bọn họ đã đến sớm, Lâm Mộc cười cười, xem ra mọi người rất tò mò về đồ gốm Nhưng mà vẫn như cũ không thấy Matt, lại làm cho Lâm Mộc thở dài trong lòng, nỗi đau trong lòng Matt làm cho cậu không biết nên giúp đối phương ra sao mới tốt.
Lâm Mộc thở dài, mọi người nói thời gian là liều thuốc trị hết vết thương lòng, cũng có người nói để quên đi một đoạn tình cảm cách tốt nhất là bắt đầu một đoạn tình cảm mới, nhưng hai cách này cũng không thích hợp với Matt.
Patrick thấy cảm xúc của đối phương tụt xuốn, thấy ánh mắt đối phương giống như đang tìm người, nghĩ đến chuyện gần đây, Patrick cũng biết đối phương nghĩ gì, y nhỏ giọng nói “Yên tâm, sẽ tốt.”
Lâm Mộc cười “Em tin”
Lâm Mộc đi đến chỗ mấy người Hoàng Viễn, họ đang thảo luận chuyện học chế tạo phôi gốm, sau đó mọi người bắt đầu làm nhiệm vụ hôm nay —- nghịch bùn.
Phương pháp chế tạo phôi gốm không khó, nhưng cũng không dễ, mà công việc này cũng không phải là chuyện đơn giản đối với đám thú nhân như Patrick, khí lực của bọn họ quá lớn, không cẩn thận nhào bùn biến hình luôn, nói cho cùng, công việc này thích hợp với nhóm giống cái hơn Nhưng giống cái của bộ lạc này quá ít, nhìn xem đống đất này, các thú nhân làm sao có thể nhẫn tâm để giống cái đi làm, cho nên bọn họ không ngừng cố gắng, không phải nói quen tay hay việc sao
Một cái buổi chiều tạo ra thành quả cũng không nhỏ, Lâm Mộc làm ra hai cái bình gốm, ba cái chậu gốm (ưm, coi như chén của thú nhân đi), về phần Linie bọn họ, thành quả cũng không khác Lâm Mộc là mấy, đều là hai ba cái, mà Mischa lững thững tới muộn làm mấy cái chén, thành tích tốt nhất thuộc về Hoàng Viễn, mà hiệu quả tốt nhất của các thú nhân cũng là làm ra một cái bình gốm, hơn nữa to hơn của giống cái làm nhiều, còn hơi móp méo. Lâm Mộc nhịn không được nghĩ trong lòng, mấy thứ này có thể đốt ra sao?
Hoàng Viễn rất vừa lòng với thành quả này, lúc trước hắn dạy mấy người kia mới thê thảm vô cùng, thú nhân ở đây ít nhất còn có thành quả, mà bộ lạc trước kia trực tiếp không có.
Sau khi tạo xong hình dáng, liền để ở trong rừng hong khô, Hoàng Viễn thuận tiện cũng an bài công việc đốt gốm, ví dụ như thu thập củi.
Bởi vì có mấy người rất nhiệt tình làm đồ gốm, cơm chiều cũng không tính toán về nhà ăn, mà trực tiếp nướng ở trên quảng trường.
Do bận tới giữa trưa, những người này đều đói hết, ngửi được hương vị thịt nướng thì bụng bắt đầu reo. Lâm Mộc cũng thấy thịt bữa nay ăn rất thơm.
Bọn họ ăn cơm nước xong đã bị thú nhân mạnh mẽ kéo về nhà. Bọn ho cho rằng thời gian còn nhiều, mấy người đó thích chơi thì bọn họ cũng ủng hộ, chỉ là quá mệt sẽ không tốt.
Ngày hôm sau mấy người này ăn cơm xong liền đi đến quảng trường làm phôi gốm, làm cho Lâm Mộc cảm thấy ngoài ý muốn là bữa này Matt cũng đến, chuyện này làm cho tâm tình của Lâm Mộc nháy mắt tốt lên. Do hôm qua đã có kinh nghiệm nên hôm nay làm cực kỳ thuận tay, nhưng mà Patrick cũng ghen do Lâm Mộc thấy vui vẻ khi một thú nhân khác đến, tuy rằng biết vì sao Lâm Mộc vui vẻ, nhưng làm thú nhân bầu bạn, Patrickcảm thấy mình có tư cách ăn vị, nhưng cũng biết mình không có tư cách biểu hiện ra ngoài o(╯□╰)o.
Mấy người này vì để phôi gốm không hỗn loạn, đều tự làm dấu hiệu riêng
Công tác chế tại phôi gốm mất một thời gian, mà phôi gốm lúc đầu làm đã hong khô tốt rồi, cho nên hôm nay có thể đốt gốm!
Do kỹ thuật của bọn họ có hạn, tự nhiên không thể dùng hầm lò để đốt gốm, cho nên dùng phương pháp đốt gốm từ xưa tới này. Loại phương pháp này bọn họ cũng đã nghe Hoàng Viễn nói.
Không có hầm lò để đốt gốm, loại phương pháp này là để củi thích hợp trên mặt đất, để gốm đã bán thành phẩm được hong khô hoặc phơi nắng lên, sau đó dùng củi đốt quanh bốn phía tới đỉnh, bên ngoài thì vẽ loạn một tầng bùn vàng mỏng (ước chừng mm), cũng để lỗ thông gió nhỏ, để tránh đốt quá nhanh. Sau đó đốt củi trên mặt đất, từ từ hâm nóng, ước chừng tầm hai đến tám tiếng liền có thể đốt đồ gốm. Do loại phương pháp này không thể khống chế độ nóng, hơn nữa khi đốt củi xung quanh, gốm đã bán thành phẩm lộ ra trong không khí, chỉ có thể đốt ở nhiệt độ thấp (ước chừng ℃) để ô-xy hóa không khí, cho nên đồ gốm khi đốt xong có màu đỏ hoặc nâu. Mà một bộ phận tiếp xúc với tro thì bị hun thành gốm tro hoặc gốm đen.
Nhưng tri thức chuyên nghiệp này Lâm Mộc chưa từng biết, mà Hoàng Viễn học y biết được là do hắn đi du lịch đã từng học được từ dân tộc Thái ở khu dân tộc thiểu số Vân Nam. Lúc ấy cảm thấy thú vị cho nên đã tự tay làm, không nghĩ tới có ngày xuyên qua, còn có thể tạo phúc cho nhân dân, ưm…….thú dân. Mặc kệ thế nào, trong lòng Hoàng Viễn cũng rất vui vẻ.
Do bọn họ chế tạo phôi gốm không đạt chất lượng, lại vì kỹ thuật không thành thục, cho nên xác xuất thành công lần đầu rất thấp, Lâm Mộc có mười cái thì chỉ có ba cái có thể sử dụng, mà những cái khác không phải nát thì bị nứt, mà lần thành công này có có vết rạn, nhưng mà vì có thể sử dụng nên Lâm Mộc cũng không để ở trong lòng, điều làm cho Lâm Mộc vui vẻ là trong ba cái thành phẩm có một bình gốm vẹn toàn, tuy hình dạng không dễ nhìn, nhưng quan trọng là có thể sử dụng, cho nên Lâm Mộc quyết định bảo Patrick đi hái ít nho về cho cậu.
Tuy xác xuất thành công thấp, nhưng cũng có thành công, mọi người cầm thành phẩm của mình vui vẻ, bọn họ vốn hoài nghi đất làm thành thứ gì đó sao có thể đựng nước, nước kia không phải sẽ bị đục sao, nhưng mà khi Lâm Mộc đựng nước mà nước vẫn trong suốt, điều này làm cho mọi người vui vẻ.
Cho nên, khi Patrick tuyên bố lần này đốt gốm thành công, tất cả mọi người đều hoan hô lên.
========
Thiết Quan Âm:
Mình để link cho bạn nào muốn biết về các bước làm gốm truyền thống.