Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

cả đám quậy tung cái biệt thự của bọn hắn cả lên, mà địa điểm chính xác là nhà bếp. Đó là một đống lộn xộn, bừa bộn và vô cùng hỗn độn. Nhưng kết quả cuối cùng là thu được các món ăn với nhiều màu sắc "đậm đà". Màu đen sì của những món nướng, màu đỏ tươi của thịt sống, màu vàng nâu giòn giã của các món chiên,....

Tóm lại trên chiếc bàn thủy tinh dài trong suốt được bày biện rất nhiều thức ăn nhưng chẳng thứ gì dùng được.

Sau mấy tiếng đồng hồ chờ đợi, tụi hắn đành ngậm ngùi uống nước trừ cơm.

Người ta thường nói "đợi chờ là hạnh phúc".

Chỉ tội cho mấy chị người làm phải thu dọn những chiến tích mà tụi nó làm ra.

Quyết định sáng suốt sau cùng là gọi thức ăn nhà hàng đem đến.

Chén no nê, bụng ai cũng căn tròn và tiến hành kế hoạch : thử nghiệm, xác định vấn đề.

Tiểu An và Tú Quỳnh đang ngồi trên chiếc xích đu trong vườn bên hông.

- Tiểu An nè!_ Tú Quỳnh lên tiếng gọi

- hử??_ cô quay sang nhìn Quỳnh

- mình có chuyện này mà không biết nói làm sao?_ Quỳnh ấp úng, mặt hồng lên đáng yêu.

- Cậu cứ nói đi, chúng ta là bạn tốt mà!_ Tiểu An hồn nhiên trả lời, cô lắc lư theo chiếc xích đu.

- ờ..... hình như là mình có tình cảm với Anh Kiệt nhưng mình cảm thấy quý Tuấn Anh hơn, anh ấy đáng yêu ghê, mình định nói cho Tuấn Anh biết tình.... cả... m

- KHÔNG ĐƯỢC!

Chưa đợi Quỳnh nói hết câu Tiểu An đã la lên, làm cô giật mình.

- sao không được?_ Quỳnh nhìn Tiểu An thắc mắc

Gương mặt nhỏ hoảng hốt sau đó thì đỏ cả lên, tay chân lóng ngóng không biết trả lời làm sao.

- ờ thì... chắc đó làm tình cảm bạn bè thôi, cậu đừng có vội vàng quá kẽo...

- kẽo sao?_ Quỳnh thuận Đà hỏi thúc cố ý dồn Tiểu An vào đường cùng.

Tiểu An thì cố vắt óc suy nghĩ lý do mình ngăn cản Tú Quỳnh. Chính nhỏ cũng không biết vì sao? khi nghe cô bạn nói có tình cảm với Tuấn Anh thì lòng nhỏ sôi sục. Nhỏ không muốn điều đó xảy ra.

- Tiểu An làm sao thế, chẳng lẽ cậu không muốn mình thích Tuấn Anh à?

- à không! Mình sợ cậu chọn sai người người thôi, hắn ta không xấu tính, đáng ghét, khó ưa lắm, cậu đừng thích!_ Tiểu An xua tay nói.

- vậy à? Nhưng mình thấy Tuấn Anh đâu giống thế, rất nhiều thầm thương anh ấy lắm đấy.

- Tại họ không biết, chỉ thích cái vẻ đẹp trai đó thôi, nói tóm lại là cậu không được thích hắn!_ Tiểu An nhanh nhảu trả lời. Tất cả lý do là muốn tốt cho cô bạn hay vì cái gì khác???? Tú Quỳnh nhìn Tiểu An khó hiểu rồi cười thầm.

Ở cửa, cái đầu (Tiểu San Tiểu Đan, Anh Kiệt và Hàn Phong) đang chen chúc, xô đẩy nhau để quan sát Tiểu An Và Quỳnh.

Ai cũng cười man rợ khi nhìn thái độ của nhỏ. Và đã xác định được đáp án.

Khi nghe Quỳnh nói là thích Anh Kiệt, Tiểu San có chút không vui dù biết đó chỉ là màn kịch, cô không hiểu sợ nhưng cô sợ....

Có ai thắc mắc Tuấn Anh đang ở đâu không? Anh đang rửa chén cùng mấy cô giúp việc, điều sốc nhất từ trước đến nay trong căn biệt thự này. Cơ mà chẳng phải tự nhiên, mà tại vì lúc nãy anh nghe được Tiểu San và Tiểu Đan trò chuyện bảo là An An của chúng ta thích mẫu con trai giỏi giang, đại khái là biết chút việc nhà như rửa bát, quét nhà nên anh ta tập tành làm.

Yêu là khổ thế đấy thế mà vẫn đâm đầu vào. Mấy chị giúp việc thì tủm tỉm cười nhìn cậu chủ mình. Vài chị nhào đến tranh thủ dạy anh để được tiếp xúc với cậu chủ hotboy.

Lát sau, người kia vào trong.ai cũng mồm chữ O mất chữ A nhìn cảnh tượng trước mắt.

Anh Kiệt và Hàn Phong giờ mới phát hiện Tuấn Anh có "thú vui tao nhã" đến thế là ĐẬP CHÉN! chỉ có phút mà anh ấy đã đập được một đống to với nhiều mảnh vơ có kiểu dáng phong phú.

- mày ăn hết nó cho tao!_ Anh Kiệt và Hàn Phong phán một câu nhẹ nhàng.

Kế hoạch : đả kích!

Tụi hắn đang ở trong phòng Tuấn Anh bàn chuyện đại sự quốc gia.

- mày biết tin gì chưa?_ Anh Kiệt hỏi

- chuyện gì?_ Tuấn Anh vừa soi gương sửa sang lại mái tóc vừa nói. Hàn Phong thì hướng mắt nhìn.

- tao nghe Tiểu San nói có thằng nào tỏ tình với Tiểu An á!_ Anh Kiệt trả lời.

Tuấn Anh quay sang chăm chú nghe thằng bạn nói.

- tao cũng có nghe Tiểu Đan nói, mà nghe họ khen tên đó lắm!_ Hàn Phong đáp, anh đang quan sát sự thay đổi trên gương mặt Tuấn Anh.

- ừ, hình như Tiểu An bảo là suy nghĩ trong ngày, mai là đến hạn rồi ha gì đó!_ Anh Kiệt tiếp lời.

- coi bộ Tiểu An cũng chịu ròi à!_ anh cứ kẻ tung người hứng, Tuấn Anh máu càng lúc càng sôi.

- thằng đó là thằng nào?_ Đột nhiên anh lên tiếng sau một lúc im lặng.

- ai biết đâu! mà mày hỏi chi chắt không đẹp bằng tao rồi!_ Anh Kiệt hất tóc nói.

-không đẹp bằng mày thì tất nhiên không đẹp bằng tao rồi, sao tụi bây nói họ khen lắm!_ Tuấn Anh đăm chiêu suy nghĩ. người kia nhìn nhau gật đầu.

Phịch.... Anh Kiệt bay đến đạp cho anh một phát ngã nhào.

- ý mày nói tao không bằng mày à thằng hăm???_ Anh Kiệt lên tiếng sau hành dộng bất ngờ.

- hình như là vậy mà!_ Tuấn Anh thờ ơ trả lời, hiện giờ đầu óc anh bận suy nghĩ tưởng tượng hình ảnh chàng bạch mã hoàng tử của Tiểu An rồi.

Anh Kiệt nghe vậy đấm thẳng tay vào mắt Tuấn Anh, kết quả là anh đi luộc hột gà.

Hàn Phong ngồi trên ghế xoay gấp lại cuốn sách trên tay, lắc đầu nhìn tên hăm.

| -- ::Ở lớp học.

đứa (không có Tiểu An) đang chụm đầu lại bàn tán sôi nổi. chẳng biết họ nói gì chỉ thấy Tuấn Anh ngồi gật gật liên tục. Tội thằng nhỏ, không biết họ dặn dò chỉ dẫn bao nhiêu mà cái mặt anh trở nên đần dữ dội.

- Mọi việc cứ quyết định như vậy, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể!_ sau buổi thảo luận Tiểu San đứng lên chững chạc nói ra vẻ nghiêm chỉnh.

- cám ơn sự giúp đơ của các quý cô, chúng tôi sẽ chuẩn bị chu đáo và cẩn thận. Mong rằng chúng ta sẽ thành công!_ Anh Kiệt cũng sửa sang lại cổ áo sơ mi, đứng thẳng người ra dáng một nhà kinh doanh thực thụ.

- hợp tác vui vẻ!!!!_ người cúi người bắt tay nói

- KHÙNG!_ người kia nhìn họ rồi nhào đến cốc tới tấp vào đầu họ. Nạn nhân chỉ biết ôm đầu chịu trận.

Ở nhà tụi nó. Tiểu An thức dậy, dùng tay xoa thái dương mệt mỏi.

- sao có cảm giác như mình ngủ rất lâu rồi vậy?_ Nhỏ độc thoại rồi bước vào nhà vệ sinh. Chuẩn bị xong xuôi đâu đó. Tiểu An bước xuống nhà, trống trơn!

- Ủa con kia đâu rồi, chẳng lẽ chưa dậy!_ cô thắc mắc nhìn quanh. Sau đó bước lên lầu vào phòng Tiểu San và Tiểu Đan.

người họ chẳng có trong phòng. Tiểu An hậm hực

- đi học mà không kêu mình! đứa này bửa nay bị gì không biết?

Nghĩ vậy Tiểu An xách ba lô bước ra khỏi nhà.

Cạch... cạch...

Cửa khóa ngoài! Cô đưa tay vặn cửa nhưng không được, Tiểu An trợn tròn mắt, nhỏ không hiểu cái gì đang xảy ra. Tức giận cô đá mạnh vào chân cửa rồi ôm chân nhảy cẫng lên vì đau.

Tiểu An lôi điện thoại ra điện cho nhỏ bạn để hỏi rỡ việc này.

- WHAT???? ÔI MY CHUỐI!!!! h rồi sao???

tiểu An sốc toàn tập khi nhìn vào điện thoại. Đã h thảo nào....

- chắt giờ Tiểu An thức rồi hé!_ Tiểu San nói với Tiểu Đan

- ừ, hồi qua mày cho nó uống mấy viên??

- ờ thì viên (thuốc ngủ đó bà con)_ Tiểu San nói

- gì dữ vậy má? Có tác dụng phụ hôn vậy?

- yên tâm không có đâu! tao sợ lúc về nhà mình mất nóc á_ Tiểu San tưởng tượng nhỏ phá tù à không phá nhà chui ra.

Tiểu An bấm gấp số điện cho tụi bạn nhưng chẳng có đứa nào liên lạc được. Nhỏ bực tức định đập điện thoại nhưng thôi (ngu gì đập). Tự dưng khóa hết cửa lại nhốt cô ở trong nhà là sao?

- hừ! tụi nó muốn làm cái quái gì vậy chứ?_ Tiểu An phóng lên sô pha hậm hực quát ầm lên. Tay đấm phình phịch xuống ghế.

- Tại sao mình ngủ dữ vậy?_ Bấy giờ nhỏ mới nghĩ lại. Tiểu An nhớ lại tối hôm qua Tiểu San siêng năng đột xuất đòi pha nước cam cho cô uống, chẳng lẽ....?

Không ra ngoài được, đã thế thì ở nhà ngủ nghỉ, khoẻ, Tiểu An không thèm để ý nữa lục lội đĩa phim nào đó ra xem.

h tối, Tiểu San và Tiểu Đan mới ló đầu về, mở cửa và bước vào trong.

- nó đâu?_ người xoay qua nhìn nhau nói

- ai biết!

- kiếm tao à?_ Tiểu An dựa vào tường, đứng gần mép cửa, tay cầm cái bánh nhâm nhi.

- hi hi buổi tối buồn tẻ í lộn vui vẻ!_ Tiểu Đan giơ tay vẫy chào ,cười hiền.

- ờ vui!_ nhỏ gật đầu

- ăn bánh hả? ngon quá ta!_ Tiểu San cũng nai tơ bắt chuyện

- ờ ngon!_ nhỏ gật đầu

- ừ vậy tao đi tắm trước nha!_ người tìm cách chùn lẹ. Nói rồi nhấc bước đi

- khoan! khoan đứng lại nói chuyện xíu!_ tiếng nhỏ nhẹ tênh, từ từ tiến lại thân ảnh đang co rúm

- có chuyện gì đợi tao tắm cái!_ Tiểu San gượng cười.

- khỏi! lâu lắm!_ Nói rồi Tiểu An rút đằng sau ra một cái sạn bằng kim loại chà bá. Tiểu San và Tiểu Đan giật mình khi thấy vật thể khổng lồ kia.

- nói! Tại sao cho tao uống thuốc ngủ rồi nhốt rao ở nhà!_ Tiểu An nghiêm giọng chỉ cái sạn vào mặt người họ.

- ờ...

- NHANH!_ nhỏ quát, Tiểu San đứng hình.

- Tại... tại... thấy mày mệt mỏi nên muốn mày ở nhà nghỉ ngơi thôi hà, chứ hổng có gì hết trơn á_ Tiểu Đan trả lời.

- cha chả! quý quá! nghỉ nè.... ngơi nè.... hông có gì nè.... đứng lại cho taooooooo!!!!!_ Tiểu An cầm vũ khí trên tay rượt họ chạy vòng vòng, nhìn cứ như đang đập ruồi ấy.

ở một công viên nọ, không có một bóng người nào cả ngoài tên con trai đang lúi cúi làm gì đó!

- hây yaaaa! xong rồi!_ Anh Kiệt đứng dậy vươn vai sau một lúc ngồi.

- đâu phải mình tỏ tình sao cực vầy nè trời!_ Hàn Phong than ngắn thở dài.

- ê hay mày chia sẽ Tiểu An cho tụi tao đi để trả công!_ Anh Kiệt vu vơ đề nghị

Bốp! Tuấn Anh lấy cái đồ bơm bong bóng nãy giờ đập lên đầu Anh Kiệt

- cho mày ngu!_ Hàn Phong nói.

- tao nói gì sai đâu chứ!_ Anh Kiệt ôm cục u mếu máo nói

- mày nói nữa tao đập cho vài cái đó!_ Tuấn Anh lườm anh.

- đi dự tiệc ở đâu à?_ Tiểu An thắc mắc hỏi khi đang được đứa bạn trang điểm, diện đồ.

- ừ!_ Tiểu Đan trả lời ngắn gọn rồi tập trung vào chuyên mon.

- coi bộ cũng được rồi đấy!_ Tiểu San chăm chú nhìn Tiểu An rồi xoa cằm nói.

Nhìn Tiểu An lúc này như một nàng công chúa. Cô mặc một chiếc đầm xòe màu đỏ trễ vai. Phần trên ngực viền vải ren bắt mắt. Tóc uốn nhẹ bồng bềnh buộc lệch thấp một bên. Đôi môi được thoa một lớp son dưỡng hồng nhạt vì môi cô vốn đã hồng. Mang một đôi giày cao gót màu trắng đính những hạt kim cương lấp lánh và cầu kì.

- bộ định đưa tao đi thi hoa hậu à?_ Tiểu An nhìn mình từ trên xuống dưới nói.

- chút sẽ biết!_ Tiểu San ra vẻ bí ẩn.

- nghe tao nói này! quên hết những gì trong quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới, đừng để cái gì đã qua ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mày! biết không?_ Tiểu Đan nhìn sâu vào mắt cô nói.

- tao không hiểu gì cả?_ Tiểu An thật sự không hiểu chuyện gì.

- đến giờ rồi đi nào!_ Tiểu San giục.

- cuối cùng tụi bây định làm cái gì vậy? tao không hiểu gì hết?_ Tiểu An có phần bực dọc khi bị người khác điều khiển như con rối.

Tiểu Đan không trả lời mà chăm chú công việc lái xe của mình.

- như mày đã nói mình đi dự tiệc!_ Tiểu San ngồi ghế sau trả lời thản nhiên.

- tao không tin! hôm nay có gì đó rất lạ_ Tiểu An quay quắt sang nói. Điều khó chịu nhất là khi tất cả mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra trừ mình.

- xuống đây đợi tụi tao chút, tao đi có việc_Tiểu Đan thắng xe lại bên đường cô quay xuống đưa mắt nhìn Tiểu An và cất tiếng nói.

- nhưng...._ Tiểu An còn do dự

- nhanh đi trễ rồi, tao sẽ quay lại rước mày nhanh thôi_ Thấy cô còn tần ngần, Tiểu Đan giục.

Dù không muốn nhưng cô vẫn miễn cưỡng bước xuống xe. Tiểu Đan chạy đi.

Trời vẫn chưa tối lắm chỉ Khoảng h thế nhưng con đường này không một bóng người. Tiểu An còn chưa rỡ mình đang đứng ở đâu. Từ nãy đến giờ bị đứa bạn điều khiển như con rối, cô không quan sát được gì cả.

Tiểu An rải bước dọc theo vỉa hè. Cô bất ngờ dừng lại khi nghe đến ai đó gọi mình, ở bên kia đường. Tiểu An nhìn sang. Là Tuấn Anh, Tiểu An thoang ngạc nhiên cứ tưởng là hoa mắt. Cô dụi mắt, anh vẫn đứng đó gọi cô . Tiểu An nhẹ bước chầm chậm tiến đến.

Ting.... ting... két.... rầm...

Tiểu An đứng lặng, cô không thể nhấc bước được nữa rồi khi một chiếc xe chở hàng từ đâu đâm sầm vào Tuấn Anh. Tâm trí cô vô cùng hoảng hốt, muốn chạy thật nhanh đến đó nhưng sao đôi chân như mềm nhũng ra.

Nhưng cuối cùng thì cô cũng vụt chạy qua lộ.

Tuấn Anh đâu? Cô chẳng thấy anh đâu cả, đôi chân bé nhỏ nhấc bước thật nhanh, đôi mắt hoang mang kiếm tìm.

Phụt.... những ánh đèn nhiều màu sắc bất ngờ cháy sáng, cô đang đứng trong một hình trái tim lớn với ánh đèn lấp lánh. Trên không là dòng chữ I LOVE YOU rất to, chớp nháy trong màn đêm..xung quanh là những chùm bong bóng bay với nhiều màu sắc, muốn thoát khỏi sự nếu kéo của sợi dây để bay lên bầu trời cao. Tiểu An bất ngờ tột đọ, lấy tay che miệng..dường như khung cảnh quá đỗi tuyệt vời lúc này đã lấy mất tâm hồn cô nên cô cứ mải mê ngấm nhìn. Chưa hết ngạc nhiên thì Tuấn Anh xuất hiện, trên tay là một bó hoa hồng đỏ, ăn mặc bảnh bao đứng chắn trước mặt cô.

Trên xe tải

- music! music! nhanh!_ tiếng Hàn Phong hối thúc.

- hả ừ.... ờ nhạc..._ Anh Kiệt đang ngủ gật thì giật mình lính quýnh.

Không biết còn say ke hay sao đó mà anh mở nhầm bài nhạc gangnam style với địu nhảy ngựa phổ biến.

Tuấn Anh và Tiểu An đơ như cây cơ. Những người còn lại phóng tia lữa điện về phía Anh Kiệt. Tuấn Anh đang rủa thầm trong bụng.

- Trời ơi! Cái quái gì vậy?_ Tiểu San ôm đầu chán nản.

Bốp.... Hàn Phong nổi khùng đập cho anh một phát. Tỉnh trở lại, Anh Kiệt nhanh chóng đổi bài, một bản nhạc không lời với âm thanh nhẹ nhàng và cực kì romantic.

Tiểu An tròn xoe mắt nhìn.

- anh... anh_ Tuấn Anh ấp úng không thể nói nên lời, đây là lần đầu tiên anh phải đi tỏ tình đấy, run là phải.

Tiểu An im lặng chờ đợi, đôi mắt mê hoặc nhìn anh, làm anh càng lúng túng.

- anh có thể thích nhiều cô gái, nhưng để anh yêu một người là rất khó. Nhưng giờ đây anh... thật sự yêu em rồi điều mà cả anh cũng không thể ngờ. Làm bạn gái anh nhé!_ cố gắng làm Tuấn Anh mới nói được hết tất cả.

Tai Tiểu An lùng bùng, ù đi khi nghe điều đó. Tiểu An không thể hiểu rỡ cảm giác lúc này. Nó giống như trên mây. Hạnh phúc! đúng là hạnh phúc nhưng chính cô cũng biết vì sao? có lẽ cô cũng yêu Tuấn Anh.

Nhìn anh lúc này làm cô cảm dộng quá. Đôi mắt cô ngấn nước long lanh.

- em... em.... xin lỗi!_ Tuấn Anh sững người sau đó thất vọng tràn trề. Anh cụp mi mắt.

người kia nhìn nhau khi nghe Tiểu An nói. Ai cũng hoang mang.

- tôi đã từng bị lừa dối, ngây thơ tin vào cái đẹp đẽ của cái gọi là tình yêu,chìm đắm trong thứ coi là hạnh phúc để rồi, cuối cùng nhận ra mình thật sự ngu ngốc. Và tôi không muốn chạm đến nó một lần nữa...._ Tiểu An nói chầm chậm, nước mắt trào ra nơi khoé mắt. Cô không biết quyết định của mình là đúng hay sai nhưng cô sợ....lại bị tổn thương.

- anh hiểu... anh không ép em... xem như chuyện này chưa xảy ra... xin lỗi!_

Tuấn Anh buông thõng tay, bó hoa chúi xuống đất. Anh quay gót bước đi. Thất vọng! Có cái gì đó ướt át ướt nơi sống mũi cay cay. Ừ thì tại anh không đủ khả năng làm cô tin tưởng. Không thể xoá đi vết thương lòng kia. Anh chấp nhận!

- em xin lỗi... em sợ bị tổn thương.... em sợ bị lừa dối, cảm giác đó đau lắm nhưng không đau bằng thấy anh buồn, và em cũng biết rằng.... em yêu anh... rất nhiều Tuấn Anh!_ Tiếng Tiểu An hòa lẫn vào tiếng nấc, Tuấn Anh đứng lại hẳn. Anh không tin những gi mình vừa nghe thấy.

- em nói gì....?_ Anh xoay người lại nhìn Tiểu An hỡi.

- Em yêu anh! Em đồng ý làm bạn gái anh!_ Tiểu An nói rỡ mồn một rồi nở một nụ cười rất nhẹ nhưng đối với Tuấn Anh như một ánh mặt trời sáng rực.

Anh nhanh chân bước đến, ôm chặt người con gái ấy vào lòng. Vui? từ này không thể diễn tả được cảm giác của anh lúc này. Anh cảm thấy mình là người phúc nhất khi ôm cô trong vòng tay - cả thế giới của anh.

- cám ơn! cám ơn em._ Anh thì thầm.

Tiểu San, Tiểu Đan cùng tên kia cũng bước ra. Ai nấy đều cười mãn nguyện. Đúng lúc đó trên bầu trời pháo hoa xuất hiện sáng rực dòng chữ LOVE YOU FOREVER .

Tuấn Anh hôn nhẹ lên môi cô. Đáng lẽ ra phải là một nụ hôn dài và đầy ấm áp nhưng...

- anh sẽ hôn em sau, cái này chỉ là đánh dấu chủ quyền thôi nhé. Từ bây giờ em là của anh ngốc ạ! nhưng giờ thì.....

Anh bỏ lửng câu nói sau đó nhanh chóng nắm chặt lấy tay Tiểu An vụt chạy đi, để lại cái mặt ngơ ngơ như bò đeo nơ. Họ nhìn nhau rồi hét lên đuổi theo.

- NÈ ĐỨNG LẠI ĐỊNH TRỐN À?????

- chuyện gì xảy ra vậy?_ Tiểu An thắc mắc.

- chúng ta đi party thôi nhưng đừng để người đó đi theo!

- ai?_ Tiểu An vừa hỏi vừa quay lại đằng sau thì thấy tụi Tiểu Đan đang đuổi theo. Cô cười cười nhìn Tuấn Anh và người bắt đầu tăng tốc. Đúng là làm ơn mắc oán, người ta giúp anh thế mà haizzz....

- TÊN KIA ĐỪNG HÒNG TRỐN, CÓ BAO TỤI NÀY HAY KHÔNG HẢ Ả Ả Ả???_ họ la ó rộn ràng cả con đường.

P/s: có sến quá hôn ta?

Truyện Chữ Hay