Vậy mà, hắn vẫn quay lại, nàng rất vui mừng. Cho đến khi hắn lại đẩy mình đi một lần nữa, nàng còn ảo tưởng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Đúng vậy, hắn đã hồi tâm chuyển ý, hắn còn biểu lộ tình ý với mình nữa, thế mà….
Lạc Lạc đi tới đi lui, đi tới bên cầu Bắc Uyên, từng gợn sóng nước lăn tăn trên mặt sông, cảnh le^jqujy"dojn“.” đêm mỹ lệ, mông lung nhớ đến lần trước tại nơi đây, trong lòng mình chỉ muốn mau chóng tìm thấy hắn, vậy mà… thời khắc này…
Lạc Lạc bước lên cầu, vịn vào thành cầu nhìn xa xăm, trời dần tối, trên cầu thỉnh thoảng lại có đám người đi qua, có tình mẫu tử hòa thuận, có tình phu thê ngọt ngào, có… Tâm Lạc Lạc đau lắm, nỗi đau như bị khoét sâu bên trong.
“Sao nàng không về nhà?” Từ Kiêu Đình dịu dàng tiến tới, nhìn gương mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Lạc Lạc hỏi. Hắn cảm thấy tình hình không đúng, nên lén lút theo đuôi tiểu nha đầu.
“A, Từ công tử, sao ngươi cũng không về.” Lạc Lạc bị bắt tại trận, cố giả bộ bình tĩnh.
“Ta trở về mới phát hiện nàng lừa ta, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay ta cảm thấy nàng có điều gì không đúng.” Từ Kiêu Đình kéo tay Lạc Lạc, không cho nàng có cơ hội cúi đầu trốn tránh ánh mắt của mình.
“Không có gì, ta, chỉ là đang rất buồn chán thôi.” Lạc Lạc rút cánh tay, cố gắng tỏ ra mình đang bình tĩnh.
“Ai bắt nạt nàng? Ca ca của nàng bắt nạt nàng hả?” Từ Kiêu Đình rướn người ra trước, nhìn chằm chằm vào hai mắt Lạc Lạc.
“Sao có thể, Mai ca ca… hiểu ta nhất.” Mũi Lạc Lạc đau xót, vội vàng leewid..o^n đổi chủ đề: “Đúng rồi, vụ án người tiêu sư kia thế nào? Có manh mối gì không?”
“Có thể, không liên quan tới Từ gia tiêu cục ta, bởi vì…” Thần sắc của Từ Kiêu Đình đang thong dong, đột nhiên cười lớn nói: “Ai, nữ nhân gia nàng không nên hỏi mấy thứ này, ca ca nàng cũng thế, nhiều chuyện vô cùng, ta nghe nói đi cùng Mã bộ đầu tới hỏi tiêu cục ta, hắn là một tạo ban, quản mấy chuyện này để làm gì!”
“Mai ca ca tới hỏi tiêu cục ngươi hả? Cái chết của tiêu sư có điều gì kỳ lạ sao?” Lạc Lạc tò mò hỏi. Một mặt là lòng hiếu kỳ, mặt khác là có liên quan tới Mai Vô Quá.
“Đây là chuyện của nam nhân, nàng không cần quan tâm.” Từ Kiêu Đình bá đạo nói.
“Được rồi, ngươi không muốn nói thì không nói.” Lạc Lạc quay người lại nhìn xa xăm. Chuyện của nam nhân! Chuyện của nam nhân! Vì sao chuyện nam nhân có thể làm nữ nhân lại không thể làm, nơi nam nhân có thể đi nữ nhân lại không thể đi, thế giới này tại sao lại cho nam nhân nhiều đặc quyền cùng tha thứ như vậy, Lạc Lạc hít sâu một hơi.
“Ai ai, không phải là không muốn nói, chỉ là…” Từ Kiêu Đình thấy Lạc Lạc lại buồn bực mặt đen lại không nói lời nào, gãi gãi thái dương mở miệng, đành kể: “Tiêu sư Vương Tứ nhà ta chết, có lẽ không liên quan tới Từ gia tiêu cục ta, bởi vì ngày thứ hai, cũng ở phố tây, xảy ra một vụ án khác tương tự như thế. Bởi vì sợ làm hỗn loạn, nha môn áp chế tin tức lọt ra, người thứ hai chết có cùng nguyên nhân và trạng thái khi chết với Vương Tứ.”
Lạc Lạc chớp đôi mắt to hấp háy, có chút khó tin hỏi: “Cũng nguyên nhân chết? Cùng trạng thái lúc chết? Chẳng lẽ cùng một người gây ra?”
“Có lẽ vậy, mấy vấn đề này thuộc về chuyện của nha môn.” Từ Kiêu Đình chống tay, ngồi lên thành cầu đưa lưng về phía ngoài, cau mày le:qu}}ydo>n như đang tìm hiểu Lạc Lạc, cười nói: “Nàng vẫn còn hứng thú với những chuyện này chứ, không sợ sao?”
“Hung thủ kia muốn giết nam nhân, ta sợ cái gì.” Lạc Lạc cụp mi xuống nói: “Nhất định là nam nhân do thương tâm quá mức, trả thù.”
“Ha ha, cứ như nàng hiểu lắm ấy.” Từ Kiêu Đình không nhịn được cười lớn.
“Hai người chết có quen biết nhau sao? Hoặc là hai người cùng biết người nào đó, hoặc là trước khi chết có đi qua người nào.” Lạc Lạc nghiêm túc hỏi. Nàng muốn dời đi sự chú ý của mình, như vậy sẽ không cảm thấy đau lòng.
“Cũng không biết, Lý tri phủ sợ ta suy nghĩ nhiều, cố ý nói với ta nhận hai vụ án kiện. Người thứ hai chết là nông hộ kia, tổng cộng một năm tới thành Nguyên Bắc không được mấy lần, xem ra vô tình bị hung thủ để mắt tới.” Từ Kiêu Đình vì muốn Lạc Lạc hết buồn, cũng phối hợp nói về những thứ khác.
“Hai người, cũng đi qua Mãn Thúy Lâu.” Từ Kiêu Đình ngẫm nghĩ nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải nói ra, sau khi nói xong lập tức bổ sung thêm một câu: “Cụ thể thì ta không biết, ta không quen thuộc chỗ kia, chưa bao giờ đi tới đó, thật.” Từ Kiêu Đình nhìn chân mày tiểu nha đầu càng ngày càng nhăn lại, càng xuống tinh thần, chẳng lẽ nàng biết chút ít điều gì, trời, mình chỉ là uống chút rượu, tuyệt đối không làm chuyện khác.
“Ngươi nói thật ư?” Lạc Lạc vội vàng bước lên một bước, chỉ thiếu níu lấy y phục Từ Kiêu Đình. “Là Lý tri phủ nói vậy? Là thật sao?”
“Thật… Thật… Dĩ nhiên… Thật, ta tuyệt đối… không có đi qua, có qua… lần đầu… chỉ.. uống rượu…” Trán Từ Kiêu Đình đẫm mồ hôi.
“Ta hỏi là, hai người kia trước khi chết cũng đi qua Mãn Thúy Lâu? Lời này là thật?” Lạc Lạc tiến về trước thêm bước nữa.
“Thật.” Từ Kiêu Đình không hiểu, thân thể lùi nghiêng về sau.
“A, ha.” Từ Kiêu Đình suýt nữa ngã ngửa ra sau, vội vàng nắm chặt thành cầu, nhảy xuống.
“Từ công tử, mau dẫn ta tới Mãn Thúy Lâu.” Lạc Lạc kéo tay áo Từ Kiêu Đình nói.
“Nữ hài tử gia…gia nàng một mình đi đến nơi đó làm cái gì?” Từ Kiêu Đình mặc kệ tay áo của mình bị kéo, ngoài miệng cũng không đồng ý.
“Mau dẫn ta đi, van ngươi.” Lạc Lạc mím miệng, cũng không nói gì.
“Không được, ta… ta không quen biết chỗ kia, làm sao có thể mang một cô nương đi.” Từ Kiêu Đình ưỡn thẳng lưng, làm ra bộ dạng chính khí nghiêm nghị.
“Mau dẫn ta đi, ta…” Lạc Lạc thấy Từ Kiêu Đình sống chết không thuận theo, không thể làm gì khác hơn là nói thật lòng: “Ca ca ta ở nơi đó, ta sợ hắn gặp nguy hiểm.”
“Hả?” Từ Kiêu Đình nghe xong sững sờ tại chỗ, vẻ mặt xem thường thoáng qua, ngay sau đó thử dò xét nói: “Tại sao hắn lại có thể đi tới loại địa phương này…”
“Đừng nói nhiều như vậy, ngươi không phải nói hai người trước khi chết cũng đi qua Mãn Thúy Lâu sao? Rõ ràng nơi đó rất nguy hiểm, mau dẫn ta đi.” Lạc Lạc kéo tay áo Từ Kiêu Đình kèm theo tiếng nức nở.
Từ Kiêu Đình không lưỡng lự, dắt theo Lạc Lạc giơ roi giục ngựa chạy phía Mãn Thúy Lâu.
“Nàng ở nơi này chờ ta, ta tiến vào tìm.” Từ Kiêu Đình đỡ Lạc Lạc xuống đất.
“Ta cũng muốn đi vào.” Lạc Lạc nói xong liền muốn xông vào trong.
“Nàng là nữ tử, nơi đó là nơi nàng có thể vào sao?” Từ Kiêu Đình có chút tức giận, ngay sau đó le^qu”y”d(on>.
“Cũng đúng, Từ công tử ngươi phải cẩn thận.” Lạc Lạc nghe cảm thấy có lý, vội vàng nói.
Từ Kiêu Đình thấy Lạc Lạc chú ý tới lời nói của mình, trong lòng hồi hộp, buộc ngựa cẩn thận, chính mình bước nhanh vào Mãn Thúy Lâu.
Không cần nói Lạc Lạc sốt ruột chờ đợi bên ngoài, Từ Kiêu Đình tìm kiếm khắp nơi bên trong, riêng Mai Vô Quá đã hỏi vài câu với cô nương tên gọi Yên Hồng kia. Nguyên lai ngày hôm đó Tống tạo đầu cùng người nông hộ kia vốn là điểm nàng, ai ngờ nông hộ từ ngoài trở về, lại nói có chuyện phải rời đi, Tống tạo đầu cũng không tiện lưu lại nữa, hai người liền cùng đi.
Xem ra có mỗi chuyện này là mấu chốt, Mai Vô Quá lại một lần nữa đi tới lầu dưới hậu viện, từ từ đi theo cầu thang, hy vọng có thể phát hiện được thứ gì đó.
Thỉnh thoảng có người ở trên dưới cầu thang, hơn phân nửa là đã uống đến say khướt. Mai Vô Quá tới trước cửa nhà xí đẩy cửa vào, thuận tiện sau khi trở ra, không phát hiện có chỗ nào đáng nghi. Mai Vô Quá đang muốn lên lầu, chợt nghe tiếng gõ cửa hậu viện vang lên, theo đó là một giọng nam lỗ mãng. “Mở cửa, mở cửa mau, đưa thịt heo tới.”
Là mụ mụ lão phụ nhân hôm qua lên tiếng chạy ra mở cửa, mới vừa kéo then cài, cửa đã bị đẩy ra. Một hán tử râu ria xồm xoàm vạt áo mở đẩy một chiếc xe đẩy tay đi vào: “Đây, sáng nay ta vừa mới chở về một mẻ thịt heo còn tươi lắm.”
“Ngươi là, Lỗ gia sao?” Lão phụ nhân do dự mở miệng hỏi.
“Không phải là Lỗ gia ta thì còn nhà ai đưa thịt heo cho bà, nhanh nhận hàng đi, nhanh đưa tiền nào.” Hán tử kia không lej^jq"u"y.do_n nhịn được nói.
“Thúy… Lỗ gia đại tỷ hôm nay không tới?” Rõ ràng mỗi lần đều là Thúy Liên đưa đưa thịt heo tới.
“A, hôm nay nàng có chuyện, nhanh nào nhanh nào.” Hán tử kia chắc chắn là Lỗ gia thịt heo, người mà Thúy Liên gả sau khi hoàn lương.
Lão phụ nhân bĩu môi, lộ vẻ không tài nào thích nổi người này, vội vã nhận hàng đưa tiền, nhìn bóng lưng hán tử đi xa, nhổ toẹt một bãi mới đóng cửa.
Mai Vô Quá cảm thấy có chút không đúng, suy nghĩ một chút thừa dịp không có người chú ý leo tường ra ngoài, chạy thẳng hướng hán tử họ Lỗ đi.
Từ Kiêu Đình tìm mấy vòng, vẫn không thấy bóng dáng Mai Vô Quá, cứ như vậy mà đi ra ngoài có chút không cam lòng, vì vậy túm lấy một người có dáng dấp quản sự hỏi: “Hôm nay có một người của nha môn tới đây? Tạo ban.”
“Không có, này, hình như không có…” Mai Vô Quá khi đến không nói rõ thân phận của mình, dĩ nhiên không có ai biết.
“Ngươi nhớ lại xem, không có thật sao?” Từ Kiêu Đình túm lấy cổ áo người kia, kéo mặt tới gần hỏi.
“Hẳn là, hắn là, có khả năng đi rồi…” Không có năng lực hiểu chuyện sao có thể làm quản sự ở nơi này? Người kia vội vàng đổi giọng.
Từ Kiêu Đình mang theo câu trả lời không có căn cứ này vui mừng ra khỏi Mãn Thúy Lâu, liếc nhìn Lạc Lạc đang d//đ:l+q-đ.c&om ngóng cổ chờ ở nơi đó, vội vàng chạy đến.
“Thế nào rồi? Có tìm thấy ca ca ta? Có nói cho hắn biết nơi này nguy hiểm?” Lạc Lạc vội vàng hỏi.
“Không thấy…” Từ Kiêu Đình nói xong lập tức thêm một câu: “Người quản sự nói, có thể là đi trước rồi, nếu không chúng ta đến chỗ khác tìm một chút?”
“Không thấy?” Lạc lạc xoắn xoắn vạt áo, cắn môi: “Ngươi nói, thi thể hai người chết đều phát hiện ở phố tây?”
Từ Kiêu Đình gật đầu, lập tức hiểu Lạc Lạc muốn đi nơi nào.
“…Sờ lên chiếc rốn sâu lòng, khoái như mùa vụ đòng đòng năm nao, sờ cặp mông nẩy săn cao, sướng lâng lâng sướng êm sao bông gòn…” Hán tử họ Lỗ một đường lẩm nhẩm ‘Thập Bát mô’, mộc bản xe lộc cộc vang dội, Lỗ thịt heo cũng đung đưa theo.
(Mộc bản xe: xe đóng bằng ván gỗ.)
Mai Vô Quá thi triển khinh công đi theo hắn một đường tới phố tây, đặt xe xuống mở then cài cửa, lẩm nhẩm vào phòng. Mai Vô Quá nhẹ mũi chân nhảy vào trong viện, còn chưa kịp đến gần cửa sổ bên dưới, đã nghe được bên trong truyền đến tiếng mắng chửi. “Xui xẻo, khóc cái gì mà khóc, lão tử đi sớm về tối ở nông thôn mua heo, ngươi ở trong nhà mặc đồ hở hang cho ai nhìn!....”
Tiếng bước chân truyền đến, Mai Vô Quá vội vàng nhảy lên nóc nhà. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một nữ tử mặc y phục mỏng manh đi ra, ôm đầu vai đi tới bên cạnh giếng lấy nước, là Thúy Liên. Mai Vô Quá cố sức dựa vào sau, để nếu nàng quay người lại sẽ không phát hiện. Cũng may Thúy Liên vẫn cúi đầu rụt vai, lấy nước trở về phòng.