"Lẩm bẩm cái gì đó?"
Anh nhìn cô như muốn xử tử cô luôn vậy.
"À...haha...đâu có gì đâu..."
Im lặng mấy giây.
"Ủa, thầy Vũ, thầy không định đi sao?"
Kỳ Tâm chột dạ hỏi dò, lỡ anh đổi ý thì tính sao giờ?
"Tôi đang gọi taxi, tôi sẽ đi cùng em..."
"Ối không được..."
Thầy giáo soái ca ơi, gọi taxi thì còn gì là không gian riêng tư nữa? Không hiểu đầu óc thầy thông minh ở đâu nữa!
"Sao lại không được?"
Anh vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng thẩm vấn cô.
"À...tại vì...em bị say xe...đúng đúng...em bị say xe đó..."
Bùm!
Anh tức điên, đấm tường lún luôn một mảng.
"Tóm lại giờ Hoa tiểu thư muốn thế nào?"
"Hơ...thầy làm em sợ đó..."
"Tôi hỏi em muốn thế nào?"
"À thì...em thấy tốt nhất là thầy cùng em đi dạo phố, ấy nhầm, đi bộ, đúng rồi, là đi bộ đó..."
Anh không nói gì, lừ lừ quay vào phòng, bỏ lại Kỳ Tâm thấp tha thấp thỏm.
Thất bại rồi sao? Âm mưu của cô thất bại rồi sao? Huhu...
"Khoác áo vào!"
"Há?"
Lại quát! Giật hết cả mình không à!
"Ngoài trời lạnh lắm! Mau khoác áo vào! Tôi đưa em về!"
Cô mở to mắt nhìn chiếc áo khoác giơ lên trước mặt.
"Áo của thầy hả?"
"Sao em nói nhiều quá vậy? Không lẽ của Dĩ Việt?"
"A được được...em mặc liền!"
Kỳ Tâm vui sướng giật lấy chiếc áo, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Ôi, áo của soái ca, mùi của nó thật là nam tính quá đi!
Anh nhìn cô cười như con ngốc, khuôn mặt anh tuấn bất giác cũng nở nụ cười.
"Cắt!!!! Đề nghị hai ông bà dừng ngay hành động dạy hư trẻ con!"
Dĩ Việt từ đâu chạy ra, phá tan tành không khí lãng mạn.
"Muốn đánh mông hả em trai? Về phòng mau!!!"
Mặt anh đen như đáy nồi, sao anh đàng hoàng tử tế thế mà lại có thằng em trai đen tối như vậy?
...
Trên đường về.
"Oa, trời đẹp quá ha thầy Vũ?"
"Đen thui chứ có gì đẹp!"
"Một hai ba bốn năm sáu...hí hí...nhiều sao quá, thật lãng mạn quá..."
"Kỳ Tâm này!"
"Dạ?"
Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô làm tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Ôi, không phải là tỏ tình đấy chứ??? Ngại quá đi!!
Đáp lại trái tim thổn thức của cô là một câu nói vô cùng nghiêm túc:
"Có lẽ tôi nên đưa em đến bệnh viện tâm thần trước."