Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Em thích mưa... cơ bản không phải vì nó mát

Mà... nó che đi những giọt nước mắt đang làm tan nát con tim này...

không khí u buồn bao trùm Ngôi nhà tụi nó, Tiểu San chưa bao giờ cảm thấy mình tuyệt vọng như lúc này. Người đó là Tú Quỳnh nên phải chi anh không thừa nhận, phải chi anh nói đó không phải là sự thật thì cô sẽ tin mà nhưng cái cô nghe lại là lời xin lỗi. Tiểu San bó gối ngồi dựa vào tường, chiếc điện thoại bên cạnh rung liên tục, dĩ nhiên là Anh Kiệt gọi, cô không khóc nhưng nước mắt tự rơi.

Cho dù Anh Kiệt không hề muốn xảy ra chuyện đó nhưng còn Tú Quỳnh, cả đời một người con gái, chẳng lẽ anh làm rồi phũ như chưa hề xảy ra. Nếu Anh Kiệt có chịu Tiểu San cũng không thể.

Phòng bên cạnh.

Tiểu Đan không khóc, nước mắt không rơi nhưng lòng đau thắt. Trong mắt Hàn Phong - người con trai mình yêu, cô là một kẻ xấu xa thủ đoạn, luôn hại người khác... so với Tiểu San cô còn tệ hơn cả, ít ra Anh Kiệt vẫn yêu Tiểu San dù có xảy ra chuyện gì còn cô là tình yêu đơn phương không có kết quả.

Tại nhà tụi hắn.

Anh Kiệt ủ rủ, Tuấn Anh nhìn mà cũng rầu theo. Đúng lúc Hàn Phong về thấy cái không khí ảm đạm làm anh khó hiểu. Anh cũng đang đau đầu chuyện tình của mình.

- chuyện gì vậy?_ Hàn Phong lên tiêng hỏi.

Sau khi biết chuyện anh chỉ biết lắc đầu, tội cho thằng bạn...anh còn chưa giải quyết nỗi rắc rối của mình thì còn sức đâu mà lo cho người khác.

- mày định giải quyết ra sao?_Hàn Phong hỏi.

- nếu là mày, sẽ làm gì?_ Anh Kiệt hỏi lại mong sao có cách.

- nhảy lầu tự tử..._ bạn tốt! chỉ cách hay thiệt. Tuấn Anh ngồi kế bên cười cười.

- ờ đúng! Vậy là tốt nhất_Anh hùa theo Hàn Phong, Anh Kiệt quay sang trao ánh nhìn "yêu thương" cho họ. Cười trên nỗi đau của người khác như thế đấy!

không biết nghĩ gì đó mà Anh Kiệt cười đúng gian. À thì đúng lúc có người để trút bực bội. chọi chơi luôn. Và sau đó là màn vật nhau của các thánh.

Những ngày sau đó mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi. Ngồi kế bên nhau sao khoảng cách xa dần. Thiên Mẫn đã đi học lại. Những đêm dài San và Kiệt đều không ngủ được rồi lại lôi hình và những đoạn phim ra xem khi cùng đi chơi hẹn hò. Nhìn vui biết mấy, tiếng cười của Tiểu San rộn rã, cầm cái ipad Anh Kiệt bất giác mỉm cười.

Có đôi lúc ánh mắt họ chạm nhau rồi ngại ngùng quay đi.

Tội cho Tiểu An và Tuấn Anh, họ cũng chẳng vui vẻ gì cả, cứ than thở với nhau "buồn quá anh ơi" "chán quá em ơi". Những lúc Tuấn Anh rủ đi chơi cho đơ chán thì bị nhỏ mắng, chuyện nhà đang rối mà đi đâu.

Một mảnh ghép của bí mật

"- cám ơn cậu đã giúp mình phát những tấm hình!

- không có gì? nhưng sao cậu lại muốn vậy hả Quỳnh?

- vì mình muốn anh ấy chịu trách nhiệm.

- ừm... "

tuần sau

Tối, Tú Quỳnh hẹn Anh Kiệt ra nói chuyện.

- anh à, em... em... có thai rồi..

- Hả?

sao có thể như vậy. chỉ vô tình một lần thôi thôi mà đã có thể như vậy. Anh còn không nhớ nổi cái buổi tối hôm đó.

- em biết... đây là đứa con ngoài ý muốn nhưng em xin anh đừng ruồng bỏ nó_ Tú Quỳnh nắm lấy tay anh năng nỉ. Nhìn cô khóc anh cũng không nở, là anh hại cô.

- Được rồi em đừng lo lắng quá!_ Anh Kiệt ôm lấy cô an ủi.

- em biết bây giờ anh chưa yêu em nhưng em tin một ngày em sẽ làm cho anh yêu em...

- em yêu anh nhiều lắm sao?

- ừm...

Sáng hôm sau.

Giờ chơi tại phòng ăn, tụi hắn cùng Thiên Mẫn và Tú Quỳnh ngồi cùng một bàn, tụi nó ngồi một bàn. Tuấn Anh không thể chăm sóc cho An An rồi.

Tiêu chí của bộ ba BUỒN THÌ BUỒN NHƯNG ĂN PHẢI ĂN!!!!

- nè ăn đi! mày ăn cái này, Đan mày thích cái này phải hôn?_ Thấy tụi bạn buồn nên Tiểu An thúc ăn.

- sao nay mày tốt dữ vậy?_ hai người kia cười vui vẻ khi thấy Tiểu An lo cho mình.

- đâu có của hai tụi bây là trong chén tao mới gắp đó còn nguyên cái bàn này của tao hi hi_ hai người kia đơ trong vài giây, bởi vậy cái con heo ham ăn này làm gì tốt bụng như vậy. Nghe Tiểu An liên thiên cái miệng làm Tuấn Anh phì cười, đúng là cái tật không bỏ.

- Anh Kiệt chiều anh có thể chở em đến bệnh viện kiểm tra được không?_ Tú Quỳnh ngừng đũa nói với anh.

- cậu bệnh hả Quỳnh?_Thiên Mẫn lên tiếng hỏi.

- à không phải... mình muốn đi kiểm tra cái thai trong bụng_ Cô ngập ngừng trả lời. Dự sẵn là ai cũng mắt chữ O mồm chữ A.

- CÓ THAI???_ cả đám cùng hét lên. Tú Quỳnh gật nhẹ.

Xoảng... Tiểu San giật mình làm rơi cái ly. Đã có thai rồi sao? cố gắng giữ thái độ bình thường nhưng bên trong Tiểu San như suy sụp. Tiểu Đan khẽ nhìn Quỳnh, nhỏ biết là cô ta cố ý làm như vậy để chọc tức Tiểu San.

- tao no rồi!_ Tiểu San đứng dậy, cô không thể ở đây để nhìn họ được nữa.

- chị biết tin gì chưa? xem nè, sao họ lại tự ý làm vậy?_ NaNa (con bé đã từng nói chuyện với Tiểu San)

- có chuyện gì mà em hốt hoảng vậy?_ Tiểu Đan bước lại gần hỏi.

Nhỏ đưa cái máy tính bảng ra. Tin tức mới nhất và được quan tâm hôm nay. Nhìn dòng chữ to nổi bật làm tụi nó choáng váng.

BA GIA TỘC THUỘC TOP TỈ PHÚ HÀNG ĐẦU THẾ GIỚI CHÍNH THỨC ĐÓN CON GÁI VỀ SAU NHIỀU NĂM ĐỂ HỌ SỐNG TỰ LẬP

Lưu Bảo An tiểu thư nhà họ Lưu tỉ phú đứng thứ thế giới

Triệu Hạnh San tiểu thư củaTriệu gia tỉ phú thứ

Trương Tuyết Đan con gái của Trương gia tỉ phú thứ .

Cuộc họp báo sẽ diễn ra vào h chiều hôm nay. Giới thượng lưu và các cánh nhà báo đều đang nôn nóng diện kiến những quả trứng vàng này...

- sao lại như vậy? Họ muốn làm gì?_ Tiểu An ngạc nhiên.

- vậy là họ tự phá hủy hợp đồng!_ Tiểu San tiếp lời.

- Được! Đã đến lúc chúng ta về lại là chính mình!_ Đan hít sâu.thời điểm bây giờ cũng là lúc thích hợp để họ trở về, vứt bỏ những đau buồn hiện tại.

- A lô!_ Tụi nó đồng thời có điện thoại.

- Được tôi sẽ gặp họ và nói rõ việc này!

- ai vậy? có phải...?_ Nana nhanh miệng hỏi.

- chúng ta mua đồ chuẩn bị cho hợp báo thôi!_ Tiểu An kéo tay tụi nó hớn hở, dù gì trở về vòng tay của gia đình, đúng than phận mình trong xã hội thì cũng hạnh phúc rồi.

Tụi hắn nãy giờ vẫn lắng tai nghe ngóng muốn biết chuyện gì xảy ra với các nàng. Thiên Mẫn và Tú Quỳnh nhìn nhau khó hiểu.

MyVip.Wap.Mu | -- ::

Và thế là sự kiện quan trọng đó cũng trôi qua, Lễ ra mắt tụi nó được tổ chức hoành tráng, tin tức được phát trực tiếp trên ti vi làm những ai biết tụi nó không khỏi ngỡ ngàng. Thì ra là như vậy, từ đầu tụi hắn đã cảm thấy gì đó rất lạ.

cả buổi tối chào hỏi những người trong gia đình làm tụi nó mệt mỏi.còn phải đến công ty tham quan, cũng may chỉ đến trụ điểm chính còn những chi nhánh thì không. Sau đó là cùng dự tiệc với một số đối tác quan trọng trong đó có cả gia đình tụi hắn.

Sau hàng giờ đồng hồ mệt mỏi tụi nó cũng trở về nhà, việc ở cùng nhau họ không muốn thay đổi, tin tức về chị tràn lan, nhiều lời ca ngợi từ các mặt báo.

_______________________________

- Mình đi chơi nha anh!_ Thiên Mẫn gọi cho Hàn Phong nũng nịu nói.

- em muốn đi đâu?_ Anh trả lời

- đâu cũng được

Hai người họ đi chơi và ăn uống từ lotte đến KFC và cuối cùng đi dạo quanh công viên.

- em thấy anh không được vui? bộ không thích đi cùng em hả?_ Thiên Mẫn phụng phịu hỏi.

- em đừng suy nghĩ lung tung..._ Anh trả lời, có lẽ anh đang bận nghĩ về chuyện khác.

- em không suy nghĩ lung tung, anh bây giờ khác quá, không còn quan tâm em như trước, anh lạnh lùng hơn nhiều_ cô cố cải, Hàn Phong nhìn cô Hồi lâu rồi thở dài.

- chẳng phải vì em mà anh trở nên như vậy hay sao?

- anh trách em?_ Thiên Mẫn hình như giận dỗi. Đúng là tình yêu anh dành cho cô không còn nhiều như trước hay có thể chỉ là ngộ nhận.

- anh không trách!_ Hàn Phong trả lời.

- thôi được rồi, đừng nói chuyện đó nữa_ Nhận thấy mọi chuyện sẽ tệ hơn Thiên Mẫn rút lui. Cô không muốn anh mệt mỏi mà đâm ra chán mình.

- rốt cuộc em và Tiểu Đan là sao?_ anh thật sự không hiểu điều này, biết là hỏi sẽ khó xử nhưng anh không chịu được.

- anh muốn biết sao?

Nhận được cái gật đầu, Thiên Mẫn tiếp tục nói.

- Tiểu Đan ghét em. Lúc còn học cùng trung học, vì bị người khác so sánh nói rằng cô ấy không bằng em về mọi mặt. Đến khi Tiểu Đan xếp sau em một hạng khi thi học sinh ưu tú của trường nên cô ta đã giận dữ và kêu ba mình hủy toàn bộ hợp đồng với ba em, sau đó nhà em phá sản.._ Thiên Mẫn kể lại với giọng ấm ức, cô khóc thút thít.

- em nói thật chứ?_ theo như Hàn Phong biết Tiểu Đan không hề nhỏ nhen như vậy. Anh không tin lắm.

- anh không tin em?

Bị cô hỏi câu khó anh không biết trả lời sao. Mẫn nói tiếp

- cô ta rất xấu xa không ai biết rõ bằng em đâu. chẳng chính cô ta đẩy em xuống cầu thang sao. Em nhận ra rằng anh rất quan tâm đến Tiểu Đan Đan!

- anh Đưa em về, đừng suy nghĩ bậy ba nữa, anh vẫn rất yêu em_ Phong ôm cô vào lòng an ủi, anh nhận thấy mình không đúng khi làm cô buồn vì những suy nghĩ không đâu.

Hôm sau tụi hắn bò đến nhà bọn nó. Người này đùng đẩy người kia nhấn chuông.

Tiểu An đang chuẩn bị bửa trưa cho cả đám, chỉ là nấu mì thôi mà mấy tiếng rồi vẫn chưa xong. Tiểu Đan nằm trên sô-pha đọc tạp chí rất đỗi nhàn hạ.

- Annnnn ra mở cổng!_ Tiểu Đan kéo dài ra lệnh nhỏ.

- biết rồi! biết rồi!

- Ủa đến đây chi vậy?_ Thấy tụi hắn nhỏ nghiêng đầu hỏi.

- mở cửa cho anh vào đi!_ Tuấn Anh lên tiếng, nhỏ í ạch mở cửa và mời họ vào nhà.

- Annnnnnn có thể ăn được chưa?_ Tiểu Đan lại hét, nghe có nhiều bước chân, cô hơi nghiêng đầu nhìn, thấy khách không mời mà đến thì ngạc nhiên.

- em đày đọa Tiểu An thế!_ Tuấn Anh cằn nhằn vì thương vợ chạy ngược chạy xuôi

- thế thì anh đến đây mà phụ nó, hôm nay đến lượt nó làm việc nhà đấy!_ Tiểu Đan trả lời cô không thèm nhìn đến Hàn Phong.

- chúng ta có thể nói chuyện được không?_ Hàn Phong bắt chuyện.

- về chuyện này à?_ Tiểu An thảy tờ báo lên bàn, trang đầu là tin của tụi nó.

- ừm

- sao người không nói cho tụi này biết!_ Tuấn Anh bay qua ngồi kế Tiểu An.

- nói thì sao? mà không nói thì sao? đâu có ảnh hưởng đến hòa bình thế giới_ Tiểu An liến thoắng.

- Tiểu San..._ Anh Kiệt nãy giờ không thấy cô nên ngập ngừng.

- Gặp nó làm gì, để làm nó buồn hơn à?_ Đan cắt ngang, mặt anh xị xuống. Tiểu An thấy vậycũng động lòng.

- nó đang tưới cây sau nhà

Anh Kiệt gật đầu rồi đứng dậy bước đi. Cặp đôi Anh - An tế nhị cũng chùn xuống bếp.

Còn lại hai người. Tiểu Đan tiếp tục sự nghiệp đọc báo không thèm đối hoài gì đến Hàn Phong làm anh cũng hơi ngượng.

Cô coi anh như không khí còn Phong vẫn ngồi chống cằm ngoan ngoãn ngồi nhìn.

Điện thoại Tiểu Đan reo lên, cô ngó nhìn, thấy người gọi cô e dè nhìn Hàn Phong. Là Thiên Mẫn.

- chuyện gì?... làm như tôi quản người yêu cô không bằng, tự mà đi tìm_ Tiểu Đan khó chịu quăng cái máy xuống bàn.

- người yêu anh đang tìm anh đó_ cô lườm. Anh vẫn nhìn chằm chằm cô như vậy. Tiểu Đan cảm thấy mất tự nhiên với tên này.

Cô cầm tờ báo che hết mặt, chút lại hé nhìn, vài phút sau, Đan bực bội như mình đang bị xăm soi nên xoay bên phải, rồi xoay bên trái, đổi đủ tư thế.

- làm gì nhìn hoài vậy hả?_ Tiểu Đan quát lên giận dữ. Nhưng có vẻ cô như vậy anh mói vui, thấy cái mặt đỏ như quả cà chua kia anh thích thú.

- cô với Thiên Mẫn có mối quan hệ như thế nào?_ Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng. Phong muốn xác minh vì còn đủ lí trí để không nghe lời từ phía.

MyVip.Wap.Mu | -- ::

- cô ta nói với anh như thế nào?

- cô làm gia đình cô ấy phá sản.

- có nói lý do không?

- ...

- anh cứ việc tin những gì Thiên Mẫn kể đi,không cần phải hỏi lại đâu bởi vì đối với anh cô ấy luôn đúng mà phải không? tất cả toi đều sai Được chưa?_ Tiểu Đan không muốn mình bị kéo vào cái vòng với vẩn này. Thôi thì cứ nhận tất cả đi cho khoẻ, Vì cô đã là kẻ xấu xa trong mắt Hàn Phong từ lâu.

- tôi muốn nghe cô nói. Đừng có thái độ bất hợp tác như vậy?_ Anh yêu cầu nghiêm túc, anh muốn biết sự thật.

- anh có chắc rằng nghe tôi nói rồi anh sẽ tin không?_ Tiểu Đan cười nhếch mép, cô lôi máy ra chơi game, vốn là người làm biếng nói..không ai mời mà Hàn Phong cũng nhào vô chơi cùng.

Tình hình trong bếp.

- anh cho em xem cái này!_ Tuấn Anh lấy điện thoại ra to nhỏ gì đó với Tiểu An. Họ khom lưng ngồi chụm đầu lại.

- khinh khủng hôn em ?_Tuấn Anh quay sang hỏi (cha nội cho nhỏ coi cái giề), nhỏ tròn mắt nhìn, vẻ mặt như vừa thấy gì đó có tầm cỡ lắm.

- ờ... ờ đáng ghét!_ nhỏ gật đầu lia lịa, mà do bức xúc quá ha gì mà nhỏ vỗ vào cánh tay Tuấn Anh đỏ cả lên. Anh cắn răng mà chịu.

- có vấn đề!_ hai người nhìn nhau nói vẻ nghiêm trọng. Sau đó ngồi sát lại bàn bạc chuyện gì rất mờ ám.

Cuối cùng là ngoài vườn.

Anh Kiệt đứng cạnh cửa nhìn Tiểu San hồi lâu, anh nhớ cái dáng người này biết mấy, mấy ngày nay anh phát điên lên vì hai người cư xử như người xa lạ.

- Tiểu San!_ Anh Kiệt bước lại gần lên tiếng gọi. Lúc đầu cô còn tưởng mình nhớ quá nên ảo tưởng nhưng thì ra là thật.

- chuyện hôm qua làm anh bất ngờ quá!

Hai người ngồi xuống ghế cùng nói chuyện. Tiểu San gật đầu thay cho câu trả lời.

- em... có thể nghe anh nói một chút không?

- em đang nghe!

- chuyện của Tú Quỳnh... là ngoài ý muốn, hôm đó cô ấy có chuyện buồn và gọi anh đến quán bar cùng uống rượu, vì quá say nên...nhưng anh thề là không không có tình cảm gì với Quỳnh.

Anh Kiệt cố nói hết những điều cần nói với sự chân thành.

- em hiểu!

Thật sự thì cô cảm nhận được tình yêu của anh nhưng biết sao giờ khi chuyện đã rồi.

- Tú Quỳnh là chị họ em...

- anh không bất ngờ lắm..._ Vốn Anh Kiệt đã nghi ngờ, cho đến thân phận của Tiểu San bị bại lộ thì anh cũng ngộ ra. Nhưng có đều anh không biết mối quan hệ giữa họ tốt hay xấu.

- Mình... chia tay nha em..._ khó khăn Anh Kiệt mới nói ra được câu này, đến lúc này nước mắt Tiểu San đá rơi xuống.

- vì cái thai..._ cô nghẹn ngào nói.

- anh không thể chối bỏ trách nhiệm của mình mặc dù biết là sẽ làm tổn thương em. Anh chỉ xin em một điều đừng xem anh là người xa lạ. Chúng ta vẫn có thể là bạn được không?

Tiếng nấc nhè nhẹ của Tiểu San làm Anh Kiệt cảm thấy nhói lòng. Tự cho mình là kẻ khốn nạn nhất, anh ôm cô, cái ôm tràn đầy nhung nhớ và yêu thương nhưng cũng là cái ôm cuối cùng...

- Được không em?

Tiểu San gật đầu đồng ý. Hai trái tim cùng chung nhịp đập và luôn hướng về nhau, dù biết là rất yêu nhau nhưng không thể cùng bước.

Chạm vào rồi... nỗi đau nhé

Nếu sau này có gặp nhau trên đường xin đừng nhìn nhau bằng đôi mắt đen không còn cảm xúc...nhé!

Anh Kiệt bước vào trong vì không muốn thầy Tiểu San khóc, sợ rằng anh sẽ không nở rời xa. Sợ thấy nước mắt của cô nhưng bản thân anh giọt lệ cũng rơi nơi khoé mắt.

Một người đàn ông khóc là khi... yêu thương chân thành nhất.

Truyện Chữ Hay