“Ê… ê… Mênh mông… Ta đói bụng… ê…” Bồ Bồ nằm trên chiếc giường trắng tinh, mơ mơ màng màng nói mà không biết lúc này đang có đôi mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm, đánh giá từ đầu đến chân. Bồ Bồ nghiêng người tìm vị trí thoải mái nhất, cọ cọ đầu vào gối, thỏa mãn phát ra tiếng cười khanh khách. Nam tử nhìn dáng ngủ đáng yêu của Bồ Bồ bất giác mỉm cười, vươn tay xoa mái tóc vàng mềm mượt tựa lưu thủy của hắn.
Cảm giác có thứ làm phiền mình, Bồ Bồ mặt nhăn mày nhíu chậm rãi mở mắt, thoáng thấy một bóng đen trước mặt cười ôn nhu khiến hắn muốn bắt lấy. Nam nhân thấy Bồ Bồ với tay về phía mình liền cầm tay hắn, ngắm nhìn làn da trắng nõn cùng những ngón tay dài mảnh khảnh vô cùng tao nhã. Nam nhân nhẹ nhàng hôn ngón tay hắn, thấy không có động tĩnh gì, y liền ngậm ngón tay Bồ Bồ vào miệng, đầu lưỡi ướt át liếm mút. Cảm thấy tay mình ngứa ngáy khó chịu, Bồ Bồ từ trong giấc ngủ dần tỉnh lại.
“Ngươi đang làm gì?” Bồ Bồ nhanh chóng rút tay ra khỏi miệng nam nhân, thần tình chán ghét chà lau, nhịn không được trừng y một cái. Sau khi tỉnh táo, hắn hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh. Đúng ra lúc này hắn đang ở trong xe mới đúng, sao thoắt cái lại ở đây rồi?!
Nam nhân trước mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Bồ Bồ. Y không ngờ khuôn mặt hắn có nhiều biến hóa như vậy, thật sự quá đáng yêu mà.
“Này! Ngươi nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai dễ thương như ta hả?!” Cảm giác không được tự nhiên, Bồ Bồ tức giận mắng.
Nam nhân ngây người một chút nhưng thấy vẻ mặt Bồ Bồ kìm lòng không được lại cười ha ha khiến những người đang đứng ngoài phòng chấn kinh, bọn họ bất khả tư nghị nhìn về phía hai người.
“Ê! Có gì hay mà cười chứ!!!” Bồ Bồ đứng bật dậy đụng trúng vết thương trước ngực, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Nam nhân ngừng cười, nói với người đứng cách đó không xa: “Gọi Liễu y sư lại đây.” Rồi lại nhìn Bồ Bồ.
“Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?” Bồ Bồ đem nghi vấn trong lòng nói ra.
“Ha ha Ta là chủ nhân của em nha!” Nam nhân trêu tức Bồ Bồ.
Bồ Bồ cứng người, trợn mắt nhìn y.
“Em đã quên sao? Ta từ chỗ bọn buôn người mua em về đó!” Nam nhân thấy ánh mắt Bồ Bồ có chút thay đổi, nói tiếp: “Ta tên Kiệt Ân ◦ Âu Dương ◦ Reynold, là chủ nhân của em và em chính là sủng vật của ta. Tên em là gì?”
“Thối lắm! Ai là sủng vật của ngươi? Đồ không biết xấu hổ!” Nếu ngực không bị thương, hắn đã sớm đánh cái tên hồ ly tinh trước mắt này.
“Bảo bối Không nên hung dữ như vậy, nếu không phải ta mua em, không biết em sẽ rơi vào tay kẻ biến thái nào đâu!”
Ngươi mới là cái tên biến thái, yên yên ổn ổn còn mua nam sủng về làm gì? Nam nhân chết tiệt này… Kêu là… Ừ… Kiệt Ân ◦ Âu Dương ◦ Reynold… Kiệt Ân chết tiệt… Không lẽ người này là Kiệt Ân ◦ Âu Dương ◦ Reynold mà ta đang tìm?! Ha ha thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử (), đắc đến toàn không uổng công phu ha ha thật sự là trời cũng giúp ta.
“À… Cái này… Ngươi… Ngươi…” Nga! Đáng chết!!!!
“Chuyện gì vậy bảo bối? Em muốn nói gì?!” Kiệt Ân tiến lại gần Bồ Bồ.
“Ngươi có một khối… ừ… kêu mật thần thạch gì đó đúng không?” Bồ Bồ nghi hoặc nhìn Kiệt Ân, bổ sung thêm một câu: “Mật thần thạch là một tảng đá đó.” [Thương: Vô nghĩa! Ngươi đã nói là “mật thần thạch” thì nó không phải tảng đá chả nhẽ lại là bánh bao?! –]
Kiệt Ân đứng dậy, đưa lưng về phía Bồ Bồ: “Sao em biết ‘mật thần thạch’?”
“Không… Cái kia…” Nói thế quái nào được, ta là đến trộm đồ nha. “Không có gì! Ta chỉ tò mò… đúng, tò mò thôi.”
“Chứ không phải em muốn biết nó ở đâu sao?”
“Ờ thì… Không hẳn…” Bồ Bồ âm thầm tát mình một cái, thiếu chút nữa hắn nói ra hết rồi.
“Ta có thể tặng cái đó cho em nha.” Kiệt Ân xoay người, ánh mắt giảo hoạt nhìn Bồ Bồ, chờ đợi con cá nhỏ mắc câu.
“Thật sao?”
“Nhưng phải kèm theo điều kiện.” Kiệt Ân không sợ hắn không làm theo, cố ý buộc cái nút.
“Điều kiện gì?” Không hiểu sao Bồ Bồ chợt cảm thấy bất an.
“Rất đơn giản, chỉ cần em kí vào khế ước và tuân thủ những điều viết trong đó, ta liền tặng mật thần thạch cho em.” Kiệt Ân đem khế ước ra cho Bồ Bồ xem, “Em có đáp ứng không?”
“Được! Nhưng ta muốn xem mật thần thạch trước khi ký.” Coi xong khế ước Bồ Bồ đáp. Trong đó có viết hắn phải ở với Kiệt Ân ◦ Âu Dương ◦ Reynold ba tháng, hoàn thành mọi mệnh lệnh của y vô điều kiện và không được phép cãi lời.
“Đi thôi! Có thể cho em xem trước mật thần thạch nhưng em phải bồi thường cho ta trước đã.”
Nhìn Kiệt Ân đang tiến lại gần, Bồ Bồ kích động đứng lên: “Cái gì…”
Chưa kịp nói hết câu, cái miệng nhỏ nhắn của Bồ Bồ đã bị Kiệt Ân che lấp, ánh mắt hắn kinh hoảng trừng Kiệt Ân. Y… y đang làm cái gì? Cảm giác tê dại đánh úp lại, đầu lưỡi chuyển động trong miệng Bồ Bồ hút lấy mật dịch tạo ra nhưng âm thanh rất nhỏ khiến hắn thất thần. Sau khi phục hồi tinh thần, hắn ra sức đẩy Kiệt Ân, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Y khó chịu nhìn người vừa đẩy mình ra, ánh mắt tràn đầy sự ủy khuất: “Bảo bối xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi… Ngươi… Ta… Ta…” Bồ Bồ không biết nói sao, nhưng nhìn đến vẻ mặt cười cợt của y, lại nghĩ tới cảnh hôn hít vừa rồi, “Không có gì… Cái kia… Mật thần thạch…”
Kiệt Ân không tin nổi Bồ Bồ dám coi tảng đá kia quan trọng hơn y đành bước ra khỏi phòng. Một lúc sau y quay lại, trong tay cầm theo một hòm nhỏ. Kiệt Ân ngồi bên người Bồ Bồ, lấy một tảng đá đen xì không khác gì cây quýt từ trong hòm ra
“Này… Đây là, không thể nào!” Bồ Bồ không ngờ đây là kỳ bảo có một không hai mà lão già nhà mình nói đến.
“Nó là mật thần thạch, trấn tộc chi bảo của gia tộc ta, chỉ có người thừa kế tài năng nhất mới được nhận.” Kiệt Ân giải thích qua, cười cười nhìn về phía Bồ Bồ: “Tảng đá này em đã thấy, giờ cũng nên kí khế ước đi.”
“Ký liền ký!” Bồ bồ cầm bút kí tên mình xuống khế ước
“Bồ Bồ Em tên Bồ Bồ là tên thật sao?” Y nghi ngờ hỏi lại.
“Không tin thì thôi!”
“Không có gì, dù sao em cũng trốn không thoát! Em ngủ trước đi, tối ta cho người gọi em ăn cơm sau.”
Kiệt Ân ôn nhu hôn vào ót Bồ Bồ một cái rồi đi ra ngoài. Y rời đi được một lúc, Bồ Bồ vẫn cảm thấy cái khế ước kia có chỗ gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra nó kì quái ở đâu
Hắn không biết, cái khế ước kia chả khác gì khế ước bán thân cả…
——————-
Chú thích
(): đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: đi mòn gót giầy không tìm được, đến khi tìm được rồi không tốn công sức.