Chương
Thầy Triệu lạnh lùng nói: “Vậy ông nói cho tôi biết ý của ông là gì? Tôi đã nói rồi, cái bình này của ông là giả. Hai trăm tệ đã là nhiều lắm rồi. Nếu ông còn nhiều lời thì lát nữa tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi ông ra ngoài đấy”.
Phụp!
Người đàn ông trung niên quỳ phụp xuống trước mặt thầy Triệu. Ông ta dập đầu liên tục khiến trán chảy cả máu.
Bình hoa này đối với ông ta mà nói cực kỳ quan trọng. Kết quả như vậy thật khiến ông ta không thể chấp nhận được.
“Tôi xin thầy Triệu, mong thầy hãy xem kỹ”.
Thầy Triệu thản nhiên nói: “Vừa rồi tôi đã nói rõ lắm rồi. Cái bình hoa này của ông là giả, ông nghe không hiểu à?”
“Nhưng mà…”
Không đợi người đàn ông trung niên nói hết thì một giọng nói rành rọt khác vang lên.
“Tôi khuyên ông nên cút khỏi đây, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí!”
Một người đàn ông mặc vest vạm vỡ ngồi xéo Tần Cao Văn đứng dậy.
Vẻ hung ác trên khuôn mặt người này khiến người đàn ông trung niên hết hồn.
Ông ta run rẩy, vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn nhờ ông ấy xem lại giúp chứ không có ý gì khác”.
“Ông có biết những người làm thầy như chúng tôi một phút xuất hiện là bao nhiêu tiền không? Ông bắt chúng tôi mất thời gian chơi đùa với ông đấy à?”
Người đàn ông trung niên bị dọa sợ hết hồn. Ông ta toát mồ hôi trán, nhất thời không biết nói gì.
“Cho ông ba giây, nếu còn không cút ra ngoài thì đừng trách sao tôi không khách sáo”.
Ha ha ha!
Đột nhiên có tiếng cười vang lên. Mọi người nhìn qua thì thấy Tần Cao Văn từ từ đứng dậy.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Tên thối tha, cười cái gì?”
Tần Cao Văn nói: “Tôi cười cảm đám các người có mắt như mù. Một món bảo vật như vậy mà lại nói là hàng không có giá trị sao?”
Thầy Triệu khẽ tái mặt, trông vô cùng khó coi.
Ý của Tần Cao Văn là gì thì tất cả mọi người đều hiểu.
Anh đang nói kết quả giám định của thầy Triệu là sai.
“Người anh em, làm người thì phải biết chịu trách nhiệm trước lời ăn tiếng nói của mình đấy”.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Tôi hiểu rất rõ mình đang nói gì. Vừa rồi đúng là giám định có sai sót. Tôi dám đảm bảo bình hoa này không những không phải đồ giả mà còn rất có giá trị”.
Cô gái mặc váy trắng liếc nhìn Tần Cao Văn và nói bằng giọng ghét bỏ: “Cái đồ rác rưởi như anh có thể đừng nhiều lời không? Nếu anh có giỏi thì chứng minh cho mọi người thấy đi”.
“Được!”
Tần Cao Văn hôm nay tới đây vốn là để mua đan dược. Đối với những việc khác anh không quan tâm. Nhưng tình huống này nằm ngoài dự tính của anh nên anh không thể nào ngó lơ được.