Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

chương 32: người phía sau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùa thu ngày càng rõ ràng hơn, những cơn gió thổi qua cửa sổ dần dần mang theo hơi lạnh. Tôi ngồi trên giường ôn bài chuẩn bị cho kì thi.

”Phước Sinh, gọi điện về nhà chưa? Hôm nay cuối tuần rồi đấy!” Thím nói vọng vào từ gian ngoài.

Tôi vội gọi điện thoại về nhà.

Đầu bên kia điện thoại rất náo nhiệt, mẹ nghe điện mà vẫn còn đang cười: “Phước Sinh, con nên về rồi đấy, sắp thi rồi!”

”Mấy hôm nữa con về. Bố mẹ vẫn khỏe chứu ạ? Con béo lên rồi, món cá gỏi rau thơm của thím làm ăn ngon lắm! Mẹ, nhà mình có khách hay sao mà ầm ĩ thế?”

Tôi cười hì hì nói chuyện với mẹ, nói đến chuyện về nhà lại nhớ đến cơm mẹ nấu. Chú thím đã cố nấu thật ngon cho tôi ăn nhưng vẫn không bằng được những món tôi đã ăn quen từ nhỏ được.

Mẹ do dự một lát rồi nói: “Phước Sinh, học sinh của bố con đến thăm“.

Tôi thăm dò: “Hạ Trường Ninh à?”

Trong tiếng ồn ào bên kia điện thoại tôi nghe thấy tiếng cười của Hạ Trường Ninh. Âm thanh loáng thoáng, không nghe rõ họ đang nói cười cái gì. Tuy nhiên nửa năm đã qua, tôi không cho rằng Hạ Trường Ninh vẫn si tình đợi tôi. Cho dù hắn còn chưa từ bỏ ý định thì cũng chỉ vì con cá mất là con cá to thôi.

”Ờ, con nói chuyện với bố này!”

”Phước Sinh, béo lên rồi à? Về sớm một chút, còn phải đổi xe mới tới được sân bay đấy. Nhớ thông báo số hiệu chuyến bay cho bố, bố sẽ ra sân bay đón“.

”Con biết rồi, thôi con gác máy đây!”

”Đợi chút đã“. Bố tôi che loa nói, bên kia lập tức yên lặng, tôi chờ đợi trong buồn bực. Lúc bố bỏ tay ra, tiếng cười trong nhà lại vang lên, âm thanh của Hạ Trường Ninh xuất hiện trong điện thoại: “Phước Sinh, em ôn thi tốt rồi chứ?”

”Cũng tốt“.

”Có nhớ đồ ăn ở nhà không? Lúc nào về anh mời em ăn một bữa thật ngon“. Trong âm thanh của hắn mang theo ý cười mơ hồ, rất nhã nhặn, rất lịch sự. Tôi nghĩ chắc tại đang ở nhà tôi cho nên hắn mới thu lại vẻ lưu manh của mình.

”Nhớ, chỉ cầng nghĩ tới món ốc nhồi xào xả ớt đã chảy nước miếng rồi. Ở đây không có gạo cay!” Tôi tiếp nhận đề tài của hắn rất tự nhiên.

Trước khi gác máy Hạ Trường Ninh đột nhiên thấp giọng nói: “Phước Sinh, tại sao em không sợ anh nữa?”

Tôi ngẩn ngơ, đúng vậy, vì sao tôi có thể nói chuyện với Hạ Trường Ninh bình tĩnh như vậy? Trước kia ghét hắn, nhìn thấy hắn đã thấy ghét. Vì tôi đã học được sự già đời và dối trá hay là lòng dạ tôi đã trở nên rộng lớn như không trung, một cánh chim bay qua không để lại dấu vết nào?

Tôi cầm sách tiếp tục ôn bài. Đọc được vài trang rồi không sao học được nữa.

Sáng sớm, tôi và Bảo Lâm vào lều hái rau, đây là công việc tôi rất thích. Những cây rau mập mạp mềm mại, dùng móng tay bấm xuống, xếp thành mớ đều tăm tắp, nhìn đã chảy nước miếng.

Bảo Lâm lặng lẽ tránh ra xa bố mẹ nó, đến gần bên cnahj tôi nhẹ giọng nói: “Chị, ngày mai cuối tuần, em phải đi kiếm ít tiền“.

”Em còn bé như vậy, kiếm tiền kiểu gì chứ?”

”Trên huyện lỵ có người hỏi đường, nói muốn đến đảo Bolshoi Ussuriisk. Người ta thuê bọn em làm hướng dẫn viên. Chỗ đó em biết rõ, em vẫn thường đi chơi với bạn học mà“.

Tôi nhìn nó với vẻ hoài nghi: “Bao nhiêu tiền?”

”Triệu hai!” Hai mắt Bảo Lâm tỏa sáng.

”Tại sao người ta lại thuê một thằng bé làm hướng dẫn viên? Hay là người xấu? Một mình em đi thì chị lo lắm“.

”Yên tâm đi, em đi cùng thằng bạn, người ta chỉ có một mình, không có chuyện gì đâu. Em đã nhận sáu trăm tiền đặt cọc rồi. Hay là chị cùng đi với bọn em?”

Tôi do dự một lúc lâu rồi cuối cùng vẫn quyết định không đi: “Ở nhà còn nhiều việc lắm, chị ở nhà giúp chú thím hái rau. Chú ý an toàn nhé!”

Bảo Lâm cười hê hê.

Nơi này cách đảo Bolshoi Ussuriisk ở khu vực biên giới với Nga không xa, chỉ có vài chục cây số, thường có du khách đến tham quan. Lúc tôi vừa tới Bảo Lâm cũng đã dẫn tôi đi. Tôi thật sự không đành lòng bắt Bảo Lâm từ bỏ số tiền làm hướng dẫn viên này, nó đi với bạn học chắc không có vấn đề gì.

”Nhớ giấu mẹ giúp em nhé! Lúc về em mua đồ ăn cho chị, không chừng còn câu được mấy con cá nữa“.

Hôm sau Bảo Lâm về rất muộn, lại bị thím mắng một trận. Bảo Lâm và bạn học mỗi người kiếm được chín trăm ngàn, nó nói khách thấy bọn nó có hai người nên cho thêm sáu trăm ngàn. Nó nộp sáu trăm cho thím, thím mắng nó vài câu rồi không nói gì thêm, còn Bảo Lâm thì giấu được ba trăm ngàn, gương mặt đỏ bừng.

Buổi tối, nó chạy tới phòng tôi, bắt chước thần sắc và tư thế của khách nói: “Chị, khách hàng của em hôm nay cũng đến từ phía nam. Anh ấy rất nhiều tiền, mua đồ đúng là sảng khoái. Cái này, cái này, cả cái này nữa, mua hết!”

”Em học hành cho tử tế, tương lai mới có thể oách như vậy được, biết chưa?” Tôi cúi đầu đọc sách. Từ nhỏ đã chỉ chỉ nghĩ đến kiếm tiền không phải là chuyện tốt.

Bảo Lâm nằm trên giường, không biết nghĩ gì mà thấy nó yên lặng.

Rất lâu sau tôi quay lại nhìn nó, hai mắt nó vẫn mở to. Tôi gập sách vào đập nó: “Thằng nhóc, đang nghĩ cái gì thế?”

”Hê hê, không nói với chị“.

Từ hôm đó, liên tục vài ngày Bảo Lâm đều về nhà rất muộn, trên người dính đầy lá cây với bùn đất khiến thím phải cầm cán chổi đuổi theo đánh nó. Tôi nhìn Bảo Lâm chạy khắp sân mà không ngừng cười khanh khách.

Cuộc sống tốt đẹp biết bao, chú tôi là người rất thành thật, thím là một phụ nữ nhiệt tình. Họ trồng rau, kiếm tiền, nuôi con trên mảnh đất này, có lúc tôi nghĩ bản chất của cuộc sống chính là như vậy, chỉ có môi trường là bất đồng. Có người ở thành phố, có người ở nông thôn, nhưng tất cả đều sinh tồn dưới một bầu trời xanh.

Hết tháng này tôi sẽ phải về thì, còn có vài ngày, phải cố hưởng thụ sự yên bình ở đây mới được. Mặc dù thích phong cảnh điền viên và cuộc sống giản dị nhưng nếu bắt tôi ở đây cả đời thì tôi vẫn không muốn.

Bảo Lâm đến bên cạnh tôi nói nhỏ: “Chị, thần sắc chị trông tốt hơn nhiều rồi. Em nghe mẹ nói bạn trai chị chết bất ngờ nên chị đến nhà em cho khuây khỏa“.

Tôi run run, gương mặt cứng đờ. Đã bao lâu tôi không nhớ tới Đinh Việt rồi? Bóng dáng anh tựa hồ đang từ từ mờ nhạt. Tôi xót xa nghĩ, nếu Đinh Việt biết tôi đang cố gắng quên anh thì anh sẽ khó chịu thế nào? Đau khổ cười cười, bố mẹ lo lắng cho tôi nên mới cho tôi bỏ việc để đến đông bắc. Chú thím biết cho nên bắt Bảo Lâm phải chơi cùng với tôi. Tôi là người khiến họ phải lo lắng như vậy sao?

”Mẹ em bảo em đi theo chị, đến đâu cũng theo, sợ chị làm chuyện dại dột“.

”Nói liên thiên!”

Bảo Lâm cười hê hê: “Bây giờ thì hết rồi, lúc đó chị mới đến thì cứ là lạ, cũng không nhiều lời, em cứ nghĩ không biết có phải chị đọc nhiều sách quá nên ngốc rồi không nữa“.

Tôi thở dài, Bảo Lâm mới bao lớn? Mười lăm tuổi, nó biết cái gì?

”Chị, đừng khinh em nhỏ, em biết hết đấy. Chị còn nhớ anh ấy không?”

Hoàng hôn buông xuống, cảnh vật xung quanh đều bị bao phủ trong một màu xám trầm lắng. Mùa đông năm ngoái bên người tôi có nụ cười ấm áp của Đinh Việt. Một năm, anh đã đi xa một năm rồi, còn tôi thì đang cố tìm cách quên anh.

Tôi chống cằm nhìn về một nơi rất xa, chậm rãi nói với Bảo Lâm: “Nếu như em không thể ở bên một cô gái cả đời thì nhất định không được theo đuổi cô ấy, cũng không được đối xử tốt với cô ấy. Em hiểu ý chị chứ?”

”Em hiểu, bạn Lan học cùng lớp em rất tốt với em, có điều trên mặt có nhiều tàn nhang, không đẹp bằng Trình Trân Trân. Em vẫn phớt lờ bạn ấy“.

Tôi nghiêm túc nhìn Bảo Lâm chằm chằm: “Tốt với em thì có gì sai? Chỉ vì nó không đẹp à? Chị kể cho em nghe chuyện Giản Ái nhé!”

Bảo Lâm thở dài nói: “Cái cô Giản Ái kia thì có gì tốt? Nhất định phải chờ đến lúc lão La tàn phế rồi mới chịu ở bên ông ấy, em không thích loại phụ nữ này, quá ương ngạnh“.

Một người phụ nữ theo đuổi tình yêu bình đẳng kinh điển như vậy mà Bảo Lâm lại thấy là đầu óc có chuyện. Suy nghĩ tỉ mỉ, tôi cảm thấy cũng không phải không có lí. Giản Ái đúng là cực đoan. Thằng nhóc này, nói chuyện với nó hình như tư duy của tôi luôn không theo kịp ấy.

Nó đi đến trước mặt tôi nói nhỏ: “Chị là người tốt, học vấn cao, chắc chắn có nhiều người thích. Chị, chị nhất định phải tìm một anh rể nhiều tiền cho em nhé!”

Tôi cười: “Thằng ranh, tiền tự mình kiếm mới chắc ăn, đừng có suốt ngày mong bắt được tiền từ trên trời rơi xuống. Bảo Lâm, ngày kia chị đi, em phải học hành đàng hoàng mới được“.

Bảo Lâm nói đắc ý: “Đương nhiên em phải học hành đàng hoàng, sau này thì vào trường cảnh sát, làm một người có bản lãnh!”

Tôi kì lạ liếc nó một cái, sao thằng nhóc này lại đột nhiên đổi tính rồi, từ bán trứng cá kiếm đô la biến thành thi trường cảnh sát?

Bảo Lâm le lưỡi, nhảy dựng lên nói phải làm bài tập rồi chạy về phòng nhanh chư chớp.

Sau đó tôi hỏi nó mấy lần nhwung nó vẫn giả ngu làm cho tôi càng nghi hoặc.

Lúc đi, chú và Bảo Lâm đưa tôi ra bắt xe đến Giai Mộc Tư, thừa dịp chú đi xếp hành lý đột nhiên tôi hỏi Bảo Lâm: “Có phải vị khách của em đó cắt đầu đinh, trông giống một tên lưu manh không?”

”Đầu đinh thì đúng, có điều trông không giống lưu manh. Đúng rồi, anh ấy biết võ, rất lợi hại. Em với bạn em hai thằng cùng lên mà không chạm nổi vaofgocs áo anh ấy“.

”Biết anh ta họ gì không?”

”Họ Hạ, anh ấy với chị cùng đến từ một nơi. Biết chị cũng đến từ chỗ anh ấy nên anh ấy ở lại huyện mấy ngày dạy bọn em võ“. Bảo Lâm còn rất đắc ý.

Tôi rất muốn kéo tai Bảo Lâm nói với nó, nó là một thằng ngốc bị người ta bán rồi còn đếm tiền giúp người ta. Tôi trợn mắt nhìn Bảo Lâm, bất đắc dĩ nghĩ, Hạ Trường Ninh lại tìm được nhà chú tôi, còn không để tôi biết gì nữa. Không phải là bố mẹ nói với hắn, nếu không kiểu gì bố mẹ chả nói với tôi. Bố tôi chỉ có một anh em, nếu hắn muốn tra thì cũng không khó, nhưng hắn tới làm cái gì? Thật là đến đảo Bolshoi Ussuriisk du lịch à? Nhưng chẳng lẽ lại trùng hợp tìm được Bảo Lâm làm người dẫn đường? Hắn muốn biết cái gì từ Bảo Lâm?

Chú đi xếp hành lý cho tôi xong liền quay lại cười ha ha nói: “Phước Sinh, đến Giai Mộc Tư thì gọi điện cho chú, trước lúc lên máy bay cũng phải gọi“.

Tôi dạ một tiếng, nhìn Bảo Lâm nhưng không có thời gian hỏi thêm nữa, ôm một bụng nghi vấn lên xe khách. Lúc xe chuyển bánh, Bảo Lâm đột nhiên lớn tiếng kêu: “Chị, anh Hạ nói anh ấy biết cái anh A Đấu kia!”

Trời ạ! Thằng ranh con này lại hỏi hắn chuyện đó! Tôi căm tức muốn kêu xe dừng lại chạy xuống đánh cho nó một trận. Đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề, Hạ Trường Ninh đã đi chưa? Hắn đang ở đâu?

Chú lấy một chỗ ở hàng trước cho tôi, tôi lập tức đứng dậy quay lại nhìn quanh, sợ hắn đang ngồi đâu đó phía sau lưng.

”Có chuyện gì vậy em?” Tài xế xe rất hảo tâm hỏi tôi.

Nhìn lướt qua, không có, tôi ngượng ngùng ngồi xuống, cười ngây ngô trả lời: “Không có việc gì, xem xem chú em đã về chưa thôi“.

Truyện Chữ Hay