Hiểu Minh sau khi vui vẻ ăn sáng thì đi ra ngoài phòng khách. Chợt nghe tiếng cửa mở, cô liếc sang nhìn, thì ra là Hoàng Phong.
Hoàng Phong vừa vào nhà đã thấy cô. Nở nụ cười thân thiện mong làm lành, cậu đưa chiếc túi trong tay cho cô:
- Ở nhà hết kem rồi nên em vừa chạy đi mua đấy. Em không biết rõ mình đã làm gì khiến chị giận nhưng… em xin lỗi.
Hiểu Minh mắt sáng rực cầm lấy chiếc túi. Cô vội lấy thứ bên trong ra kiểm chứng. Đúng là kem bạc hà. Hiểu Minh chợt hằn giọng lấy lại bình tĩnh. Cô đang ở thế thượng phong mà, sao lại để bị dụ dỗ dễ dàng thế được.
- Được rồi, lần này chị tha cho đó. Đổi lại lát nữa em phải làm giúp chị một phần việc.
- Không phải chứ! – Hoàng Phong ngỡ ngàng nhìn cô.
- Không thích chứ gì? Vậy thì…
- Được rồi, được rồi. Em làm, em làm.
Hiểu Minh nhón chân lên xoa đầu cậu hài lòng rồi đi vào nhà bếp để lại Hoàng Phong lòng vô cùng ấm ức. Rõ ràng là lần nào cô cũng được phân ít việc nhất trong nhà, vậy mà giờ còn bắt cậu làm thay nữa là sao…
Công việc tổng vệ sinh được phân công như sau: Hoàng Phong, Quang Duy, Khải Tuấn và Trọng Quân sẽ dọn dẹp nhà kho; Hàn Thiên, Hiểu Minh sẽ lo phần quần áo, ga giường niệm và dọn dẹp phòng của Nhật Nam, Nhật An, Hiểu Minh ở tầng 2, còn Nhật Nam và Nhật An sẽ xử lý số thực phẩm còn lại của tháng vừa rồi, làm sạch tủ lạnh, dọn dẹp nhà bếp và ban công. Còn các phòng khác như phòng khách, phòng của Hoàng Phong, của chú,… thì sẽ do những người không phải đi siêu thị ở lại dọn.
Hiểu Minh vừa tháo xong mấy cái ra gối ra nhưng còn ra giường… làm sao tháo ra bây giờ? Nghĩ ra ý tưởng, cô vội đi kiếm Hàn Thiên.
- Cậu dỡ nệm lên còn tôi sẽ tháo nó ra. - Hiểu Minh chỉ vào chiếc giường màu lục nhạt của Nhật Nam ra lệnh.
- Lạ thật đấy! “cậu” sao? – Hàn Thiên nhìn cô nghiêng đầu hỏi.
- Sao chứ?! Không thích hả? Hay muốn tôi gọi là “anh” xa lạ như trước đây? – Hiểu Minh biễu môi nhìn anh, không muốn thì cô chẳng thèm gọi như vậy đâu.
- Được rồi.
Nói rồi anh dỡ chiếc nệm lên không nhưng người kia thì chẳng chịu lại mà tháo ga nệm ra.
- Này, cậu còn đứng đó làm gì? Mau tháo nó ra đi.Hiểu Minh nghe anh gọi mới tỉnh người chạy đến kéo chiếc ga nệm ra. Cô vội quấn sơ nó lại cho gọn rồi ôm đi qua phòng Nhật An.
Hiểu Minh chợt nhìn sang anh, không biết cô có nên hỏi anh chuyện của Minh Hạo không nhỉ? Cô cứ cảm thấy áy này với anh. Cô muốn mình giúp anh làm lành với mẹ nhưng cô không biết làm gì cả.
- Muốn nói gì sao?
Hàn Thiên bất chợt lên tiếng quay sang nhìn Hiểu Minh làm cô giật mình và thốt lên:
- Tôi có chuyện muốn hỏi.
Hiểu Minh vùi đầu vào cái ga nệm trên tay. Thật là, sao cô lại dễ nói ra vậy chứ?
- Chuyện gì?
Hiểu Minh ngẩn đầu lên nhìn anh, hơi ngập ngừng hỏi:
- À… ờ… nếu cậu cãi lời và khiến mẹ cậu giận thì cậu sẽ làm như thế nào để xin lỗi bà ấy? …Tôi… tôi không có mẹ từ nhỏ nên không biết phải làm sao để giúp bạn tôi xin lỗi mẹ cả.
- Tôi không có mẹ. - Anh trả lời chẳng chút cảm xúc.
- Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không biết…
- Được rồi, nhanh lên nào. Nói rồi anh bỏ lại cô mà đi trước.
Hiểu Minh thoáng buồn nhìn theo anh. Anh cũng không có mẹ giống cô sao? Đó có phải lý do khiến anh trở thành con người lạnh lùng như vậy không… Hiểu Minh chợt muốn biết nhiều hơn về Hàn Thiên, muốn mình có thể hiểu về anh nhiều hơn nữa…
*** Hiểu Minh sau khi đã thay đồ, hí hững đi ra ngoài. Nhưng vừa mở cổng cô đã bị choáng ngợp bởi sự ngỡ ngàng. Một chiếc ôtô màu đen rất lớn và sang trọng đang đậu trước cửa nhà cô, và điều không ngờ hơn là người đang ngồi ở ghế lái, đang điều khiển chiếc xe lại gần cô lại chính là Hàn Thiên.
Hiểu Minh chợt nhớ đến chuyện lần trước, Trọng Quân cũng đã lái ôtô. Chuyện này thật kì quái! Làm sao mà bọn họ có thể ngang nhiên lái ôtô như vậy được. Ngay cả hai anh của cô dù đã được đào tạo tập lái rất đoàng hoàng và được đánh giá chạy khá tốt nhưng chú cô cũng chưa bao giờ dám giao xe cho hai anh tự do sử dụng. Vậy mà họ chỉ mới 16 tuổi mà có thể ngang nhiên chạy nó như vậy sao?
Chợt một bàn tay vỗ lên vai cô. Hiểu Minh giật mình né sang một bên.
- Sao còn chưa chịu lên xe đi. – Nhật nhìn hành động của cô cũng giật mình lây. Cô làm gì mà sợ dữ vậy?
- Mình đi bằng xe đó hả? – Hiểu Minh chỉ về chiếc ôtô mà Hàn Thiên đang ngồi bên trong.
- Ừ. Thật may là bốn đứa nó đến đây bằng ôtô của Hàn Thiên. Anh đang lo không có chú ở nhà thì lại phải đi bằng xe buýt thì mệt lắm.
- Hai anh em còn gì đó mà chưa lên xe đi! – Nhật An đã ở sau hai người từ lúc nào, cất tiếng nhắc nhở.
- Ok, đi thôi nào! – Hiểu Minh vui vẻ mở của xe. Chuyện này chắc sớm muộn gì cũng rõ thôi, Trọng Quân đã nói sẽ kể cho cô nghe mà, cô không nên nghĩ nhiều…
*** Tại siêu thị. Nhật An giao cho mỗi người một mẫu giấy trong đó có ghi danh sách những thứ cần mua và số lượng của chúng. Mỗi người một nhóm thực phẩm chia nhau ra mua sẽ nhanh hơn. Nhật An mua các loại thực phẩm protein (thịt, cá,..). Nhật Nam mua các lại thưc ăn giữ lâu ngày (mì gói, các loại đồ hộp…). Hàn Thiên mua rau củ và Hiểu Minh mua kem.
Nhật Nam vừa đẩy xe đi được một chút thì bỗng một giọng nói trong cao vang lên rõ ràng và rành mạch “Chúng tôi xin thông báo, cà rốt, khoai tây và thịt bò sẽ được giảm giá 30% trong vòng 30 phút ngay sau thông báo này. Mọi người hãy nhanh chân đến mua vì đây là lần duy nhất giảm giá trong tháng. Xin cảm ơn.”
Thông báo vừa kết thúc Nhật An vội đẩy xe đi ngay. Nhật Nam cũng đã rời đi luôn từ lúc nào. Hiểu Minh quay sang nhìn Hàn Thiên vẫn còn đang đứng ở đây chẳng chút biểu cảm:
- Cậu còn đứng đó làm gì?! Mau đi mua nhanh kẻo hết bây giờ!
Hàn Thiên nhìn cô, chỉ tay về phía mình.
- Tất nhiên là tôi nói cậu rồi. Chẳng lẽ tôi ở không mà nói chuyện với không khí. Mau đi nhanh lên, chỉ có 30 phút thôi đó!
Hiểu Minh lắc đầu chán chường, lúc trên xe anh có nói là lần đầu tiên anh đi siêu thị mua đồ nhưng đâu có nghĩa là nghe tin giảm giá là lại đứng thừ người ra như vậy.
- Cậu đẩy xe đi theo tôi!
Hiểu Minh nói rồi chạy đi trước. Hàn Thiên ngay đó liền kéo chiếc xe đẩy ra và chạy theo cô.
Một đống lộn xộn đang hiện ra trước mặt hai người họ. Chị em phụ nữ nháo nhào quanh quầy bán khoai tây và cà rốt, miệng thì không ngừng la ó mong người nhân viên bán hàng tội nghiệp kia mau chóng lấy phần cho mình.
Hàn Thiên bất ngờ vì chuyện này cũng không có gì làm lạ nhưng đến cả Hiểu Minh cũng mở to mắt nhìn thì đúng là số lượng bon chen ở đây không phải vừa. Chỉ có mỗi cà rốt và KHOAI TÂY đáng ghét thôi mà, có cần phải đông đến mức này hay không? Hiểu Minh bỗng đổi sắc thái, quay sang nhìn anh một cách tự tin, người cao ngạo như anh mà rơi vào tay mấy người này chắc cũng bẹp dí:
- Cậu còn đứng đó làm gì?! Mau chen vào mà mua đi!
Hàn Thiên nhìn Hiểu Minh rồi lại nhìn vào đám người huyên náo kia. Anh có thể chen vào đám đông hỗn lộn không một kẽ hở như thế này được sao? Với thân hình này?
Hàn Thiên hằn giọng, cất lời một cách lạnh lùng:
- Hm… Xin lỗi!
Mọi người bỗng im bặt không một tiếng ồn, đồng loạt nhìn về người vừa phát ra âm thanh lạnh băng kia.
- Cô có thể lấy cho tôi 2kg khoai tây và cà rốt không?
Có một sự im lặng kéo dài như đến vài thế kỷ, ai cũng mở to mắt ngơ ngác và bất động nhìn Hàn Thiên. Hiểu Minh lúc đầu cũng ngơ ngác vì cái yêu cầu như thánh nhân của anh. Anh nghĩ mình là ai mà dám đòi chen ngang mua trước những người khác trong khi họ đã phải nháo nhào tìm chỗ nãy giờ chỉ chờ được cô bán hàng giao cho một phần. Vậy mà… Nhưng sau một hồi nhìn lại cô mới nhận ra… không phải mọi người đứng hình trước yêu cầu bất khả thi của anh mà là… đang không thể cưỡng lại trước nhan sắc tuyệt mĩ của anh. Mặt của bà thím hay cô gái nào ở đây cũng hiện rõ hai chữ “Trai đẹp”.
Hàn Thiên lại nhìn người nhân viên bán hàng:
- Cô gì ơi! Cô không muốn bán cho tôi sao?
Cô nhân viên lúc này mới lớ ngớ dạ vâng, lập tức dào khoai vào bịch thì bị mọi người nhìn chăm chăm. Hiểu Minh thoáng nghĩ rằng chuyện vô lý như vậy sẽ không xảy ra, dù anh có đẹp trai đến mức nào thì họ cũng không thể cho anh chen vào mua trước đâu.
Chợt một ai đó trong số đám đông kia lên tiếng:
- Mau bán cho cậu ấy đi! Chúng tôi nhường cho cậu ấy mua trước đấy!
Bỗng mọi người xung quanh cũng xôn xao, la ó lên đồng tình:
- Phải đó, mau bán cho cậu ấy trước đi!
- Anh đẹp trai, anh có quyền mua trước!
- Mau bán đi! Chúng tôi nhường cho anh ấy mua trước mà!
- Nhanh lên đi! Người ta chờ cô bán nãy giờ rồi đó.
Hiểu Minh như chết trân trước họ, sao ai cũng đồng tình bảo bán cho Hàn Thiên trước chẳng lời oán trách hay phản đối. Ôi! Nhân gian toàn người háo sắc! Sao có thể vì mỹ nam mà có thể bỏ luôn cả công sức mình vất vả chen vào để mua chứ.