“Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Vương Tứ là bao giờ?” Mã bộ đầu hỏi.
“Việc này, có lẽ là khoảng giờ tý ngày hôm trước, hai người bọn ta ra ngoài uống… khụ khụ, uống một chút rượu, hắn kể phải đi chuyển tiêu gấp, không biết lúc nào mới trở về, cho nên muốn đi gặp một người.” Dáng vẻ Vương Ngũ có chút ngại ngùng, nói tiếp: “Sau đó ta trở về tiêu cục, Vương Tứ thì không biết đi nơi nào, cho đến ngày hôm sau…”
“Hắn có nói gặp người nào không?” Mã bộ đầu hỏi tiếp.
“Không nói, ta có hỏi, nhưng hắn không chịu nói.” Vương Tứ đáp.
“Các ngươi đi uống rượu ở đâu?” Mai Vô Quá hỏi.
“Mãn Thúy Lâu.” Vương Ngũ thấy Mai Vô Quá hỏi đến, không thể làm gì khác hơn đành phải trả lời lại. Loại chuyện như vậy, cũng chẳng phải chuyện mờ ám gì.
“Có cho gọi cô nương?” Mai Vô Quá lại ra câu hỏi.
“Gọi, vốn định chuyện đó… Nào ngờ Vương Tứ từ ngoài về lại nói không chơi nữa, bản thân ta cũng không có ý định, hai người bọn ta liền rời đi.” Vương Tứ hiểu Mai Vô Quá muốn hỏi việc gì.
“Vậy ý là, Vương Tứ với ngươi tách nhau ra trước, cũng không có hành phòng?” Mã bộ đầu hỏi chen vào.
“Đúng, hẳn là vậy, sáng sớm hôm đó hai người bọn ta cùng nhau đi kiểm tra tiêu xa, đến khi rời khỏi Mãn Thúy Lâu, hắn cũng không có cơ hội.” Vương Tứ cứ như thế nói hết ra, không kiêng dè nữa.
(Tiêu xa: xe vận tiêu.)
Mai Vô Quá cùng Mã bộ đầu liếc nhìn nhau, lại hỏi thêm vài chuyện linh tinh khác, lúc này mới đứng dậy cáo từ đại chưởng quỹ.
Hai người rời khỏi Từ gia tiêu cục, trời cũng không còn sớm, lúc trở lại nha môn thì Tống tạo đầu đang ngồi trong lại xá uống trà mặt hả hê.
“Được rồi sao?” Mai Vô Quá cười cười ngồi lên ghế.
“Thành công, quả nhiên Mai huynh đệ ngươi có biện pháp.” Tống tạo đầu cười hì hì, nói xong lôi ra một túi tiền: “Một nửa cho ngươi.”
“Hắn nói sao?” Mai Vô Quá giũ bùn tuyết bám dưới đáy giày.
“Hắn hiển nhiên lo sợ, chẳng qua ta nói ta đều đã thu thu xếp thỏa đáng, sẽ không có ai bàn ra tán vào vấn đề bởi vì giá nhập thóc gạo, quan phủ ra tay bức tử nông hộ, hắn đồng ta với ta tăng thêm đến sáu văn tiền một đấu, cũng không còn nhắc ta việc chia tiền.” Tống tạo đầu có chút đồng tình nói: “Cũng coi như ta vì nhà bọn họ làm chút việc nhỏ thôi.”
Sỡ dĩ Mai Vô Quá muốn giúp hắn, cũng bởi vì hắn vẫn còn thiện tâm. Bản thân Mai Vô Quá cũng là một người như vậy, tâm vốn thiện, nhưng, nếu có người bức mình phải ác, sẽ không chút do dự ra quyền đánh nhau. Chính là theo câu nói ‘người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc!’
Cũng chính vì nguyên nhân này, Mai Vô Quá mới tính kế cho Tống tạo đầu, nói với hắn giả thuyết thứ hai người nhà của người nông hộ bị chết kia đang muốn nổi lên làm loạn, bảo là quan phủ trả giá thóc gạo quá thấp đến nỗi bức tử tướng công của mình, kỳ thật bà nương của nông hộ kia căn bản cho nói cũng chẳng dám nói. Đã như thế, vừa giải quyết được phiền toái của Tống tạo đầu, vừa có thể trợ cấp cho nhà nông hộ, Mai Vô Quá hiểu cuộc sống khó khăn như thế nào.
(Bà nương: phụ nữ có chồng.)
Mặc dù Lý tri phủ quyền cao chức trọng, ở thời điểm nguy khốn này, cũng không muốn có thêm rắc rối. Quan nào mà không tham, chỉ là bình thường không có tra xét, một khi có cớ để tra hoặc hoặc bị người nào đó nắm trong tay nhược điểm rồi làm to chuyện, kéo theo củ cải tính kế hãm hại, mọi người đều bị liên lụy. Quan thanh liêm cũng không làm được lâu dài, chỉ có thể phải bảo vệ mình tốt trước tiên mới có thể tận lực công bằng chấp pháp.
“Các ngươi đi uống rượu ở đâu?” Mai Vô Quá nghĩ tới đây lại hỏi.
“Mãn Thúy Lâu.” Tống tạo đầu ngượng ngùng cười hì hì: “Đừng để chị dâu ngươi biết nha, mặc dù hai người bọn ta có gọi cô nương đến nhưng không có ở lại.”
“Tại sao lại không ở lại?” Mai Vô Quá tỏ vẻ tò mò.
“Ai mà biết người kia có việc gì, từ ngoài trở về lại nói không muốn chơi nữa, chúng ta liền rời đi, làm cho mụ mụ méo mặt.” Tống tạo đầu kể.
“Nông hộ kia, thường xuyên đến thành Nguyên Bắc sao?” Mai Vô Quá suy nghĩ một chút lại hỏi: “Liệu hắn có bằng hữu thân thích nào trong thành không?”
“Năm nào cũng tới đây kể từ bốn năm về trước, trước kia không nghe thấy hắn nhắc đến bằng hữu thân thích gì. Cái nào người kia cũng giỏi, giỏi nhất là cái kia, lần nào cũng phải đi Mãn Thúy Lâu, lần này cũng là hắn lôi kéo ta đi tới đó, không phải ta ép buộc, nhưng mà đừng kể cho chị dâu ngươi biết.” Tống tạo đầu hóa ra là một kẻ sợ vợ.
Mai Vô Quá không nghe Tống tạo đầu ồn ào nữa, trầm tư suy nghĩ. Tựa như có một tia liên hệ, lại tựa như không có liên hệ, như vậy quăng tám sào cũng không tới hai người, rốt cuộc có mối liên hệ nhỏ nào ở đây, Mai Vô Quá giống như đã nghĩ ra điều gì.
(Quăng tám sào không tới: ví với chuyện không liên quan.)
Cơm tối thịnh soạn, có rượu có thịt, còn có móng của con heo nhỏ đang gắp miếng thức ăn bỏ vào chén mình. “Mai ca ca, ăn nhiều chút, dạo này thấy có vẻ gầy, có phải mệt mỏi lắm không.”
“Không mệt, có gầy đâu, là muội mập lên thôi.” Mỗi đêm Mai Vô Quá đều chạy đi luyện võ, không gầy mới là lạ.
“Gầy.” Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào lồng ngực Mai Vô Quá lúc lâu, quả quyết nói.
“Lạc Lạc, tối mai, Mai ca ca sẽ về hơi trễ, muội tự ăn trước đi, không cần để cơm cho huynh.” Mai Vô Quá dự tính, nhìn thịt mỡ trong bát nói.
“Mai ca ca huynh phải đi đâu sao? Nha môn có chuyện gì à?” Lạc Lạc tò mò hỏi.
“Ừ, nha môn có chuyện.” Mai Vô Quá đáp lại một cách cứng nhắc, mắt không nhìn Lạc Lạc, bởi vì hắn biết tiểu nhân nhi có thể nhìn thấu lòng người.
Lạc Lạc nhất thời sửng sốt, bởi vì nàng nhìn thấy Mai Vô Quá vô tình gãi gãi mũi, tay trượt xuống xoa xoa cổ, đây là điển hình của việc nói dối, đồng thời cái câu nói vừa xong cũng trả lời gượng gạo, chứng tỏ Mai ca ca của nàng đang nói dối.
Rốt cuộc có chuyện gì mà phải gạt mình? Lạc Lạc rất tin tưởng hắn, hiểu Mai ca ca của nàng nhất định là để ý mình nhất, nhưng thiên tính của nữ nhân là đa nghi khiến bản thân không tự chủ mà muốn biết hắn định làm cái gì. Lạc Lạc mặt không đổi sắc ăn cơm, thu dọn bát đũa, chuẩn bị xong nước tắm cho Mai Vô Quá rồi ngồi trong phòng gấp y phục.
Thôi, người thương phải tin tưởng đối phương, tóm lại người Mai ca ca để ý nhất là mình. Mai Vô Quá tắm xong đến cạnh Lạc Lạc, nhìn y phục thật chỉnh tề, nắm lấy hai móng tiểu trư, nhìn một chút rồi cau mày nói: “Giặt y phục giặt đến tay trở nên sần sùi, nên mua một nha đầu thôi.”
“Không mua.” Lạc Lạc nói như chặt đinh chém sắt.
“Vì sao?” Mai Vô Quá có chút không hiểu. “Hiện tại cũng không phải là không trả nổi này.”
“Không vì sao cả, tự muội làm được, muội không quen có người thứ ba ở trước mắt lắc lư.” Lạc Lạc suy nghĩ một chút mới nói, thật ra nàng là không muốn để một quả bom hẹn giờ trong nhà, phải biết rõ mấy cái nha hoàn tiểu bảo mẫu kia đều là hạt giống ươm mầm lên các tiểu tam từ xưa tới nay nha.
“Huynh cũng không có thói quen có người lạ trong nhà, nhưng mà….” Mai Vô Quá đặt một nụ hôn lên bàn tay nhỏ bé.
“Nhưng cái gì mà nhưng, muội không mệt, với cả lớn lên tay cũng sẽ trở nên thô ráp.” Lạc Lạc cố làm vẻ khó xử nói: “Chờ ta bảy tám chục tuổi, tay sẽ thành đá mài dao.”
“Cũng là đá mài dao tốt nhất.” Mai Vô Quá kéo tay nhỏ bé qua lại, hai tay cù nách Lạc Lạc, chọc cho tiểu nhân nhi cười khanh khách.
Hai người trêu đùa một hồi, cho đến khi có chút mệt mỏi. Lạc Lạc đứng một bên đấm vai cho Mai Vô Quá, thỉnh thoảng xoa ít tóc cho nhanh khô, nhớ mang máng lúc mình mới đến, Mai Vô Quá cũng chăm sóc mình như vậy, hôm nay, để cho mình chăm sóc hắn đi, hai người vẫn cần chăm sóc lẫn nhau qua hết cuộc đời này.
Ký ức của kiếp trước vẫn hơi lờ mờ, Lý ca ca có lẽ đã kết hôn sống chết, trải qua một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, mình cũng đã tìm thấy hạnh phúc của bản thân tại nơi đây. Lúc mới đầu Lạc Lạc chưa quen với sinh hoạt nơi đây, trải qua nhiều tiếp xúc, hai người hiểu nhau hơn, hy vọng sau này có thể mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi.
Mai Vô Quá nhắm mắt hưởng thụ bàn tay nhỏ bé mềm mại đấm vào đầu vai mình thật thoải mái dễ chịu, một ngày mệt nhọc tựa như cũng tan thành khói mây, lòng cũng trở nên yên tĩnh. Việc này khiến hắn có cảm giác ấm áp, thì ra có nhà sẽ có cảm giác như thế này, mặc dù mình không có được tình thương yêu của cha nương, nhưng ông trời đã ban cho mình một tình tuyệt vời nhất, một loại tình yêu đan xen cùng tình thân. So với tình yêu còn say đắm hơn, so với tình thân còn nồng nhiệt hơn.
Không thể cứ tiếp tục sống như vậy, muốn trở nên mạnh hơn, cho tiểu nha đầu cuộc sống tốt nhất, Mai Vô Quá nghĩ thầm trong lòng.
Ngày hôm sau, mộ chuông vang lên, Mai Vô Quá thay y phục thường dân rời khỏi nha môn, chạy thẳng tới l^equ.uyd;on Hồng Đăng khu của thành Nguyên Bắc – Mãn Thúy Lâu phố tây. Sáu phần thể diện bảy phần tự nhiên tám phần anh khí chín phần bất kham vô cùng xấu xa Mai Vô Quá bị dẫn tới phòng khách, sau khi từ miệng Vương Ngũ biết được tên tuổi cô nương hai người cho gọi hôm đó, rồi uống rượu. Bức rèm che lay động, giọng nói êm tai vang lên, một mỹ nhân dáng người thướt tha ôm cầm đi vào, thẳng tới chỗ Mai Vô Quá.
(Mộ chuông: chuông hết giờ.)
“Đây là lần đầu tiên công tử đến đây, Thúy Xảo thiếp chưa từng thấy qua ngài.” Nữ tử tự xưng là Thúy Xảo yểu điệu nói, tay cách lớp y phục vuốt ve ngực Mai Vô Quá.
“Ta cũng chưa từng trông thấy nàng, sồ nhi mới tới?” Mai Vô Quá nhẹ nhàng kéo tay Thúy Xảo xuống, cười xấu xa nói. Không còn cách nào cả, nam nhân tới nơi đây nếu không phải thành phần xấu, chắc chắn có ý đồ khác, mà đã nếu có ý đồ khác có gặng hỏi cũng không moi được điều gì, vậy nên Mai Vô Quá đành cố phối hợp diễn.
(Sồ nhi: người mới, người ít kinh nghiệm.)
“Công tử xấu, bảo người ta phải nói như nào đây. Gì mà sồ nhi chứ, chàng ngại người ta không biết phong tình sao, nếu không phải sồ nhi, hay chàng sợ người ta hoa tàn ít bướm.” Thúy Xảo vừa nói vừa mon men tiến lên trên.
Mai Vô Quá vội nói: “Sồ hay không sồ bỏ qua một bên đã, đàn cho gia hai khúc nghe một chút đi, đàn tốt sẽ có thưởng.”
“Công tử đừng lừa ta nha.” Thúy Xảo nghe đến có thưởng nghiêng nghiêng đôi mắt mỹ nhân, lắc lư cặp mông đi tới chiếc ghế không xa, mặt tình tứ gẩy tỳ bà xướng lên tiểu khúc, giống như đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn, rớt vào lòng nam nhân. Đáng tiếc, trong lòng người đàn ông này không chứa thêm nổi một âm thanh nào khác.
(Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn: ngọc trai rớt trên khay ngọc. Một câu trong bài thơ Tỳ Bà hành, ý chỉ tiếng nhạc thanh thúy, động lòng người.)
Thúy Xảo gảy xong một khúc lại muốn tiến lên, lại bị Mai Vô Quá ngăn lại tiếp tục gảy thêm một khúc, Mai Vô Quá nhắm mắt lại gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn, trong đầu hiện ra dung nhan xinh đẹp của Lạc Lạc, không khỏi nhếch miệng cười lớn. Hửm? Có chút không phù hợp, thật là, tiểu nương môn này xướng ‘Thập Bát mô’, thật sự phá phong cảnh mà, chỉ là, quả thật rất êm tai. Là một nam nhân bình thường, Mai Vô Quá xấu hổ nghĩ vậy.
“…Sờ làn da mượt hồng trơn, mịn màng óng nuột đào xuân sao bì, sờ lên tòa ngực đương thì, ngực kề sát ngực diệu kỳ nhân sinh….” Thúy Xảo vừa hát vừa đắm đuối liếc mắt đưa tình với Mai Vô Quá.
“Đừng hát, đến đây, bồi gia uống hai chén.” Mai Vô Quá ngoắc tay, nhanh chóng ngăn Thúy Xảo lại. Nếu tiếp tục hát, chắc phải ký sổ nợ mất. Bất kỳ một nam nhân bình thường nào, nghe ‘Thập Bát mô’ cùng với giọng hát mê người này, cũng sẽ hiện nguyên hình, còn việc làm hay không, còn phải xem có quá phận không.