Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

chương 36-2: (phần ii)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai ngày sau khi Tiểu Đan đi.

- chán quá, nhớ Tiểu Đan quá đi!_ Tiểu An nằm bẹp xuống bàn rên rỉ. Mấy ngày nay, từ khi Tiểu Đan lên máy bay, tai San sắp không chịu nỗi với tần số "chán" và "buồn" của nhỏ. Cô nghe cái tiêng rên la kia đầy cả lỗ tai.

- thì kiếm gì đó chơi đi!

- không nghĩ ra!

Tiểu An lắc đầu trả lời. Cũng đã lâu rồi tụi nó chưa tái xuất giang hồ nhỉ.

- sao lại không?

Tiểu San nhướng mài hỏi, nhìn vẻ mặt cô gian gian thì đoán chắc nguy hiểm đang gần kề, tuy tuynhiên chưa biết ai sẽ là kẻ xấu số. An bật đầu ngồi dậy như lò xo, tròn mắt chờ đợi Tiểu San.

Giờ này tụi hắn vẫn chưa vào càng Thuận tiện chứ sao.

" sau đó.

Tụi nó có mặt tại phòng phát thanh của trường.

Không khí vẫn như thường lệ, tiếng nói cười, trò chuyện xen lẫn vào nhau ồn ào nhưng không khó nghe.

- ALÔ ALÔ TÔI LÀ LƯU BẢO AN, CHẮC MỌI NGƯỜI ĐÃ BIẾT NÊN KHÔNG CẦN GIỚI THIỆU. SAU ĐÂY TÔI XIN NÓI VÀI LỜI. TÔI YÊU CẦU TẤT CẢ AI ĐÃ TỪNG GÂY HẤN, LÀM HẠI ĐẾN NGƯỜI CHÚNG TÔI THÌ NHANH CHÓNG TẬP TRUNG TẠI SÂN TRƯỜNG PHÍA TRƯỚC LOA THÔNG BÁO CỦA TRƯỜNG. CHO MỌI NGƯỜI PHÚT!!!

Tiếng Tiểu An vang vọng làm những người có liên quan bắt đầu run cầm cập.

(Em hôm nay em khác xưa he he)

Lời nhỏ đánh đòn mạnh vào tâm lý những kẻ có tật giật mình.

" phút sau khoảng người có mặt tại điểm hẹn. Họ đều nhìn nhau thì thầm to nhỏ, nói chung là lo lắng không biết cô tiểu thư này sẽ tính toán nợ cũ như thế nào?

Tiểu An cho người bố trí sẵn micrô để dễ dàng "tâm sự mỏng" với những ai có mặt ở đây.

Tiểu San nheo mắt nhìn miệng mấp máy nói gì đó. chắc cô đang đếm số lượng hiện tại

- đủ chưa nhỉ? Nếu ai trốn tránh hậu quả sẽ tự chịu, không đùa đâu nhé!_ Tiểu San bước lại micro nói.

Tụi nó im lặng chờ đợi. Người ta bảo đợi chờ là hạnh phúc mà. Vài phút sau thêm khoảng người nữa hòa vào đám đông.

Môi Tiểu An nhếch lên một đường cong hoàn hảo.

- chắc hẳn các người biết mục đích của tôi chứ?

Nhỏ hỏi, ai cũng cúi gầm mặt.

- tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giàu lòng vị tha và khoang dung

Tiểu San tiếp tục khủng bố tinh thần người nghe. Tụi nó nháy mắt, đừng quên rằng tác giả đã giới thiệu rằng bộ ba rất thỏa thuê khi thấy người khác tàn tạ vì những trò quái đản của mình.

- à... để nhớ xem nhỉ "các bạn" đã làm gì? Ném thức ăn, đồ uống vào người tụi này, xỉ vả,... có vẻ như nhiều quá không nhớ hết_ Tiểu An chầm chậm nói, ánh mắt đã thay đổi, sắc như dao! Như đang lâm le đâm vào ai đó.

- cậu! nói cho mình biết, cậu đã làm gì!_ Tiểu San chỉ tay vào một nữ sinh đứng đầu.

- tôi... tôi_ cô lắp bắp nói không ra lời. tất nhiên là vậy rồi, đứng trước mặt là hai chúa sơn lâm mà mình đã từng đắt tội.

- NÓI!_ Tiểu San quát! Cô ta giật bắn mình. Trước khi họ làm có từng suy nghĩ đến ngày hôm nay.

- ném... thức ăn!

- hừ!

Chưa ai từng thấy bọn nó thực sự tức giận, không ai biết rằng một khi đã đóng ác thì tụi nó sẽ đóng thật xuất sắc vai diễn vì cuộc đời vốn là vở kịch, phải diễn cho thật đạt mới dễ tồn tại

- chúng tôi xin lỗi! chúng tôi biết mình sai rồi!

lũ người kia lao nhao, cái gọi là danh dự đã bay đâu mất, những gương mặt giễu cợt, hống hách ngày trước cũng không còn. Lúc này là những vẻ mặt sợ hãi, tái xanh.

- ờ nếu lời xin lỗi có thể giải quyết tất cả, thì thằng Lê Văn Luyện nó đã không vào tù rồi...

Tiểu San tặc lưỡi, có thể tụi nó lúc này nhìn thật hống hách và thích ra oai. Nhưng đó là họ gây ra. Đối mặt với người tốt ta là một con lừa, đối mặt với kẻ ác ta là một con cáo chính hiệu. Đó là điều thiết yếu trong kĩ năng sống.

- chia ra làm nhóm đi!

An ra lệnh.

- giờ là đoạn quan trọng và thú vị đây_ An tiếp tục, nhỏ nhếch môi.

- nhóm này, lao dọn, trực khu vệ sinh tháng, đừng có nghĩ đến việc làm qua loa, tôi không muốn thấy một vết dơ nào hiểu chứ?

- nhóm này dọn sân trường, tỉa cây, dọn nhà kho, phòng thư viện hàng ngày. Nhớ làm cho tốt vào. Chỉ cần tôi thấy không hài lòng thì... tự hiểu đi.

- nhóm này lao dọn tất cả các phòng học, bàn ghế, cửa kính hàng ngày, hàng giờ, phải lao kính cho thật sạch đến nỗi con chim tưởng lầm mà va vào. Nền gạch không có bất cứ một hạt bụi hay hạt cát, sơn lại tất cả bàn ghế. Nếu lơ là thì đừng trách sao tôi độc ác...

Tiểu An nhấn Mạnh lại lần cuối, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Thế này thì cũng tạm ổn, họ còn tưởng là gia đình sẽ dọn ra đường mà ở và khó sống dưới bàn tay của tụi nó. Nhiều cảnh khinh khủng được tưởng tượng ra. Nhưng cái ngôi trường hàng ngàn hecta này liệu như thế có ổn.

Thấy cơ mặt ai cũng giản ra Tiểu San cười khẩy.

- chưa hết! còn tất cả học sinh còn lại trong ngôi trường này có nhiệm vụ là XẢ RÁC, PHÁ RỐI, LÀM MỌI THỨ XÁO TRỘN LÊN AI LÀM TỐT NHẤT CÓ THƯỞNG. phải để cho các bạn có việc làm chứ.

nếu không nghĩ ra trò đến gặp tụi này tư vấn cho nhé.

Làm sao chịu nỗi, tụi nó tư vấn bày trò là...

San Dứt lời mọi người đều đứng không vững. Sau này hàng ngày họ sẽ phải khom lưng mà xử lí những đống lộn xộn mà mọi người cố công bày ra. Mấy ngàn người! chắc sẽ chết sớm quá.

Nghĩ lại tụi nó cũng đâu có ác đâu. Hiền mà!

- mời Tú Ly, Mỹ Chi và Phù Dung, người đã từng rất ưu đãi và chiếu cố chúng tôi bước ra.

Tiểu An nói tiếp, cái nhỏ mong chờ là điều này. Người vinh dự được xướng danh đang nấp trong đám đông hòng tránh mặt. Định trốn à! dễ vậy sao?

những bàn chân ngập ngừng bước ra, mồ vịn ra trên trán và tay.

Đến nhìn họ cũng không dám nhìn thẳng vào người tụi nó.

- các cô đã làm gì chắc hẳn đã nhớ chứ, làm bệnh Tiểu Đan tái phát là việc tốt nhất mà các người đã gây ra

Tiểu San bước gần đến họ, lấy tay nâng gương mặt lên nhìn và thì thầm. Kể ra thì tụi này đã gây nhiều nỗi đau cho tụi nó nhất.

- tôi xin lỗi, tôi không có mắt nhìn xin tha cho tôi!_ Tú Ly cuối đầu, miệng rối rít xin lỗi.

- Đừng làm hại gia đình tôi! Tôi thề sau này sẽ không dám nữa!_ người thứ hai cũng hạ thấp mình mà cầu xin.

- Tôi xin cô! Ai cũng có lỗi lầm mà.

- thế móc trái tim của cô ra mà thay cho Tiểu Đan đi!_ Tiểu San nắm cổ áo Phù Dung hâm dọa. Nhỏ khóc lóc nắm tay San. Cô ném ánh nhìn khinh bỉ về họ.

Mọi người nghĩ tụi nó sẽ trừng phạt họ như thế nào.

- đừng đụng vào người tôi bằng cái bàn tay đó. người yên tâm chúng tôi không nhẫn tâm như các người đã nghĩ đâu.

MyVip.Wap.Mu | -- ::

Tiểu San bỏ áo Phù Dung phủi phủi tay và nói.

- các cô đem tất cả đồ thể dục, giày thể thao, rèm cửa, dụng cụ thực hành, gối, nệm, chăn trên các phòng y tế giặt, rữa sạch hết cho tôi.

Tiểu An chỉ vào họ ra lệnh. và nhường lại lời cho Tiểu San.

- còn nữa hàng ngày xuống nhà ăn lao dịch, kim phục vụ như bưng bê, rữa bát, ly, và nhiều việc khác.

- Chưa hết! dọn hết cỏ ngoài khu vườn, nhớ tưới cây đều đặn, bắt sâu, chăm sóc, nếu tôi biết một có cây nào chết thì liệu lấy... tất cả phải tự làm không nhờ vả ai, không sử dụng máy móc.

- còn nữa, sáng phải đến sớm chuẩn bị mọi thứ cho mọi người ở khu thể thao, sắp xếp bóng rổ, đồ bơi, ... à kim luôn nhiệm vụ thay nước trong hồ.

- Chưa xong...

- còn nữa hả???

tụi nó cứ thay phiên nhau mỗi người một câu làm tụi Tú Ly chóng hết cả mặt, mắt mở to kinh ngạc.

Thấy Tiểu An tiếp tục nói họ run run hỏi.

- tôi không thích người khác cắt lời mình đâu nhé. Việc cuối cùng là cho những chú chó "bẹc zê" của trường ăn nhé!!

- HẢ????

Ai cũng biết rằng những con quái vật đó đáng sợ đến nhường nào. Chừng mười con chứ nhiêu! mỗi con gần kg đâu có nhiều.

Ai đã một lần bước ra địa bàn của bọn chúng chưa?

Xin trả lời chưa ai cả vì chỉ nhìn thôi đã toát mồ hôi rồi, nghe tiếng gầm gừ của chúng là sắp ngất.

- cứ vậy mà làm! Cái tôi cần là kết quả, không quan tâm quá trình và tôi muốn mọi việc phải tốt tuyệt đối! OK?

Tiểu San kết thúc câu cuối cùng với tất cả mọi người.

Có người nãy giờ xem kịch hay mà không khỏi rùng mình

cũng mừng cho họ là không có nữ quái thứ ở đây.

Đám đông giải tán, hai người trở về lớp đã thấy tụi hắn vào rồi. Xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, bọn nó ngồi vào chỗ.

- đã thấy hết rồi nhé!_ Tuấn Anh ghé tai nói với Tiểu An.

- thì sao?

- thật nhẫn tâm! Nhưng I like this!

Tuấn Anh giơ ngón tay cái khen ngợi, Tiểu An khinh khỉnh hất tóc, một phong thái kêu ngạo và cực "quánh rũ".

Tụi nó làm như vậy các tình yêu có đồng ý không?

thấy quá ác hay còn quá nhân từ?

Tâm hồn ta rất nhân hậu và "chong xáng" nên không biết những cách trả thù như rạch mặt, tạt axit, bẻ tay, bẻ chân gì đâu nha!

Tại nhà tụi nó...

- Annnn có điện thoại kìa!

Tiểu San hét muốn rách cổ họng trong khi Tiểu An ngồi ở sô-pha vừa xem phim vừa sơn móng tay, nhỏ mở tivi với âm lượng chắc hơi bị lớn.

- LƯU BẢO AN!!!

Tiểu San hét thêm lần nữa và quăng cái điện thoại lên người nhỏ.

Giật mình bởi tiếng gọi thất thanh kia, Tiểu An quay sang và hứng trọn cái iphone vào mặt, muốn gãy sống mũi.

Chưa kịp khóc lóc mè nheo thì bắt gặp ánh mắt như giết người của nhỏ bạn nên đành xoa mũi im lặng.

Tiểu San lườm rồi bước lại bàn làm việc.

- a lô GỌI CHI HẢ, TẤT CẢ LÀ TẠI MÀY ĐÓ !

Tiểu An đành giận cá chém thớt, quát ầm lên. Tuấn Anh chưa kịp nói đã bị mắng vào mặt. Cha chả còn cái kiểu xưng hô đó nữa.

- tao là chồng mày đấy!_ Tuấn Anh nghiêm giọng nhắc nhở.

- thế chồng gọi tao làm gì?_ Nhỏ hạ giọng hỏi. Cái cặp đôi này lúc nắng lúc mưa không hiểu nổi. Cơ mà cách xưng hô thế này rất dễ thương đó.

- mở party tại nhà vợ qua không tao đón?

- sao nay mày nỗi hứng giữa trưa vậy chồng?

- thế có đi không thì bảo, lằn nhằn tao tát cho võ mồm.

- ngu sao không? rước tao chồng tó!

- kéo Tiểu San luôn nhé!

Tiểu An tắt máy và quăng cái điện thoại sang một bên, tắt ti vi rồi bước đến cạnh Tiểu San. Cô đang chăm chú vào cái laptop, cô còn một chồng hồ sơ cần giải quyết ở công ty.

An nhà ta mon men lại gần.

- San này! đi chơi không?

- where?

- Nhà Tuấn Anh, mở tiệc nấu nướng gì đó

Tiểu San ngưng tay xoay sang nhỏ.

- tao không đi!

với hoàn cảnh của cô bây giờ thì sao mà đến đó được. Tiểu An cũng biết điều đó nhưng nhỏ không nở để San ở nhà buồn rồi suy nghĩ càng thêm đau lòng.

nhưng nào biết rằng Tiểu San rất nhớ và muốn nói chuyện với Anh Kiệt, tuy gặp nhau ở trường hàng ngày như họ chẳng khi nào nhìn nhau và nói chuyện với nhau.

Tú Quỳnh thì luôn đeo lấy Anh Kiệt như sam, nũng nịu. Vì cái thai và lỗi lầm anh phải chiều theo.

Tiểu An lôi kéo, năng nỉ, bằng mọi cách kéo Tiểu San đi bằng được. Cuối cùng thì cô cũng đồng ý.

___________________

Tại nhà tụi hắn.

Tuấn Anh chạy xe vào cổng.

Tụi nó bước xuống và đi vào nhà.

Vừa vào đã thấy Tú Quỳnh ngồi bên cạnh làm nũng gì với Anh Kiệt.

Thấy Tiểu San cứ đứng tần ngần ở cửa, An hiểu vấn đề, nhỏ cặp tay cô và bước lại ngồi cạnh Tuấn Anh.

Hàn Phong đang mong đợi bóng dáng ai đó. Nhưng chỉ có hai người thôi, anh không rõ vì sao không thấy Tiểu Đan mấy ngày nay, chỉ nghe Tuấn Anh bảo là đi Anh quốc có công việc.

Không gặp cô lòng Hàn Phong rạo rực và trống vắng nhưng rồi cũng bị lắp đầy bởi Thiên Mẫn.

- ăn những gì vậy?

Tiểu An bắt chuyện, suy cho cùng cũng vì cái tật ham ăn thôi.

- chút mình mở tiệc ngoài trời đi, vài món nướng!_ Tuấn Anh trả lời

- Thiên Mẫn đâu?_Anh Kiệt quay sang hỏi Hàn Phong

- cô ấy đến sau, bận gì đó!

- Tiểu San sao im lặng vậy? cứ thoải mái đi, đều là người nhà cả mà!

Quỳnh lên tiếng, câu lấy tay Anh Kiệt, cô ta cười, cái nụ cười chỉ có Tiểu San mới hiểu rõ ý nghĩa của nó. Một chút ngạo mạn đắt thắng, một chút thách thức.

- người nhà???_ Tiểu An thấy lạ nên hỏi lại.

- thì Quỳnh và San là chị em, mà đây là nhà Anh Kiệt, sớm muộn gì cũng là nhà của Quỳnh và đứa con trong bụng...

cô ta giải thích, Tiểu San bất động, rõ ràng là muốn rạch sâu vào nỗi đau của San. Hình như chuyện chị họ cô chưa nói với Tiểu An và Tiểu Đan, khó trách sao mặt nhỏ nghệch ra.

- thế à, chắc sau này Tiểu An sẽ ở chung với Quỳnh rồi_ Tuấn Anh lên tiếng nói đơ khi thấy không khí trùng xuống.

- có ai bảo lấy mày đâu hả?_ Tiểu An chu mỏ cải lại.

- vợ không lấy chồng thì lấy ai, chẳng lẽ vợ ở giá

- ở giá hả? tao tát xéo mỏ nhá!

- mày thử xem nào?

nhìn đôi trẻ cải nhau mà cả đám cảm thấy tức cười, trẻ trâu như thế là cùng.

- thôi đừng cải nhau nữa, tính nhịn đói à?_ Hàn Phong can ngăn.

Sau đó cả đám hì hục chuẩn bị lò than và nhiều thứ để làm một bửa ăn hoành tráng lệ.

Có điều là mọi thứ không thuận lợi cho lắm, tất cả đều xáo trộn cả lên.

- Sao đĩa thịt của anh màu kì zạ?

Tiểu An đến cạnh Hàn Phong chỉ chỉ. Anh rời mắt khỏi lò nướng ngước lên nhìn nhỏ rồi nhìn đĩa thịt mình vừa cho ra lò.

- cũng được mà!

Phong trả lời, thật ra thì cũng không đến nỗi cháy khét đen nhưng cũng tạm chấp nhận.

Tiểu An cười cười, trong tất cả, của anh là được nhất.

- không! Nó cháy hết rồi kìa, đĩa của em ngon hơn nè, mình đổi đi,, quyết định vậy nha

Trong khi Hàn Phong còn ú ớ thì nhỏ đã nhanh tay tráo đổi và chùn mất. Cũng tại từ đầu đã giao của ai nấy ăn.

- Tuấn Anhhhhh, tao giết con nhỏ này mất!_ vợ làm chồng chịu, Hàn Phong rít lên kêu tên Tuấn Anh.

- giết chồng em đi! nó xúi đấy!_ Tiểu An còn cố lên tiếng bịa đặt. Có ai mà như bả không, vợ con gì vậy.

- để anh giúp em!_ Anh kiệt thấy Tiểu San hơi khó khăn nên lên tiếng. Cô im lặng nhường chỗ cho anh đứng.

- Anh này! ăn thử xem nào!

Tú Quỳnh ở đây chạy đến khoe sản phẩm, cô đưa miếng thịt vào miệng anh.

- ngon chứ?_ Quỳnh hỏi

Anh Kiệt gật đầu, Tiểu San thấy mình như kẻ thừa thảy. Nếu không có chuyện gì xảy ra chắc hẳn bây giờ cô và anh cũng giống như Tuấn Anh và Tiểu An vậy. Dù dặn mình không được buồn nữa nhưng sao không thể khi trước mắt luôn là những hình ảnh thân mật của Quỳnh và Anh Kiệt.

- sao này em sẽ là người mẹ tốt nấu nhiều món ngon cho con chúng ta.

Quỳnh cười vui vẻ nói như đang hình dung ra cảnh tượng đó. Anh Kiệt chú mục vào Tiểu San đang lúi húi với lò than, cô cố xem như chẳng nghe chẳng thấy gì cả. Được ở gần Anh Kiệt là cô vui rồi.

Tú Quỳnh nhận ra Anh Kiệt chẳng để tâm gì đến lời nói của mình mà chỉ chú ý đến người yêu cũ thì lòng hậm hực và bực tức.

- Á!

Tiểu San nhảy dựng lên vì bị cục than đang cháy đỏ rực văng vào tay.

- có bỏng không?

Anh Kiệt hốt hoảng cầm tay cô lên và hỏi. Tiểu San giật tay lại khi thấy Tú Quỳnh nhìn mình tức tối.

- vào đây, xử lý vết bỏng đã!_ Anh Kiệt nắm tay San bước vào nhà mặc thái độ của Quỳnh ra sao.

- đáng ghét!_ cô khẽ rít lên, ánh mắt như muốn thiêu rụi Tiểu San

Cho đến cuối cùng thì món ăn cũng đã xong dù không hoàn hảo và đẹp mắt. Chúng đã được dọn lên. Chỉ Chờ Thiên Mẫn đến là nhập tiệc (Công nhận bà này xướng)

- xin anh nghĩ đến em một chút, đừng quá quan tâm Tiểu San như vậy!

Tú Quỳnh nhìn Anh Kiệt nhắc nhở.

- vì cô ấy bị phỏng mà!

- em mới chính là người yêu của anh, là mẹ của con anh.

- anh xin lỗi.

Sau khi ăn uống no say thì mỗi người một việc, tụi nó ngồi ở cửa và gọi điện cho Tiểu Đan.

- Tiểu Đan!!! Có gì vui không?

Tiểu San bật chế độ video call.

- cũng được, đang làm gì đó mấy đứa_ Tiểu Đan trả lời, theo như quan sát hình như cô đang ở công viên.

- không làm gì cả, chừng nào về?

San hỏi tiếp, cô chưa kịp mở miệng trả lời thì nhỏ An đã nhảy bổ vào phun một hơi.

- Đan đi xa quá, Đan đi xa tao quá, Tao nhớ mày lắm, mau về đi để tao có quà, tao mong mày từng giờ, từng phút, từng giây. Tao ăn không ngon, ngủ như điên, à không ngủ không yên...

Chủ yếu là vì quà thôi chứ nhỏ mà thương nhớ ai, đưa cái bộ mặt cá sấu ra khóc lóc tỉ tê.

- Hãy là An của ngày hôm qua!.mày thế này tao sợ lắm

Tiểu Đan chốt câu nói làm mặt nhỏ đơ trong vài giây. San nhìn cười khúc khích.

- í trai đẹp, trai đẹp xích qua!

bỗng Tiểu San la lên và kêu Đan dịch chuyển điện thoại cho cô nhìn rõ mặt. Đúng là ở sau Tiểu Đan xa xa có một chàng trai.

- đâu đâu woa!_ Tiểu An căng mắt nhìn. Bởi ta nói cái tật mê trai không bỏ.

- dạ thưa tiểu thù đã đến giờ gặp đối tác!

- cái gì vậy trời!

Tiểu An và Tiểu San cụt hứng, bĩu môi, đang ngắm người đẹp tự dưng trên màn hình hiện lên mặt thằng cha đen sì đeo kính đen nốt, vệ sĩ của Đan á mà.

Tụi nó tắt máy mà đầy bực dọc.

_____________________

Trên phòng Hàn Phong, Tuấn Anh đang lục lọi kiếm gì đó.

- thằng âm binh này bỏ cái quần mình đâu rồi nhỉ?

Anh bới tung cái tủ quần áo của Phong. Tìm được thứ mình muốn anh nhanh chống lôi nó ra.

Lộc.... cộc...

Có vật gì rơi từ túi quần ra

Tuấn Anh cúi người cầm lên, là một cái USB. sau vài phút lật qua lật lại xem tới xem lui thì anh cắm vào vi tính xem thử.

Là đoạn phim lưu lại cảnh kẻ đã lén lấy điện thoại của anh nhắn tin cho Tiểu San gây hiểu lầm lúc trước.

Anh mở to mắt nhìn người trong màn hình rồi sau đó nắm tay tức giận. Anh rút USB ra bỏ vào túi quần rồi hùng hổ như muốn đi tính sổ ai đó.

Khi quay lại thì anh bắt gặp Thiên Mẫn đang đứng phía sau và nhìn mình.

- cô..._ Tuấn Anh ngạc nhiên.

- định đi đâu?

Thiên Mẫn nhướng mài hỏi.

- thì ra cô là kẻ hại tôi và Tiểu San, tại sao lại làm vậy?

Tuấn Anh trừng mắt nhìn người con gái trước mặt.

- tại sao tôi làm vậy anh không cần biết, chỉ cần đưa cái đoạn phim đó cho tôi.

Cô chìa tay ra nói.

- đừng có mơ, khi cô trở về đột xuất như vậy tôi đã cảm thấy có vấn đề rồi. Tôi sẽ nói cho Hàn Phong biết.

Tuấn Anh nói giọng chắc nịch, đẩy cô sang một bên và bước đi.

- rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?

Thiên Mẫn ngăn lại và nói với anh.

- tránh ra!

- để xem còn ai tin anh!

Tuấn Anh ra lệnh, bất chợt trên môi cô nở một nụ cười uỷ mỵ rồi bỗng nhiên nhào đến ôm lấy Tuấn Anh quật xuống giường.

- cô điên à?

Tuấn Anh ngạc nhiên cố đẩy cô ra nhưng cô ôm rất chặt.

- HÀN PHONG CỨU EM VỚI, BỎ RA, HÀN PHONG!!! ĐỒ ĐÊ TIỆN...

Thiên Mẫn dùng hết sức la lên rất thanh. Nghe tiếng mọi người dưới nhà chạy lên.

Khi bước vào thì thấy Tuấn Anh đang muốn giở trò đồi bại với Thiên Mẫn.

Hàn Phong tức giận nắm áo anh ra và đấm một phát vào mặt.

Ai cũng

Truyện Chữ Hay