Thập a ka cùng Thập Tứ a ka vội vàng thỉnh an, Bát phúc tấn chằm chằm nhìn ta quan sát vài lần, nhìn Bát a ka ôn nhu cầu nói: "Hãy tác thành cho Nhược Lan đi!" Nói xong, đi đến bên bàn, trải giấy nghiên mực, đưa bút lông cho Bát a ka.
Bát a ka thở sâu, nâng bút vung lên mà viết, viết xong đứng dậy lập tức đi ra khỏi thư phòng. Bát phúc tấn cẩn trọng đọc lại một lần, đưa cho ta vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, "Cầm lấy đi!" Ta tiếp nhận hưu thư [thư ly dị], hướng về phía Bát phúc tấn dập đầu, "Tạ ơn phúc tấn!" Nàng cười khổ lắc đầu, lạnh lùng nói: "Ngươi không cần cảm tạ ta, ta chẳng qua chỉ vì mình. Ta suốt đời tâm tâm niệm niệm cùng nàng ấy phân tranh cao thấp, cũng không liệu được nàng căn bản không chút để tâm."
Nàng ngửa đầu, nhìn chăm chú trần nhà, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, cười nhạo nói: "Đây chẳng phải là trời cao đang chê cười hay sao?Ta rốt cuộc chỉ đấu đá với chính bản thân mình trọn một đời, ta không muốn lại cùng nàng ấy đến xuống đến lòng đất còn tranh chấp, nàng muốn chạy thoát, ta cầu còn không được, lòng tràn đầy vui sướng tiễn đưa!"Nói xong, nửa ngửa đầu, mỉm cười, bước nhanh ra khỏi phòng.
Ta cầm hưu thư, nước mắt nhỏ xuống, vì tỷ tỷ cũng là vì nàng. Nàng kiêu ngạo như vậy, cứ cho rằng ngửa đầu,là nước mắt không thể chảy nữa sao?
"Người viết thư Liêm Thân Vương Ái Tân Giác La,Doãn Tự, thời niên thiếu phụng chỉ lấy Mã Nhi Thái Thị làm vợ, sau khi xuất giá về nhà chồng, nhiều năm không thể sinh nở, chính hợp với thất xuất chi điều**, nay lập hưu thư, tùy ý cho tái giá, cũng không phản đối.
Ngày mười ba, tháng một, năm đầu Ung Chính"
Ta ôm tỷ tỷ, đọc từng chữ từng chữ cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ nghe xong vẻ mặt vừa vui sướng vừa khó tin, cầm tờ hưu thư tỉ mỉ xem xét lần nữa, hỏi: "Thực sự là Vương gia viết đây sao?" Ta nói: "Lẽ nào muội còn dám lừa gạt tỷ tỷ?"
Tỷ tỷ đem hưu thư áp chặt vào lòng ngực, khẽ nhoẻn miệng cười, thở dài: "Thanh Sơn,chàng có nhìn thấy không? Ta không còn là người nhà Ái Tân Giác La nữa, ta đang đi đến đó đây, ta muốn được nhìn thấy cây liễu hồng mà chúng ta vun trồng, còn muốn được uống vài ngụm nước tuyết tan trên núi, chúng ta cưỡi ngựa đi ngày………………….."
Thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, đến cực điểm im ắng, tỷ tỷ thả tay vẫn luôn đặt nơi lồng ngực chầm chậm buông thõng, hưu thư khoan thai nhẹ rơi hạ trên mặt đất.
———————————————–
"Nhược Hi, nghe ta! Ngồi dậy húp chút cháo loãng." Ta nhắm nghiền mắt, có tai mà như không nghe thấy. Dận Chân thở dài nói: "Nhược Hi, ta biết nàng trong lòng khổ sở. Nhưng nàng cứ mãi thế này suốt ngày không nói một lời, tỷ tỷ nàng dưới đất tâm có thể an sao?"
Trong lòng đau đớn quặn thắt không nguôi, mở to mắt nhìn hắn nói: "Chàng để ta tiễn tỷ tỷ quay về Tây Bắc có được không?" Hắn nói: "Nhược Hi, ta có thể đáp ứng chuyện gì của nàng đều đã đáp ứng rồi, nhưng chuyện này tuyệt đối không được." Ta nhắm mắt lại, không hề đếm xỉa đến hắn. Hắn nói: "Ta đã xóa tên tỷ tỷ nàng trong gia phả hoàng thất, cho phép đem linh cữu quay về Tây Bắc an táng. Ngay cả đối với a mã nàng cũng đã truyền khẩu dụ, lệnh cho ông ấy đem tỷ tỷ nàng cùng Thường Thanh Sơn bí mật hợp táng. Nhược Hi, điều ta có thể làm đều đã làm cả rồi!"
"Vì sao không thể cho ta đưa tiễn tỷ tỷ quay về chứ? Đây cũng không phải là việc gì đại sự." Dận Chân tĩnh mặc cả buổi, đầu kề sát mặt ta nói: "Vì ta sợ, ta sợ nàng đi Tây Bắc rồi, sẽ không chịu trở về nữa." Ta nghiêng mặt dừng ở ánh mắt hắn, "Ta hiểu rõ nàng cũng như tỷ tỷ mình, đều không thích Tử Cấm Thanh, ta sợ nàng trở lại nơi đó, một bầu khung cảnh trời đất mà nàng vẫn thường mơ tưởng, lòng sẽ không muốn quay về nữa. Nhược Hi, a mã nàng cùng bọn đệ đệ nhất định sẽ làm mọi việc chu toàn."
Trong mắt hắn mơ hồ ẩn chứa vài tia yếu đuối mong manh khiến ta phải nhè nhẹ gật đầu. Hắn vui vẻ lại hỏi: "Ngồi dậy ăn uống một chút." Ta bám víu cánh tay hắn ngồi dậy.
Ta hỏi: "Xảo Tuệ có khỏe không?" Dận Chân nói: "Thập Tam đệ làm việc, là làm hết sức mình, tâm tư chuẩn mực, thủ đoạn linh hoạt, không một kẽ hở để cho nước chảy nữa là." Ta nói: "Ta đương nhiên hiểu rõ Thập Tam ở trong phủ an trí thỏa đáng cho Xảo Tuệ, ta chỉ lo lắng cho tâm tình Xảo Tuệ. nàng với tỷ tỷ hai người cùng nhau lớn lên, gắn bó bầu bạn nhiều năm, tỷ tỷ đi rồi, nàng thoáng chốc đơn lẻ, phủ Bát gia không có lý gì để giữ lại, quay trở về bên a mã ta, bởi vì di nương, tự bản thân Xảo Tuệ cũng không muốn. Mất đi người thân lại đột ngột đến phủ Thập Tam gia xa lạ, đau thương cùng bàng hoàng chỉ sợ người ngoài cuộc hiểu sao cho thấu."
Hai người đang nói chuyện, Thừa Hoan ở ngoài mành ló đầu vào ngó nghiêng dò xét,chạy nhào đến. Ôm chân ta reo lên: "Cô cô, cô có khỏe lên chút nào không?" Tình cảm quyến luyến vui mừng thể hiện rõ trên gương mặt Thừa Hoan, trong lòng ta cũng thấy ấm áp, khẽ mỉm cười kéo nó ngồi vào ghế, "Khỏe hơn nhiều rồi!" Nó cong miệng nhìn Dận Chân nói: "Hoàng bá bá nhiều ngày nay không để con được gặp cô cô, nói cô cô trong lòng khổ sở, cần phải nghỉ dưỡng. Nhưng cô cô vừa thấy con thì liền cười lên đó sao."
Thừa Hoan vẻ mặt nịnh hót giúp ta gắp một đống thức ăn, hói: "Cô cô trông thấy Thừa Hoan sẽ không đau khổ nữa có phải không?" Nói xong, mở to mắt, vẻ mặt tha thiết mong chờ mà nhìn ta, ta cười gật đầu: "Được nhìn thấy Thừa Hoan sẽ không còn đau khổ nữa."
Thừa Hoan la lên một tiếng "wooa", nói với Dận Chân: "Hoàng bá bá có nghe thấy không? Sau này không thể nào còn không cho con được gặp cô cô nữa." Dận Chân chăm chú nhìn chúng ta, cười gật đầu.
Có Thừa Hoan chọc đùa cho cười, nhẹ giọng nũng nịu, ta trong vô tri vô giác rốt cuộc ăn nhiều hơn trước đến hơn nửa bát cơm. Dận Chân vui sướng khen Thừa Hoan đôi câu, Thừa Hoan nghe xong càng làm bộ vẻ mặt mình là đáng yêu nhất trên trời dưới đất, tự cổ chí kim, ta cùng Dận Chân không nín được đều cười rộ lên.
———————————– Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
*thím Tường Lâm: nhân vật trong truyện ngắn Lễ Cầu Phúc của Lỗ Tấn
Thím Tường Lâm là một người phụ nữ bất hạnh nhất trên đời, thím phải đi làm thuê trong nhà Lỗ Tứ, nhưng được đối xử không giống với con người.
Cuộc đời thím là một chuỗi dài những bi kịch. Nỗi đau đớn dày vò bám riết thím ngay lúc gần cuối đời. Trước khi chết thím hỏi nhân vật tôi về thế giới bên kia: Con người ta chết rồi có còn linh hồn nữa không?Câu hỏi mang tính bi kịch nội tâm.Đó là sự dằn xé giữa muốn sống và muốn chết. Muốn chết để được gặp bé Mao con thím ở thế giới bên kia. Không muốn chết vì sợ cưa đôi thân xác cho người chồng mỗi người một nửa.
Những ai yêu thích Lỗ Tấn nên đọc qua truyện ngắn rất cảm động này.
**Thất xuất chi điều: Bảy lý do để bỏ vợ [thời phong kiến Trung Hoa] (ko rõ Việt Nam có không)
1. Không hiếu thuận với cha mẹ là trái ngược đạo đức.
2.Không có con là tuyệt thế tuyệt tôn.
3.Dâm loạn quan hệ nam nữ bất chính, loạn tộc
4.Đố kỵ rối loạn gia phong.
5. Mắc bệnh hiểm nghèo không thể cùng nhau chung sống hưng thịnh
6. Lắm điều ly thân.
7.Trộm cướp phản chính nghĩa.