Đinh Ngọc Lạc liếc nhìn, nhận thấy vẻ sợ hãi hoảng loạn của hoàng hậu và Kỳ vương, trong lòng nghĩ thầm: "Đúng là hoàng thất quý trụ, nâng niu từ bé, không thể chịu đựng được sóng gió gì. Duy chỉ có nữ tử nhỏ tuổi như công chúa Vĩnh Khánh đã từng tu hành mấy năm, thân là một am chủ, nàng đã từng trải nhiều sự, gặp nguy nan vẫn có thể bình thản".
Đinh Ngọc Lạc mỉm cười nói: "Ngọc Lạc hiểu rõ, Ngọc Lạc nghe nói quan gia cũng đến Sùng Hiếu am, vốn đã rất lo lắng, Ngọc Lạc lo rằng nương nương và điện hạ không thể thoát thân. May là các vị đến đúng lúc bằng không không biết việc này sẽ kéo dài bao lâu. Các vị đến là tốt rồi, chỉ cần cứu được các vị, ta cũng đã giúp được cho nhị ca một việc lớn".
Nàng quay người lấy ra hai bộ y phục, nói: "Truy binh trong chốc lát sẽ đuổi tới, tình thế cấp bách, xin nương nương và điện hạ hãy thay y phục trước, một lát nữa ta cũng phải đổi xe, Ngải Phàm Hải, hãy hầu hạ điện hạ thay áo!".
Một người diện mạo bình thường, thân thể cường tráng vội đáp một tiếng rồi lập tức đứng dậy. Hắn đưa tay kéo, tấm vải được kéo ra ngăn kín chính giữa thùng xe, chắn cho hắn với "Triệu Đức Phương". Đinh Ngọc Lạc cười nhìn "Tống hoàng hậu", điềm tĩnh nói: "Tình thế nguy cấp, xin nghe theo lời tiểu nữ. Nương nương và điện hạ hãy thay hai bộ y phục này, Ngọc Lạc sẽ đợi ở phía sau", nói rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ngọc Lạc vừa đi ra, "Tống hoàng hậu" lập tức quay sang nhìn Vĩnh Khánh, ngập ngừng nói: "Công...".
Từ mắt Vĩnh Khánh lộ ra chút vẻ quở trách, "Tống hoàng hậu" thấy thế nhất thời sợ hãi mà cúi đầu xuống, lặng lẽ lui lại nửa bước, không dám nói nữa, Vĩnh Khánh hạ giọng nói: "Mọi việc đã có ta, mẫu hậu không cần phải quá lo lắng, người mau thay y phục đi!".
Tống hoàng hậu gật đầu, vội vàng cầm lấy bộ quần áo, Vĩnh Khánh cũng lấy một bộ, nàng cởi bỏ xiêm y, nhưng vừa cởi bộ tăng bào nàng cảm thấy toàn thân như rã rời, vẻ điềm tĩnh nàng mà cố gắng duy trì đến lúc này đã hoàn toàn biến mất, hai chân mềm nhũn, nàng đành phải ngồi tựa trên băng ghế...
"Là ta đã cứu ngươi, nếu không ngươi đã sớm mất mạng ở trong cung, ngươi nợ ta một ân tình".
"Đúngvậy!".
"Cho dù ngươi võ công cái thế, nhưng không thể tiếp cận được hắn, chỉ dựa vào một mình ngươi, muốn báo thù e là khó như lên trời, ta có thể cho ngươi cơ hội, đổi lại ngươi hãy giúp ta giết một kẻ, ngươi đồng ý chứ?".
"Rất công bằng!".
"Tốt rồi! Ta sẽ tạo cho ngươi cơ hội được xuất hiện ngay cạnh hắn. Đến lúc đó, trưởng tử của hắn đương kim thái tử cũng xuất hiện, việc ngươi cần làm chính là giúp ta giết hắn!".
"Ta đồng ý!".
Nghĩ đến những lời từng nói với Bích Túc, trong lòng Vĩnh Khánh tràn ngập cảm giác thất vọng xen lẫn thất bại. Rất lâu sau đó nàng mới thở dài một tiếng, trong lòng tự nhủ: "Suýt chút nữa đã thành công! Bây giờ... Ta chỉ hy vọng kế thứ hai có thể thuận lợi...".
Tại phật đường Sùng Hiếu am xác người ngổn ngang bừa bãi...
Các ni cô trong am bất kẻ già trẻ đều bị canh giữ tại đại điện, họ nom nớp lo sợ, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nơi phật đường, Triệu Quang Nghĩa giận đùng đùng, bên cạnh hắn là thi thể của bốn đại nội thị vệ võ công thâm hậu, đã thảm từ dưới thiết chưởng của Bích Túc. Triệu Quang Nghĩa biết rõ võ công của những thị vệ bên cạnh mình, trong bốn người đó ít nhất có hai người tài giỏi xuất chúng, từng khổ luyện công phu, được mệnh đanh là đao thương bất nhập. Tuy nhiên hai thị vệ đó trong phút chốc một người bị đả một chưởng trúng trán, đầu bị đập vỡ, não tương bắn tung tóe, người kia bị đả trúng ngực, hung cốt rụng rời, cả phần ngực vỡ vụn.
"Nếu song chưởng của tên thích khách này thực đả trúng ngực ta như thế...". Triệu Quang Nghĩa nghĩ đến mà lạnh toát cả sống lưng.
Lúc này, khắp người Bích Túc đầy máu, bị hai thị vệ lực lưỡng khoảng tứ tuần siết chặt hai cánh tay, ghì mạnh về phía sau. Vết thương trên người hắn nhiều nhưng lại không đáng kể, người mà hắn đã từng theo học là một sát thủ cao minh nhất, kẻ mặt đầy sát khí nhất chưa chắc có võ công cao cường, họ thân kinh bách chiến, hiểu rõ làm thế nào để bảo vệ mình khi đối mặt với tình thế lấy ít địch nhiều, am tường những chỗ yếu hại trên nhân thể, tận lực chuyển động nhanh chóng lướt thân thể khỏi đao thương, nữu khúc chi thể, tránh gặp tổn thương trí mạng.
Khi thấy Triệu Quang Nghĩa được thị vệ bao quanh bảo vệ, Bích Túc vốn đã định chạy trốn, bảo toàn tính mạng hữu dụng này để sau này còn có cơ hội, nhưng hắn không thể đào tẩu được nữa. Mắt cá chân trái hắn bị một kiếm đả trúng, cước chân không khỏi trọng thương, công phu phi thụ tẩu bích đã tổn hại đến tám phần, hắn không thể chạy trốn được, cuối cùng ít không địch được nhiều, sức cùng lực kiệt, quan quân thị vệ đã bắt được hắn.
Nhìn kỹ thái tử Nguyên Tá đang bị hôn mê, phát hiện ra thái tử bị trọng thương nhưng không trí tử, Triệu Quang Nghĩa thấy nhẹ cả người, vội vàng hét lớn: "Người đâu, mau đưa thái tử hồi cung, gọi ngự y đến chuân trị!".
Bên này hầu cận ba chân bốn cẳng nâng thái tử lên, hai tên thái giám và hai cung nữ hoảng hốt chạy đến tiếp đỡ, nơm nớp lo sợ nói: "Bẩm quan gia, trong lúc thích khách hành thích, Tống nương nương, Kỳ vương điện hạ và công chúa đã lui về phòng kế bên. Thực ra... Đã mở một mật động, họ đã chui... Chui vào đó...".
Triệu Quang Nghĩa trừng mắt nhìn, quát lên: "Ngươi tận mắt trông thấy?".
Tên tiểu thái giám không biết rằng đại họa sắp lâm đầu, liên tục gật đầu bẩm tấu: "Vâng, nô tài tận mắt nhìn thấy".
Triệu Quang Nghĩa đột ngột đứng dậy, hắn giơ tay đoạt lấy thanh trường kiếm trong tay một thị vệ nói đoạn đâm thẳng vào ngực tên thái giám, tiểu thái giám chỉ kịp kêu thảm một tiếng, tiếp đó bị Triệu Quang Nghĩa đá văng ra một cước.
"Rõ ràng là đồng bọn của tên thích khách đã bắt Tống nương nương và cả hoàng tử lẫn công chúa đi, ngươi lại dám ăn nói hồ đồ!".
Triệu Quang Nghĩa lại nhấc thanh kiếm đầy máu lên, hắn tức giận chém giết một tên thái giám khác, tiểu thái giám đó không cách nào tránh được, bị hắn chém ngã kêu thảm thiết xuống nền đất, hung dữ đến mức hai cung nữ ngay đó phải quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu vái lạy: "Quan gia tha mạng, xin quan gia tha mạng...".
Triệu Quang Nghĩa bất giác bớt tức, bốn tên nô tài quanh hắn trong chốc lát đều bị chém chết, hắn cắm thanh trường kiếm đẩy máu xuống đất, mới bớt chút tức giận, lớn tiếng quát to: "Tên thích khách vẫn còn đồng bọn, chúng đã bắt cả Tống nương nương, Kỳ vương và cả công chúa, các ngươi còn không mau đuổi theo!".
Cả toán thị vệ đang câm như hến vội đồng thanh đáp một tiếng, các thị vệ khác lập tức chạy đến, họ hướng đến phía mật động phong tử kia để truy tìm.
"Ngươi tới đây!". Triệu Quang Nghĩa chỉ tay gọi một tên đại nội thị vệ, hắn lấy từ hông áo một lệnh ngọc bài, quát: "Đi, lập tức lệnh cho phủ Khai Phong đem quân tuần sát quan điện, tam ban lục tuần mọi nha dịch, phong tỏa cả Khai Phong phủ cho ta, truy bắt bằng được hung thủ, giải cứu Tống nương nương, Kỳ vương và công chúa Vĩnh Khánh. Hào lệnh các lộ tuần kiểm ti, phong tỏa đường thủy lẫn bộ, lục soát mọi nơi giao thông yếu đạo, truyền lệnh cấm quân tứ xuất tập nã, trọng điểm soát tây hướng và nam hướng cho ta!".
"Tuân chỉ!". Tên thị vệ cung đáp tiếp lấy lệnh bài rồi vận thân lui đi. Triệu Quang Nghĩa lại cho gọi kẻ khác, điềm nhiên nói: "Các ngươi vốn ti giữ hoàng thành lại là một đám phế vật, một đám phế nhân vô dụng! Hãy lệnh cho Chân Sở Qua, án này trẫm giao cho hắn toàn quyền thụ trách. Nếu không bắt được đồng phạm, cứu thoát Tống nương nương, điện hạ và công chúa trở về thì bảo hắn đem đầu đến đây gặp trẫm!".
Những vị nhân tài làm ti chức hoàng thành này đều là tâm phúc của Triệu Quang Nghĩa, cũng là những người hiểu rõ suy nghĩ của hắn nhất, biết rằng lời nói của thánh thượng là thực ý, lần tẩu động lần này là do thánh thượng thực sự tức giận, tuy hoàng thành ti đô chỉ dạng sứ Chân Sở Qua từng là thân tín làm việc bên cạnh thánh thượng khi còn ở Tiềm Đế, nhưng lần này nếu hoàng thành ti không lập được công tích thì cái đầu trên cổ Chân đại nhân khó mà bảo toàn được, cho nên vội vàng đáp một tiếng rồi vội vàng lui ra ngoài.
Triệu Quang Nghĩa quay người đi đến trước mặt Bích Túc, tức giận đến mức mắt nổi tia máu đỏ thẫm, lớn tiếng quát hỏi: "Ngươi, ai đã sai ngươi làm việc này, đồng phạm còn có những kẻ nào?".
Bích Túc nhìn chằm chằm vào kẻ thù trước mặt, lòng hận thù cứ thế phun trào nhưng hai tay hắn bị thị vệ siết chặt, không tài nào nhúc nhích được. Nghe thấy lời Triệu Quang Nghĩa, hắn cười nhạt khinh miệt đáp: "Ngươi làm nhiều điều gian ác, tội vô khả xá, ta đâu chỉ nghĩ sẽ giết ngươi mà sẽ giết ngươi hàng nghìn hàng vạn lần! Ngươi hỏi ta ai sai ta giết ngươi sao? Ha ha hạ kẻ đứng sau ta ở chính trong am này!".
"Cái gì?". Mặt Triệu Quang Nghĩa biến sắc, võ sĩ chung quanh vội vàng cầm chặt kiếm mà xông lên, gắt gao bao quanh bảo vệ Triệu Quang Nghĩa.
Khóe mắt Bích Túc sắc lên, hắn tiếp tục nói: "Nàng ấy tâm hoài chí thiện, từ như giang hải. Nhưng nàng... Lại bị kẻ gian tặc ngươi hại chết, nàng ấy đã trở thành phật, trở thành bồ tát, nàng ở trên trời chứng kiến mọi điều, ta... Chính là hộ pháp kim cương của nàng, không giết được kẻ gian tặc ngươi ta thể không làm người!".
Tâm hoài chí thiện, từ như giang hải, nhưng lại bị ta giết? Là người trong am này, đã biến thành phật? Đây... Không phải là nói đến hoàng huynh sao. Tục ngữ có câu thiên gia nguyên thân, nhưng hoàng huynh là chân mệnh thiên tử, đối với huynh đệ thật tình như tay chân ruột thịt, người hiền từ như vậy chẳng phải chính là hắn ta sao? Linh vị của hắn ta được lập tại Sùng Hiếu am này, đây vốn là nơi được xây dựng để dùng cho hoàng huynh, tên thích khách này nói vậy chính là nói đến hắn ta còn gì?
Triệu Quang Nghĩa nghe thấy thế trong lòng kinh sợ, không dám để cho hắn nói thêm nữa. Triệu Quang Nghĩa giật lấy một thanh cương đao, nói đoạn giơ đao lên chém, Triệu Quang Nghĩa vội nói: "Nói bậy, nói bậy, ngươi rõ ràng là do Tề Vương sai khiến, âm mưu làm phản, còn dám ăn nói hàm hồ!".
Lưỡi đao chém xuống, hướng thẳng vào cánh tay Bích Túc, tên vệ sĩ nắm chặt tay Bích Túc bấy giờ bỗng cảm thấy nhẹ tênh, chăm chú nhìn lại thì cánh tay hắn đang giữ đã bị chặt đứt. Hắn đang cầm giờ đây là cả cánh tay máu chảy ròng ròng, máu tười bắn tung tóe vấy lên đầy người hắn.
Bích Túc kêu lên một tiếng đau đớn, cơ hồ như sắp bất tỉnh nhưng hắn cắn răng chịu đựng, không can tâm thất thanh kêu than trước mặt kẻ thù Triệu Quang Nghĩa. Khi nghe thấy lời nói của Triệu Quang Nghĩa, trong lòng hắn chút xao động, Tề Vương đương nhiên hắn biết, hắn hận Triệu Quang Nghĩa là mối hận huyết hải thâm thù, chỉ mong một nỗi huynh đệ tên gian tặc này xảy sự tương tàn, Tống Quốc đại loạn, mọi oán hận trong lòng hắn liền tiêu tan, lập tức hô lên: "Không sai, chính là tam đệ của ngươi phái ta giết chết ngươi! Ngươi tội ác tày trời, người người đều hận, đến cả tam đệ một thịt của người cũng muốn giết ngươi, ha ha ha ha!".
Bích Túc bị chặt đứt cánh tay, máu chảy ròng ròng như trút nước, cơ thể hắn vốn đã mất nhiều máu, giờ cánh tay đứt lìa, máu lại càng chảy nhiều hơn. Hắn gồng mình nói được ra những lời này, mặt đã trắng bệch như tờ giấy. Nếu không phải có kẻ khác đang siết chặt cánh tay còn lại thì hắn sớm đã ngụy ngã xuống nền đất.
Triệu Quang Nghĩa bị hắn chém vào cánh tay, hoàng nhi lại bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, vốn dĩ cực kỳ hận hắn, muốn chặt đứt cả tay lẫn chân hắn, bắt hắn sống để hành hạ hắn cho đến chết. Nhưng khi nghe những lời này, hắn vui như vớ được ngọc bảo. Cương đao định chém xuống toan dừng lại, quát lên: "Mau cầm máu cho hắn, nhốt vào thiên lao cho ta, lệnh cho hoàng thành ti canh giữ nghiêm ngặt!".
"Tam đệ à tam đệ, nay đã có cớ để giết ngươi, ta dù có bị gãy cánh tay nhưng diệt trừ được mầm họa này cũng đáng lắm!".
Mắt Triệu Quang Nghĩa đầy sát khí, hắn đắc ý suy ngẫm, chợt nhớ ra việc Tống hoàng hậu. Triệu Đức Phương và Vĩnh Khánh chạy thoát: "Chỉ dựa vào ba người các ngươi, có thể chạy thoát khỏi tay trẫm sao? Cô nhi quả mẫu các người, tên Triệu Đức Phương ủy mị nhu nhược không quyết nổi điều gì, chỉ phận hai nữ nhi, trẫm vốn định buông tha cho, nay chính các người tự tìm đường chết, đừng trách trẫm lòng đạ độc ác!".
Sau khi rời khỏi Cô Nhạn Lâm của Sùng Hiếu am, ba mẫu tử Vĩnh Khánh được miệt vu bên trong xe ngựa, trên đường trải qua bao nhiêu hung hiểm. Họ lại thực không biết rằng, họ rời đi quá là chậm chạp, Đinh Ngọc Lạc đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Chiết Tử Du lại dốc sức hoàn thiện kế hoạch vốn định ban đầu, việc chạy trốn được chuẩn bị chu đáo, tiến hành thuận lợi, họ đã bình yên ra khỏi thành Biện Lương trước khi triều đình kịp phong tỏa cửa thành, theo đông rồi lại hướng bắc, tiếp tục chạy về tây. Lúc thì đi thuyền rồi chuyển sang cưỡi ngựa, ngồi xe kiệu. Đồng thời mỗi lần chuyển phương là họ lại thay đổi y phục, cứ để cho phong vũ bám lấy thay đổi dung nhan của họ, nếu gặp người mặc giống hệt mình, họ lập tức chuyên hướng đi ngược lại.
Trong thành Biện Lương, nghi binh bủa vây tứ phía, thoát chạy bốn phương tám hướng, nghi binh bên phía Chiết Tử Du nhiều đủ để làm triều đình tin tưởng chuyển hướng, phía Trịnh gia Kế Tự đường cũng cho điều nghi binh đi, dẫn đến việc tin báo cho triều đình đâu đâu cũng đáng khả nghi, thế nên việc triều đình muốn cường lực đại thế truy tìm bản tra cũng... thành ra gặp nhiều khó khăn.
Lộ đường mà Đinh Ngọc Lạc đi lại đem theo người ngựa và ba người Vĩnh Khánh, dọc đường chạy gấp, chưa đến nửa tuần hương thì trạm gác phía sau đã bị quan quân kiểm tra nghiêm ngặt. Điểm then chốt mà họ tháo chạy được là nhờ có tốc độ, tuy không thể đạt đại tổc chạy đến Hà Tây nhưng càng chạy xa thành Biện Lương, hy vọng thoát thản càng lớn. Vì nếu dựa vào dụng võ giao tranh để mở đường tháo chạy là việc đơn giản với một võ sĩ một người một ngựa, tuy nhiên đây lại là một hoàng hậu. một công chúa lại còn cà Kỳ vương, nhiều nhất thì cũng chi cưỡi qua thái bình mã, muốn họ ngoan ngoãn phi ngựa nước kiệu thực là không thể. khó tránh khỏi bị người bắt được.
Trên đoạn đường bôn ba, Vĩnh Khánh tuy sớm biết tất phái chịu gian khổ. nhung những gian khổ này lại vượt xa mức tướng tượng của nàng, Ý chí của nàng mạnh mẽ cũng không thể chịu đựng được nhiều khổ ải như vậy, đi đến ngày thứ ba, toàn thân như rà ròi xương cốt, bủn rủn vô lực. đến xe cũng không ngồi nổi nữa.
Lúc này nàng mới hiểu được Đinh Ngọc Lạc đã chuẩn bị kỹ lưỡng tới nhường nào. suy tính đến cả khả năng chịu đựng gian khổ của ba người họ. khi "Tống hoàng hậu" và "Kỳ vương" mệt mỏi đến mức mặt mày vàng vọt. Vĩnh Khánh cũng toàn thân đau nhức, không thể chịu đựng được nữa thì Đinh Ngọc Lạc cũng đột nhiên dừng lại. đưa họ đi thay đổi y phục và cải trang rồi mới bộ hành đến sơn ao.
Vừa đến nơi. "hoảng hậu" và "Kỳ vương" bất chấp cả thể diện thiên gia, ngồi phịch xuống trên bãi cỏ, không động đậy như tê liệt. Duy chi có Vĩnh Khánh tuy chân tay rã rời vô lực nhung vẫn chút rụt rè gắng chịu. Đinh Ngọc Lạc lấy lương khô và nước uống phân phát cho họ. ba người chi uống chút nước, mệt mòi tới mức không còn hứng thú để ăn nữa.
Vĩnh Khánh mệt cũng không muốn nói thành lời. nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra. Lần nghỉ này khác hẵn với những lần trước. Mọi lần khi dừng nghi. Đinh Ngọc Lạc thường thúc giục họ ăn nghi, phục hồi thể lực. sau đó trù hoạch việc thay đổi y phục, đổi xe ngựa. Nhưng lẩn này. sau khi đua họ đến sơn cốc. Đinh Ngọc Lạc liên tục đứng trên cao nhìn quanh phía xa. không hề đến cạnh họ. cũng không giục thay đồ. Vĩnh Khánh trong lòng không khòi nghĩ: "Quái lạ. lẽ nào tiền lộ đã tuyệt? Hay là, bị triều đình phát hiện ra rồi?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Nhớ tới việc lưu lại dấu vết trên đường trốn chạy, sự phán đoán này dường như là đúng, nhưng Vĩnh Khánh lại không hề sợ hãi, nàng ngược lại càng tức giận, huyết mạch sôi sục, trong lòng thản nhiên trào lên một sự chờ đợi.
Ngay từ đẩu nàng đã không định chạy trốn. nàng trốn là vì muốn bị bắt đi. Đây lại trở thành bước cuối trong kế hoạch nàng tỉ mỉ bày tính, cũng sự hy sinh cuối cùng để có thê bảo toàn tính mạng huynh đệ. bảo toàn huyết mạch của phụ hoàng nàng. Bây giờ chuyện duy nhất nàng lo lắng, chi là không biết trong lúc mình kiệt lực hao tám suy nghĩ, vị huynh đệ kia có bình an thoát chạy được hay không.
Nàng không thể nuốt nổi bánh bao và khô thịt trong tay nữa. nàng đứng dậy. đi về phía Đirih Ngọc Lạc. Đinh Ngọc Lạc đang chăm chú nhìn phía xa nên không biết nàng tới chỗ mình, Vĩnh Khánh toan mở lời, đột nhiên từ phía trước bên ngoài sơn cốc có bổn năm người cưỡi khoái mã phi đến. Vĩnh Khánh giật minh đến mức tim nhảy dựng lên: Giờ khắc cuối cùng này. đã tới rồi ư?