Năm ngày sau, việc xảy ra đêm thọ yến đã có kết quả. Người dám cả gan đối đầu với Càn Khôn giáo tất nhiên là không thể giữ lại được, hơn nữa lão ta lại còn là chưởng môn, điều này càng khiến người trong phái làm loạn lên, phải dùng biện pháp áp chế, thậm chí là giết người thì mọi chuyện mới dần lắng xuống.
Bên kia đã bầu được tân chưởng môn, còn lão Tiêu chưởng môn đã chạy trốn rồi.
Nghe xong chuyện này ta không khỏi than nhẹ. Trong Ngự Thiên Viên vẫn là khí sương mưa phùn, khí tiết rất tốt, mà bên ngoài kia lại trái ngược, toàn là cảnh người gạt người, nhân gian đúng là nơi phức tạp.
Cẩm Tú bưng vào cho ta một ít điểm tâm nóng, thấy ta thất thần liền khẽ nhíu mi hỏi: “Bình thường ngươi vẫn luôn vui vẻ cười nói, sao gần đây lại có vẻ phiền muộn vậy? Có tâm sự gì không?”
Ta nói ra suy nghĩ về chuyện lão Tiêu chưởng môn, nàng ta thở dài, “Giáo chủ và Đại tế ti không diệt cả nhà lão ta đã là ban ân rồi. Cả gan dám làm loạn ở Càn Khôn giáo, lại còn có ý đồ sát hại người trong giáo, chuyện này sao giáo chủ và Đại tế ti lại không tức giận cho được?! Ngươi đừng để ý nhiều, kết cục đã định cả rồi, người giang hồ hiểm ác, nếu không xử lý chuyện này như vậy tất sẽ có người xem thường Càn Khôn giáo cho mà coi!” Cẩm Tú dứt lời liền đặt điểm tâm vào tay ta, “Nhanh ăn đi, ăn nóng là ngon nhất. Hôm nay trời hơi lạnh, không ăn mau điểm tâm sẽ nguội mất“.
Ta gật gật đầu, ăn được mấy miếng lại cảm thấy vô vị.
“Hình như điểm tâm này không có vị gì?”
Cẩm Tú cười nói: “Trong lòng đang có chuyện, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị ăn, ăn cái gì cũng sẽ cảm thấy vô vị thôi“. Nói xong Cẩm Tú lấy lại điểm tâm, “Thôi thôi, nếu không muốn ăn thì đừng cố nữa“.
Hóa ra nếu trong lòng có chuyện buồn phiền thì ăn gì cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Ta bỗng nhớ ra, trước kia ta với Lạc Trần ăn ở khách điếm đó, có phải cũng là vì lí do này mà ăn gì cũng thấy vô vị không?
“Nghe nói con trai của Tiêu chưởng môn chính là tên đệ tử đợt trước khiến ngươi bị thương đúng không? Cứ như bọn họ cố tình vào đây để phá rối trật tự Càn Khôn giáo vậy, ngày đó còn đả thương Lạc Trần công tử nữa! Hắn chắc cũng không ngờ mình không những không đả thương được Lạc Trần công tử, ngược lại còn khiến bản thân bị phế võ công...Nói chung ngươi đừng lo nghĩ nhiều nữa, bọn chúng phải nhận lấy kết cục này là đáng lắm!”
Ta gật gật đầu, lại nhớ đến Lạc Trần, mấy ngày nay ta đều đến thăm hắn, hôm nay mưa rả rích cả ngày nên Nam Cung nhốt ta ở trong Ngự Thiên Các để luyện công, vì thế ta không ra ngoài được. Không biết bây giờ Lạc Trần đang làm gì? Cũng không biết tên Tô Tuyết kia có đang quấn lấy hắn không?
“Ngươi...đang nhớ đến Lạc Trần công tử hả?” Cẩm Tú ghé tới trước mặt ta.
Ta giật mình, bất giác lắc đầu, “Không phải“.
Cẩm Tú cười cười, “Ngươi không nghĩ đến hắn thì còn nghĩ được đến ai chứ!? Ngươi đừng giấu nữa, ta nhìn phát là biết ngay!”
Ta nhíu mi, lười cùng nàng ta đôi co.
“Ngươi ra ngoài trước đi, ta đang phải luyện công“.
Cẩm Tú lại cười nói, “Luyện công kiểu này dễ bị tẩu hỏa nhập ma lắm đấy!”, sau đó đi ra ngoài.
Đúng như lời Cẩm Tú nói, ta không thể tĩnh tâm để luyện nội công nữa, đành ngồi thử ra cạnh cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, phía sau bỗng “ầm” một tiếng, ta giật mình quay đầu lại thì thấy Nam Cung đang chật vật bước vào.
“Ngươi....” Ta thất kinh không nói nên lời, bộ dáng hiện giờ của Nam Cung không còn được khoan thai hoa lệ như ngày thường nữa, tóc tai hắn rối rung, vì dính mưa mà ướt nhẹm, y phục dính chặt lên người. Nam Cung thở phì phò, bộ dáng rất dọa người.
Ta cứng người nhìn hắn một lúc, sau đó mới bừng tỉnh chạy vội tới đỡ hắn.
“Ngươi sao vậy?” Ta giúp hắn cởi bỏ y phục ướt ra, sau đó đưa hắn tới gần bếp lò, “Như thế này không được...Ngươi mau đi tắm nước nóng rồi thay y phục đi, nếu không sẽ bị nhiễm lạnh mất!”
Ta gấp đến mức đi đi lại lại, Nam Cung giống như không nghe lọt tai cái gì nữa, chỉ ngồi đó không phản ứng.
“Nam Cung! Sư phụ!” Ta tới trước mặt hắn khua khua tay, lại kéo kéo hắn, vừa rồi có ý phục che người nên ta không thấy gì, bây giờ chạm vào mới thấy người hắn nóng phỏng đến dọa người.
“Tiểu đồ nhi....” Âm thanh Nam Cung khàn khàn, hay là hắn bị sốt cao?
“Ta đây ta đây, ngươi mau đi thay y phục đi! Ngươi...chắc chắn là bị sốt rồi. Để ta đi lấy y phục cho ngươi!” Dứt lời ta đứng lên định đi.
Nam Cung liền giữ chặt tay ta, chặt đến nỗi ta bị kéo ngã xuống đất.
“Hôm nay ngươi bị làm sao thế?” Ta nhíu mày, thấy hắn như thế này ta thật sự rất lo lắng, “Đừng giữ ta nữa, để ta đi lấy y phục cho ngươi thay nhé!”
“Không cần, ngươi ở đây với ta một lát, Nhiễm Nhi sẽ mang y phục tới đây nhanh thôi!” Nam Cung nhíu chặt mi, bộ dạng rất đau đớn.
“Ngươi...Ngươi bị thương chỗ nào rồi phải không? Ta đi lấy thuốc mỡ...”
Nam Cung cong khóe miệng, “Đúng là ta bị thương, nhưng chỗ đó không tiện để ngươi xem“.
“Vậy...ta đi gọi người tới chữa thương cho ngươi“.
Nói xong ta đứng lên định đi thì lại bị hắn giữ tay.
“Vết thương này người thường không chữa được, nhưng ngươi thì có thể“.
Ta cứng người, cảm thấy hoảng hốt, hắn có ý gì?
Nam Cung vẫn giữ chặt ta, tay hắn vẫn rất nóng, như que củi nóng vậy. Hắn nhìn ta rồi thở dài.
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, trước kia ngươi nói với ta như thế, nhớ không?”
“Có“. Ta gật đầu.
“Tiểu Phật tử...”
Một câu này của hắn khiến cả người ta bị chấn động, hỏng rồi, hóa ra hắn thật sự đã biết thân phận của ta rồi, hắn thật sự có mưu đồ!
Nam Cung vẫn nhìn ta chằm chằm, hắn thả lỏng tay ra, “Tiểu Phật tử, trên người ta bị hạ chú. Ta đã tìm mọi biện pháp nhưng thật sự không gỡ bỏ được nó. Nhưng ta biết, chỉ cần người nhà Phật ra tay thì có thể tiêu trừ nó, có điều phàm nhân không làm được. Ngươi là Phật tử, lại có khả năng biến thành hình người, ngươi chắc hẳn là lớn lên ở Ly Hận Thiên? Dùng Phật pháp của ngươi, có lẽ sẽ cứu được mạng của ta.”
Ta nhìn nhìn Nam Cung, tuy biết lần này hắn tiếp cận ta là có mưu đồ, nhưng nhìn hắn thống khổ như vậy ta thật sự không đành lòng, huống chi “ngã Phật từ bi” (từ bi là căn bản của Phật giáo), sao có thể làm ngơ đây?
Vì thế ta gật gật đầu, tay điểm nhẹ lên giữa trán hắn, lúc thi pháp liền cảm thấy có một nguồn lực cực mạnh truyền tới đầu ngón tay ta. Ta sợ tới mức rụt tay lại, khó tin nhìn Nam Cung.
“Chú thuật này... là ai hạ? Ngươi bị thế bao lâu rồi?”
“Sinh ra đã có rồi. Có nhớ đợt trước ta từng nhắc tới tộc Nam Cung không? Trong người chúng ta đều mang chú thuật này, cho nên cả đời chỉ có thể nghe lệnh của Vu nhân“.
Ta thở dài, đúng lúc này có người gõ cửa.
Nam Cung khẽ nâng mày, “Là Nhiễm Nhi mang y phục tới, ngươi ra ngoài lấy giúp ta“.
Ta gật gật đầu, làm theo lời hắn, đem ý phục vào chờ hắn thay xong.
Lúc này Nhiễm Nhi vẫn chưa rời đi, chỉ lạnh lùng nhìn ta, “Ngươi giỏi lắm, có thể khiến Đại tế ti thương ngươi như thế!”
Ta nhíu mày, không biết nàng ta đang nói cái gì.
Nàng ta dường như cũng nhìn thấy ta đang không hiểu gì, liền nói tiếp, “Ngươi có biết, hôm nay Đại tế ti bị như vậy là do người đã lén đi giết toàn bộ gia đình của tên đã đả thương ngươi không hả? Giáo chủ biết được đã rất nổi giận, nên mới trừng phạt Đại tế ti nặng như vậy!”
“Chuyện này liên quan gì đến ta chứ...” Ta không khỏi than thở.
“Không liên quan đến ngươi?! Giáo chủ tối kị nhất là chuyện có người nhúng tay vào việc của mình. Nếu không phải Đại tế ti yêu thích ngươi thì người cũng sẽ không liều lĩnh động đến giới hạn của giáo chủ như vậy đâu!”
Ta thở dài, dứt khoát không muốn cãi cọ với nàng ta nữa.
Lúc này Nam Cung đã thay xong y phục, liền gọi ta vào trong. Nhiễm Nhi khôi phục dáng vẻ cung kính, nàng ta nhận lấy y phục của Nam Cung rồi tự giác rời đi.
“Từ bao giờ ngươi biết thân phận của ta?” Ta ngồi trước mặt Nam Cung, gắt gao nhìn hắn.
Hắn miễn cưỡng dựa người vào giường.
“Sau khi Đại hội võ lâm kết thúc, ngươi đã đánh nhau với một con xà yêu, nhớ không?”
Ta ngớ ra! Hóa ra là do hắn sắp xếp mọi chuyện. Nếu không thì sao yêu khí trên người xà yêu kia lại phát ra mạnh như thế. Theo lý thuyết, nàng ta muốn che dấu hồn kính thì trước hết phải che dấu được tà khí chứ.
Nam Cung cười khẽ, “Phật tử trên Ly Hận Thiên, lời này là tự ngươi nói ra!”
Ta lắc đầu, “Không đúng! Nếu là như thế, lúc ở đêm hội chùa, ngươi không nên nói với ta...” Ta ngẩn người, tâm trạng càng nặng nề hơn, “Ngươi đã sớm phát hiện thân phận của ta, nên thiết kế xà yêu tới để thử ta...”
“Tiểu đồ nhi của ta, tuy ngây thơ nhưng không ngốc chút nào“.
“Cho nên những lời Nhiễm Nhi nói vừa rồi, cũng là do ngươi tác động?!”
Nam Cung hơi ngẩn ra, sau đó rất nhanh cười nói, “Đúng, lần này phải khiến cho giáo chủ trút giận lên ta thì mới biết được ngươi có thể xóa bỏ chú thuật trên người ta hay không“.
Ta hừ một tiếng, “Ngươi... thật quá đáng! Sao có thể tính kế với ta như thế!?”
Nam Cung liền nói, “Đúng, là sư phụ không tốt. Nhưng bây giờ ta thật sự rất đau, đồ nhi ngoan, ngươi xem cho ta được không?”
Ta biết chắc hắn thật sự rất đau, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng xem qua tình hình vừa rồi ta cũng biết được đại khái.
“Chú thuật này ta thật sự không giải được đâu“. Ta thở dài, kéo tay hắn qua, ngầm thi pháp giúp hắn bớt đau, “Ta chỉ có thể làm đến vậy, đây là chú thuật cổ, ta cũng chỉ là Phật tử mới tu luyện chưa được bao lâu, nên không có đủ khả năng phá giải...Nhưng sau này ta có thể niệm Thanh tâm chú giúp ngươi giảm đau“.
Nam Cung gật gật đầu: “Như thế cũng được rồi“. Hắn từ từ nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Tiểu đồ nhi, ta thật sự rất mệt, ngươi ở lại chăm sóc ta giống như từng chăm sóc Lạc Trần nhé, nếu ta lên cơn đau, ngươi liền niệm thanh tâm chú...”
“Ngươi ngủ đi, ta sẽ trông chừng ngươi“.
Nói xong, ta đứng lên lấy đệm chăn cho hắn rồi ngồi yên bên cạnh.