Bệnh viện tư, tương đối nhỏ nên chỉ có một cửa. Michael đứng trên lầu nhìn xuống quan sát thấy rõ, muốn vô bắt buộc phải đi hết những bậc thang cuốn, không còn một lối nào khác. Hết bậc thang là ra tới ngoài đường lúc bấy giờ còn đèn sáng nhưng vắng tanh không có lấy một chiếc xe.
Thời giờ gấp rút nó chạy như bay như biến xuống tầng lầu, xuống dưới nhà, chạy thẳng ra cửa, ngó hai bên thì xe Hồng-thập-tự cũng không có!
Michael đốt một điếu thuốc, bước ra đường, tỉnh táo mở nút áo vét phanh ra, đứng dựa cột đèn cố ý để ai cũng phải thấy. Mắt nó ngó lia và chợt giật mình vì từ Đại Lộ số có bóng người lầm lũi bước tới. Rõ ràng là một thằng đàn ông, tay ôm gói đồ dài dài, lại mặc đồ trận nữa! Mớ tóc dài đen láng, khuôn mặt thằng này ngó quen quen nhưng nó tới sát bên cột đèn Michael vẫn chưa nhận ra là ai. Nó đứng sừng sững trước mặt, tay chìa ra tính bắt-sua và giọng đặc sệt tiếng Ý nhà quê:
- Cậu Michael… cậu không nhớ cháu ạ? Cháu là rể ông Nazorine, chủ lò bánh. Cháu là Enzo đây. Cháu nhờ Ông Trùm vận động mới được như thế này.
À, nhớ ra rồi. Michael bèn đưa tay bắt. Enzo hỏi ngay: “Thưa cậu… cháu muốn vô thăm Ông Trùm chút mà giờ này trễ rồi, không biết họ có cho không?”
Michael cười: “Không được đâu! Mai mốt tôi sẽ nói lại là chú có tới được rồi”. Có chiếc xe rú máy từ đầu đằng kia chạy vọt tới nên Michael lưu ý ngay. Bèn nói nhanh: “Bây giờ chú lo về đi. Sắp có chuyện lộn xộn… bọn cớm dám kiếm chuyện khó chịu lắm đấy“.
Cu cậu nghe tiếng “cớm” mặt đã tái nhợt. Cớm mà kiếm chuyện thì làm sao nhập quốc tịchMỹ được? Bị tống về xứ chắc! Nhưng Enzo chỉ hoảng có lúc đầu thôi. Sau đó nó lắc đầu quầy quậy: “Cháu khỏi về! Nếu lộn xộn thì cháu phải ở lại chớ? Chỗ Ông Trùm đối với chúng cháu thì về sao được?”
Michael nghe mủi lòng. Biểu nó về mà nó nhất định đòi ở lại thì… ở lại cũng chẳng sao! Có hai đứa bao giờ chẳng an toàn hơn một? Biết đâu chừng bọn cô hồn của Sollozzo tới toan làm ẩu chợt thấy hai thằng đứng gác ngoài cửa nên dám khớp mà dông luôn? Một thằng thì chúng khỏi sợ!
Nghĩ vậy Michael mời Enzo hút thuốc, tự tay mồi lửa. Hai thằng đứng dựa cột đèn hút thuốc trong đêm vắng. Ánh đèn chiếu hắt từ nhà thương ra coi tụi nó thật kỳ dị. Chưa hút xong điếu thuốc thì có chiếc xe đen mui kín xuất hiện. Nó vọt tới và chạy sát lề, chạy ngang chỗ hai đứa đứng làm như muốn ngừng lại.
Michael cúi thấp đầu, liếc thật nhanh mấy thằng trong xe. Người nó nổi gai ốc. Xe ngừng lại thiệt nhưng chỉ một tích tắc vọt ngay. Rất có thể người trên xe đã nhận ra nó! Michael đưa mời Enzo thêm điếu thuốc và để ý thấy tay cu cậu run run.
Cỡ phút sau còi hụ ầm ĩ, chiếc xe cảnh sát trờ tới, thắng đứng trước cửa nhà thương. Theo sau còn hai chiếc nữa. Chỉ một loáng sau cửa vô đầy những cớm nổi cớm chìm. Michael mừng như mở cờ trong bụng bước tới. Thằng Sonny can thiệp cũng nhanh đấy chớ?
Ô hay, khi không hai thằng mang sắc phục đàng hoàng nắm cứng lấy Michael. Một thằng khác chạy lại lục soát khắp người. Một gã đồ sộ mang lon vàng Đại úy xuất hiện. Bọn đàn em dạt ra. Trông gã to con, chững chạc, cỡ tuổi trung niên song rất lẹ. Mặt đỏ bừng bừng, giận dữ, gã xông tới Michael la lối.
- Tao đã cho hốt hết mấy thằng đầu trộm đuôi cướp mà sao còn lọt mày? Mày thằng nào? Mày lảng vảng ở đây làm gì?
Gã cớm chìm đứng sau lưng báo cáo: “Người hắn không có gì, đại úy”. Michael đứng yên ngó, chăm chăm ngó cặp mắt xanh sáng loáng. “Hắn là Michael Corleone, con trai của Ông Trùm”. Michael lên tiếng:
- Lạ nhỉ… khi không thấy mấy thầy chú đang canh gác kỹ vậy mà đi đâu mất hết. Dám có lệnh đổi gác bất tử lắm.
Lão đại úy hùng hổ trợn mắt:
- Thứ chó chết của mày mà dám sủa bậy vô công việc của tao? Tao cho lệnh tụi nó rút đấy. Canh gác cho mấy thằng ăn cướp hả? Có giết nhau chết tao cũng cần, Ông Già mày bị chúng nó quất trước mặt tao… tao cũng thây kệ! Cút cha mày đi! Không phải giờ thăm nuôi cấm héo lánh đến đây…
Dù bị chửi vào mặt tàn nhẫn vậy. Michael vẫn chỉ ngó lão, đăm đăm. Nó nghĩ nhanh như điện chớp.
Cứ điệu bộ hùng hổ của thằng đại úy này thì đúng bị thằng Sollozzo mua đứt… Lão hốt bằng hết bọn người của Tessio, ra lệnh rút bọn cớm chìm đang canh gác để nó ngang nhiên vô “kết thúc” Ông Già. Lão quơ một cú hết sạch, nhưng nào ngờ Michael lò dò tới, lại thêm thằng Enzo nữa! Trên chiếc xe lúc nãy dám có thằng Sollozzo. Thấy bóng Michael nó đành vọt luôn, hỏng ăn và bực bội cự lão đớp bạc mà làm hư việc nên mới có màn la lối ngang ngược này!
Vì vậy Michael cưỡng lại:
- Tôi không đi đâu hết nếu ông không cho người bảo vệ Ông Già tôi đàng hoàng.
Lão không thèm nói mà ra lệnh cho thằng cớm chìm: “Mày nắm đầu nó cho tao”.
Gã cớm ấp úng: “Trình đại úy, nó đâu có vũ khí? Nó là anh hùng TQLC (Thuỷ Quân Lục Chiến). Nó không dính dáng vô mấy vụ này! Sợ báo chí moi móc…"
Lão đại úy hét lớn: “Thây kệ nó. Tao biểu mày nắm đầu nó!”
Rất tỉnh táo, Michael hỏi xỏ: “Vậy là thằngđường Thổ đã mướn ông thịt Ông Già tôi? Nó chi bao nhiêu mà làm dữ vậy?”
Uất quá, lão gầm lên: “Nắm đầu nó”. Hai thằng mang sắc phục bèn chia hai bên giữ Michael thật chặt. Quả đấm khổng lồ của lão tung lên xáng ngay mặt nhưng Michael kịp né qua một bên nên lãnh trọn cú nháng lửa ngay gò má. Michael nghe như lựu đạn nổ trong đầu, miệng nó toé máu và lổn nhổn những răng gãy. Rõ ràng nó có cảm giác trẹo quai hàm, chân nó khuỵu xuống, nếu không bị giữ đã bị té rồi.
Đau lắm nhưng Michael vẫn tỉnh táo. Gã cớm chìm nhảy ra, ngăn lão Đại úy: “Đại úy, nó bị nặng đấy!”
Lập tức lão vênh váo: “Tao đụng nó hồi nào? Nó tấn công tao và nó té. Tụi bây không hiểu vậy sao? Nó chống cự lại, nó không cho bắt mà?”
Mắt Michael hoa lên nhưng vẫn kịp thấy mấy chiếc xe lao tới vun vút. Mấy bóng người nhảy ra. Gã luật sư quen của Clemenza chạy tới trước mặt Đại úy, thông báo một cách dõng dạc:
- Xin cho hay là gia đình Corleone đã mướn một công ty trinh thám tư bảo vệ an ninh cho Ông Trùm. Những vị thám tử tư này có giấy phép mang vũ khí đàng hoàng. Nếu Đại úy câu lưu họ thì sáng mai xin mời ra biện lý cuộc giải thích lý do.
Luật sư quay tiếp sang Michael: “Còn ông, ông có cần vô đơn thưa kẻ nào vừa bạo hành?”
Michael ấp úng mãi mới bật ra một câu ấm ớ. Hàm nó bể rồi, cất tiếng nói khó quá: “Không… Tôi trượt chân… Tôi té…”
Lão Đại úy ngó Michael một phát thật hách song nó vẫn cười nhạt. Tội gì để lộ luồng phẫn nộ, uất ức đang làm tê dại cả đầu óc, thân xác nó? Tội gì để người ta biết nó nghĩ gì, nó định làm gì sau khi lãnh cú đấm vừa rồi? Bố Già in hệt vậy! Michael chỉ kịp nghĩ đến đấy là vừa ngất đi.
Sáng mai nó tỉnh dậy trên bệnh viện, chỗ gò má bể đã kẹp lại và mất một lúc cái răng hàm trên bên trái. Hagen đang ngồi bên.
- Thế nào… phải đánh thuốc mê kia à?
- Chớ sao? Bác sĩ phải mổ hàm trên để lấy ra bằng hết những mảnh xương vụn mà? Bề nào mày cũng ngất đi trước!
- Tao chỉ bị có vậy thôi?
- Đúng. Nên Sonny muốn mày về Long Beach. Ngay bây giờ có nổi không?
- Được chớ? Ông Già ra sao?
Hagen lúng túng:
- Bây giờ yên chí rồi. Có thám tử tư canh chừng và chung quanh còn nhiều người của mình. Để về nhà nói…
Người lái xe đưa hai đứa về Long Beach là Clemenza. Tuy đầu nhức nhưng Michael nôn nóng muốn biết sự thực đêm qua nên Hagen phải kể lại:
- Mày có nhớ thằng cớm chìm nhảy ra bênh mày hồi hôm? Người của Sonny, thằng Philips đó. Nó cho biết rất rõ về thằng Đại úy Mc Closkey. Vô cùng nham nhở, chỉ thích tiền và từ hồi mới vô lính đã “nhám tay” nặng. Mình cũng phải chi tiền tháng cho nó nhưng Mc Closkey thuộc týp tham, không thể tin nổi. Chắc Sollozzo phải chi nặng lắm nên thình lình nó viện lý do hết giờ để đuổi hết bọn đàn em Tessio mà thằng nào có súng còn bị hốt về bót. Rồi khi không nó ra lệnh rút cả ê-kíp an ninh chìm đang canh Ông Già về làm công tác khẩn. Sẽ có ê-kíp khác thay thế có điều chúng cố tình tà tà tới trễ để rộng chỗ cho bọn Sollozzo nhào vô thịt ổng. Độc chưa? Theo Philips thì thằng Mc Closkey dễ nể ở chỗ không bao giờ nó chịu thất bại. Hỏng một lần thì thế nào nó cũng chơi lại bằng được. Chắc thằng Sollozzo cho nó ăn đẫm và còn hứa hẹn ghê gớm lắm!
- À, vụ của tao có báo đăng không?
- Khỏi! Mình ém mà bọn cớm cũng lo nhận chìm luôn.
- Còn cu cậu Enzo?
- Nó láu lắm. Cớm đến nhà là nó tà tà lỉnh. Có phải nó cùng đứng với mày lúc xe thằng Sollozzo chạy ngang?
- Đúng thế. Cái thằng vậy mà được lắm!
- Sẽ có người chiếu cố nó. Còn mày thế nào? Tao thấy chỗ gò má kỳ cục thế nào ấy.
- Không sao! Mày nói thằng Đại úy tên gì?
- Nó là Mc Closkey. À, cũng nên cho mày biết tin này cho đỡ tủi. Người của mình vừa quất xong thằng Bruno Tattaglia, đúng giờ sáng nay.
- Ô hay, sao bảo cánh mình tạm thời nằm êm?
Thằng Sonny điên lên về vụ đêm qua ở nhà thương. Nó tung đàn em ra khắp Nữu-Ước và New Jersey, cứ chiếu theo “danh sách” của nó mà bắn. Mày thử hỏi lại với nó coi chớ tao kềm hết nổi. Vụ này vẫn chưa cần đánh lớn mà.
- Tao sẽ nói. Sáng nay có hội hả?
- Đúng. Vì đã tiếp xúc được với Sollozzo. Nó muốn điều đình. Có thằng được cử đi lo sắp đặt rồi. Nghĩa là chúng mình thắng. Thằng Sollozzo biết là không nuốt nổi nên chỉ mong toàn mạng. Có lẽ cái chết của thằng Bruno làm nó khớp, nó biết mình dám đánh và đánh thật chớ khỏi nhịn nhục nữa… Về vụ Luca Brasi thì mình biết rồi: Nó bị chơi hồi khuya thì chiều hôm sau tụi nó mới bắn Ông Già. Luca bị ngay trong quán thằng Bruno.
- Phải vậy tụi nó mới dám đụng đến ổng!
Về đến cư xá Long Beach là thấy ngay tình trạng chiến tranh. Cửa vô không ngăn dây xích mà cả một chiếc xe tổ bố nằm chình ình chắn lối. Hai bên hai thằng gác. Hai căn bìa cửa sổ trên lầu mở tung. Vậy là Sonny đã lo thủ sẵn!
Clemenza ngừng xe, cả ba đi bộ vô, hai thằng gác là người của lão. Chẳng chào hỏi mà chỉ ậm ừ ra dấu. Cười nói, hỏi han là miễn! Tới cánh cửa lớn thì lão chưa gọi đã mở: thằng gác đã để ý quan sát từ lâu. Vô “văn phòng” có Sonny, Tessio ngồi đợi.
Sonny đứng dậy nựng chỗ đầu bể của Michael, khen “đẹp” rối rít. Nó gạt phăng, ra buya-rô ngồi rót một lyscotch uống cho cái cằm bể bớt nhức nhối.
Cũng vẫn đứa hội họp trong phòng nhưng lần này không khí khác hẳn. Sonny không lì lì bực bội nữa mà vui cười hể hả. Làm như nó bắt buộc phải nhập trận rồi nên vứt hết thắc mắc, chẳng ai cản lại nổi. Với nó thì sau vụ Ông Già suýt chết lần nữa, ở nhà thương thì chẳng có điều đình gì nữa.
- Mày vừa đi thì có phôn của “sứ giả”, Tom! Thằngđường Thổ đề nghị điều đình. Thằng cáo già! Nó vừa chơi đấy đã bắn tin nghị hoà được rồi. Không lẽ mình cứ ỳ ra thụ động?
- Thế mày trả lời...?
Sonny vùng cười lớn:
- Thì tao bảo muốn sao cũng được, muốn bao giờ cũng được. Tao chẳng đi đâu mà vội, cả trăm đàn em tao đã gài sẵn cho nằm đầy đường rồi. Nó muốn kéo dài bao nhiêu lâu thì kéo. Có điều đừng thò mặt ra, ló một sợi tóc cũng chết cha nó với tao!
- Mà nó đề nghị cụ thể những gì?
- Nó chỉ đích danh, yêu cầu tụi mình cử thằng Michael tới tiếp xúc nghe đề nghị của nó. Dĩ nhiên thằng trung gian phải bảo đảm sinh mạng Michael còn nó thì chẳng dám đặt vấn đề bảo đảm. Bảo đảm thế quái nào được? Nhưng nó yêu cầu người của nó đưa thẳng Michael đến địa điểm do nó chọn. Sau khi nghe nó nói thì Michael ra về thong thả. Nó giữ bí mật nơi gặp gỡ nhưng cho hay trước là đề nghị của nó rất biết điều, chắc chắn mình sẽ chấp thuận…
- … Nhưng còn cánh Tattaglia? Còn mạng thằng Bruno bỏ hả?
- Cánh Tattaglia bọc xuôi theo Sollozzo, không gợi vụ Bruno ra nữa. Kể như huề! Chúng dám chơi Ông Già thì một thằng của chúng phải nạp mạng.
- Mình phải tới coi nó đề nghị cái gì.
Dù Hagen lên tiếng rất thận trọng nhưng Sonny vẫn gạt phắt. Nó lắc đầu quầy quậy, bắt chước điệu bộ Ông Già:
- Thôi ôngconsigliori ! Khỏi điều đình, đề nghị gì hết. Tao không có gì để nói đi nói lại với thằng Sollozzo! Chừng thằng sứ giả trở lại thì tao sẽ trả lời thẳng: nạp thằng Sollozzo… bằng không thì đổ máu lớn.Nệm sẽ trải ra và đạn bay đầy đường. Chừng đó thì thằng nào cũng đau hết.
- Đời nào các cánh khác chịu đổ máu lớn? Tốn kém lắm!
- … Vậy thì nạp mạng thằng Sollozzo, có vậy!
Sau khi buông vắn tắt, Sonny quay sang Hagen:
- Mày khỏi cần cố vấn về cái vụ điều đình nghe Tom! Quyết định tao đã có rồi và bổn phận của mày là giúp tao thắng. Mày hiểu chớ?
Hagen cúi đầu suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:
- Tao đã tiếp xúc với người của mày đằng bót. Ra thằng Mc Closkey bị Sollozzo mua đứt và nó chi nặng lắm. Nó còn hứa hẹn cho “ăn chia” vào vụ ma túy sau này nên thân danh Đại úy Cảnh sát mà chịu làm cận vệ cho nó. Nghĩa là Sollozzo đi đâu cũng cặp kè Mc Closkey một bên. Đi gặp Michael cũng phải có nó ngồi cạnh, có vậy thằngĐường Thổ mới dám ló mặt ra. Dĩ nhiên nó đâu cần mặt sắc phục, nhưng súng lúc nào chẳng kè kè và như vậy thì chơi thằng Sollozzo sao nổi. Đụng vào nó là có chuyện với Mc Closkey mà xưa nay cha thằng nào dám nổ một thằng Đại úy Cảnh sát rồi rút êm? Đụng đến một Sĩ quan Cảnh sát giữa Nữu-Ước thì không riêng họ nhà cớm phản ứng tàn nhẫn mà cả nước sẽ ồn ào phản đối. Toàn thể giới giang hồ sẽ nghẹt thở, chịu hết nổi và cứ cánh Corleone mình mà đổ vạ! Lúc bấy giờ tụi mình sẽ thành một thứ hủi, chẳng ai dám gần. Ông Già có tạo được bao nhiêu thế lực chính trị cũng vứt đi, họ sẽ lờ cái một! Mày đã tính trước cái hậu quả đó chưa, Sonny?
Cả hai ôngcaporegime Tessio và Clemenza cùng ngồi thừ người, ngồi đổ mồ hôi hột, lặng yên kéo khói xì gà. Chẳng dám có ý kiến gì vì sơ sẩy một chút thì mạng dám đi luôn. Dân dao búa, chịu trận bao giờ chẳng lãnh đủ trước? Rốt cuộc Michael phải lên tiếng:
- Mình có thể đưa Ông Già về nhà điều trị không Tom?
- Không thể được. Ổng còn cần nhiều thứ săn sóc, còn bắt buộc phải nằm lại. Có thể phải giải phẫu nữa không chừng. Tao đã tính rồi mà không thể!
- Như vậy mình chơi thằng Sollozzo tức thời. Chờ đợi là chết với nó vì thua keo này nó sẽ bày keo khác. Mình không biết đường nào mà đề phòng trong khi nó nhất định thịt Ông Già bằng được. Nó phải thịt vì tình hình bất lợi cho nó rõ. Nó thấy trước mắt, đằng nào cũng bị… thì chơi Ông Già biết đâu chừng lật ngược tình hình? Nó lại có thằng Đại úy Cảnh sát yểm trợ sát sạt như vậy thì nguy hiểm cho ổng lắm. Không thể đợi được…
Sonny đưa tay gãi cằm:
- Mày nói đúng. Mình không thể chờ đợi, không thể để nó thí mạng Ông Già.
Hagen đặt vấn đề: “Nhưng còn thằng Mc Closkey đó. Giải quyết cách nào?“ Sonny quay sang Michael mỉm cười: “Ừ, mày tính sao về Mc Closkey?”. Michael chậm rãi lý luận:
- Mc Closkey là một ca đặc biệt, mộtquá độ phải không? Nhưng nhiều khi… biết làquá độ mình vẫn cứ phải làm. Chẳng hạn nếu bó buộc phải nổ Mc Closkey thì mình vẫn nổ chứ? Nhưng mình nổ một thằng cớm bẩn, một thằng cớm bán đứt lương tâm, dính vô áp-phe ma túy để ăn chia chớ chẳng phải một sĩ quan Cảnh sát gương mẫu, làm công vụ đàng hoàng. Mình có móc nối sẵn với báo chí thì phải mớm cho chúng nó đủ sự kiện để chúng vạch ra những thối nát rành rành của thằng cớm bẩn Mc Closkey. Nghĩa là mình chuẩn bị dư luận chu đáo để phản ứng sẽ tới yếu đi phần nào… Tôi nói vậy nghe được không?
Michael ngừng lại để nhìn từng mặt dò hỏi. Tessio và Clemenza làm ra vẻ quan tâm nhưng vẫn ngồi im. Một mình Sonny nói như reo lên:
- Mày bàn nghe được đấy. Nói tiếp đi… Ông Già chẳng thường nói: “Miệng trẻ nhiều khi linh lắm sao?”. Rồi sau đó làm gì… Michael?
Thấy Hagen nhìn nó gật đầu mỉm cười, Michael đỏ mặt tiếp:
- Sollozzo muốn tôi đến gặp nó thì tôi đi. Chỉ có thằng: Sollozzo, tôi và Mc Closkey ngồi một bên chớ gì? Mình cứ hẹn cỡ hai ngày, nó giữ bí mật địa điểm thì mình cố dò tìm bằng được. Buộc nó phải gặp gỡ ở một chỗ nào công cộng… chớ đi vô nhà riêng thì khỏi! Mộtbar rượu, một nhà hàng nào đó vào giờ đông khách thì khỏi sợ thằng nào làm ẩu, phải không?
Thấy không? Thằng Sollozzo sẽ yên chí lớn… đời nào mình dám nổ một thằng Đại úy Cảnh sát! Trước lúc gặp gỡ nó vẫn phải đi kiếm cách củ soát cả người tôi. Vậy mình phải lo “đặt” đồ nghề ở ngay địa điểm họp, giấu sẵn đâu đó. Tôi sẽ chớp lấy để thình lình cho cả hai thằng đi luôn.
Cả bốn thằng cùng giật mình nhìn Michael trừng trừng. Hai lãocaporegime sững sờ. Hagen không lạ mà chỉ hơi buồn. Sonny lõ mắt ngó nó rồi cười ngặt nghẽo, cười sặc sụa. Nó cười tưởng đến nghẹt thở vỡ bụng, đưa tay trỏ Michael:
- Lạ không này! Một thằng học trò, nhóc con là mày… xưa kia không muốn dính vô bất cứ chuyện gì của nhà bây giờ đòi khơi khơi nổ một lúc hai đứa! Nổ cả Đại úy Cảnh sát chỉ vì bị nó đấm bể mặt! Vậy là mày trả hận chớ đâu phải giải quyết chuyện làm ăn? Coi, mới bị có một cú ngay mặt mà đòi thịt hai mạng… bộ mày giỡn chơi?
Hai lãocaporegime có hiểu gì đâu? Cứ tưởng cậu cả Sonny bật cười chế giễu thằng em út bốc đồng bậy nên ngó Michael coi bộ thương hại. Hagen lẳng lặng không nói trong khi Michael đưa mắt nhìn quanh và Sonny ôm bụng cười sặc sụa:
- Mầy tính hạ cả hai thằng… thiệt saoem ? Không có mề đay đâu, ghế điện đấy! Đây đâu phải chiến trường nổ súng ầm ầm, quân thù cách cả cây số? Nó ở sát nách mày, mày phải nhìn thấy tròng mắt nó trợn ngược lên. Ngón tay mày nhấn cò là chân mày phải mau mau nhảy qua một bên, nếu không muốn óc nó văng ra tứ tung, dính đầy cả vô bộ đồ lớn kìa! Đấy, nổ là phải như vậy… chớ đâu phải để trả hận một cú đấm của một thằng cớm?
Cho đến lúc ấy Sonny vẫn còn cười ngạo. Nhưng đột nhiên Michael đứng phắt dậy, gắt: “ Đừng mở miệng cười nữa!”
Giọng nó nghiêm lạ. Làm Tessio, Clemenza không dám cười nữa thật. Người nó đâu có vạm vỡ, cao lớn gì nhưng trông Michael thật dễ sợ, in hệt Bố Già hồi nào! Mặt nó không còn chút máu, cặp mắt nó lì lợm làm như nếu Sonny còn cười nó dám xông tới đập chết liền tại chỗ. Khỏi nói nếu tay nó sẵn súng thì mệt với nó rồi!
Quả nhiên Sonny khựng lại khi giọng Michael cất lên hằn học, gay gắt! “Màytưởngtao không dám làm hả?” Sonny vội cải chính: - Coi, tao đâu cười… mày không dám? Tao biết mày dám chớ? Tao chỉ bật cười vì khi không có chuyện thay đổi tức cười vậy thôi. Chớ hồi nào đến giờ tao vẫn biết mày là thằng lì, mày lì còn hơn Ông Già nữa kìa! Cả nhà xưa nay chỉ có mình mày dám cưỡng lại ổng, phải không? Hồi nhỏ, mày có chút xíu mà mày dám chơi tay đôi cả với tao, còn thằng Fred với mày thì có tuần nào không đập lộn.
Vậy mà thằng cáo già Sollozzo cứ tưởng đâu mày là thằng yếu, mày để cho thằng cớm đập mà không dám phản ứng và mày không muốn dây dưa đến những vụ đánh đấm ở nhà này! Nó tưởng đâu nuốt sống mày như không và thằng cớm thì cứ đinh ninh mày là thằng chết nhát…
Ngừng lại một chút, Sonny ôn tồn nói:
- … Nhưng mày mới là con của bố, khỏi có ai biết ngoài tao! Mấy bữa nay, từ hôm ổng bị chúng chơi… tao vẫn có ý chờ mày tự ý chui ra khỏi tháp ngà, vứt bỏ cái vỏ trí thức dấm dớ bấy lâu nay. Tao vẫn chờ mày đổi lốt để sát cánh cùng tao thịt bằng hết những thằng dám chơi Ông Già, dám đụng đến nhà mình! Hà hà… chỉ nhờ có một cú đấm thôi... một cú đấm như thế này mà được việc quá!
Sonny ra điệu bộ coi thật tức cười làm tất cả cùng cười ồ lên, Michael lắc đầu giải thích:
- Không, nếu tao làm vụ này thì chỉ vì mình kẹt. Mình không thể chờ coi thằng chó chết Sollozzo ám hại ổng lần nữa… Mà cả nhà này chỉ có một mình tao là có thể tới gần nó. Nếu chơi nó mà phải thịt luôn một thằng Đại úy Cảnh sát thì tao sợ rằng mày có kiếm cả năm cũng không ra một thằng dám làm đâu! Mày làm thì được chớ Sonny? Nhưng mày còn vợ con, còn phải điều khiển công việc cho đến ngày bố bình phục. Thằng Fred đâu còn hồn vía gì? Chỉ còn mình tao. Tao làm là hợp lý quá rồi chớ đâu phải vì một cú đấm bể mặt?
Sonny chạy lại ôm Michael: “Mày lý luận vậy mà đúng boong. Phải không Tom?”
Hagen nhún vai đáp:
- Trên lý thuyết thì vững đấy! Tao đồng ý vì tao cho rằng thằng Sollozzo không thật lòng muốn gặp mình điều đình mà nó chỉ chờ cơ hội làm cú nữa. Con người của nó như vậy, thành tích của nó cho thấy. Nếu nó còn định thịt Ông Già thì mình đành phải chơi nó trước, dù có phải nổ luôn cả thằng Mc Closkey. Vấn đề là thằng nào đứng ra chơi nó sẽ khó sống lắm. Sao lại cứ phải thằng Michael?
Sonny nói khẽ: “Tao chơi được”, nhưng bị Hagen gạt ngay:
- Mày thì có thằng Mc Closkey làm cận vệ nó cũng chẳng dám cho lại gần cả cây số! Vả lại mày còn phải tạm thời gánh công việc nhà đâu liều mạng được, Sonny? Để hỏi Tessio và Clemenza coi có thằng nào dám lãnh vụ này không? Một thằng thật chì. Dĩ nhiên mình phải bảo đảm vật chất cho nó sau này…
Clemenza từ chối: “Không được! Thằng cáo già nó biết mặt hết. Còn tao và Tessio đi thì thấy mặt nó đã lặn gấp còn làm gì được?”
Hagen đề nghị hay là thử chọn một thằng a-ma-tơ, chưa phải người nhà nhưng chơi có nét thì hai lãocaporegime cũng lắc đầu quầy quậy. Tessio giễu một câu: “Cử một thằng a-ma-tơ đi sao được? Kể như nó đang đá chân đất bắt lên đá Hội tuyển tranh cúp vậy!”
Rút cuộc Sonny đi đến kết luận:
- Vụ này phải cử Michael đi! Có cả triệu lý do, song lợi hại nhất ở điểm tụi nó vẫn tưởng đâu thằng này chết nhát. Còn tôi, tôi dám đảm bảo Michael làm được, làm ngon lành là khác! Đó là chi tiết tối quan trọng vì với thằng Sollozzo mình chỉ có một cơ hội này mà thôi. Bây giờ mình phải dồn nỗ lực yểm trợ cho Michael. Địa điểm tụi nó giấu thì mình phải cấp tốc tung người ra, buộc tụi nó phải nghe ngóng, phăng ra bằng được, với bất cứ giá nào. Phải biết chắc chỗ đó rồi mới giấu được “đồ nghề” chớ?
Sau đó Clemenza phải kiếm cho ra một khẩu “an toàn” nhất, nòng thật ngắn. Đạn chì, nhồi thuốc lấy, phải có sức công phá tối đa. Nghĩa là thật dữ. Khỏi cần phải chính xác vì mình chơi gần quá mà? Kể như dí sát vào đầu chúng mà nổ và nổ xong làbuông súng tức khắc, buông ngay lập tức. Khỏi lo để lại dấu tay. Mình đã có đồ thoa sẵn ở nòng cũng như ở cò súng cho trơn lu. Quan trọng nhất là chớ để nó vồ được quả tang mày đang cầm súng, mày còn cầm súng. Bao nhiêu nhân chứng mình cũng cóc cần, miễn là mày buông được súng ra. Ngược lại thì trời gỡ! Nhớ chưa Michael? Sẽ có người bảo vệ mày, đưa mày đi cấp tốc và mày có quyền “lặn” luôn, chừng êm xuôi hết mới ló ra. Có thể mày phải biến một thời gian khá lâu, nhưng chớ có giở trò từ biệt, nhắn nhe con nhỏ đó. Gọi điện thoại cũng khỏi! Chừng mày ra khỏi xứ này, an toàn rồi… tụi tao sẽ có tin cho nó sau. Mày cứ in vậy mà thi hành.
Nói đến đấy, Sonny ngó thằng em út cười mỉm rồi ôn tồn nói tiếp:
- Ngay từ bây giờ mày khỏi đi đâu hết. Mày phải ở cạnh Clemenza và chú ấy đưa khẩu nào mày ráng sử dụng cho quen tay. Nếu cần phải bắn tập. Còn mọi việc khác sẽ có người lo cho mày hết. Yên chí chưa?
Tự nhiên Michael nghe một luồng khoái cảm rạt rào chạy ngang cơ thể. Nó phải “chỉnh” thằng anh một cú. Nó quắc mắt lên:
- Bộ mày phải dạy tao “phòng gian bảo mật” nữa sao? Bằng không tao sẽ chạy lại nó nắm tay dặn dò, từ biệt chắc? Bỏ mấy cái trò sơ đẳng con nít ấy đi chớ?
- À, xin lỗichú mày … Tao cứ nghĩ mày a-ma-tơ nên dặn cho chắc ăn!
Michael vùng nói lớn:
- Mày nói sao? Tao mà… a-ma-tơ? Ông Già truyền cho mày cái gì thì tao cũng lãnh vậy… chớ tao đui, tao điếc sao? Tao cũng chơi ngon lắm chớ bộ?
Hai anh em nhìn nhau cười ha hả làm mọi người cũng bật cười theo. Hagen tự động lãnh chân rót rượu, pha cho mỗi đứa một ly. Mặt nó rầu rầu. Vậy là con nhàvăn sắp phải giởvõ đến nơi. Một thằng học Luật đầy mình nay phải chơi luật rừng đây! Nhưng trong thâm tâm nó tự an ủi:
- Bề nào cũng đỡ khổ ở chỗ mình còn nắm được phần nào chủ động!