Đêm đến trăng lên, Cương Đình lén lút mò vào thư phòng phía nam tìm kiếm sổ sách, bỗng có tiếng bước chân ngày càng tới gần, hắn vội nhảy lên xà nhà ẩn náu. Vừa khéo năm anh em Long gia đã nấp sẵn từ bao giờ, năm người đồng loạt ra hiệu cho hắn đừng phát ra tiếng động, Cương Đình hiểu ý gật đầu, thả nhẹ hô hấp dõi theo động tĩnh bên dưới.
Cánh cửa bị một người mạnh mẽ đẩy ra, Tả tướng thường ngày vẫn luôn nghiêm nghị hôm nay lại tươi cười bước vào, theo sau là Mân Hạ đang xụ mặt một đống.
Cương Đình và huynh đệ Long gia quay sang liếc nhau, trong đầu đều chung một ý nghĩ không lẽ lão già này định tìm cách lấn xấn Mân Hạ ư?
“Thanh Đình à…ngươi mài mực cho lão phu đi.” Tả tướng ngồi sau bàn, cất giọng phân phó Mân Hạ.
“Vâng.” Mân Hạ lí nhí trả lời rồi chạy đến bên cạnh bàn, vén tay áo bắt đầu mài mực.
Tả tướng cầm bút lông sói, chấm vào nghiên mực rồi lại đem ngòi bút gạt gạt trên thành nghiên, đôi mày nhíu lại có chút không vừa ý.
“Thanh Đình à, ngươi mài mực như vậy là chưa được rồi.” Tả tướng đứng lên đi ra sau lưng Mân Hạ, lúc vòng tay choàng qua người, đầu ngón tay còn cố ý cọ lên mu bàn tay nàng.
Mân Hạ cố nén cảm giác muốn làm cướp, tỏ vẻ nhu thuận làm theo lời Tả tướng. Nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống vì sổ sách, có được chứng cứ trong tay rồi nàng sẽ coi như bị lợn chạm vào, không sao hết.
Cương Đình nhìn hết một màn này, lửa giận bốc lên, bàn tay vô thức nắm lại, chỉ muốn nhảy xuống đập ngất lão già kia… Vì cái gì hắn đây còn chưa chạm vào Mân Hạ mà lão khốn này dám động tay động chân với nàng?
Thấy Cương Đình đưa tay nắm lấy đoản đao bên hông, định đứng dậy hành động, huynh đệ Long gia sợ hắn làm hỏng kế hoạch, Long Đại vội lao tới đoạt lấy chủy thủ.
Cương Đình khó thở muốn lên tiếng kháng nghị, Long Đại lại dùng tay che kín cả mũi lẫn miệng hắn, cực chẳng đã hắn liền há mồm ngoạm lên tay Long Đại. Bị cắn đau đến mức gân xanh trên trán cũng phải nổi, nhưng vì công tử nhà mình, Long Đại liều mạng chịu đựng.
Có điều y chịu được chứ Cương Đình chịu không được, hắn vung tay đẩy Long Đại ra rồi tung người nhảy xuống.
“Nào, để lão phu dạy cho ngươi…” Tả tướng nắm lấy tay Mân Hạ, đột nhiên xuất hiện một thanh đao đặt sau lưng lão, vốn khuôn mặt già nua đang đeo lên nụ cười dâm tà nhìn thấy Cương Đình thoáng một cái nhắn lại đến khó coi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cương Đình tay cầm dao cười như cáo trộm gà, theo thói quen muốn cầm quạt lên che mặt mà chợt nhớ ra mình quên mang theo, đành ngượng ngùng chuyển thành vuốt cằm: “Đoản đao này của ta có thể chém gãy lưỡi kiếm, ngươi mà làm ra hành động thừa thãi nào coi chừng ta run tay chém bừa, mà người hiểu chuyện như ngươi…”
Kẻ thông minh luôn hiểu đạo lý không cần thừa lời, chỉ nói nửa câu đã thấu mọi chuyện. Cương Đình vung tay đánh ngất Tả tướng, sau đó ra hiệu cho năm anh em Long gia nhảy xuống bắt đầu hành động.
Lúc Tả tướng tỉnh lại thì xung quanh yên lặng như tờ, theo bản năng định hô gọi người đến nhưng đến phút chót lão đã kiềm lại, rón rén bò đến bên thư trác, tay lão ấn vào nơi nào đó trên thư trác, mặt đất liền khẽ chuyển động mở ra một hầm ngầm. Long Nhị nghe thấy động tĩnh ngay lập tức thả người nhảy vào hầm ngầm đuổi theo Tả tướng.
Cương Đình còn đang cầm tay Mân Hạ, quan tâm hỏi han: “Lão già kia không làm gì nàng đấy chứ?”
Mấy anh em Long gia đứng nhìn cảnh này cũng không tiện xen vào, cuối cùng vì lo lắng cho ăn nguy của huynh đệ nhà mình, Long Đại đành ra mặt hỏi: “Công tử, Tiểu Nhị hắn…”
Nghe thấy Long Đại lên tiếng, Cương Đình tỉnh táo lại, vội vàng buông tay Mân Hạ ra, “Khụ….ta đã đưa bản đồ địa hình hầm ngầm cho Long Nhị rồi.”
Long Đại còn muốn nói gì đó thì tiếng bước chân vang lên từ bốn phía, hẳn là có không ít người đang kéo đến. Cả đám nhất thời đưa mắt nhìn nhau.
Mân Hạ chăm chú lắng nghe, lo lắng trong lòng bắt đầu nổi lên. Tính cả Long Nhị còn đang ở dưới hầm ngầm thì bọn họ mới có bảy người, xem ra đêm nay khó mà thoát khỏi nơi này rồi. “Lão già này cũng biết sợ chết, thuê hẳn một đổi mười hai cao thủ đến làm hộ vệ cho mình.”
“Mười hai người? Xong rồi…” Long Đại vuốt mồ hôi trên trán, Nhị đệ còn đang ở bên dưới, bọn gã không thể bỏ lại anh em của mình mà chạy thoát thân được. Nếu công tử định làm như vậy, bọn y nhất định tự tay kết liễu hắn, kẻ vô tình vô nghĩa không đáng để bọn họ liều mạng đi theo.
Cương Đình quay đầu nhìn vẻ mặt sốt ruột của Mân Hạ, bi tráng cất lời: “Mân Hạ…ta ở lại ngăn cản đám hộ vệ, nàng và huynh đệ Long gia mau chóng chạy đi!”
Không phải là hắn không có cách, mà giờ phút này hắn đang vờ như bản thân bất lực để cho bọn họ lựa chọn. Nếu huynh đệ Long gia mà bỏ chạy giữ mạng, vậy coi như hắn trọng dụng sai người.
“Công tử, ngài…” Để cho bọn gã đi trước ư? Người họ Long chưa bao giờ là kẻ bội tình bạc nghĩa như vậy, Long Đại lắc đầu: “Cùng nhau đi!”
Cương Đình lại bình tĩnh nhìn sang Mân Hạ, chỉ cần nàng quay người bước đi, hắn sẽ tự ra tay với nàng, nhưng nếu nàng chọn ở lại cùng hắn đồng sinh cộng tử, vậy kiếp này hắn sẽ cùng nàng một đời ân ái, quyết không phụ nhau.
Có điều, dường như là hắn đã quên, tình cảm không phải là thứ hắn muốn thì có, chán liền phai.
“Nói bậy bạ gì vậy, hiện tại ta còn có thể chạy hướng nào? Cương Đình ngươi đừng làm càn nữa!” Mân Hạ đứng sát vào tường, theo như tiếng bên ngoài có thể đoán ra ít nhiều tình huống hiện tại, hai bên đều không ai tùy tiện ra tay trước, hẳn là đám hộ vệ bên ngoài kiêng kị Tả tướng còn nằm trong tay bọn họ, chỉ cần lão không lộ diện, bọn chúng tuyệt đối không dám động thủ.
Đáng tiếc, đám hộ vệ áo đen này cũng không hẳn là chỉ biết nghe lệnh.
“Rầm” một tiếng, sáu tên áo đen từ trên nóc nhà đánh xuống, nhìn hành động của chúng xem ra là không có gì cố kị, trực tiếp cầm kiếm hướng về phía đám Cương Đình tấn công.
Cương Đình rút đoản đao bên hông ra, nhảy về phía đám người áo đen gần nhất, một đao xoẹt qua cổ rất nhanh đã khiến tên kia gục xuống.
Tuy đoản đao sắc nhưng bất lợi về chiều dài, lúc va chạm với lưới kiếm đối phương, xung lực phản lại khiến cho tay hắn tê rần. Đám người áo đen thấy bên phe Cương Đình cùng lúc xông lên liền đứng dựa lưng vào nhau, năm người triển khai thế công không một góc chết. Kẻ này tiến công liền có kẻ khác phòng thủ khiến Cương Đình không thể xuống tay, nhất thời nóng vội làm lộ ra sở hở, không cần thận dính phải mấy đường kiếm của đám đó, hắn bất đắc phải lui lại nhường cho anh em Long gia tiến lên.
Mân Hạ đứng ngoài vòng chiến cố giữ bình tĩnh, Cương Đình muốn mở đường máu cho nàng an toàn rời đi nhưng nàng không thể, cho dù là vì hắn cũng không, tâm trạng bấy lâu nay vốn bình lặng lại bắt đầu dậy sóng.
Nàng vội lấy kim sang dược trong ngực áo ra, xé y phục của hắn rồi đem thuốc bột đổ lên miệng vết thương: “Kiên nhẫn một chút!”
“Không sao, nàng mau kiếm chỗ an toàn tự bảo vệ chính mình đi!” Cương Đình đẩy Mân Hạ ra, tranh thủ không để đám hộ vệ có cơ hội thở dốc, hắn rút kiếm tiếp tục xông vào trận chiến.
Trong thư phòng lúc này đã là một đống hỗn loạn, sách vở bàn ghế đều bị đẩy ngã trên mặt đất, Long Tam bị thương biến cục diện thành bốn chọi năm, bên phe Cương Đình ngày càng rơi vào thế bất lợi, nếu không có cơ hội lật ngược tình thế, e rằng hôm nay bọn họ không thể toàn mạng trở ra.
Trải qua mấy chiêu sau, Cương Đình và huynh đệ Long gia đều bị bắt giữ, đám hộ vệ kính cẩn trói Mân Hạ lại: “Các ngươi đừng mơ chạy trốn. Dù cho chạy ra ngoài thư phòng cũng không thể thoát khỏi tướng phủ!”
Hết chương