Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoBụng của Tô Hi dần bắt đầu co bóp. Nhiều khi nàng ngồi đọc sách thì đứa bé bé trong bụng khẽ đạp một cái, rất nhẹ nhàng, hệt như thuỷ triều dâng lên khiến cô vừa lạ lẫm vừa thích thú.
Sau khi số lần đứa bé đạp ngày càng nhiều, Tô Hi mới dần dần cảm nhận được có một sinh linh đang lớn lên trong bụng nàng. Rất chân thật.
Những khoảnh khắc ý nghĩa nhất trong ngày của nàng là được cùng tương tác với thai nhi, hoặc là đàn cho nó nghe, hoặc là đọc Thiên Tự Văn trước khi ngủ.
Nuôi dưỡng tình cảm phải bắt đầu từ khi còn trong bụng mẹ. Loại phúc lợi này ngay cả phụ thân nó cũng không được hưởng.
Thời gian lâu dần, phụ thân nó tất nhiên có ý kiến.
Tối đó, Vệ Phong đi ra khỏi tịnh phòng thì thấy nàng đang nghiêng người dựa trên chiếc gối làm bằng vải lụa mềm sợi tơ màu vàng bạc, mặc chiếc áo choàng tán hoa lăng (), chân không mang vớ để lộ đôi chân ngọc ngà trắng hơn cả tuyết, xương thịt đầy đặn, mịn màng đáng yêu, mười móng chân được nhuộm màu tươi sáng xinh đep, còn hơi cong lên. Nói cũng lạ, từ sau khi Tô Hi mang thai thì hầu như không thay đổi gì cả, ngoại trừ bụng tròn lên một vòng, hai má cũng có thêm chút thịt, nhưng lại không tăng cân nhiều như những người phụ nữ mang thai khác. Nàng vẫn xinh đẹp, hai má ửng hồng khiến người ta thích mắt và cảm thấy ngon miệng.
Bây giờ trong tay nàng đang ôm một quyển sách, cái miệng nhỏ thì thì thà thì thầm, không biết là đang đọc cái gì, giọng nói ngon ngọt đến béo ngậy.
Vệ Phong ngồi xuống phía sau nàng, đặt đầu gối của nàng lên đùi mình, sau đó thì nhéo cái mũi thẳng của nàng và nói: “Nàng xem gì đấy?”
Tô Hi lập tức không thở nổi, quay đầu “hừ” hai tiếng rồi nói: “Thiếp đang đọc ‘Ngũ Tự Giám’ cho con nghe đó.”
Vệ Phong ngước mắt, “Không phải mới hôm trước nàng còn đọc ‘Thiên Tự Văn’ sao?”
Tô Hi khẽ cắn ngón trỏ của hắn, mơ hồ nói: “Thiếp đọc xong Thiên Tự Văn rồi, bây giờ đến lúc học ‘Ngũ Tự Giám’ rồi.”
Vệ Phong thấy nàng nề nếp, nghiêm túc đến đáng yêu, không tự chủ được mà cười khẽ một tiếng, làm loạn đầu lưỡi của nàng: “Đã học sớm vậy rồi sao, nàng không lo nó không tiếp thu được hả?”
Tô Hi cũng từng lo lắng đến chuyện này, vì vậy nàng còn đọc Thiên Tự Văn tận ba lần lận đó. Nàng dùng đầu lưỡi đẩy tay của hắn ra, chớp mi nói: “Nếu là con của hai chúng ta thì nhất định sẽ là người tài phong thái xuất chúng, thiếp mới không lo đâu.”
Nàng rất có tự tin về điều này. Tô Hi ngồi dậy khỏi người của Vệ Phong, ôm mặt hắn rồi hôn một cái chụt, nói: “Đình Chu biểu ca, chúng ta đặt tên cho con đi?”
Vệ Phong thuận thế ôm eo của nàng, nàng vừa tắm xong nên trên người đều là mùi thơm ngào ngạt, hệt như quả đào mọng nước. Hắn vuốt ve gương mặt nàng rồi cảnh cáo: “Đừng có lộn xộn.”
Bây giờ Vệ Phong chính là một cây pháo tre () khô ráo, một phát là trúng, nhưng thân thể của Tô Hi hình như không tốt lắm, từ sau lần trước hai người quấn quýt nhau xong thì ngày hôm sau dưới người nàng bỗng chảy ra ít vết máu đỏ đậm, khiến nàng sợ hãi không thôi.
Sau khi hỏi Chu đại phu thì ông ấy nói sau này quan hệ nhớ cẩn thận, sau đó lại kê đơn thuốc an thai cho nàng. Bây giờ có nói gì thì Tô Hi cũng không chịu cho Vệ Phong đụng vào người. Ngay cả Vệ Phong cũng không dám xằng bậy, hắn nghẹn cả gần tháng trời, chỉ cần Tô Hi đụng nhẹ một cái cũng khiến dục vọng của hắn bùng lên.
Hôm qua hắn mới năn nỉ Tô Hi giúp hắn thoải mái một lúc, sức chịu đựng của hắn rất tốt, đến khi cả quai hàm của Tô Hi đều nhức mỏi thì hắn mới chịu buông tha cho nàng. Bây giờ nàng chỉ vừa ngồi trên đùi hắn một lúc thôi mà ‘nó’ đã muốn ngẩng đầu rồi.
Tên háo sắc. Tô Hi chu miệng lùi lại đằng sau, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, ý tứ là thiếp đàng hoàng lắm mà.
Trong lồng ngực trống rỗng trái lại khiến Vệ Phong không quen. Hắn lại ôm nàng vào lòng, tựa lên gương mặt mềm mại của nàng, “Không biết là trai hay gái thì sao đặt tên được đây?”
Tô Hi ngoan ngoãn, bên dưới có thứ chống lên người nàng khiến nàng không dám lộn xộn, bèn ngước hai hàng mi thật dày lên, khuôn mặt ửng hồng nói: “Chúng ta đặt hai cái tên, nam một cái nữ một cái. Dù sao cũng sẽ phải dùng đến mà.”
Nàng nói xong thì thấy Vệ Phong khẽ nở nụ cười nhìn nàng. Nàng khó hiểu, hỏi: “Sao thế ạ?”
Nàng nói gì không đúng sao?
Vệ Phong khẽ búng mũi của nàng, trêu chọc: “Hoá ra Ấu Ấu muốn cùng ta sinh thêm nhiều đứa nữa.”
“…..” Mặt Tô Hi càng thêm đỏ, nàng không có ý này đâu! Lúc nào Vệ Phong cũng xuyên tạc lời nói của nàng cả, nàng chỉ muốn đặt tên sớm thôi mà, nào có nghĩ nhiều như hắn chứ. Nàng nắm lấy cổ áo của Vệ Phong, đôi mắt đen ấy nhìn hắn đăm đăm, hỏi: “Chàng thích bé trai hay bé gái?”
Vệ thế tử không hề do dự đáp: “Gái.”
Tô Hi khó hiểu, “Tại sao?” Chẳng phải lúc này hắn càng nên muốn con trai hơn sao?
Vệ Phong cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng, nói: “Bởi vì giống nàng.”
Hắn đã gặp Tô Hi lúc ba tuổi, là cái bánh bao mềm trắng, đôi mắt vừa to vừa sáng, đôi chân ngắn ngủn chạy tới chỗ hắn, dáng vẻ xin hắn nhớ giữ bí mật vô cùng đáng yêu.
Đáng tiếc khi ấy hắn không biết rằng hắn sẽ thích nàng như thế, nếu không hắn nhất định sẽ không làm ngơ với nàng.
Nếu hai người có thể có một đứa con gái, nhất định nó sẽ đáng yêu như nàng lúc còn nhỏ.
Có điều Vệ Phong không nói mấy lời này cho Tô Hi nghe. Hắn ôm Tô Hi sang thư phòng của mình, sau đó rút ra hai quyển sách, một quyển “Sở Từ” và một quyển “Kinh Thi, tiếp đó ngồi trên giường cùng nàng đặt tên cho con.
Hai người bàn bạc cả đêm, cuối cùng bất đồng quan điểm mà kết thúc.
Tên Tô Hi nghĩ ra thì Vệ Phong đều không thích, còn tên mà Vệ Phong muốn thì Tô Hi lại cảm thấy quá tuỳ tiện.
Cuối cùng, Tô Hi chu miệng nói: “Nhất định là chàng không thích đứa con này.”
Vệ Phong chầm chậm “ồ” một tiếng, “Sao thế?”
Tô Hi ném sách vào trong lòng hắn, tức giận nói: “Nào có ai đặt tên cho con là Vệ Tất chứ? Thiếp không để ý tới chàng nữa.”
Vệ Phong bắt được quyển sách, trầm giọng cười: “Tất là tất nhiên, chẳng phải nàng lấy ta rồi sinh ra nó là điều tất nhiên sao?”
Nhưng mà đứng chung với họ Vệ có phải khó nghe quá rồi hay không? Tô Hi muốn trợn trắng mắt, khó có thể tưởng tượng Vệ thế tử tài học xuất chúng lại có thể đặt cái tên tuỳ tiện như thế cho con, nàng nhảy xuống khỏi lòng hắn, nói: “Cứ để thiếp tự nghĩ đi, chàng không được nhúng tay.”
Vì thế chuyện đặt tên này xem như là kết thúc.
Chẳng bao lâu nữa là đến sinh nhật của Lưu Hoàng Hậu.
Tô Hi và Vệ Phong vào cung trước, đến Chiêu Dương Điện mừng thọ Lưu Hoàng Hậu. Vệ Phong tặng một chiếc đồng hồ lồng chim () xoay vòng phát ra tiếng, là món đồ chơi của người Tây Dương. Mỗi khi đến thời gian cố định thì chim hoàng yến sẽ kêu to lên, giọng nói hệt như tiếng chim thật vậy, vô cùng hiếm lạ. Tổng cộng có hai cái, Vệ Phong để ở nhà cho Tô Hi một cái, còn một cái tặng cho Lưu Hoàng Hậu.
Vệ Đức Âm thấy lạ mắt, cũng thích thú tập trung chơi với đồng hồ lồng chim.
Vệ Phong và Lưu Hoàng Hậu nói vài câu rồi sau đó các nữ quyến thế gia đã lần lượt đến nên hắn cũng không tiện ở lâu, vì thế hắn và Vệ Quý Thường rời đi. Lúc gần đi thì hắn nhìn về phía Tô Hi, cô nương kia đang cúi đầu nói chuyện với Vệ Đức Âm, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn, hắn chỉ cong môi mà không nói gì.
Không bao lâu sau, các phu nhân được mời cũng tề tựu đông đủ, người này đến người khác tặng quà cho Lưu Hoàng Hậu.
Tô Hi nhớ mẫu thân Ân thị, muốn đến nói vài câu với bà nhưng trong sân lại rất đông người, hôm nay lại là sinh nhật của Lưu Hoàng Hậu nên nàng không thể tuỳ hứng được, chỉ đành tạm thời đè nén tình mẫu tử xuống. Tầm mắt Tô Hi lỡ đãng thoáng nhìn, khi nhìn thấy một cô nương mặc áo sam màu xanh dệt vải vàng tay áo to thì hơi sửng sốt.
Cô nương này chính là nữ nhi Hàn Ngọc Phức của Văn Uyên Các đại học sĩ.
Lần trước lúc gặp nàng ấy thì sắc mặt nàng ấy trắng bệch, cả người ốm yếu. Hôm nay gặp lại thì sắc mặt có vẻ hồng hào hơn rất nhiều, cũng có tinh thần hơn. Bộ xiêm y màu xanh biếc này rất hợp với nàng ấy, lúc này Tô Hi mới nhận ra gương mặt của nàng ấy cũng rất thanh tú, bên miệng là đôi má lúm đồng tiền thân thiết tao nhã.
Hàn Ngọc Phức cũng thấy Tô Hi, từ xa nhìn nàng cười, thái độ rất thân thiện.
Tô Hi mím môi, cũng cười đáp lại. Nàng vẫn không có cách nào thẳng thắn được với cô nương từng đính hôn với Vệ Phong, trong lòng vẫn có chút chua. Tuy biết rõ kiếp này Vệ Phong không liên quan gì tới người ta, nhưng trong lòng của Tô Hi cũng có cái gai. Đây chắc là chỗ tệ nhất của việc được sống lại lần nữa, nàng thay đổi một số chuyện nên chắc phải trả giá vì việc đó.
Cũng may Hàn Ngọc Phức không ở trong giới mà cô tiếp xúc, hai người chỉ gật đầu rồi thôi.
Hôm nay Lữ Huệ Xu và Úc Bảo Đồng đều tới, Úc Bảo Đồng còn dẫn đứa con trai năm tuổi đến cùng, thằng bé rất phụ thân, lớn lên tuấn tú hệt người Tô gia. Mắt to, mũi cao, khoé miệng hơi cong, bẩm sinh đã rất hay cười rồi. Nhưng đúng là nó không sợ người lạ, gặp ai cũng cười, cứ nắm ngón tay của Tô Hi không chịu buông.
Vệ Đức Âm nhảy xuống khỏi lòng Khương ma ma, chạy đến trước mặt rồi hỏi: “Đệ ấy tên gì vậy ạ?”
Tô Hi nở nụ cười nói, “Đệ ấy tên là Tô Nghệ, là đệ đệ của Bách ca nhi.”
“Vậy thì cũng là đệ đệ của muội.” Vệ Đức Âm đổi đề tài cực nhanh, đôi mắt đen láy nhìn đưa bé, duỗi tay nắm lấy tay nho nhỏ của Tô Nghệ, giọng nói trẻ con: “Đệ đệ à, sao hôm nay Bách Vũ ca ca lại không tới vậy?”
Sao Tô Nghệ hiểu được con bé đang nói gì, chỉ tò mò nhìn con bé rồi bỗng cười “khanh khách”, lộ ra hai hàng lợi vẫn còn chưa mọc răng.
Vệ Đức Âm quay đầu nhìn Tô Hi, hỏi tiếp: “Hi cô cô, tại sao vậy ạ?”
Thì ra tiểu nha đầu này nhớ Tô Bách Vũ. Tô Hi cười khẽ, giải thích: “Bách ca nhi phải đến học đường học rồi nên không có thời gian rảnh đến đây.”
Vệ Đức Âm chớp mắt, có hơi tức giận lại có hơi khó hiểu, “Tại sao ngày nào Bách Vũ ca ca cũng phải đi học vậy ạ? Đã lâu rồi ta chưa thấy huynh ấy, huynh ấy học ở đâu vậy ạ, ta đến tìm huynh ấy được không?”
Hai người Đế Hậu chỉ có một cô con gái bảo bối duy nhất, tuy có mời sư phó đến dạy cho con bé nhưng nào nỡ gò bó con bé, cộng thêm sức khoẻ con bé không tốt lắm, nên phần lớn là xem ý muốn của con bé thế nào. Chuyện ngày nào Tô Bách Vũ cũng phải đi học khiến Vệ Đức Âm không thể nào hiểu được.
Bên này Vệ Đức Âm dính lấy Tô Hi hỏi thăm tình hình của Tô Bách Vũ. Bên chỗ Tân Nhạn Lâu kia thì có vài hậu duệ quý tộc tụ họp, còn có một vài con cháu thế gia.
Vệ Quý Thường, Vệ Phong và Vệ Uyên cũng có mặt. Ở đây đều là nam tử, không biết ai bỗng đề xuất chơi trò ném thẻ vào bình rượu, sau đó được mọi người tán đồng. Vì thế Vệ Quý Thường sai cung nhân phía sau mang mũi tên và bình tròn như quả hồ lô không quai cầm đến.
Mọi người ngồi thành hình tròn, dẫn đầu là Vệ Quý Thường, y bắn một mũi tên trước, mũi tên vững chắc cắm vào trong miệng bình.
Ngay sau đó là Vệ Phong và Vệ Uyên, hai người không cần phải nói, tất nhiên cũng trúng phóc. Cứ tiếp tục luân phiên nhau, cuối cùng cũng đến lượt của Lệ Diễn.
Chỉ thấy tay trái của Lệ Diễn cầm mũi tên, cánh tay giơ lên, cũng dễ như trở bàn tay mà bắn trúng vào bình.
Lúc đang đến lượt người tiếp theo thì một nam tử mặc xiêm y xanh lá ngồi bên cạnh gã khó hiểu, bỗng hỏi: “Này, sao hôm nay Lệ công tử lại dùng tay trái vậy?”
() hoạ tiết tán hoa lăng:
() cây pháo tre:
() chiếc đồng hồ lồng chim
Share this: