Bó Hoa Của Narcissus

chương 16: chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đảo nhỏ ban đêm đón gió biển mát lạnh, càng về khuya càng rét mướt, tô điểm những vì sao lấp lánh.

Narcissus nôn nóng, trằn trọc ngủ không yên, nhan sắc trở nên phờ phạc, gương mặt trắng như tuyết lộ rõ trạng thái buồn bực và rầu rĩ.

Kỳ hạn mười ngày đã qua mà vẫn chưa ai đặt chân đến hòn đảo này ngoài anh.

Đột nhiên bị chạm nhẹ vào người, Narcissus mở to mắt, ngũ quan trắng trẻo hiện lên vẻ nghi hoặc cùng lãnh đạm, đôi môi tựa cánh hoa mấp máy liên hồi thầm hỏi: "Là mẹ sao?"

Không phải.

Là Rouyana - nữ thần gió biển, nàng xuất hiện trong tư thế mỹ miều và ngân nga khúc hát:

"Người chợp mắt trong mơ màng bất an

Phải chăng ta chiêu đãi chưa chu toàn

Là mứt Suye chẳng đủ ngọt nồng, hay chăn lụa đệm tơ không hề mềm xốp?

Ta từ đỉnh Deschfu xa xôi nhờ cơn gió biển mở đường, vừa quét mắt thì trông thấy ngươi, biết bao vui sướng

Ngươi cao quý ngạo mạn, ta nào để bụng, ngươi tự tin buồn rầu, ta đồng cảm như đồng bệnh tương liên

Ta gắng sức thoả mãn yêu cầu, ngươi lại hờ hững trầm tư, không màng đoái hoài điệu múa cùng giọng hát của ta

Tại ta không đủ chân thành, hay tại ta sơ suất làm phật ý người?"

Narcissus mỉm cười với Rouyana khiến tim nữ thần biểu tình dữ dội, nàng liên tục che miệng, "Ngươi đẹp trai quá, hôm nay ta tới là nhằm thông báo tin tức, ta nom thấy cánh buồm phương xa đang tiến gần, áng chừng sau hừng đông sẽ có người tới đây."

Ánh mắt Narcissus sáng quắc, vội chạy đến bờ biển si ngốc ngồi chờ.

Nữ thần gió biển bầu bạn bên cạnh, nàng nhẹ nhàng xướng ca, đôi lúc kể lại vài sự tích trên đỉnh Deschfu.

Narcissus cũng tâm sự chuyện xưa của mình thuở còn ở rừng sâu: "Có lẽ ngươi hợp với nữ thần Eko đấy, nàng luôn luôn ngưỡng mộ mọi người, bất kể người khác nói gì, nàng đều biết cách phụ hoạ."

Rouyana cười phì, quấn lấy anh mà bộc bạch những điều lý thú.

Hướng đông cũng dần dần trắng xoá.

Mặt trời nhô cao khỏi bể nước, ánh nắng chói chang khiến anh bất giác nheo mắt.

Anh nâng tay chắn nắng, chợt nghe được tiếng thở dài mơ hồ, "Để con chịu khổ rồi."

Anh nghiêng đầu và nhìn thấy tư thế duyên dáng của một mỹ nhân đứng ngược sáng, suối tóc dài màu vàng kim ánh lên như cành cây nguyệt quế sum suê tươi tốt.

"Mẹ." Narcissus kinh ngạc chạy tới, hốc mắt đỏ bừng, anh ôm chặt không dám buông tay sợ bà biến mất, "Người chịu quay lại rồi."

Narcissus siết thật lâu không muốn buông ra, mãi cho đến khi Liriope vỗ vỗ bờ vai của anh, "Theo ta trở về đi, là do ta không tốt, để con một mình chống đỡ tại nơi này, phải chịu oan ức như vậy." Bà nắm tay Narcissus, ngược hướng cung điện mà rời khỏi.

Lúc này Narcissus mới phát hiện đứng cách bọn họ không xa là vua và hai vị đại thần của ông ta.

Narcissus thoáng biến sắc, lập tức nghĩ cách trốn thoát, sực nhớ tới mẹ mình ở bên cạnh nên nắm chặt tay bà.

Herald vội vàng ngăn cản, "Hai vị xin dừng bước, Thần Sông vĩ đại lại dịu dàng ổn trọng, Narcissus mỹ mạo vô song, bệ hạ có ý mời mọi người cùng dùng bữa tối."

Nhà vua cũng vội vã đi tới, thái độ ôn hoà bình thản, tuy nhiên khi đối mặt với Narcissus vẫn uy nghiêm tức giận, ông ta mời bọn họ và liên tục thuyết phục là hiểu lầm có thể giải quyết kèm theo lời giải thích lí do.

Narcissus hừ lạnh, xoay đầu bỏ đi.

Liriope hoà nhã: "Bệ hạ thật khẳng khái." Đoạn kéo Narcissus "cực kỳ không tình nguyện" sang, đồng ý lời mời.

Khoảnh khắc từ biệt nữ thần gió biển Rouyana, nàng rơm rớm, "Ta còn gặp lại nhau nữa không? Ta không thể rời đại dương, không thể vào lục địa, làm thế nào mới tái ngộ trùng phùng được đây?"

Liriope trịnh trọng cảm tạ nàng đã chiếu cố đến đứa con trai, buông lời mời: "Chờ bọn ta giải quyết xong xuôi khúc mắc chốn này, ngươi có thể tới rừng sâu với tư cách là một người khách, ta cho rằng ngươi sẽ yêu mến nơi đó."

Nữ thần Rouyana nín khóc rồi phì cười, ghi nhớ lòng hiếu khách của họ, nàng nói: "Chắc phải chờ vị thần biển cả và mặt đất - Poseidon trở về, ta mới được tự do hoạt động mà ngao du thiên hạ."

Narcissus gật đầu, "Đa tạ ngươi vì đãi ngộ, nếu không thì ta đã phải nuốt thứ cá sống nhăn tanh tưởi đó rồi, chúc ngươi mạnh khoẻ nhé."

Vua Lao Medong vẫn luôn chờ bọn họ lên thuyền, nó chẳng những không hề nhỏ mà còn là du thuyền xa hoa, với những buồm căng lớn cùng rất nhiều thị vệ.

Narcissus theo sau Liriope, nhìn bà hàn huyên, trao đổi với bọn họ về bữa yến tiệc sắp tới.

Yến hội được tổ chức trên sân thượng cao ngất, nơi có ánh mặt trời soi tỏ, sáng ngời mà không chói mắt.

Cô gái thanh tú biểu diễn vũ đạo, chàng trai vạm vỡ nhịp trống rộn ràng.

Đàn hạc réo rắt bản nhạc du dương, người ca sĩ cất giọng ca vang vọng.

Chuỗi hoa, bó hoa, vòng hoa, cánh hoa vẩy khắp bàn ăn, dê non mỹ vị toàn bộ bày trên bàn tiệc, bên trên phủ thêm một lớp dầu oliu óng ánh.

Pho mát, bánh mì mềm xốp thơm ngọt.

Thịt bò, thịt dê chín vàng ngon miệng.

Nho, táo, táo đỏ chất đầy ụ.

Thị nữ bận rộn tới lui bưng rượu nho đỏ và rượu nguyên chất Ngọc Tuyền theo tuần tự, khách tham dự yến tiệc hoan thanh tiếu ngữ, hoà thuận vui vẻ.

Narcissus ngồi thẳng lưng, lạnh nhạt nhìn hết thảy.

Đức vua cùng các quan đại thần sung sướng khôn xiết, đang cao hứng bàn tán vấn đề muốn đoạt lấy goá phụ phương xa nọ về làm tân hoàng hậu.

Veria công tác xa nhà đã trở lại, hắn nhìn anh có ý chào hỏi, vừa định tiến đến thì bị một thiếu nữ quý tộc chen ngang, hai người cùng nhau khiêu vũ.

Con cháu quan đại thần lần lượt tiến vào, Lao Medong lại bắt đầu lải nhải mớ công tích của ông ta, các đại thần a dua vỗ tay ca ngợi.

Bọn họ ca hát tưng bừng.

"Troy, Troy vĩ đại, thành Troy hạnh phúc thanh bình

Chúng ta ở chỗ này nhảy, ở chỗ này hát

Thần, các vị thần, thành Troy huy hoàng xán lạn như đỉnh Olympus

Chúng ta có lương thực vô hạn, tài sản phong phú

Dê, bò, heo, chó thành đàn

Đến đây nào, vị vua vinh hiển lại cao cả, vị chúa tể trị vì quốc gia khổng lồ và giàu sụ

Để chúng ta hoà vang một khúc đi!"

"Thật là náo nhiệt." Anh nói, khoé môi hơi nhếch, ánh mắt mỉa mai, "Đáng tiếc Moma chẳng thể thấy được nữa."

Liriope cười cười, "Con trai ăn nhiều một chút, sau đó chúng ta cùng về nhà." Nghe được câu này, Narcissus cúi đầu.

Little Green đậu trên vai anh, "Về nhà, về nhà."

Narcissus vò xù lông nó, "Nhất ngươi rồi, trốn đi chơi làm ta tìm mãi." Lúc trước anh hấp tấp rời khỏi cung điện, con vẹt này đã bỏ chạy mất tăm mất tích, khi anh bị bắt bỏ tù còn sầu muộn thay tính mạng của nó.

Không ngờ nó bay một mạch đến nhà vị đại thần nào đó, đi theo cô nàng xinh đẹp nhà người ta mà đánh chén tha hồ.

Chủ nhân là anh đây bị nó quẳng ra chuồng gà.

Little Green thò qua làm nũng, bị Narcissus ghét bỏ đẩy ra, anh đưa mắt quan sát Liriope đứng dậy nâng chén rượu và tiếp tục xã giao, đồng thời nghĩ kế thuyết phục bà cùng nhau lập mưu tóm lấy Prenemos nhằm rửa sạch mối nhục cũ.

Anh biết rằng để được vua ân xá trọng tội giết hoàng hậu, bà đã chấp nhận diệt trừ thuỷ quái, cũng như khôi phục nguồn nước tại cung điện bằng cách đào giếng ngầm rồi nối liền dòng suối.

Như thế tốn rất nhiều thời gian, mà tường thành chỉ dài vỏn vẹn mười lăm mét, lỡ tu sửa xong xuôi, tên hỗn đản kia lén chạy trốn thì thành công cốc hết.

Nghĩ vậy, Narcissus đứng dậy đi hỏi Herald.

Gã kể: "Bệ hạ ban thưởng rất nhiều, có điều thiết kế sư không quá hài lòng, hắn yêu cầu gia tăng đãi ngộ cho lao công và xây dựng nhà riêng cho chính mình, hắn muốn ngôi nhà phủ kín tơ lụa mềm mại, đồ bạc chế tác tinh mỹ cùng vô số các loại đồ đồng thời nhà Thanh.

Muốn vỏ sò sáng trong, muốn ngọc trai siêu to vùng biển sâu để lấp đầy giường đệm."

Miêu tả súc tích xong, Herald hớp một ngụm rượu rồi tiếp tục: "Thiết kế sư còn bảo, hắn thích cuộc sống gia đình nên yêu cầu nơi ở hoàn hảo, cả phòng ăn phải trải kín thảm lông dê xuất xứ tại Phoenician - Ai Cập.

Trên bàn cơm đặt đĩa sứ sáng loáng cùng bình hoa có nguồn gốc từ phương đông.

Tám mươi bộ dụng cụ mới toanh chuyên dùng ăn uống được bày biện sao cho đủ toàn bộ bàn ăn.

Đó là chưa kể, hắn muốn sừng nai với cây oliu gốc Síp, để trồng làm cảnh trong hoa viên."

Narcissus há hốc mồm, nửa ngày mới rặn được một câu: "Hắn ảo tưởng quá vậy." Ngay cả cung điện cũng không đồ sộ đến thế, mô hình này chỉ tồn tại duy nhất trong điện thờ thần Olympus qua truyền thuyết mẹ từng kể thôi.

Herald kính cẩn thưa: "Điều kiện của hắn bệ hạ không thể đáp ứng.

Ngài ấy buồn rầu chẳng biết làm sao cự tuyệt."

Priam lại gần đánh gãy đôi bên trò chuyện phiếm, tỉ mỉ nom Narcissus, "Cẩn thận một chút, về sau làm gì cũng đừng kích động quá mức.

Hoàng hậu tuy sai, nhưng ngươi rầm rộ giết người gây chú ý như vậy khiến ông rất kỵ huý."

Narcissus không phục, "Quả nhiên chỉ cho phép quan đốt lửa chứ không cho phép dân thắp đèn.

Quy củ đâu, phép tắc đâu, ở rừng sâu bọn ta cứ có thù tất báo." Mặc dù các tiên nữ và tinh linh hoà thuận sinh sống, căn bản chưa từng có ý định tranh chấp.

Priam thở dài, lắc đầu, "Trong thành nhiều khốn đốn, mà cha ta mỗi ngày lại tổ chức yến hội một bận, cộng thêm mãng xà còn đang lăm le gần đây nữa, không biết khi nào mới có thể bắt giữ."

"Ngươi đi thuyền tới đây hả?" Narcissus thắc mắc, Veria cũng tiến tới đáp: "Phải, bọn ta muốn tham quan Sparta và Hy Lạp." Đi thám hiểm đoạt lấy tài sản của tiểu bang khác để làm phong phú cho thành bang của chúng ta.

Veria cho rằng điều này là vinh dự nhất, sự giàu có bắt nguồn từ việc khai thác và cướp bóc, nó không hề xấu hổ mà đáng được quý trọng.

"Được rồi, các ngươi đi rồi ta cũng sẽ theo mẹ ta mà rời đi, lần sau gặp mặt không biết tới chốn nào khắc nào.

Ta xin kính hai ly chúc các ngươi lữ hành thuận lợi." Narcissus quan sát xung quanh, sau khi xác nhận Hesione không có tới, anh tiếp nhận rượu ủ men do thị nữ đưa qua uống một hơi cạn sạch.

Priam, Veria đồng loạt cười rộ, mừng thay anh: "Đứa em trai nay đã trưởng thành."

Vẹt lông xanh ham vui bay qua, duỗi mỏ nhọn hoắt nếm thử rượu nhưỡng.

Bữa tiệc tiến hành được một nửa, rất nhiều người đã chếch choáng hơi say.

Lúc này chợt thấy sáu thiếu nữ xuất hiện trên nền hiệu ứng cánh hoa bách hợp lác đác bay, các nàng biểu diễn nhảy múa, theo sau là những thanh niên trai tráng mặc áo ngắn vải thô, bôi dầu oliu óng ánh màu mật ong, tất cả đàn ông đều mang mặt nạ gỗ, thân hình cao lớn hùng dũng, tràn ngập phong độ nam tính.

Bọn họ gảy đàn hạc trông thật oai vệ uy vũ.

Dáng người thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, tiếng ca trầm bổng.

Rất nhiều ánh mắt chăm chú thưởng thức, Narcissus bỗng gặp được người quen - nàng Jenapo nghịch ngợm nháy mắt với anh..

Truyện Chữ Hay