Hiểu Minh ngỡ ngàng nhìn anh, tuông một tràng câu hỏi:
- Gì chứ?! Anh đang nói gì vậy? Sao anh lại huỷ hẹn vì em? Sao anh lại không thể về nhà? Mà em có bảo anh huỷ hẹn bao giờ đâu chứ?
Minh Hạo nhìn gương mặt ngớ ngẩn của cô mà phì cười. Xé phần nắp hộp sữa cô đưa, anh từ tốn trả lời:
- Lúc chiều đấy.
Khẽ lướt mắt nhìn Hiểu Minh, anh nhận ra được sự ngơ ngác, có lẽ cô vẫn chưa hiểu ra, anh từ tốn giải thích:
- Lúc chiều anh có bảo phải đi gặp một người anh không thích đúng chứ?
Hiểu Minh ngờ nghệch gật đầu. Cô nhớ rồi, anh có nói như vậy.
- Nhưng em lại nói rằng không muốn thì anh đừng gặp, hãy tìm lấy tự do rồi anh sẽ làm được điều mình muốn, đúng chứ?
Hiểu Minh lại gật đầu đồng ý. Minh Hạo nhìn cô cười ma mãnh:
- Vì nghe theo lời em nên anh đã không đi gặp người đó và… mẹ anh biết nên đã đuổi anh ra khỏi nhà rồi. Em tính sao với anh đây?
- Gì chứ?! – Hiểu Minh hét toán lên đầy bất ngờ. Làm mọi người trong cửa hàng ai cũng quay sang nhìn cô.
Hiểu Minh biết mình đã quá lớn tiếng liền im lặng trở lại. Nhưng cô đã bảo anh làm chuyện tày trời gì vậy không biết? Giờ cô phải tính sao với anh đây?
- Em không biết đâu. Là do tự anh cãi lời mẹ nên mới bị như vậy đấy chứ. Em có làm gì đâu!- Em xấu tính thật đấy. Chuyện do em gây ra mà giờ lại còn chối và đổ tội hết cho anh à? - Minh Hạo cười tinh ranh trước thái độ phủ nhận của cô.
Hiểu Minh im lặng, cúi gầm mặt, tay cứ chầm chậm súc kem ăn. Minh Hạo cảm thấy bất ổn, anh đùa hơi quá sao?
Hiểu Minh ăn hết hộp kem quay sang nhìn anh:
- Ta đi thôi!
- Đi đâu? – Minh Hạo nhìn cô khó hiểu.
- Thì về nhà em, anh bây giờ không còn nơi nào để đi còn gì. Chắc Hoàng Phong và hai anh của em sẽ không phản đối đâu.
Hiểu Minh quay người bước đi thì bị Minh Hạo kéo lại. Anh nhìn cô cười thích thú:
- Em dễ thương thật đấy, rất có trách nhiệm nhưng… đó chỉ là anh nói đùa thôi.
Hiểu Minh ngớ người 5 giây, khi hiểu ra thì lập tức giật tay khỏi Minh Hạo, nhìn anh bực tức:
- Anh đùa gì quá đáng vậy! Làm em tưởng anh bị đuổi ra khỏi nhà thật đấy.
Minh Hạo nở nụ cười vô tội nhìn cô, nhưng mắt xen lẫn tia thích thú:
- Anh xin lỗi, nhưng giờ anh biết được rằng em rất nghĩa khí đấy.
- Anh đang thử lòng em sao?
- Cũng không hẳn là anh đùa tất cả đâu. Anh đã không đến gặp người đó thật, còn mẹ anh thì rất tức giận vì chuyện đó.
Hiểu Minh cảm thông nhìn Minh Hạo. Cô có thể cảm nhận được anh cũng đang lo lắng cho mẹ, có vẻ như cô đã gây ra tội lớn rồi. Sau một hồi im lặng cô nói:
- Em xin lỗi, cũng do em thôi. Hay anh đưa em đến nhà anh đi, em sẽ xin lỗi bác ấy giúp anh.
- Không sao đâu, anh có thể lo được chuyện này mà. Em không cần phải bận tâm đâu. Về thôi, anh sẽ đưa em về.
- Không cần đâu, em tự về được mà. Anh về nhà đi, có lẽ mẹ anh đang rất lo cho anh đấy. – Hiểu Minh từ chối, lúc này anh cần phải ở bên mẹ của mình chứ không phải là ở đây.
Minh Hạo xoa đầu cô cười hiền, dỗ dành:
- Em đừng như vậy. Cười lên đi. Em như thế sẽ làm anh thấy lo đấy.
- Nhưng em…
- Không sao đâu.
Minh Hạo cắt ngang lời cô, cười hiền. Đáng lẽ anh không nên nói cho cô biết chuyện này. Hiểu Minh khẽ cười nhìn anh:
- Thôi em về trước nhé. Anh mau về nhà đi đấy.
Dứt lời cô chạy ra khỏi cửa hàng sau đó mới vẫy tay tạm biệt anh và chạy mất hút.
*** Gió đêm rít lên cơn lạnh thổi ngang qua khuông viên trên đồi cao không người lui đến. Một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy màu anh đào dịu dàng giương đôi mắt màu thạch anh nâu óng ánh nhìn thành phố rộng lớn tràn ngập trong ánh đèn lung linh. La Anh thơ thẩn nhìn khung trời lấp lánh mờ ảo đó. Cô không hiểu tại sao sau khi rời khỏi nhà hàng mình lại quyết định đến cái nơi lạnh lẽo này thay vì trở về nhà... Có lẽ… vì cô đang nhớ anh…
La Anh bước đến bệ thành của khuông viên và nhẹ nhàng ngồi xuống. Đây là nơi Minh Hạo đã đưa cô đến khi cô gặp chuyện không vui. Anh từng nói với cô rằng “Khi ngồi ở đây anh cảm thấy lòng mình trở nên bình yên.” Cô không nhớ chuyện gì đã khiến cô buồn nhưng giây phút đó, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in… Cô đã ngồi ở đây cùng anh… rất bình yên và ấm áp… Có lẽ từ lúc đó cô đã thích anh… và bây giờ cô đã thật sự yêu anh…
Một lúc lâu sau La Anh vẫn ngồi đó, mắt lại chăm chăm vào màn hình điện thoại. Cô dứt khoát ấn nút gọi nhưng chuông chưa kịp reo thì cô lại luống cuống tắt máy. Cô không biết mình có nên gọi điện cho Minh Hạo không, đã muộn như thế rồi mà còn bắt anh đến đây có quá đáng không? Phải chi bây giờ anh đang ở đây cùng cô thì tốt biết mấy. Nghĩ rồi cô lại tắt điện thoại đi, chán nản thở dài.
- Có chuyện gì mà em lại thở dài như vậy? - Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng La Anh.
Cô giật nhìn lại phía sau. Cô không nghe nhầm, anh đang ở đây. Nở nụ cười hạnh phúc, cô nhìn anh:
- Sao anh lại ở đây?
- Anh hỏi em mới đúng đấy. Sao em lại ở đây? Đang buồn chuyện gì sao? - Minh Hạo đến ngồi cạnh cô. Thật không ngờ anh lại gặp được cô ở đây.
- Một chút thôi. Chỉ là em muốn đến đây. Thế còn anh? – La Anh nhìn Minh Hạo cười gượng. Sao cô có thể nói rằng vì nhớ anh nên cô đến đây được…
- Anh có chuyện với mẹ nên đến đây. – Minh Hạo từ tốn cởi áo vest ra, cúi người phủ lên chân cô. Trời đang lạnh thế mà cô còn mặc váy ngắn.
- Em không sao nhưng anh sẽ lạnh đấy. Anh và mẹ lại xảy ra chuyện gì sao? – Cô nhìn xuống chân mình rồi lại nhìn anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng.
- Vẫn là chuyện xem mắt thôi. – Anh thở dài, chống hai tay ra phía sau nhìn lên bâu trời tối đen. Sao nó chán nản giống anh bây giờ thế nhỉ?
La Anh à lên một tiếng. Cô đã nghe Minh Hạo kể chuyện này vài lần rồi nhưng cô chẳng thể giúp gì được cho anh cả, vì chính cô cũng đang lâm vào tình cảnh giống như anh…
Gió lạnh vẫn nhè nhẹ thổi qua khuông viên. Hai con người vẫn ngồi đó một lúc lâu và nghĩ vẫn vơ đến tương lai xa vời của họ… một tương lai hạnh phúc bên người họ yêu thương…