Chương
Môn chủ Huyền Vũ Môn nói với Bạch Thiên Không.
Bạch Thiên Không trả lời: “Đây chỉ là một kẻ mang danh hão, khó có thể làm được việc lớn. Tôi đảm bảo chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ bị Mãnh Hổ Môn tiêu diệt”.
“Hầy!”
Môn chủ Huyền Vũ Môn thở dài: “Vốn tưởng còn sử dụng được anh ta cho Huyền Vũ Môn, giờ xem ra không có cơ hội rồi”.
“Môn chủ”
Bạch Thiên Không lên tiếng: “Tôi cảm thấy anh nên thấy vui vì điều đó. Vì nếu cậu ta thật sự gia nhập Huyền Vũ Môn, ngoài việc gây họa ra, e rằng cũng chẳng giúp ích được gì nhiều”.
Lúc này Bạch Thiên Không đã tỏ ra khinh thường Tần Cao Văn.
Trong mắt anh ta, Tần Cao Văn đã trở kẻ không biết núi Thái Sơn là gì. Là một kẻ có tầm nhìn hạn hẹp.
Môn chủ thản nhiên trả lời: “Sau này đừng có nhắc tới người này trước mặt tôi nữa”.
“Vâng!”
…
Mãnh Hổ Môn.
“Môn chủ, có người ở ngoài tìm môn chủ”.
Báo Đen – thuộc hạ của Mãnh Hổ Môn nói với môn chủ.
Môn chủ đáp lại: “Là ai vậy, có việc gì không?”
“Nghe nói là bố của Vương Thuyền Quyên”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn cười lạnh lùng: “Cái tên chết dẫm đó không phải tới đòi ông đây thả con gái của ông ta ra đấy chứ. Nếu là như vậy thì khuyên ông ta nên sớm từ bỏ ý định đi, ông đây không nương tay đâu”.
“Hình như không phải. Ông ta tới tìm môn chủ nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Còn nói cái gì mà muốn làm ăn với môn chủ”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn khẽ chau mày.
“Làm ăn với tôi sao?”
Môn chủ Mãnh Hổ Môn tò mò hỏi: “Làm ăn gì?”
“Tôi cũng không rõ, môn chủ ra ngoài xem thế nào”.
Đợi khi môn chủ đi tới phòng khách thì thấy chủ tịch Vương hào hứng chạy tới.
Vẻ mệt mỏi trước đó của ông ta biến mất, thay vào đó là sự hào hứng.
“Ông Vương tới tìm tôi có việc gì không?”
Chủ tịch Vương lên tiếng: “Môn chủ đại nhân, môn chủ có thể đồng ý với ông già này một chuyện được không?”
Khi nói chuyện, thái độ của ông ta vô cùng khúm núm.
“Chuyện gì?”
Môn chủ nhìn chủ tịch Vương với vẻ tò mò.