Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

chương 75: bát tự một nhất phiết (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo

() Nét thứ nhất trong chữ “Bát” là nét phẩy, “Bát tự một nhất phiết” có nghĩa là chữ “Bát” còn chưa có nét phẩy, ý nói sự việc vẫn chưa diễn ra, còn chưa đâu đến đâu, chưa rõ ràng.

“Hai người này, mỗi người có một điểm mạnh riêng, chẳng thể so sánh được. Tô Chỉ giỏi về thuật cưỡi ngựa, tài bắn cung của Đình Chu thì rất tài ba, trẫm thấy khó mà nói được.”

Cứ như để ứng nghiệm lời của Chiêu Nguyên Đế, đến chập tối ngày hôm sau, sau khi Thường công công thống kê số con mồi của ngày hôm nay xong thì phát hiện tổng số con mồi săn bắt được của Tô Chỉ và Vệ Phong lại vẫn không hơn nhau là bao.

Vệ Phong săn được nhiều hơn một con sói so với Tô Chỉ, nhưng Tô Chỉ lại săn được nhiều hơn một con hươu so với Vệ Phong.

Nếu ngày mai Tô Chỉ săn được nhiều hơn một con sói thì khoảng cách giữa hai người kia, ai thắng ai thua càng thêm khó nói.

Buổi tối, trong khu rừng đằng sau lều trại.

Vệ Phong ôm Tô Hi đặt trên đùi, hắn chơi đùa với những ngón tay trắng hồng của nàng, “Muội hi vọng ai trong bọn ta sẽ thắng?”

Tô Hi rút tay ra, nhỏ giọng nói: “Nhị ca.”

Quả nhiên, giây tiếp theo nàng đã bị Vệ Phong nhéo cằm nâng lên. Ánh mắt của hắn lành lạnh, không hài lòng hỏi: “Tại sao?”

Tô Hi phân tích cặn kẽ, nói: “Bệ hạ coi trọng tài năng của Nhị ca muội, đương nhiên Nhị ca muội phải thể hiện cho thật tốt mới không có lỗi với sự kỳ vọng của Bệ hạ chứ. Hơn nữa, huynh ấy là Nhị ca của muội, muội đương nhiên hi vọng huynh ấy sẽ thắng rồi.” Nàng nói xong thì dừng lại một lát, sau đó hậm hực nói: “Huống chi huynh…..Huynh còn đánh muội mà, muội ghét huynh lắm.”

Hai ngày nay nàng phải tự thoa thuốc cho mình, chỗ đó cũng đã dần đỡ hơn. Nhưng vừa nhớ đến chuyện đó là nàng lại xấu hổ và tức giận.

Sau khi Vệ Phong nghe giọng thì thấp giọng cười, hắn đưa lòng bàn tay lên một cách tự nhiên rồi xoa nhẹ và nói: “Vẫn còn đau à?”

Tô Hi đẩy tay của hắn ra, cả người vặn vẹo khó chịu, “Không cần huynh giả vờ tốt bụng……”

Tiểu cô nương còn nhỏ tuổi nhưng tính tình thì không phải dạng vừa. Vệ Phong cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, còn nhẹ nhàng cắn mút, cố tình hỏi: “Thật sự không cần ta nhìn thử giúp muội sao?”

Tô Hi đổ mặt quay đầu đi, lời lẽ chính đáng mà nói: “Thật sự không cần.”

Rõ ràng gương mặt của nàng đã đỏ ửng, mà lại còn cắn mạnh môi dưới làm ra vẻ đứng đắn nghiêm túc, đúng là vô cùng đáng yêu. Nàng càng như vậy thì Vệ Phong càng muốn ức hiếp nàng, chỉ ngậm nuốt cái miệng nhỏ ngọt mềm của nàng thôi mà chưa đã thèm, còn hôn một hồi, lúc này hắn mới nói: “Tô Chỉ là Nhị ca của muội, nhưng ta là phu quân tương lai của muội. Ấu Ấu, muội thật sự không mong đợi ta thắng sao?”

Tô Hi hốt hoảng: “Huynh, huynh đừng có nói bậy…….Còn chưa so bát tự đâu.”

Đuôi lông mày của Vệ Phong khẽ nhếch, hắn nhàn nhạt nói: “Đó là chuyện sớm muộn thôi.”

Ngoại trừ hắn, nàng đừng nghĩ gả cho bất kỳ nam nhân nào.

Tô Hi không nói lại hắn, vì thế nàng lựa chọn cúi đầu im thin thít mà đùa nghịch đồ trang trí nhỏ trên eo của nàng. Ngước mắt lên thì thấy túi tiền con thỏ ôm tú cầu trên eo của Vệ Phong, nàng không kìm lòng được mà duỗi tay cầm lên xem.

Lúc nàng duỗi tay ra thì tất nhiên sẽ để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Chỉ thấy dưới ánh trăng, trên cổ tay của Tô Hi trống trơn, không có thứ gì cả. Đôi mắt của Vệ Phong sa sầm lại, giọng nói cũng hạ thấp xuống: “Vòng tay ta tặng muội đâu?”

Tô Hi ngẩng đầu, không rõ mấy lời hắn đột ngột nói này có ý gì, tận cho đến khi Vệ Phong cầm cổ tay của nàng lên thì nàng mới chợt hiểu rõ, thì ra hắn là chỉ chiếc vòng tay ngọc mỡ dê mà lúc trước hắn đã tặng nàng.

Nàng nói: “Muội tháo ra rồi.”

Vệ Phong nghe nàng nói thì vẻ mặt có hơi thả lỏng: “Tại sao không đeo?”

“Thứ quý giá thế sao có thể đeo mỗi ngày được.” Tô Hi cụp mắt xuống, nói tiếp: “Hơn nữa huynh cũng nói đó là của Tiết Vương phi lúc còn sống hay đeo, nếu muội cứ đeo ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người khác nhận ra ngay.”

Vệ Phong nghĩ lại vấn đề này, thấy nàng nói cũng có lý nên cũng không ép buộc nàng nữa, mà chỉ nói: “Sau này chúng ta thành thân rồi thì ngày nào muội cũng phải đeo đấy.”

Tô Hi nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.

Mùa xuân se lạnh, cộng thêm lại ở trong rừng, vừa về đêm là có vẻ rất mát mẻ. Tô Hi chỉ ngồi một lát thì hai tay nhỏ đã bị đông cứng lại, thế là Vệ Phong cởi chiếc áo choàng màu đen thêu hoa văn cây kim ngân màu vàng ra rồi quấn quanh người nàng, sau đó thắt dây lưng lại và cầm tay nhỏ của nàng, nói: “Ta đưa muội về.”

Tô Hi lắc đầu từ chối: “Muội tự về là được rồi, cũng đâu có xa mấy.” Quan trọng nhất là sẽ bị người khác thấy.

Vệ Phong nhìn thấu suy nghĩ của nàng, đôi môi mỏng hơi cong lên, như cười như không nói: “Ấu Ấu ngốc, muội tưởng ngoài chúng ta ra thì còn có ai sẽ ở bên ngoài nữa chứ?”

Lúc này màn đêm đã tối mịt, hơn một nửa số lều trại đã tắt đèn, thật sự yên ắng, nói vậy thì cả đoàn người chắc đã đi vào giấc ngủ rồi. Chỉ có mấy thị vệ tuần tra sẽ thỉnh thoảng đi qua đi lại. Tô Hi mím môi, không chịu: “Lỡ như có người ra thì sao?”

Vệ Phong tách đầu ngón tay của nàng ra, sau đó đan mười ngón tay vào rồi nắm lấy, hắn thấp giọng nói: “Vậy thì chỉ có thể cưới muội về nhà thôi.”

Tô Hi giận dỗi liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn còn cảm thấy thiệt thòi cơ đấy? Nàng muốn hất bàn tay to của hắn ra nhưng hắn lại nắm vô cùng chặt, hất hai cái cũng không hất ra được.

Lúc đi ra khu rừng thì phải đi xuyên qua một con suối, mỗi lần Tô Hi đi ngang qua đều bị ướt nhẹp giày. Thế là Vệ Phong bế ngang nàng lên, sau đó bước lên tảng đá trong nước mà đi tới bờ suối bên kia.

Chân Tô Hi vừa chạm đất thì liền muốn xoay người bỏ đi, “Đến đây là được rồi, muội về đây, huynh cũng nhanh về đi.”

Vệ Phong trầm tư chốc lát, sau đó nói: “Muốn ta đi cũng được thôi.” Nói xong thì hắn hơi cúi người, nhan sắc tuấn tú ở ngay trước mặt Tô Hi, “Có thù lao không?”

“………” Trong đôi mắt của Vệ Phong hằn rõ lên bốn chữ sáng chói “Không có thử xem”, vì thế nên cho dù Tô Hi muốn giả ngu cũng không thể giả vờ được nữa, nàng lưỡng lự một hồi, sau đó mới nhón chân rồi hôn “chụt” một cái trên mặt hắn, tiếp đó thì như có tật giật mình mà xoay người bỏ chạy.

Vệ Phong chầm chậm đứng thẳng người, nhìn tiểu cô nương nũng nịu đang lặng lẽ choàng chiếc khoác của hắn ở cách đó không xa, rồi lại giơ tay sờ lên chỗ nàng mới hôn, sau đó thì thấp giọng cười khẽ.

Sáng sớm ngày thứ ba, Tô Hi dậy từ sớm. Lúc đi ra lều trại thì đội ngũ săn bắt còn chưa khởi hành, nàng đi đến trước mặt của Tô Chỉ, ngửa đầu nói: “Lúc Nhị ca săn bắt nhớ cẩn thận nhé, đừng để bị thương, muội sẽ ở đây chờ huynh về.”

Tô Chỉ mặc hồ phục, càng làm tôn thêm vẻ vai rộng chân dài, anh tuấn hùng dũng. Hắn quay đầu ngựa, cơ thể chặn lại ánh Mặt trời cho Tô Hi, ánh mắt thoải mái: “Bên ngoài nắng gắt, Ấu Ấu quay về lều trại đi, đừng chờ huynh, huynh sẽ nhanh chóng trở về.”

Tô Hi nói vâng, sau đó nhìn theo bóng dáng của Tô Chỉ đi xa, mới vừa xoay người lại thì liền đối diện với tầm mắt của Vệ Phong cách đó không xa. Ánh mắt của Vệ Phong sáng rực, cho dù nàng muốn phớt lờ cũng không được. Nhưng xung quanh nhiều người như vậy, sao nàng có thể đi lên nói vài câu với hắn được chứ? Hai con ngươi của nàng liếc liếc, cuối cùng cũng không phản ứng hắn, đi vài bước vào trong lều trại.

Mới vừa dùng xong bữa sáng thì Vệ Đức Âm lại tới tìm nàng. ngôn tình hay

Hai ngày nay, ngoại trừ lều trại của Đế Hậu thì nơi con bé đến nhiều nhất là chỗ của nàng.

Ngay cả Úc Bảo Đồng cũng không khỏi cảm khái: “Ấu Ấu, nhìn tiểu công chúa thật sự thích muội lắm.”

Đúng lúc ở đây Tô Hi không có gì làm, mà Vệ Đức Âm cũng muốn học gảy đàn, vì thế mỗi ngày nàng đều dạy cho con bé. Nhưng nhiệt tình của Vệ Đức Âm chỉ được ba phút, lúc đầu còn hứng thú lắm nhưng đến cuối cùng thì không học mà ngước nhìn nàng với đôi mắt to tròn, vẻ mặt say mê: “Hi cô cô, cô cô đàn hay quá, cô cô đàn cho Đức Âm một bài được không?”

Sao Tô Hi từ chối con bé được nhưng nàng có hơi ngạc nhiên là con bé mới có bây lớn mà cũng có thể nghe hiểu được tiếng đàn rồi, vì thế nàng ngồi xuống gảy một khúc nhạc đơn giản và phổ biến.

Bên phía này, Phó Nghi và Lệ An Nghi đúng lúc đi ngang qua bên ngoài lều trại.

Lệ An Nghi nghe thấy trong lều trại truyền ra tiếng đàn, lại cản thận nhìn kỹ căn lều trại, “Đây là lều trại của Hi tỷ nhi nhỉ? Không ngờ Hi tỷ nhi gảy đàn hay thật.”

Sắc mặt Phó Nghi không đổi: “Thầy của Hi muội muội là Cốc Đồng tiên sinh, lại còn có một cây đàn Lục Ỷ nữa, một khúc nhạc đơn giản như vậy tất nhiên không làm khó được muội ấy rồi.”

Lệ An Nghi nghĩ thấy cũng đúng, “Khúc nhạc này muội cũng biết gảy, nếu cho muội một cây đàn Lục Ỷ thì nói không chừng muội còn đàn hay hơn Hi tỷ nhi nữa đấy.”

Phó Nghi cười cười, không trả lời. Hai người lại nói thêm vài câu rồi đi đến chỗ bên con suối.

Sau hai ngày săn bắt, động vật trong rừng đã có thêm cảnh giác nên chúng không dễ dàng đi ra ngoài nữa, vì thế việc săn bắt khó khăn hơn nhiều so với hai ngày trước. Trải qua buổi sáng thì hầu hết mọi người không thu hoạch được gì, ngay cả Tô Chỉ và Vệ Phong, cũng chỉ săn được một con hươu thôi.

Lúc này, một con thỏ nhanh nhẹn chạy xẹt qua trước mắt, Vệ Phong và Tô Chỉ gặp nhau ở trong rừng, cũng đồng thời giơ cung tiễn lên.

Tô Chỉ nhìn thoáng qua Vệ Phong bên cạnh, giọng nói vẫn lạnh lùng trước sau như một: “Vệ thế tử, thứ tại hạ không thể nhượng bộ.”

Vệ Phong kéo căng dây cung ra, nở nụ cười thoải mái: “Tô nhị ca nói sớm quá rồi, cũng chưa biết là thỏ chết trên tay ai cơ mà.”

Tô Chỉ đúng thật là lớn hơn Vệ Phong một tuổi, gọi một tiếng “Tô nhị ca” thì cũng là đúng tình hợp lý. Tô Chỉ nhíu mày nhưng chưa nói gì, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn về con thỏ ở đằng trước.

Con thỏ kia tròn tròn mập mập, nó hoàn toàn không biết mình đang gặp nguy hiểm mà cúi đầu gặm cỏ xanh bên cạnh gốc cây. Vừa trắng lại vừa ngốc, hệt như tiểu cô nương nào đó. Vệ Phong nheo mắt lại, thả mũi tên cùng lúc với Tô Chỉ, chẳng qua lúc hắn bắn tên thì mũi tên có hơi lệch hướng, sau đó đâm thẳng vào trên thân cây.

Vệ Phong hạ cung tiễn xuống, tay cầm dây cương và xoay người, sắc mặt không đổi, nói: “Kỹ thuật bắn cung của Tô nhị ca đúng là cừ, ta hổ thẹn vì không sánh kịp.”

Tô Chỉ nhìn thoáng qua hướng Vệ Phong rời đi, sao mà hắn không biết lúc cuối cùng Vệ Phong đã sửa lại hướng bắn chứ.

Bên phía này, Vệ Phong cưỡi ngựa đi về hướng sau núi. Bởi vì Chiêu Nguyên Đế ở đây nên hầu hết những động vật trong khu rừng gần bãi săn đều rất ngoan ngoãn, không hung dữ mấy, nếu so sánh thì động vật sau núi núi dữ tợn hơn nhiều. Nếu may mắn thì còn có thể gặp được một con vua của các con thú.

Nhưng không biết là nếu sau khi cô nhóc ngốc Tô Hi kia biết được hắn thắng ca ca của nàng thì có giận dỗi hắn không đây?

Khu rừng sau núi rậm rạp hơn đằng trước rất nhiều, cây cối um tùm che kín bầu trời, trong rừng yên tĩnh không tiếng động. Bởi vì ở đây rất nguy hiểm, vì thế còn được đặt biệt đặt rào chắn xung quanh. Những người săn bắt cũng hiếm khi tới chỗ này, cũng không phải là không có, trước Vệ Phong thì đã có hai người cưỡi ngựa tới nơi này, chẳng qua một người thì bỏ ngựa chật vật chạy trốn, còn một người thì trọng thương quay về.

Vệ Phong cưỡi ngựa đi được một khắc, càng đi càng âm u rậm rạp.

Đi được một đoạn, hắn siết chặt dây cương dừng lại, cuối cùng cũng thấy một đôi mắt thú ẩn trong rừng cây phía đối diện.

Mặt trời sắp lặn, sương mù dày đặc. Hầu hết những người săn bắt đã trở lại, chỉ còn Tô Chỉ và Vệ Phong còn chưa quay về.

Tô Hi đứng đằng sau, chờ mãi cũng có hơi sốt ruột. Không phải Nhị ca đã nói sẽ nhanh chóng trở về sao? Sao còn chưa thấy bóng người nữa?

Lại trôi qua khắc nữa, lúc Tô Hi càng thêm lo lắng bất an thì Tô Chỉ cưỡi ngựa từ trong rừng đi ra. Chờ sau khi Tô công công ghi chép lại số con mồi của Tô Chỉ xong thì Tô Hi mới cầm váy và đi tới: “Nhị ca, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi…..” Nàng chưa nói xong mà đã khựng lại, căng thẳng nhìn vết máu trên cánh tay của hắn, “Huynh bị thương sao?”

Sắc môi của Tô Chỉ tái nhợt, khẽ cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, nghỉ dưỡng hai ngày thì sẽ tốt thôi, không có gì đáng ngại.”

Tô Hi vội đỡ hắn vào trong lều trại, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này? Tại sao Nhị ca lại bị thương?”

Tô Chỉ nói: “Lúc săn bắt gặp phải một con diều hâu con, mũi tên thứ nhất không bắn trúng mà ngược lại bị nó cào bị thương cánh tay.”

“Trong lều trại của muội có thuốc, để muội lấy tới bôi cho Nhị ca.” Tô Hi vừa đi vừa nói.

Tô Chỉ gật đầu đồng ý.

Nàng đi chưa được vài bước thì nghe thấy đằng sau có tiếng ồn ào. Tô Hi xoay người lại nhìn, thì ra Vệ Phong đã dắt ngựa trở về. Nàng đang tự hỏi sao Vệ Phong không cưỡi ngựa về, vừa ngước mắt lên, khi thấy rõ con thú dữ trên lưng ngựa thì kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt——

Hoá ra là một con hổ vằn nhiều tuổi to lớn.

Vệ Phong dắt ngựa đi không nhanh lắm, vẫn là bộ dáng bình tĩnh như ngày thường mà bước đi trầm ổn.

Nhưng lúc Tô Hi nhìn sang thì thấy trên đoạn đường hắn đi qua để lại những vệt máu loang lổ.

Truyện Chữ Hay