“Cẩu quan! Thật quá nham hiểm rồi!” Tống tạo đầu đùng đùng tức giận trở về lại xá đá cái ghế lăn trên mặt đất.
Mai Vô Quá vẫn khoa tay múa chân luyện chiêu thức, nhìn bộ dạng này của hắn, ngồi xuống cười cười.
“Ta báo bảy văn tiền một đấu gạo, ngươi đoán hắn nói bao nhiêu?” Tống tạo đầu trợn mắt nhìn Mai Vô Quá, chìa ra bốn dđlqđ.c//o"m đầu ngón tay để trước mắt: “Bốn văn! Bốn văn! Ta mua vào cũng đã năm văn tiền một đấu, cứ nghĩ chia mỗi người một văn là giải quyết êm đẹp, việc này hỏng bét, ta còn phải bù vào!”
“Không bằng ngươi giải thích rõ với hắn, mua vào là năm văn tiền.” Mai Vô Quá nói.
"Ta nói rồi, hắn bảo điêu dân thì phải cho thấy chút lợi hại, nếu không cũng dám kiếm lời từ tiền của quan phủ. Cũng nói là gì, năm văn tiền đã là ít nhất, ít hơn nữa đến tiền thuê xe cũng không đủ, trong đất kiếm ăn kiếm chút tiền lãi đều thật vất vả. Hàng năm ta buôn bán cùng nhà nông hộ kia, người đó thành thật phúc hậu, lão nương bị bệnh dùng tiền bán gạo để mua thuốc, sao ta có thể mở miệng được." Tống tạo đầu lộ vẻ khó xử: "Tên Lý tri phủ kia còn có ý muốn ta dùng cường bạo, tuy răng nha phủ khác cũng có làm như vậy, nhưng ta không xuống tay được.”
Mai Vô Quá bĩu môi, làm khẩu hình miệng mắng không ra tiếng một câu ‘cẩu quan’, không nói chuyện tiếp nữa, rời khỏi lại xá tới đại đường. Hôm nay bên người nhà của phạm nhân khá hào phóng, thăm hỏi các nha dịch đang làm nhiệm vụ, cũng biếu nhiều tiền hiếu kính cho mỗi người. Trên thế gian này tiểu nhân có rất nhiều, chuyện lòng lang dạ sói cũng rất nhiều.
“Chậc chậc, bị cái việc kia chỉnh chết?” Mao Trụ chống côn trượng ghé đầu hỏi, Lý cẩu tử ở phía đối diện dựa vào tường, nháy mắt với Địa Chính định nói tiếp, thấy Mai Vô Quá đi tới, mặt lập tức xị xuống.
“Ngươi đừng chọc hắn, thôi.” Mao Trụ quay đầu lại thấy Mai Vô Quá, vội vàng khuyên Lý cẩu tử.
‘Hừ’, Lý cẩu tử làm như không nghe thấy hừ một tiếng, nhìn vận số của Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá mặc kệ hắn, đi tới vỗ vỗ vai Mao Trụ: “Cái gì chỉnh chết?”
“Ai, khụ khụ, sáng nay có người đến báo án, ở phố tây phát hiện một cỗ thi thể nam nhân, không có vết lquwydon thương trí mệnh hay dấu hiệu bệnh tật.” Mao Trụ nhìn trái phải một hồi, kề tai Mai Vô Quá nói: “Đoàn lão lục khám nghiệm rồi, nói là suy tim mà chết, trước khi chết còn có quan hệ. Hắc hắc, ngươi nói một cơ thể cường tráng như vậy, cũng bị cái này chỉnh chết.”
Đoàn lão lục là người khám nghiệm tử thi trong nha môn thành Nguyên Bắc. Mao Trụ nói xong còn thích thú cười hai tiếng, tựa hồ đang cười nhạo vị nhân huynh kia bất lực.
Lý cẩu tử trong lòng bực bội, hừ một tiếng đi ra. Ai nói nam nhân không bát quái, chỉ là đến lúc thích hợp. Bọn nha dịch đang tụ một đám ồn ào lộn xộn bàn về mấy chuyện kỳ lạ quái dị gần đây, như là kể từ khi Thúy Liên của Mãn Thúy Lâu chuộc thân đi theo đồ tể Lỗ Nguyên, những ngày về sau cực kỳ không như ý, ba ngày hai bữa gây gổ. Như là gia quyến của Lý tri phủ ít ngày nữa sẽ đến, quản gia đã tới thành Nguyên Bắc trước để sắp xếp rồi. Như là phía trên Lý tri phủ có người, đường tiến sáng lạn, đi theo chỉ có tốt thôi.
Mai Vô Quá dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, mọi đêm đều chạy đi luyện công, thật khổ cực.
Lý cẩu tử thấy tiền thì sáng mắt, lần trượng hình này sẽ do hắn đánh, cậy trượng nâng cao nhẹ nhàng rơi xuống, người trên công đường giả bộ kêu khóc, phối hợp rất tốt. Chuyện như vậy không cảm thấy kinh ngạc, lừa được dân chúng ngoài đường theo dõi xét xử, chứ không lừa được bất cứ ai trên công đường.
Lui đường, đám nha dịch vẫn xì xào bàn tán. Mai Trụ hỏi Lý cẩu tử: “Ngươi đoán Từ gia tiêu cục sẽ mất bao lâu mới phá được vụ án, phá không nổi đành phải bỏ cuộc.”
“Sẽ không, Lý đại nhân chúng ta nói sao cũng là người của Vương gia, lại nói, nguyên lai là Từ tri phủ thăng chức, chứ không phải bị Lý đại nhân chen vào, không có quan hệ sao được như vậy. Hơn nữa, chuyện như vậy mà làm ầm ĩ thì mặt mũi Từ gia tiêu l^e..q/yd&o.n cục cũng chẳng chẳng vẻ vang gì.” Lý cẩu tử giả vờ giả vịt, giống như sợ người nào không biết hắn là vạn sự thông trong cái nha môn này.
(Vạn sự thông: cái gì cũng biết.)
“Đúng thế, đến cái đó cũng có thể chỉnh chết, ha ha, lão huynh này cũng đủ để…” Tiếng Mao Trụ cùng đám người xa dần.
Mai Vô Quá bước vào lại xá, Tống tạo đầu vẫn mặt ủ mày ê. Mai Vô Quá móc một túi tiền từ trong lồng ngực ra, bên trong là tiền hiếu kính vừa xong, ném cho hắn: “Ứng phó hắn trước rồi nói sau.”
“Không cần không cần, ta vẫn còn bù nổi, chỉ là bực bội, ta đi ra ngoài đây.” Tống tạo đầu nói xong liền rời khỏi lại xá.
Mai Vô Quá ngồi một lát, cơn buồn ngủ kéo tới, sáng nay lúc ra cửa nhìn trời có vẻ ấm dần, ai ngờ tới trưa càng lúc càng lạnh. Cũng may hôm nay chỉ có một vụ án, lúc rảnh rỗi tất cả mọi người túm năm tụm ba trốn đi nghỉ ngơi, Mai Vô Quá nằm trên bàn ngủ.
Lạc Lạc ngồi chơi trong phòng tới trưa, ăn cơm xong liền sửa y phục. Từ hiện đại tới nơi đây, Lạc Lạc chưa từng động tới kim chỉ, ở kiếp trước khi gần sang năm mới mọi người sẽ không đụng tới may vá dao nĩa, không nghĩ tới nơi đây cũng có kiểu tập tục như vậy, thật dễ dàng sống qua Chính Nguyệt, Lạc Lạc muốn tập trung may sửa lại một chút.
A? Cái này cho dày bông lên vào y phục bên trong sẽ không bị xuyên qua. Lạc Lạc đẩy cửa đi ra ngoài, gió lạnh mang theo không khí khô buốt xông vào dđ?lđ.c.om lỗ mũi, vẫn còn rất lạnh, hôm nay Mai ca ca mặc không đủ, Lạc Lạc nghĩ thầm.
“Có nên đi hay không đây?” Lạc Lạc hơi do dự, ngày hôm qua vừa mới bị Mai Vô Quá bắt không cho ra cửa, đứa bé ngoan không thể làm trái lời. Nhưng mà, nếu không đưa lỡ Mai ca ca bị lạnh chết thì sao? Đứng trên công đường phải nửa ngày, nếu Lý tri phủ thẩm án chậm, chẳng phải sẽ đóng băng sao! Lạc Lạc do dự một hồi, dứt khoát mặc áo ra cửa, kẹp bao bố bọc y phục dưới nách, đôi chân nhỏ ngắn bước hướng tới nha môn.
Trên đường vẫn còn chút tuyết đọng lại chưa kịp tan, thỉnh thoảng lộ ra mặt băng bóng loáng, Lạc Lạc cẩn thận tránh né, giẩm lên tuyết, phát ra âm thanh lạo xạo.
“Ai u… oa~~ hắc~~á ~~~” Lạc Lạc liên tiếp phát ra âm thanh, đứng vững tại mặt băng bị tuyết che lấp, cố gắng duy trì thăng bằng.
“Đứa nhỏ xúi quẩy kia của nhà ai, chắc chắn là đổ nước ra ngoài cửa, đổ thì đổ, lại còn vun tuyết đắp lên! Xem ta tìm nương ngươi đánh vào cái mông!” Lạc Lạc chống nạnh hăm dọa mấy đứa bé trai đang cười hề hề ở cửa nhà kia, bé trai nghe thấy chạy tán loạn không thấy bóng dáng. Lạc Lạc cũng không tức giận thật sự, đang chuẩn bị đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười nhạo.
Lạc Lạc theo bản năng quay đầu lại nhìn, quên không duy trì thăng bằng, thân thể xoay một cái đánh xoạt, hai chân bị kéo mở rộng. Roẹt… Lạc Lạc đoán quần bục chỉ rồi, cũng chẳng biết đang xấu hổ hay tức giận, cái mặt già lập tức đỏ bừng hung hăng quay về phía tên ác độc kia lườm khinh bỉ.
Từ Kiêu Đình ngưng cười, vội vàng khom lưng chìa tay kéo Lạc Lạc lên, sau đó dường như không thể nhịn nổi, bật cười nói: “Ta nhìn là biết, quan lớn một leqwy'don cấp đè chết người, nàng thật biết cách hăm dọa trẻ con.”
“Không nghe lời thì phải trông chừng…” Lạc Lạc đứng thẳng hai chân, chỉ sợ lộ ra phần bục chỉ.
“Thế nào, đang muốn tới nha môn? Ta dẫn nàng đi một đoạn, tiện đường.” Từ Kiêu Đình tay cầm roi ngựa, nghiêng đầu nhìn Lạc Lạc.
“Không, không làm phiền Từ công tử, cuối năm không ra ngoài, hôm nay coi như ta hoạt động gân cốt một chút.” Lạc Lạc ôm bao bố ngửa đầu nhìn hắn.
“Cũng tốt, vậy ta cũng hoạt động gân cốt một chút.” Từ Kiêu Đình nhảy xuống ngựa, không thấy thái độ cợt nhả ngày thường, sắc mặt có chút thâm trầm. “Cùng đi đi.”
Lúc này Từ Kiêu Đình không còn dáng vẻ ngả ngớn của mọi hôm, hắn nghiêm túc khiến Lạc Lạc có chút lúng túng. Lạc Lạc nhận ra hắn có tâm sự, mấy lần muốn mở miệng hỏi, suy nghĩ một chút lại nhịn xuống. Nếu không muốn chọc hắn, thì không cần quản việc không đâu, nhưng mà, người này mấy lần giúp mình, về tình về lý cũng nên báo đáp. Hai người bước đi, Lạc Lạc suy nghĩ hồi lâu, thấy Từ Kiêu Đình tâm sự nặng nề cúi đầu, vì vậy cắn cắn môi nói: “Từ công tử, có tâm sự gì sao?”
“Sao? Khụ khụ, coi bói nói không sai, quả nhiên nàng sẽ xem sắc mặt.” Từ Kiêu Đình nặn ra một nụ cười.
“Đấy gọi là biểu hiện nét mặt…” Cái gì là xem sắc mặt, trong lòng Lạc Lạc không thoải mái nói, sửa lại.
Từ Kiêu Đình lẩm e^lqyu'dno bẩm lặp lại, vô tình nói: “Chính là xem mặt sao.”
Được rồi, cũng coi là xem mặt, Lạc Lạc hoàn toàn chịu thua. “Ngươi có tâm sự sao?”
“Ách, một tiêu sư bị chết, chết rất kỳ lạ.” Từ Kiêu Đình nhíu mày: “Ta đang muốn đi xem qua.”
“Chết như nào?” Lạc Lạc thuận miệng hỏi, có vẻ bản thân không giúp gì được cho hắn rồi. Cái đầu nhỏ này ngoại trừ xem biểu hiện bên ngoài, sẽ không khám nghiệm tử thi.
“Chính là không tìm ra nguyên nhân chết, không ngoại thương, không nội thương, thân thể một người bình thường cường tráng, không hiểu sao lại suy tim được.” Bên miệng Từ Kiêu Đình sương mù vây quanh: “Lần đầu tiên ta xem là vào buổi sáng, không phát hiện ra điều gì, người nghiệm thi cũng không nói ra được điểm gì khác nữa. Trở về nhà ta luôn nghĩ, vẫn là muốn xem tóc của hắn. Lúc đầu tính phái hắn đi áp tiêu một thứ rất quan trọng, không nghĩ sẽ xảy ra chuyện vào lúc này, có chút kỳ lạ.”
“A, vậy ngươi nhìn kỹ, không cần gấp.” Lạc Lạc không giúp được gì khác, thấy Từ Kiêu Đình khẽ cau mày, lên tiếng khuyên bảo.
“Nàng nói, vẻ mặt người sống với người chết, đều có thể xem được phải không?” Đột nhiên Từ Kiêu Đình đứng lại, nghiêng đầu sang một bên nghiêm túc nhìn Lạc Lạc.
“Cái này, có thể, có lẽ, đại khái, hẳn là vậy.” Lạc Lạc hít một lje^qij'dio^jn ngụm khí lạnh, ôm vai lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi không phải muốn ta đi xem, xem dáng vẻ người chết chứ?”
Từ Kiêu Đình dừng một chút, chớp mắt vài cái cúi thấp đầu, có chút xấu hổ nói: “Không phải, vậy không ổn cho lắm.” Nói xong tiếp tục dắt ngựa đi, chăm chú ngắm chân suốt con đường, không ngẩng đầu nữa.
Lạc Lạc biết hắn cảm thấy mình yêu cầu có chút quá mức. Nhưng mà, theo lý mà nói, mình nên báo đáp hắn, Lạc Lạc nghĩ đến. “Đúng vậy, theo lý thuyết, người trước khi chết biểu tình vẫn giữ trên mặt, là biểu hiện chân thật nhất, so với người sống thì chuẩn xác hơn chút. Nhưng ta không dám đảm bảo cái này tuyệt đối chính xác, giống với coi bói, ngươi cứ suy nghĩ đi.”
“Không cần, một mình bé gái nàng người ta sẽ sợ.” Từ Kiêu Đình cầm roi ngựa sang một tay, dáng vẻ ngông cuồng tự đại ngửa đầu nhìn trời: “Hắn có lai lịch gì, Từ gia tiêu cục sao phải sợ!”
“Ta không sợ, đến lúc đó cho nhiều người đứng cạnh ta là được, ta sẽ tưởng tượng hắn đang ngủ.” Lạc Lạc bước lên một bước, đứng ở trước Từ Kiêu Đình nói: “Coi như ta báo đáp ngươi, báo đáp ngươi nhiều lần đã giúp đỡ ta. Chỉ là lần này ta hy sinh lớn, vì vậy những gì trước đây ngươi giúp ta đều trả lại hết.”
Từ Kiêu Đình cúi đầu nhìn Lạc Lạc cười: “Nói như vậy ta vẫn được lợi của nàng sao?”
“Giữa bằng hữu đừng nói cái gì lợi hay không lợi, tóm lại, lần này ta giúp ngươi, tất cả chỉ vì trước kia ngươi giúp ta.” Lạc Lạc chớp đôi mắt to, con ngươi tựa hồ cất giấu thứ gì đó khiến cho người khác phải tìm tòi ngâm cứu.