Bộ Bộ Liên Hoa

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: mèo mỡ

Beta: socfsk

Có món ngon, có rượu ngon, có người đẹp. Nàng đưa bát gắp thức ăn, kể chuyện cười, ân cần hầu hạ. Một bữa cơm như vậy, đương nhiên Hoắc Thế Quân ăn say sưa ngon lành, bình thường ba bát, bữa này thêm một bát nữa cũng không thành vấn đề. Cơm xong về phòng, quấn chăn xung quanh. Thời cơ rất tốt dĩ nhiên không thể bỏ qua vô ích được, đợi hắn cởi áo, lại biết hôm nay nàng đang đến kì nguyệt sự, lúc này mới đành phải thôi, ôm sờ bóp một phen rồi ngủ.

Trong phòng củi cháy rực, nhiệt độ của Hoắc Thế Quân bên cạnh cũng không chỉ là lò lửa nhỏ. Thiện Thủy ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, trong bóng tối cảm thấy lưng hơi đổ mồ hôi, tay của hắn đang ôm eo mình, thân thể hai người sát vào nhau, liền nhẹ nhàng mở tay hắn ra, mình dịch vào bên trong. Vừa mới động đậy, nghe cổ họng hắn mơ hồ ừng ực một tiếng, lại nhích lại gần. Ngừng một lát, đang muốn dịch ra xa hơn, bên tai chợt vang lên một hồi tiếng gõ cửa dồn dập.

Đêm khuya thật tĩnh lặng, tiếng gõ cửa như vậy vốn chói tai, chờ nghe được tiếng hét "Thế tử! Đã xảy ra chuyện!" lo lắng như vậy khiến lòng người nhảy lên hoảng sợ.

Thiện Thủy cứng đờ, Hoắc Thế Quân bên cạnh đã lật người, vén màn ngủ gấm lên, trong chốc lát ngọn đèn dầu sáng lên, khoác áo mở cửa.

Quản sự trong phủ dẫn người tới, một là Tống Hành, bên cạnh có quan qhân khác trên mặt có vết máu, vẻ mặt hai người đều hoảng sợ. Tống Hành mũ cũng không mang, trên tóc dính đầy băng tuyết, trán lại có mồ hôi.

"Xảy ra chuyện gì?"

Mắt Hoắc Thế Quân quét qua quan quân kia, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng hỏi.

Tống Hành còn chưa mở miệng, quan quân kia đã quỳ xuống, thở hổn hển nói: "Thế tử, ta phụng mệnh áp tải quân tư từ Phong Châu, trên đường tới đây cẩn thận, đêm trước đi qua một dãy đồi bị người phục kích không rõ thân phận, các huynh đệ chết hơn phân nửa, quân tư đều bị cướp về hướng Bắc, không đuổi theo được!"

Sắc mặt Hoắc Thế Quân đại biến, cả giận nói: "Liêm Thanh! Chuyện như vậy ngươi cũng có thể làm hỏng, còn có mặt mũi trở về gặp ta? Cái đầu này của ngươi giữ lại còn có ích gì?"

Mồ hôi trên trán Liêm Thanh rơi như mưa, trái tim dường như vỡ vụn như bụi. Hắn theo Hoắc Thế Quân nhiều năm, là cánh tay đắc lực của hắn, cũng rất rõ tính cách của vị Hoắc Thế tử này. Quân tư từ Phong Châu, chuyện liên quan đến việc tránh rét qua mùa đông của mấy vạn tướng sĩ trong phiên đài doanh, ở nơi giá lạnh thế này, đó chính là đại sự sống còn. Thế nhưng hắn lại đánh mất ngựa làm hỏng việc, như chiến trường mang binh toàn quân bị diệt hết, Hoắc Thế Quân sao lại dễ dàng tha cho hắn? Vả lại coi như hắn chịu tha một lần, chính mình cũng không còn mặt mũi gặp người rồi.

Mặt Liêm Thanh xám lại, cắn răng một cái, chợt rút đao từ bên hông ra, hướng đao về phía gáy.

"Liêm đại nhân!"

Tống Hành thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên muốn ngăn. Nhưng hắn xuất thân chỉ là quan văn, tay chân sao nhanh hơn được võ tướng? Người còn chưa tới trước mặt, Đao Phong đã tới cổ. Mắt thấy máu tươi ba thước, cổ tay của Liêm Thanh đau xót, Hoắc Thế Quân đã phi chân đá tới, đao rời khỏi tay, cắm vào cây cột trụ trên hành lang, Đao Phong lắc lư, ông ông tác hưởng.

"Thế tử!" Liêm Thanh chợt ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được, tay tại run run.

Sự tức giận vừa nãy trên mặt Hoắc Thế Quân đã biến mất, mắt nhìn xuống hắn, điềm nhiên nói: "Lính của ta ta mang, chết trong tay kẻ địch, đó là tài nghệ của họ không bằng người, chết không oan. Chết trong tay mình, đó chính là hèn hạ, chính là kinh sợ! Nếu là chết vì ngươi sơ sẩy trong giá rét, vậy thì càng sỉ nhục ta hơn! Ngươi không xứng quỳ xuống!"

Tống Hành vội vàng tiến lên đỡ Liêm Thanh dậy, nói với Hoắc Thế Quân: "Thế tử, người xem giờ nên làm gì? Hôm nay các huynh đệ đều chờ áo bông, sẽ không đến nơi, sợ xảy ra chuyện lớn."

Hoắc Thế Quân trầm ngâm chốc lát, nhìn Tống Hành, hỏi: "Chuyện này ngươi thấy thế nào?"

Tống Hành nói: "Thế tử, thứ cho ta lớn mật nói bừa. Ta nghi đống quân tư kia, đến từ nơi nào, giờ lại về chỗ đó. Dù có là ai, trên đường vừa xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên là muốn vùi Thế tử vào khốn cảnh. Nếu là người khác gây nên, một trận phóng hỏa càng bớt việc. Thế nhưng mấy thứ này trở về tay chủ nhân, đương nhiên là không đốt được."

Ánh mắt Hoắc Thế Quân lóe lên, vuốt cằm nói: "Giống suy nghĩ của ta. Tên Trương Lượng Hữu khốn kiếp này, chiếm Phong Châu nhiều năm, đã sớm cùng một giuộc với Lưu Cửu Đức rồi. Lần này cũng chỉ do bị áp lực của ta nên mới đồng ý. Hôm nay đồ cho ta mượn, tới nửa đường hắn đã cướp lại. Ta nghi hắn, đến lúc đó hắn một mực phủ nhận đến chết cũng không nhận, nghĩ rằng ta cũng không thể làm gì. Tính toán quả là hay, quả nhiên là khá lắm, lại ngầm đánh ta một chưởng, hai bên đều không để lỡ."

Tống Hành chần chừ trong chốc lát, nói: "Thế tử, vậy làm sao bây giờ?"

Hoắc Thế Quân điềm nhiên nói: "Đồ chỉ cần vẫn còn đấy, thì dễ làm. Ta vốn nghĩ kỹ muốn mượn để dễ hòa hợp. Nếu hắn không có đạo lý như vậy, vậy ta cũng không khách khí. Lần trước ta phái người đưa tin đi mượn, lần này ta tự mình tới cửa đi mượn. Lập tức lên đường."

Liêm Thanh nói: "Thế tử, ta nguyện đi theo lấy!"

Hoắc Thế Quân quay đầu lại mắt nhìn vào trong phòng, nghĩ một chút, nới với Tống Hành: "Qua Phong Châu, mất ít nhất ba bốn ngày. Vân Thần không có ở đây, phòng thủ thành Phượng Tường Vệ giao cho ngươi, cần phải giữ chắc cho ta. Tin quân tư bị cướp, không được ra ngoài tránh dao động lòng quân. Mấy ngày tới hủy bỏ huấn luyện, phát thêm than củi lương thực giữ ấm. Còn nữa," hắn nhấn mạnh, "Chỗ phu nhân ta, ta sẽ để lại thị vệ canh giữ, ngươi cũng phải để ý."

Tống Hành nhìn tấm bình phong trong phòng sau lưng hắn, vì ánh nến chiếu vào, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng mềm mại nhỏ bé đứng ở sau đó, rét, vội cúi đầu, trịnh trọng nói: "Thế tử yên tâm, thuộc hạ lấy đầu mình bảo đảm, tuyệt đối không để phu nhân có điều sơ xuất!"

Hoắc Thế Quân xoay người đóng cửa vào bên trong.

Thiện Thủy bị một trận ồn ào ngoài cửa quấy rầy, sao còn ngủ được nữa? Đã khoác áo đứng dậy đến sau tấm bình phong nghe, tim đập thình thịch. Chợt thấy Hoắc Thế Quân trở lại, biết hắn phải lập tức đi ngay, yên lặng tiến lên hầu hạ mặc quần áo.

Thiện Thủy vừa nghe giọng hắn, ý nghĩa lời nói uy nghi đáng sợ, sắc mặt chắc hẳn không tốt. Giờ thấy mặt hắn ngược lại như thường. Giơ tay lên thắt nút áo choàng cho hắn, chợt nghe hắn mở miệng nói: "Nhu Nhi, ta ba bốn ngày sau mới về. Mấy ngày nay nàng cũng đừng đi đâu."

Thiện Thủy nói: "Không cần chàng nói ta cũng biết. Ta ở nhà chờ chàng về là được."

"Vậy thì tiện sắp xếp đồ từ Lạc Kinh gửi đến ra ngoài đi, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì..."

Hoắc Thế Quân hơi mỉm cười, nói một câu như vậy. Không đợi nàng trả lời, đưa tay nhéo má nàng, rất nhanh liền sải bước đi.

Thiện Thủy nghe tiếng ủng của hắn đạp nặng nề lên mặt đất dần dần đi xa, sợ sệt trong chốc lát, lúc này mới thổi đèn lên giường chui vào chăn. Chỉ là trong chăn thoải mái, bị quấy trong đêm vẫn không cách nào bình tĩnh như lúc đầu. Lăn qua lộn lại, trở mình trong chăn hơi ấm hoàn toàn không có, dần dần lại cảm giác tay chân lạnh lẽo. Cho đến khi trời sắp sáng mới ngủ mơ màng.

Ngày hôm sau tuyết ngừng rơi, bên ngoài lạnh hơn hôm qua mấy phần. Lam Trân Châu sáng sớm đã nghe tin người tộc Ba Thỉ đã tới đón, lúc Thiện Thủy đưa ra ngoài, thấy mặt nàng treo hận vĩnh viễn đừng tới đây nhớ tới lời dạo nàng hôm qua..., tự mình cũng cảm thấy buồn cười. Tiểu cô nương ngây thơ lãng mạn trông mặt mà bắt hình dong, lúc này mới dễ dàng cả tin như vậy, bị mấy câu tiện miệng của mình dọa, nếu đổi thành người khác, sợ sẽ có một cảnh khác rồi.

Thời tiết rét dữ dội, ngày cũng ngắn, dù buồn bực ở trong phòng, thời gian cũng trôi chậm chạp. Trước khi đi hắn có mở miệng nói, Thiện Thủy liền theo ý hắn, tự mình sắp xếp đồ còn chất đống nguyên trong hòm, thêu thùa mệt rồi thì đọc sách. Đảo mắt đã hai ngày sau khi hắn đi, nếu nói nhanh, không chừng ngày mai có thể trở về rồi. Sáng sớm dùng qua cơm, bởi vì hai ngày trước bụng vì kinh nguyệt nên vẫn hơi trướng, đêm qua cũng không ngủ ngon, thấy hơi mệt, đang muốn nghỉ ngơi chốc lát, đúng lúc nghe thấy bên ngoài có tiếng đinh, như tiếng bát đĩa rơi xuống đất vỡ vụn, ngay sau đó truyền đến giọng của Vũ Tình: "Tìm đường chết sợ như vậy, sẽ không đi, vội đi đầu thai sao?"

Thiện Thủy đang ở trong nhà theo tiếng Vũ Tình đi ra ngoài, thấy là bên ngoài viện tiểu nha hoàn làm việc vặt quét tuyết, vì chạy nhanh, chỗ khúc quanh đầu đụng phải Vũ Tình đang đưa trà tới. Tiểu nha hoàn kia ôm đầu ngồi chồm hổm trên đất, khuôn mặt trắng bệch khóc ròng nói: "Không xong rồi! Ta mới vừa quét tuyết ở cửa, có một đám người đang chạy đến chỗ chúng ta, từng người đều hung thần ác sát. Người gác cổng đi lên hỏi một câu, liền bị người ta cầm đao đâm vào giữ lưng! Nếu không phải là ta chạy trốn nhanh, chắc giờ đã bị bắt giết rồi..."

Thiện Thủy nghiêng tai nghe, ở tiền viện quả nhiên có tiếng hét quát truyền đến, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hỏi nha hoàn kia, nàng đã khóc đến một chữ cũng nói không ra được, hai mặt nhìn nhau với Bạch Quân, trong lòng sợ hãi thịt sôi lên, nhìn thấy bốn gã thị vệ Hoắc Thế Quân để lại vội vàng chạy tới, đến gần vội hét lên: "Thế tử phi, bên ngoài có binh nổi loạn! Cửa trước đã bị vây, nhanh đi ra từ sau viện!"

Thiện Thủy quá sợ hãi, đến cả áo cừu choàng ngoài cũng không kịp cầm, người đã bị thị vệ một trái một phải đỡ lấy, chạy như bay đến hậu viện phủ đệ Tiết độ sứ. Đợi mấy hạ nhân thức dậy chạy vội tới cửa nhỏ ở hậu viện, vừa mới mở ra, đã thấy một đoàn binh lính đao trong tay đang ép vây quanh, đường đi đã bị lấp, đành lui về lại.

Chuyến này qua lại, Thiện Thủy chạy đến mức gần như không thở được, đầu óc so với khủng hoảng lúc trước, dần dần bình tĩnh lại. Biết trước cửa hông cũng bị vây, không chạy được, tạm thời trốn được trong nhà kho hoang bị bỏ quên.

Người Thiện Thủy dần ổn định lại, mồ hôi trước thấm sau lưng giờ đã lạnh buốt, trong nhà kho không có gì châm lửa, lạnh đến mức răng cứ lập cập vào nhau, kiểm tra toàn bộ một hồi, tìm thấy áo cừu dày của Hoắc Thế Quân, bao chặt người mình, cùng mấy người Bạch Quân Vũ Tình đóng cửa núp ở trong. Chờ giây lát, bên ngoài có tiếng vang truyền đến, cũng không đến gần dấu vết. Một thị vệ đi qua xem xét, một lát sau trở lại, nói: "Tống đại nhân kịp thời dẫn theo người đến, đã chặn loạn binh lại. Chỉ là vẫn đang giằng co, vẫn chưa thoát ra."

Thiện Thủy hơi yên tâm, lại hỏi mấy câu, thế mới biết nguyên do của trận biến loạn này, lòng vừa thả lỏng đã lập tức căng lên.

Tiền viện tòa đại trạch, lúc này đã bừa bãi. Như lâm viên Giang Nam cây cối đều bị đổ, động trên nền tuyết, khắp nơi là vết chân giẫm đạp. Tống Hành theo người ngăn lại binh sĩ muốn xông vào bên trong. Cửa chính đã bị người ta phá hỏng, không ngừng có người leo tường mà vào, người càng tới càng nhiều, một cảnh náo động ồn ào ở trong, Tống Hành bị bức phải lui dần về sau, hai bên giương cung bạt kiếm, không khí giống như một thùng thuốc súng, chỉ cần hơi sơ sẩy, sẽ nổ tung.

Cả người Tống Hành lúc này căng cứng lại, trong thời tiết lạnh như vậy, phía sau lưng của hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy lần nữa... hắn là người nhạy bén, được xưng người nhiều mưu trí, ban đầu chính là hắn bày kế dưới Hoắc Thế Quân, một tay giật dây một cuộc binh lính bất ngờ làm phản, từ đó thuận lợi quật ngược Tiết độ sứ Lưu Cửu Đức xuống ngựa. Không ngờ tới hôm nay, một màn như vậy lại xảy ra lần nữa, chỉ là phong thủy luân chuyển, giờ đến phiên hắn thành bị động nhất phương.

Hắn tin Hoắc Thế Quân, nếu hắn tự thân xuất mã, chỉ cần mình ở chỗ này theo hắn phân phó kiên trì thêm một hai ngày nữa, tất cả vấn đề khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng. Không ngờ trời không chiều lòng người. Đêm qua đầu tiên là hai lính chết rét, tiếp theo, tin quần áo mùa đông chống lạnh bị cướp cũng bị lan ra, nhanh chóng truyền khắp cả phiên doanh. Đám lính đã chịu chờ nhiều ngày cực độ thất vọng, tiếp theo khủng hoảng liền lan ra.

Chỗ cây trước Lưu Cửu Đức chăm nhiều năm, đại thụ coi như bị nhổ tận gốc, trên mặt đất vẫn còn ít rễ cây. Binh lính bị người có tâm xui khiến, nhất thời tinh thần phẫn nộ, như sao lửa cháy, rất nhanh đã cầm binh khí trong tay thành đoàn đè xuống phủ đệ Tiết độ sứ. Hắn nghe tin xong, lập tức dẫn theo người chạy tới ngăn, một hồi đánh giáp lá cà ở cử trước, cũng tạm thời chặn lại bọn lính xông vào bên trong, nhưng bên ngoài người càng tới càng nhiều, chèn ép xô đẩy, binh đao đụng vào nhau, mắt thấy cục diện sẽ mất khống chế… Thế tử phi vẫn còn ở bên trong, nếu thật sự bị chạm vào có gì không ổn, hắn ăn nói thế nào với Hoắc Thế Quân đây?

"Tống đại nhân! Chúng ta muốn gặp Hoắc đại nhân! Gọi hắn ra ngoài cho chúng ta một câu trả lời hợp lý! Huynh đệ chúng ta không thể cứ như vậy mà chết rét được!"

Bất ngờ trong đám lính làm phản cử ra một tên đứng đầu, Tống Hành nhận ra hắn, tên là Khang Nguyên, là một lão binh phục vụ nhiều năm, bản lĩnh không tệ, tác chiến dũng mãnh, trong binh lính có ít danh, chỉ là tính tình nóng nảy, lại thích rượu ngon, từng say rượu gây chuyện mấy lần, có thể vẫn chỉ là thập nhân trưởng. Lúc này bị đẩy lên trước, mặt đỏ bừng, rõ mồn một là đã uống rượu, tức giận hét với Tống Hành.

"Đúng! Quần áo mùa đông chăn bông lúc nào mới phát ra? Có phải bị cướp rồi không? Phải cho ta một câu trả lời hợp lý!"

Khang Nguyên vừa dứt lời, sau lưng giọng nói liền liên tiếp, một trận ồn ào.

Tống Hành vội vàng lớn tiếng nói: "Hoắc đại nhân có nhiệm vụ trọng yếu, hôm nay không ở đây. Các chư vị huynh đệ, xin nghe ta một lời, cái tin đồ tránh rét trên đường trên đường bị cướp, tất cả đều là có người ác ý bịa đặt, mục đích dao động lòng quân tạo loạn! Mọi người ngàn vạn lần đừng tin lời đồn, nhanh về đi! Đồ đông đang trên đường đến, trong mấy ngày tới nhất định sẽ đến tay các huynh đệ!"

"Hôm nay Hoắc đại nhân không ra, chúng ta cũng không đi!"

Tống hành quát lên: "Các ngươi ai dám làm loạn, đợi Hoắc đại nhân một lần, lập tức xử lý theo quân pháp! Ta bảo đảm với các ngươi, không đến ba ngày, đồ đông chắc chắn sẽ phát đủ!"

Dù Hoắc Thế Quân mới đến chỗ này mấy tháng, mạnh mẽ vang dội, uy thế thâm hậu, mọi người rất sợ. Nghe câu này, tiếng thở cuối cùng cũng dần dần chậm lại.

Tống Hành hơi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn tiếp tục khuyên lui, chợt nghe Khang Nguyên lại hét ầm lên: "Các huynh đệ đừng tin hắn! Ta nghe nói những đồ dùng đông kia đã bị cướp ngay giữa đường rồi, hắn nói suông lừa gạt chúng ta! Tha một ngày là một ngày! Bọn họ những người làm quan này, một mình ăn no mặc ấm là được, nơi nào còn quản chúng ta chết hay sống? Đêm qua hai huynh đệ chết rét, hôm nay ngày mai chết rét, không chừng chính là các người với ta rồi! Hoắc đại nhân nếu không chịu xuất hiện, huynh đệ chúng ta sẽ xông vào, có cái gì lấy cái đấy. Lấy không đủ, một cây đuốc đốt phòng này sưởi ấm! Lại đi đốt tiếp doanh phiên đài, cùng lắm thì không ăn lương, huynh đệ chúng ta Nhất Phách Lưỡng Tán, làm gì cũng tốt hơn ở chỗ này chết rét!"

"Đốt phòng! Đốt phòng!"

Tiếng hét phụ họa lập tức không dứt bên tai, từng trận tiếng gầm, làm hỏng cả màng nhĩ, bọn lính ào ào xông vào bên trong, binh khí ngắn đã chạm vào nhau.

"Lời của hắn không bảo đảm được, vậy ta đây?"

Tống Hành thấy cục diện mất khống chế, đang muốn xông vào trước bảo vệ Thế tử phi, chợt nghe một giọng nữ trong trẻo từ sau vang lên, chợt quay đầu lại, thấy Thế tử phi đạp tuyết đến, nghiêm nghị dừng trên hành lang sau mình bảy tám bước. Phía sau nàng, bọn hạ nhân trong phủ rối rít mang hòm xiểng theo đuôi ra, từng hòm đặt ở ven đường.

Tống Hành kinh hãi, khàn giọng quát thị vệ: "Nơi này nguy hiểm, mau bảo vệ Thế tử phi đi trước! Người không đủ, chỗ này còn có ta!"

Thiện Thủy ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại chậm rãi đi về phía trước.

Nàng vừa xuất hiện, đám người mới vừa còn như nước thủy triều bắt đầu dâng lên dần dần liền dừng lại, người leo lên tường nhảy xuống, binh sĩ đang đánh nhau cũng ngừng động tác, vô số ánh mắt bắn qua nàng, yên lặng đến mức tiếng chân nàng đạp tuyết đi cũng có thể ng được. Nàng vẫn đi đến bên cạnh Tống Hành, lúc này mới dừng lại, đứng đằng trước hắn, ánh mắt quét qua vô số vẻ mặt khác nhau ở đối diện, hơi mỉm cười.

"Các huynh đệ, các ngươi mới vừa nói, lời của Tống Hành không bảo đảm được, vậy ta đây? Ta thay trượng phu ta bảo đảm với các ngưoi, đồ dùng đông của các ngươi mấy ngày tới nhất định sẽ phát đủ! Tuyệt đối không nửa điểm nói dối."

Giọng nói của nàng không cao, lại vừng vàng, mang theo lực không chất vấn được, từng chữ từng chữ rõ ràng vào tai từng người.

Khang Nguyên chần chờ chốc lát, cuối cùng nói: "Hoắc đại nhân đâu? Chúng ta muốn gặp Hoắc đại nhân! Đêm qua chúng ta có hai huynh đệ bị chôn sống chết rét!"

Mắt Thiện Thủy quét một vòng đám người, cuối cùng nhìn Khang nguyên, nói: "Tin các người vừa nghe kia, đúng là thật. Quần áo bị cướp giữa đường..."

Nàng vừa nói câu này ra, Tống Hành quá sợ hãi, đối diện với bọn lính hai mặt nhìn nhau, rất nhanh, tiếng ong ong nổi lên khắp nơi.

Thiện Thủy mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Hoắc đại nhân bây giờ không có ở đây, cũng là sự thật. Hắn không phải không muốn nói chuyện với các ngươi, mà khi biết tin này, nửa đêm hôm trước đã lập tức lên đường, chính là vì giải quyết vấn đề này. Trước khi đi hắn có nói, binh lính của hắn, chỉ có thể chết ở chiến trường, vì đó là cái chết có ý nghĩa, nếu không thì sỉ nhục chủ tướng là hắn! Đêm qua hai vị huynh đệ đã đi, ta thay mặt hắn tạ lỗi với mọi người. Xin các huynh đệ tin hắn, nhất định hắn sẽ sớm trở lại, cho các ngươi, còn cả huynh đệ đã mất một câu trả lời thỏa đáng!"

Toàn sân vắng lặng, Khang Nguyên kinh ngạc nhìn Thiện Thủy, vẻ mặt dần dần buông lỏng, nói: "Được..."

Hắn nói chưa dứt lời, trong đám người bỗng nhiên có người lên tiếng, mà bắt đầu trách móc, nói: "Các huynh đệ! Nàng cũng không phải là Hoắc đại nhân, nói các ngươi cũng tin? Ngộ nhỡ mấy ngày nữa vẫn không có đây thì sao? Đến lúc đó người chết rét rồi thì đi tìm ai báo oan?” Thiện Thủy cao giọng nói: "Chồng ta đội trời đạp đất, hắn đã nói như vậy, tuyệt đối không nói suông. Ta biết các huynh đệ thiếu quần áo, người ốm yếu khó khăn lạnh rét, cho nên ta mang tất cả y phục dày có trong phủ ra đây, ở chỗ này..." Xoay người chỉ vào một hàng hòm xếp trên hành lang, Bạch Quân bận rộn sai người mở nắp ra, bên trong xếp các loại áo lồng cừu dày dặn, mọi người thấy phải trợn mắt há mồm.

Thiện Thủy đến trước một cái rương, tự mình cầm áo da cừu, đưa đến tay một thiếu niên gầy yếu bên cạnh. Thiếu niên kia ngây người bất động, mặt sung huyết đỏ bừng, không dám liếc mắt nhìn nàng.

"Tống đại nhân, ngươi mang những thứ này đi, phát cho người ốm trước, có thể giúp mấy phần thì mấy phần!"

Tống Hành đã hoàn toàn im bặt. Thấy Thiện Thủy nhìn mình, lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, đáp một tiếng.

"Các huynh đệ, các ngươi không chỉ là binh sĩ của trượng phu ta, còn là binh sĩ bảo vệ lãnh thổ nước Đại Nguyên ta. Giờ trượng phu ta, hắn đang vì các ngươi mà bôn ba bên ngoài, ta cũng nguyện vì mọi người mà dốc hết sức yếu của ta. Đêm qua hai vị huynh đệ chết rét, bắt đầu từ lúc này, ta sẽ dẫn tất cả nữ quyến trong phủ, vì mọi người mà làm gấp hai trăm cái áo, làm chưa hết hai trăm, tuyệt đối ta không dừng tay. Nếu các ngươi tin ta, bây giờ xin mời trở về, an tâm đợi thêm mấy ngày nữa."

Một hồi yên lặng qua đi, trong góc bỗng nhiên có người hét lên một câu: "Thế tử phi, ta tên là Tôn Tường, y phục của người có thể cho ta một cái không? Thêu tên ta lên, như vậy sẽ không bị người khác trộm mất!"

Thiện Thủy nhìn sang, thấy một binh sĩ khoảng hai mươi tuổi, mắt to mày rậm, liền mỉm cười gật đầu nói: "Được, ngươi tên là Tôn Tường. Ta nhớ rồi."

"Ta cũng muốn! Ta tên là Trương Kim..."

"Còn có ta..."

Lúc nãy mới vừa giương cung bạt kiếm định nổi loạn, bây giờ đã thành một cảnh như vậy. Một cuộc đại họa đã biến mất không dấu vét, Tống Hành cuối cùng cũng thở phào một hơi,Thế tử phi vẫn bị người vây quanh không phân thân ra được, vội vàng tiến lên đẩy mọi người ra, lớn tiếng nói: "Tất cả giải tán giải tán! Không dừng lại, toàn bộ lấy kỷ luật luận tội!"

Dòng người ngăn trước cửa dần dần dãn ra, bọn lính bàn bạc ầm ĩ, hâm mộ ngẩng đầu lên nhìn mấy người nhanh miệng được đồng ý kia, từ từ giải tán ra ngoài.

Đến tận lúc này Thiện Thủy mới thấy chân tay mình nhũn ra, sau lưng đầy mồ hôi, được Bạch Quân đỡ, vội vàng cùng mọi người đưa vào trong nhà...

Truyện Chữ Hay