Editor: Mắm Mắm || Beta-er: Song Ngư, Ngáo
Ngồi trên xe ngựa cửa sổ màu xanh, Tô Hi lén kéo tấm rèm thêu màu vàng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, khó hiểu hỏi: “Trời sắp tối rồi, chàng muốn đưa thiếp đi đâu?”
Bây giờ mặt trời sắp lặn, nhà nhà lên đèn, đây là thời gian bữa tối. Giờ này Vệ Phong đưa nàng đi ra ngoài làm gì? Nàng xoay người lại thì thấy Vệ Phong đang ngồi đối diện nhìn mình, bèn nghiêng đầu hỏi: “Đình Chu biểu ca, sao chàng không nói chuyện?”
Từ lúc hắn nói sẽ đưa nàng đến một nơi thì không nói gì nữa. Tô Hi cảm thấy hắn rất kỳ lạ nhưng rốt cuộc không thích hợp chỗ nào thì không thể nói ra được.
Vệ Phong giang hai tay ra, nhìn nàng không chớp mắt và nói: “Ấu Ấu, đến đây.”
Mặc dù Tô Hi không rõ hắn làm sao nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn lại gần. Nàng ngồi lên đùi hắn, đôi tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của hắn, nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to đều là sự nghi hoặc.
Vệ Phong cúi đầu tựa lên trán nàng, khẽ cong môi nói: “Không có gì, chỉ là muốn ôm nàng một cái thôi.”
Tuy hai người đã làm cả những chuyện thân mật hơn, nhưng ở nơi yên tĩnh chật hẹp như trong xe ngựa này vẫn khiến Tô Hi phải đỏ mặt. Nàng trợn tròn đôi mắt đen, có hơi ngượng ngùng.
Xe ngựa từ từ chạy ra ngoài thành, đi thẳng đến vùng ngoại ô. Mặt trời bắt đầu lặn, nơi phía tây là trời quang mây tạnh và với ánh chiều tà rực rỡ, hai người đã đi trên đường được hai khắc, sau đó dừng lại dưới chân núi Linh Khâu.
Tô Hi đã mơ hồ đoán được Vệ Phong muốn đưa nàng đi đâu.
Quả nhiên, Vệ Phong dẫn nàng đi trên một con đường, xuyên qua rừng long não, sau đó dừng trước một ngôi mộ.
Trên bia mộ khắc năm chữ “Vệ phu nhân Tiết thị”.
Có lẽ thường xuyên có người dọn dẹp đến đây dọn dẹp nên trước mộ rất sạch sẽ, xung quanh không có cỏ dại, cạnh mộ trồng rất nhiều cây Bội Lan. Tô Hi nắm chặt tay Vệ Phong, theo hắn đi tới trước mộ và hỏi: “Chàng nói đưa thiếp đến một nơi, là…”
Vệ Phong vuốt đầu ngón tay của nàng, sắc mặt không đổi, chậm rãi trả lời.
Từ lâu Vệ Phong đã muốn đưa Tô Hi đến đây, khi đó hắn ở ngoài cửa đợi nàng suốt một ngày nhưng tiểu cô nương không có lương tâm này cũng không xuất hiện.
Vệ Phong cong môi, cúi đầu nhìn Tô Hi, “Con dâu xấu vẫn phải gặp mẹ chồng.”
Tô Hi giận dỗi liếc hắn, bĩu môi nói: “Thiếp đâu có xấu.” Sau đó nàng buông tay Vệ Phong ra rồi đến trước mộ, lấy khăn tay trong áo ra để lau bia mộ, giọng nói đầy oán giận: “Sao Đình Chu biểu ca không nói trước với thiếp một tiếng? Thiếp không chuẩn bị gì cả.”
Vệ Phong bước tới sờ đầu nàng và nói: “Chỉ cần đưa nàng đến đây là được.”
Tiên vương phi Tiết thị là một người tao nhã, đoan trang thanh tú, cả đời bà thích nhất là cây Bội Lan, bởi vì cây Bội Lan có vẻ ngoài trong sạch thanh khiết, dáng cây ngay thẳng. Sau khi Tiết thị qua đời, Vệ Phong đã cho người trồng nhiều cây Bội Lan xung quanh mộ của bà.
Lúc còn sống, thân thể Tiết thị không được tốt, dưới gối chỉ có một nhi tử là Vệ Phong. Trước đây Tiết thị muốn sinh thêm một nữ nhi, nữ nhi sẽ được nuông chiều, mộc mạc thướt tha như ngọc tuyết () khiến người ta yêu thương. Chỉ tiếc cuối cùng bà không được như ý nguyện mà qua đời sớm.
() Ngọc tuyết: là một loại phong lan bốn mùa quý hiếm được sản xuất ở Đài Loan vào những năm , và nó là một dòng hoa trắng như tuyết hiếm có (theo Baidu).
Vệ Phong nhìn chăm chú về phía tiểu cô nương đang cẩn thận ngắt bội lan đặt trước mộ, hình như hắn đã hiểu tại sao trước đây mẫu thân lại muốn có nữ nhi rồi. Bởi vì khi hắn nhìn Tô Hi, hắn cũng muốn có một bánh bao mềm mại đáng yêu giống như nàng, trời sinh đã khiến người ta thương yêu.
Sau khi dọn xong mấy cây Bội Lan, Tô Hi kéo Vệ Phong đến trước mộ Tiết thị rồi dập đầu lạy ba cái, lúc này mới theo hắn quay về.
Ngồi trên xe ngựa trở về, Tô Hi dựa vào ngực Vệ Phong nhưng trong lòng không yên.
Vệ Phong ôm nàng, giọng điệu bình thản nói: “Mẫu thân ta qua đời vì bệnh.”
Tô Hi trợn tròn mắt, làm sao hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì? Nàng thấy hình như tâm trạng hắn không tốt nên không hỏi chuyện này, không ngờ hắn lại chủ động nói ra, lẽ nào biểu hiện của nàng rất rõ ràng sao?
Vệ Phong nhéo mũi nàng một cái, từ từ nói: “Những điều nàng nghĩ đều viết hết lên mặt rồi.”
“…” Tô Hi lập tức đưa hai tay lên che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen láy. Nàng ấp úng, “Không phải thiếp nhất định muốn biết đâu, nếu chàng không muốn nói thì thiếp sẽ không hỏi.”
Vệ Phong im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên hắn xoay người sang ôm lấy nàng, để nàng ngồi lên eo hắn rồi thì thầm, “Ấu Ấu, nàng sinh cho ta một đứa bé đi.”
Hơi thở ấm áp đột nhiên phả vào mặt nàng khiến Tô Hi bất ngờ mà ngửa người ra sau, tai nàng hơi đỏ, “Sao chàng bỗng nhiên lại nói chuyện này?”
Vệ Phong ngậm lấy đôi môi hồng của nàng, khều lấy môi nàng rồi mút lấy, “Chỉ cần do nàng sinh ra thì nhi tử hay nữ nhi đều được.”
Tô Hi biết sau khi thành thân sẽ không tránh được chuyện này, trước khi thành thân nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý nên lúc này Vệ Phong nhắc tới, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Sau một lúc bối rối, nàng thành thật nói: “Nhưng sinh con rất đau, thiếp sợ đau.”
Vệ Phong buông nàng ra, như suy nghĩ gì đấy. Bây giờ Tô Hi vẫn còn nhỏ, sinh con rất nguy hiểm. Hắn ôm eo nàng, cắn nhẹ môi dưới của nàng một cái, “Vậy thì để sau hãy nói.”
Lúc này bọn họ vừa mới thành thân, tạm thời không cần vội.
Mấy ngày sau, Tô Hi đang nhìn hạ nhân dọn dẹp đống sách. Nàng cho người dọn dẹp Tây Sương phòng của Vân Tân Trai để làm thư phòng của mình. Thư phòng của Vệ Phong ở Hãn Ngọc Hiên, bên trong rất rộng rãi, cũng có thể ngăn ra một gian riêng làm thư phòng cho nàng cũng được. Nhưng nàng lại muốn có một thư phòng của riêng mình, huống chi nàng có rất nhiều sách, nên không muốn bị nhầm lẫn với sách của Vệ Phong.
Một nha hoàn mặc xiêm y màu xanh lá cây tới, đưa cho nàng một tấm thiệp cưới.
Tô Hi mở ra, nhìn thấy trên đó viết tên của Dự Vương thế tử Vệ Uyên và Phó Nghi.
Nàng sửng sốt lúc lâu mới nhớ ra kiếp trước đúng là Phó Nghi gả cho Vệ Uyên. Nàng cầm thiệp mời vào thư phòng của Vệ Phong, hắn đang xem thông giám (), thấy nàng bước vào thì kéo nàng vào trong lòng và hỏi: “Thư phòng thu dọn xong rồi sao?”
() thông giám: là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc.
Tô Hi lắc đầu, đặt thiệp mời trước mặt hắn rồi nói: “Vừa nãy nha hoàn đưa cho thiếp cái này.”
Vệ Phong nhìn lướt qua, mở ra thấy tên của Vệ Uyên và Phó Nghi thì đóng lại, sắc mặt không đổi. Hắn lạnh nhạt nói: “Lát nữa ta sẽ bảo Lý Hồng chuẩn bị quà mừng, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng đi cùng.”
Trên thiệp mừng ghi là cuối tháng này, Tô Hi thấy hắn không ngạc nhiên thì hỏi: “Chàng đã sớm biết rồi ư?”
Vệ Phong nói: “Hôn sự đã được phủ Dự Vương và phủ Khánh Quốc công định ra từ trước nên cũng không có gì phải ngạc nhiên.”
Hắn nói xong thì nhìn nàng đầy sâu xa.
Trong lòng Tô Hi giật mình, rất sợ hắn nhắc tới chuyện năm đó nàng rời Kinh Thành, thế là nàng lảng sang chuyện khác: “Vậy tại sao bây giờ bọn họ mới thành thân?”
Vệ Phong nhàn nhã nói: “Phủ Khánh Quốc công luyến tiếc phải gả nữ nhi nên kéo dài hôn sự này đến hai năm. Vệ Uyên đã có hai trắc thất, còn có hai nữ nhi nên không nôn nóng thành thân, vì vậy hôn sự mới kéo dài tới hôm nay.”
Tô Hi chép miệng, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, giọng nói mang vẻ lấy lòng, “Đình Chu biểu ca, chàng đang trách thiếp không lấy chàng sớm hơn đúng không?”
Vệ Phong thuận tay nâng mông nàng lên, khẽ nhướn mày nói: “Ta không nói như vậy.”
Tô Hi nói: “Nhưng ý chàng chính là thế.”
Vệ Phong cúi đầu cười. Hắn chỉ muốn nói Vệ Uyên không vội thành thân mà hắn lại vội là vì có lý do. Nhưng nếu đã có người nguyện ý nhào vào lòng, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.”Vậy nàng định làm gì để bồi thường cho ta?”
Tô Hi chưa bao giờ nghĩ vấn đề bồi thường, nhưng nếu Vệ Phong đã nói ra thì nàng cũng rộng lượng nói: “Chàng nói đi.”
Tô Hi thấy Vệ Phong khẽ cười, trong lòng bèn có linh cảm xấu. Quả nhiên, hắn gật một cái, sau đó đến gần thì thầm bên tai nàng: “Ta muốn thử ở đây một lần.”
Tô Hi mở to hai mắt, nàng vô thức lắc đầu: “Không được…” Không nói đến bây giờ đang là ban ngày, bên ngoài còn có hạ nhân đi tới đi lui…….
Nàng biết để Vệ Phong ra điều kiện đúng là không phải chuyện tốt gì mà, thế là nàng lập tức muốn đổi ý, nhưng chưa kịp trốn thì đã bị Vệ Phong ôm lấy rồi đặt lên trên chiếc bàn vểnh đầu màu đen làm từ gỗ cây đàn. Hai tay hắn đặt hai bên giam nàng ở trong, sau đó lại gần nói: “Ấu Ấu, làm người đã nói thì phải giữ lời.”
Tô Hi nghe tiếng của hạ nhân đang chuyển sách bên ngoài thì không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ nữa, “Chàng, chàng đổi chỗ khác đi…”
Nhưng chuyện mà Vệ Phong đã quyết thì sao có thể dễ dàng thay đổi? Hắn cúi người hôn môi nàng, đỡ eo của nàng, nuốt tất cả âm thanh phản kháng của nàng vào trong bụng.
…
Buổi tối Vệ Phong tắm rửa xong đi ra, trên người chỉ mặc trường bào màu trắng thêu vàng, dây lưng lỏng lẻo thắt trên eo, trên cổ và ngực hắn có mấy vết răng đậm nhạt khác nhau, tất cả đều do Tô Hi cắn.
Tô Hi chỉ liếc cái rồi nhanh chóng dời mắt.
Ban ngày nàng sợ bị người khác nghe thấy nên đã cắn mạnh lên vai Vệ Phong, không dám phát ra âm thanh nào, thân thể run rẩy. Vệ Phong thì làm nửa canh giờ đến khi nàng mềm nhũn như nước, cả người không có chút sức nào. Bây giờ Tô Hi nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy tức giận, nàng xoay người chui vào trong chăn, không để ý đến hắn nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày thành thân của Dự Vương thế tử Vệ Uyên và Phó Nghi.
Vệ Phong và Vệ Uyên là đường huynh đệ, Tô Hi là thê tử của Vệ Phong nên buổi tối còn phải đến phòng tân hôn nói chuyện với tân nương.
Tô Hi không muốn đi lắm, từ trước đến nay nàng và Phó Nghi vẫn luôn bất hòa. Kể từ chuyến săn bắt mùa xuân năm ngoái khi nàng đàn bài 《 Vẫn trở về 》, lúc trở về Phó Nghi cũng chưa từng đến tìm nàng lần nào. Sau này nàng lấy Vệ Phong, hai người lại càng không liên lạc gì với nhau, nếu lúc này bọn họ gặp nhau ở phòng tân hôn thì không biết sẽ lúng túng thế nào.
Ngày Vệ Uyên thành thân mời rất nhiều người, không chỉ có Lữ Giang Hoài từ phủ Uy Viễn tướng quân mà còn có cả Lệ Diễn của phủ Lư dương Hầu Lệ Diễn.
Nhưng điều này khiến Tô Hi phải ngạc nhiên, là vì nàng đã cho rằng lần này chắc Lệ Diễn sẽ không tham dự.
Tân nương tử vừa vào cửa thì tiếng pháo vang lên, tiếng chiêng trống vang trời. Vệ Uyên mặc hỉ bào đi phía trước, tay cầm một đầu của dải lụa đỏ, còn Phó Nghi cũng mặc một hỉ bào giống thế nắm đầu còn lại. Tô Hi vô thức dời mắt sang phía đối diện, thấy ánh mắt của Lệ Diễn luôn dõi theo Phó Nghi, hai mắt sâu thẳm, vẻ mặt khá bình tĩnh nhưng khi nàng nhìn xuống thì thấy tay trái Lệ Diễn đang siết rất chặt.
Kiếp trước, lúc này nàng và Lệ Diễn đã thành thân, chắc hắn cũng vừa nhìn Phó Nghi và Vệ Uyên bái đường thành thân, vừa cảm không cam lòng đúng không?
Tô Hi nhếch miệng, cực kỳ coi thường hành động này của Lệ Diễn. Không nói đến việc kiếp trước hắn đối xử với nàng ra sao, nếu hắn đã mến mộ Phó Nghi thì đáng lẽ ra phải nghĩ cách lấy Phó Nghi mới đúng, chứ không phải chờ nàng ta thành thân rồi hậm hực tức giận.
Khi Tô Hi đang suy nghĩ, bỗng một bàn tay từ phía sau che mắt nàng lại, ngay sau đó nàng nghe thấy giọng nói của Vệ Phong thì thầm bên tai: “Nhìn đủ chưa?”
Tô Hi cứng người, hoảng hốt quay đầu lại.
Sắc mặt Vệ Phong sa sầm, hắn nhéo mặt nàng và nói, “Phu quân của nàng ở đây mà nàng lại nhìn nam nhân khác đến thất thần hả? Ấu Ấu, nàng lại muốn bị phạt nữa đúng không?”
Tô Hi lắc đầu lia lịa, hôm nay nàng sẽ không ngây thơ cho rằng ‘trừng phạt’ mà Vệ Phong nói chính là sự trừng phạt theo nghĩa đen nữa. “Thiếp, thiếp đâu có, thiếp chỉ đang suy nghĩ thôi.”
Vệ Phong nửa tin nửa ngờ, “Nàng suy nghĩ chuyện gì?”
Tô Hi cắn môi dưới, yên lặng suy nghĩ, nàng không biết nói dối nên lúc lâu sau cũng không nghĩ ra được. “… Thiếp quên rồi.”
Sau đó Vệ Phong nở một nụ cười lạnh lùng, xoa vành tai nàng, “Buổi tối chúng ta sẽ nghĩ lại cho thật kỹ xem đó là chuyện gì.”
Bên kia có người mời Vệ Phong tới giúp đỡ chiêu đãi khách khứa, nên hắn tạm thời buông tha cho Tô Hi.
Hôn sự náo nhiệt cả một ngày, chớp mắt một cái đã đến buổi tối. Khách khứa lục tục ra về, Tô Hi từ phòng đi ra thì thấy sân trước vẫn sáng, có lẽ tiệc rượu chưa kết thúc. Nàng định lên xe ngựa ngồi trước chờ Vệ Phong đi ra.
Nàng vừa ra khỏi cổng chính thì tình cờ gặp Lữ Giang Hoài cũng đang đứng ở ngoài.
Lữ Giang Hoài mặc trường bào màu xanh da trời, đang định xoay người lên ngựa thì ngẩng đầu thấy Tô Hi, y bỗng dừng lại, cả người sững sờ.