Lần này Lạc Lạc thật sự đâm lao phải theo lao rồi, Từ Kiêu Đình trước tiên tỏ ra yếu kém, giả bộ cần giúp đỡ, tiếp đó là quăng mồi, biết nàng là loại người không chịu nổi sự nhàn rỗi, cho nên dùng chuyện vào khảo trường để thúc đẩy nàng.
Còn lấy lợi dụ dỗ, để cho nàng biết có thể từ Từ Kiêu Đình hắn lấy được thông tin quý giá của triều đình, rất có lợi cho Mai Vô Quá. Cuối cùng dùng lý do liên đới, nói nếu như Từ tam thiếu gia bị bắt, Từ đại nhân sẽ gặp phiền toái, Từ đại nhân gặp phiền toái, Mai Vô Quá và Lạc Lạc cũng có thể sẽ bị dính líu, vì vậy buổi tối hẹn nàng ra ngoài cùng nhau kiểm tra phòng của Từ tam thiếu gia.
Trước tiên Từ Kiêu Đình chuốc thuốc mê Tiểu Thúy, sau đó mới đưa Lạc Lạc ra ngoài. Một lần nữa Lạc Lạc cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nếu như người này không phải là Từ Kiêu Đình mà là một tên hái hoa tặc khó đoán lòng, như vậy Lạc Lạc sẽ thật bi thảm, xem ra bản thân vẫn nên có chút công phu mới bảo đảm không nguy hiểm.
“Nghĩ gì thế, mau tìm.” Từ Kiêu Đình chọc trán Lạc Lạc, đánh tỉnh tiểu nhân nhi đang ngẩn ngơ.
“Ta đang nghĩ ta lại mắc bẫy của ngươi, trước kia sao không phát hiện ngươi là loại người mưu mô như vậy.” Lạc Lạc tức giận mắng. Nàng chỉ cảm giác mình càng lún càng sâu, nếu như cái gì cũng không biết sẽ tốt biết bao. Trước kia vẫn còn chú ý, hiện tại đã gả cho người càng phải tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức, tuy mình là người hiện đại, những hành vi này không có gì là quá đáng, nhưng đây là cổ đại, ít nhiều cũng nên để tâm tới những điều này. Bất quá hết cách rồi, nếu đã đồng ý với hắn thì phải giúp đến cùng. Mặc dù Từ Kiêu Đình là chắt của tỷ muội Thái Hoàng Thái hậu, nhưng gần vua như gần hổ, nếu không làm Hoàng thượng hài lòng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Mà nàng lại không muốn Từ Kiêu Đình gặp nguy hiểm.
(Phụ đức: đức hạnh con gái đã có chồng.)
“Là ta mắc bẫy nàng…” Trong bóng tối, Từ Kiêu Đình tức giận dùng khẩu hình miệng, nhưng không dám nói ra, trong mắt tràn đầy nhu tình. Một chút độc dược, muốn từ bỏ lại bỏ không nổi, có vài người, muốn tránh cũng không tránh được, hắn biết không nên gặp lại nàng, hắn biết không nên ham muốn nàng, nhưng chính là hắn không chịu nổi suy nghĩ muốn ở cạnh bên nàng, cho dù chỉ nói chuyện.
“Là ta mắc bẫy của ngươi…” Một nam tử râu quai nón mặc sam ngắn cực kỳ nhếch nhác nhìn người trước mặt đang nhàn nhã uống trà, một mặt không ngừng: “Cho dù trúng chiêu của ngươi, cũng đừng mơ tưởng bắt được ta dễ dàng như vậy.”
“Thật tốt quá, vẫn là sư bá hiểu rõ ta, ta sợ nhất không có gì thú vị, ngươi cũng đừng dễ dàng để ta bắt được. Khát nước rồi, ngồi xuống uống chút trà nào.” Mai Vô Quá cợt nhả nhìn người đối diện, chỉ thấy vành mắt hắn thâm đen, một bên ống quần xắn lên, từng mảng vết thương lộ da thịt vẫn đang ứa ra máu đen.
“Ngươi muốn quang minh chính đại so chiêu, vậy sao còn cùng những tên tay sai kia lấy nhiều đánh ít.” Tên râu nón đảo một vòng xung quanh núi rừng, nhủ bụng nơi này không biết có bao nhiêu người của Lục Phiến Môn ẩn núp, ngàn vạn lần không thể khinh thường.
“Gì cơ? Sư phụ nói thử, quang minh chính đại là như thế nào? Lấy nhiều đánh ít như thế nào? Cách chơi như thế nào?” Mai Vô Quá khoanh tay, nghiền ngẫm cười. Tên râu quai nón này chính là cá lọt lưới của phái Quan Thương, là vị sư thúc nhất cấp trong phái, năm đó đã khiến Mai Vô Quá chịu không biết bao nhiêu khổ sở.
Mai Vô Quá nhìn hắn cười, thầm nghĩ sau khi bản thân đánh hắn bị thương bèn bám theo hắn thật lâu, chính là muốn xem thử hắn có chỗ ẩn thân không hay còn dư đảng khác. Không nghĩ đến tìm tới gian phòng tiệm trà này, ngay lập tức hắn trốn vào phòng kín dưới lòng đất, Mai Vô Quá bất ngờ nổi lên ý nghĩ xấu xa liền vui chơi tiệc tùng mười ngày ở bên ngoài, còn cố làm ra vẻ bí ẩn, để kẻ bên trong lầm tưởng rằng bên ngoài đang có mấy chục người của Lục Phiến Môn đang canh giữ, bức bối không ngừng cho đến tận lúc kẻ bên trong hết sạch lương thực, lại không có thuốc thang không chịu nổi sức cùng lực tận mới bò ra.
“Quang minh chính đại chính là ngươi và ta một đối một, thắng bại không oán. Lấy ít thằng nhiều sẽ để người của ngươi rời khỏi đây, cho gia thoải mái, hai mươi năm sau vẫn là một hảo hán.” Tên râu quai nón thẳng thắn nói, chân không ngừng run, không rõ là do sợ hãi hay bị mất máu quá nhiều.
“Hai mươi năm sau còn là một hảo hán! Ngươi cho rằng ngươi còn có thể đầu thai sao?” Đột nhiên Mai Vô Quá cười nhạt, nâng kiếm liền đâm. Tên râu quai nón tự biết thể lực không tốt, tìm cơ hội liều mạng chạy ra ngoài. Khóe miệng Mai Vô Quá nhếch lên khinh thường, lắc thân mình đuổi theo, chỉ chốc lát sau, bằng khinh công cao siêu của hắn đã theo sát tên râu quai nón, cũng không gấp gáp ra tay, chỉ dạo chơi hai bên, vô cùng hứng thú đùa giỡn với hắn.
Rốt cuộc là công phu của tên râu quai nón tài giỏi, hay là Mai Vô Quá có lòng bỏ qua cho, chỉ thấy hắn lắc người một cái liền nhanh chóng chui vào một mảnh rừng rậm. Mai Vô Quá theo sát phía sau, tiếng chuông xa xa vọng đến, sương mù lượn lờ, quả thật là một cảnh tượng xuất trần thoát tục.
Cuối rừng rậm là vách núi dựng đứng, dưới vách núi là một tòa am ni cô, cánh cửa khép chặt. Mai Vô Quá dừng một chút, nghĩ thầm không bắt gặp tên râu quai nón đi hướng khác, chắc chắn là vào am ni cô này.
Mai Vô Quá nhìn xung quanh, đang tính tiến lên đập cửa, lại suy nghĩ một chút lui về phía sau đứng thẳng, tung người nhảy vào viện. Bên trong viện một mảnh tiêu điều, cỏ dại mọc cao quá tường, gạch vuông vỡ nát bám đầy rêu xanh.
Mai Vô Quá tìm kiếm, đi thẳng qua hai dãy phòng ở mới nhìn thấy một lão ni cô đang lấy nước bên cạnh giếng. Mai Vô Quá suy nghĩ một lát rồi tiến đến, đặt kiếm lên trên bánh xe giếng, quan sát hỏi: “Có nhìn thấy một tên râu quai nón bị thương đi vào đây không, hắn là đào phạm, nếu như biết mà không báo sẽ bị hỏi tội cùng nhau!” Mai Vô Quá cảm thấy tên râu quai nón có thể xe nhẹ chạy đường quen trốn vào viện tử này, có thể là cũng chính người bên trong am ni cô này cấu kết, do đó tiến tới ra oai phủ đầu.
(Đào phạm: phạm nhân bỏ trốn.
Xe nhẹ chạy đường quen: ví với sự tình quen thuộc lại dễ dàng.)
Lão ni cô kia vẫn bình tĩnh như thường, yên lặng tiếp tục kéo bánh xe giếng, vừa kéo vừa nhìn về phía Mai Vô Quá, vừa nhìn tới đột nhiên tay nới lỏng, nhìn chằm chằm vào Mai Vô Quá, đôi môi run rẩy không cất thành tiếng.
Mai Vô Quá không hiểu, nhủ thầm vừa rồi lão ni cô này không phải vẻ mặt rất trấn định sao, rõ ràng không hề sợ mình, nhưng lúc này tại sao lại nói không nên lời.
“Đừng giở trò gian trá, mau giao người ra đây, bằng không ta sẽ san bằng cái yêu am này của ngươi.” Mai Vô Quá trừng mắt, cố làm vẻ hung ác.
(Yêu am: am của yêu quái.)
“Tiểu thư, tiểu thư…” Lão ni cô lệ rơi đầy mặt, lảo đảo định bổ nhào lên người Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá nhanh nhạy lui về sau một bước, xách kiếm chỉa về phía lão ni cô nói: “Tiểu thư cái gì! Đừng có giả thần giả quỷ, mở to cặp mắt già của ngươi ra, lão tử là nam nhân!”
Lão ni cô liều mạng lao về phía trước, cuối cùng Mai Vô Quá đành thu hồi kiếm, không dám thương tổn đến bà ấy.
“Tiểu tạp chủng! Ngươi có gan thì vào đi, xem bên trong có ai!” Tên râu quai nón một đạp đá văng cửa, đi ra từ một thiền phòng phía sau.
Mai Vô Quá chợt cảm thấy khắp nơi trong am này lộ ra quỷ dị, khắp nơi cất giấu bí mật, không khỏi cảnh giác, không quan tâm chuyện khác nhanh chóng xuất kiếm hướng tới tên râu quai nón.
Tên râu quai nón thấy hắn không thèm để tâm tới lời gã nói, không biết làm gì khác đành lui về phòng. Mai Vô Quá suy đoán tên này cố ý muốn mình vào căn phòng này, nhất định là có bẫy, vì vậy đứng ở miệng cửa quát to: “Phái Quan Thương súc sinh mau lăn ra ngoài cho ta! Bằng không ta sẽ san bằng cái am ni cô này, cho ngươi về sau đến cái ổ ẩn thân cũng không có! Nhanh lăn ra ngoài!”
Mai Vô Quá quát xong, lúc này mới chú ý tiếng gõ mõ bên trong nhà ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục, dửng dưng, hờ hững. Giương mắt nhìn, tên râu quai nón đứng sau lưng một ni cô gầy gò, cảnh giác nhìn Mai Vô Quá. Mặc dù bóng lưng của ni cô này gầy gò nhưng ưỡn thẳng tắp.
Chẳng biết vì sao, bỗng nhiên Mai Vô Quá sinh ra một loại cảm giác bất lực, giống như bản thân đang đứng trước mặt phật chủ vậy, trong lòng có bao nhiêu lời tục tĩu cũng không tài nào mắng chửi được.
“Tiểu thư, tất cả đều là ta không đúng, lúc nhỏ còn mua cho ngươi kẹo đường, cầu xin ngươi cứu lấy ta.” Tên râu quai nón thấy Mai Vô Quá chỉ chặn ở cửa mà không tiến vào, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống cầu ni cô gầy gò kia giúp đỡ.
Tiếng gõ mõ của ni cô kia không ngừng, thậm chí ngay cả một chút ngắt quãng cũng không có, tên râu quai nón giận dữ, một tay nắm lấy cổ nàng xoay ngược người lại, mặt hướng về phía Mai Vô Quá nói: “Tốt nhất ngươi nên nhìn rõ xem đây là ai! Tiểu tạp chủng, chẳng lẽ ngươi muốn ta giết bà ấy!”
Thân thể Mai Vô Quá chao đảo, như bị hóa giải thuật định thân, chỉ thấy ni cô gầy gò này khẽ mở mắt, nhìn mặt đất không nói điều gì. Tướng mạo của nàng và mình giống hệt nhau, không trách được lão ni cô vừa nãy lỡ miệng gọi mình là ‘tiểu thư’. Nàng, chẳng lẽ chính là mẫu thân của mình, mặc dù khi đó bản thân còn nhỏ, nhưng mơ hồ nhớ lại mẫu thân của hắn chính là có cái khí chất lạnh nhạt này.
Ngực Mai Vô Quá như bị ngàn cân đè ép, cố gắng chắp ghép những mảnh vụn ký ức, bất tri bất giác lệ nóng ngập đầy, có lẽ gặp lại sinh mẫu mà kích động, có lẽ là niềm oán hận trong lòng trào dâng. Nữ nhân quyết tuyệt kia, lại có thể bỏ rơi đứa bé của chính mình, càng không một lần quay đầu đi xuống núi.
(Quyết tuyệt: Cắt đứt liên hệ một cách dứt khoát.)
“Ngươi tự chết trước mắt ta, ta sẽ thả bà ấy, nếu không ta sẽ cùng nương ngươi đồng quy vu tận, máu tươi trước mắt ngươi!” Tên râu quai nón bất chấp nói, tự biết bản thân chỉ còn con đường chết, cố gắng vũng vẫy liều chết.
(Đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết.)
Thu hồi suy nghĩ, Mai Vô Quá khinh thường cười một tiếng: “Các ngươi đừng đóng kịch nữa, ai biết bà ấy có phải thân nương của ta hay không, thân nương sẽ bỏ hài nhi của chính mình đi xa sao? Ta không tin. Ta không có nương, không cần nương cũng có thể trưởng thành.”
“Tên súc sinh, ngươi…” Tên râu quai nón không chú ý, cái cổ gầy gò của ni cô kia hướng thẳng về phía trước.
Tên râu quai nón sửng sốt, gấp rút thu đao, Mai Vô Quá nhân cơ hội cũng ném trường kiếm trong tay ra, đâm thẳng vào cánh tay phải của tên râu quai nón, máu tươi đầy đất, tên râu quai nón bịt cánh tay vẫn muốn vùng vẫy chút hơi tàn, liền bị Mai Vô Quá một cước giẫm dưới chân.
Mai Vô Quá lạnh lùng cười một tiếng, mang theo nước mắt cũng không nhìn ni cô gầy go, chỉ đá tên râu quai nón vào trong sân, tên kia co giật hai cái rồi ngất lịm.
Mai Vô Quá đưa lưng về phía ni cô gầy gò đang đứng ở trong phòng, nhất thời không khí ngưng trệ, ni cô gầy gò bình tĩnh nhặt mõ lên tiếp tục gõ, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ngay cả một vệt máu nhợt nhạt giữa cái cổ kia cũng không để ý.
Mai Vô Quá chỉ sợ phát ra âm thanh, lặng lẽ rơi lệ, không một chút nghẹn ngào. Nhưng mà dưới vẻ bề ngoài kiên cường đó, thường là một trái tim vô cùng yếu đuối.
“Vì sao bà lại bỏ rơi ta, thật sự bà hận ta đến thế sao?” Mai Vô Quá xông tới bên cạnh ni cô kia, giật lấy cái mõ trong tay bà lia vào tường, phát ra tiếng động dọa người.
“Bà hận ta, thì tại sao còn sinh ra ta? Tại sao!” Mai Vô Quá im lặng rơi lệ, điên cuồng gầm thét.
Ni cô gầy gò nhắm đôi mắt chảy ra hai hàng lệ trong suốt, như cũ không nói một lời, càng không nhìn Mai Vô Quá {d+d}le=qu!!ydon lấy một cái.
“Nương, nương nói cho con biết, người có nỗi khổ tâm, có người uy hiếp người phải không, người đang lo sợ điều gì? Nương nói cho con biết, con trai của người hiện tại đã là người của Lục Phiến Môn, chúng ta không cần sợ ai nữa rồi!” Mai Vô Quá hoảng loạn nói.
Ni cô kia hồi phục lại tâm tình, rốt cuộc khẽ mở miệng: “Nương ngươi đã chết, ngươi hãy cố gắng sống thật tốt.”
“Người là hận cha con, cũng hận con, cho nên sinh ra con để gánh chịu hết hành hạ của bọn họ, dùng cách này để trả thù, đúng không.” Mai Vô Quá đứng lên lảo đảo lui về sau hai bước, tay run rẩy xách theo kiếm, tim hắn cũng run rẩy theo.
“Nếu bà hận ta như vậy, sao không giết chết ta đi, mọi chuyện xong hết, cha ta nợ bà, ta tới để trả.” Mai Vô Quá đặt kiếm canh ni cô gầy gò, nghẹn ngào nói: “Nếu vẫn chưa hết giận, có thể chặt đứt chân đứt tay ta, để ta sống không bằng chết.”