Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" sau đó Tiểu Đan tỉnh dậy cảm thấy tim nhói. Có lẽ trong xe không khí ngột ngạc quá làm cho sự hô hấp của cô không điều hòa. Cô cầm chai nước nhè nhẹ bước ra khỏi xe, không để Hàn Phong thức giấc.

Ở ngoài thoáng hơn hẳn nhưng sao tim cô càng lúc càng đau thế này.

Tiểu Đan cố gắng hít thở thật đều và sâu.

Đến khi thấy không ổn cô lục lội túi áo lấy hộp thuốc.

Vừa định mở ra thì....

- á_ một viên đá to từ đâu ra trúng vào chân làm cô khuỵ xuống. Cơn đau càng lúc càng nhiều, mồ hôi trên trán đổ đầm đìa. Tay ôm ngực.

Nghe tiếng Tiểu Đan Hàn Phong giật mình tỉnh giấc không thấy cô bên cạnh vội vàng bước ra ngoài. nhìn quanh anh thấy một bóng người chạy đi rất nhanh. Định đuổi theo nhưng nhớ đến Tiểu Đan nên anh nhanh chân bước lại.

"Xong việc chưa?"

"tôi đã hoàn thành rồi thưa cô chủ!"

"tốt, anh phải cẩn thận tôi sẽ gửi tiền sau "

tút.... tút....

Tinh.... tinh chuông tin nhắn.

"Bước hoàn tất đến lượt em nhé"

"OK, em biết rồi"

Tiểu Đan làm rơi hộp thuốc nên với người về trước nhặt lại. Ai ngờ trượt chân.

- TIỂU ĐAN!!!_ Hàn Phong lớn tiếng gọi phóng đến nắm lấy cô nhưng không may cả đều ngã lăn quay nhiều vòng xuống vách đường.

- a.... Tiểu Đan cô có sao không?_ Hàn Phong ôm lấy Tiểu Đan để cho cô không bị thương.

Cánh tay anh bị va vẹt với những nhánh cây và xương rồng nên đã bị thương, rướm máu.

Tiểu Đan nằm trong vòng tay anh, nhỏ chẳng còn biết gì nữa vì cơn đau tim đau quặn thắt khi không có thuốc. Nhỏ gần như sắp ngất.

Chai thuốc nằm lăn lốc ở gần đó, một vài viên vương vãi ra đất.

- Tiểu Đan cô sao vậy, nói cho tôi biết đi, đừng làm tôi sợ_ Hàn Phong lay mạnh người nhỏ. Anh hoảng loạn khi thấy gương mặt cô tái xanh mồ hôi thấm đẫm trán.

- đau.... tôi đau quá!_ cô chỉ thỏ thẻ được vài tiếng.

- cô đau ở đâu? Tiểu Đan mở mắt ra nhìn tôi này_ anh hỏi gấp

- Hàn Phong....lạnh...tôi sợ..._ cô thều thào tay siết chặt lấy áo Hàn Phong.

- Đừng sợ có tôi rồi_ Hàn Phong ôm lấy thân người nhỏ nhắn của cô.

Cảm giác của anh lúc này rất hoang mang, như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng, quan trọng lắm.

- tôi mệt... tôi... muốn ngủ!

- đừng mà, đừng ngủ tôi xin cô đó, mở mắt ra đi...Tiểu Đan à!_ Hàn Phong cố gắng gọi Tiểu Đan.

- nhưng...đau lắm... Hàn Phong.

- sẽ không đau nữa...

Bất ngờ Hàn Phong đặt môi mình lên môi cô. Cái chạm môi thật nhẹ nhàng. Anh thì thầm vào tai cô.

Trong Khi đó cả đám Tuấn Anh đang lái xe khắp mọi nơi để tìm kiếm họ.

Tiểu An đi với Tuấn Anh, người kia cùng một xe.

Ai cũng trong trạng thái căng thẳng. Đưa mắt khắp mọi nẻo đường mong nhanh tìm thấy Hàn Phong và Tiểu Đan.

Trong xe Anh Kiệt, Tiểu San ngồi ghế sau cùng Tú Quỳnh. Cô cứ gọi điện cho Tiểu Đan suốt nhưng chỉ là câu nói quen thuộc của cô tổng đài.

Tú Quỳnh ngồi bên cạnh xem như chẳng liên quan đến mình. Quỳnh cũng đang cầm điện thoại trong tay, nhưng mà đang chơi game.

- hình như đường này chúng ta đi qua rồi thì phải?_ Anh Kiệt quay xuống nói với San và Quỳnh.

-em cũng thấy vậy đó anh. Sao em gọi cho Hàn Phong và Tiểu San hoài không được ? không biết họ có xảy ra chuyện gì không?_ Tú Quỳnh trả lời, vẻ mặt lo lắng.

- chắt điện thoại người họ hết pin rồi. Gọi hoài cũng vô ích thôi_ Anh Kiệt lắc đầu.

- nhưng phải làm gì đây?

- em gọi cho Tuấn Anh đi, xem bên đó có manh mối gì không?

- Vâng em gọi liền.

- rốt cuộc họ đang ở đâu vậy?_ Tuấn Anh nói

- có cách nào khả quan hơn việc tìm kím này không?_ Tiểu An tiếp lời

- để tôi suy nghĩ xem! chúng ta đã đi " rồi sao vẫn không thấy

- đúng rồi!_ Tuấn Anh la lên mừng rõ.

Tiểu An nhìn anh trông đợi.

- thiết bị định vị trong điện thoại của Hàn Phong, sao tôi không nhớ ra nhỉ?_ Tuấn Anh nói

- vậy tốt rồi nhanh đi!_ nhỏ hối thúc, cuối cùng cũng có cách tìm ra họ rồi.

Nói xong Tuấn Anh mở điện thoại lên bắt đầu dò tìm.

- sao rồi?_ Tiểu An nóng lòng hỏi

- tín hiệu không tốt lắm_ Anh trả lời.

- đây rồi!_ Tuấn Anh reo lên.

Rầm.... rầm....

- AI DA!

Vì cứ nhìn vào điện thoại mà không nhìn được xe người đâm sầm vào một chiếc xe khác.

- Tiểu An cô có bị thương không?_ Tuấn Anh vội vàng hỏi cô.

- không sao? xem coi trong xe đó có ai không?_ đầu cô va vào xe nhưng không sao cũng may anh thắng kịp lúc.

Họ bước khỏi xe và tiến lại chiếc xe đang nằm sóng soài đằng trước.

- Đây là... xe của Hàn Phong_ Tuấn Anh nhìn chiếc xe nói

- đúng rồi!_ Tiểu An nhanh chạy đến mở cửa xe nhưng chẳng thấy ai.

- họ đâu mất rồi?

- chắt ở quanh đây, chúng ta chia nhau ra tìm đi._ Tuấn Anh nói, sau đó người chạy vòng quanh tìm, miệng liên tục gọi tên Hàn Phong và Tiểu Đan.

Điện thoại Tuấn Anh reo lên. Anh bắt máy, không ai khác là Quỳnh.

- Bên đó sao rồi anh?_ Tiếng Quỳnh trong điện thoại.

- tụi anh đã tìm được xe của Hàn Phong nhưng không thấy họ đâu, mọi người mau đến đường Xxxx đi_ Tuấn Anh trả lời nhanh, anh thở hồng hộc vì chạy

- ừ em biết rồi!

- Tuấn Anh nói gì?_ Anh Kiệt lên tiếng khi cô vừa tắt máy.

- họ cũng giống như mình chưa tìm ra_ Mặt Quỳnh thiểu não.

- sao tôi có một cảm giác bất an_ Tiểu San cất tiếng nói sao hồi lâu im lặng.

- đừng suy nghĩ lung tung Tiểu San à!_ Tú Quỳnh quay sang nói với cô, đưa tay nắm lấy tay cô an ủi nhưng Tiểu San lại rụt tay lại. Tú Quỳnh hơi ngượng, cười nhếch mép rồi quay đi.

- có lẽ chúng ta bỏ sót chỗ nào đó hay họ có thể ở gần đây. Cô đừng bỏ cuộc chứ_ Anh Kiệt nói.

| -- ::Ở chỗ Tiểu An

- Anh thấy chưa?_ sau một lúc chạy mệt lữ Tiểu An và Tuấn Anh chống gối thở.

- chưa._Anh lắc đầu.

- hộp thuốc!_ bỗng nhiên Tiểu An nhìn thấy hộp thuốc của Tiểu Đan nằm lăn lốc đằng xa. Cô vội vàng chạy đến nhặt lên.

- chẳng lẽ..._ người nhìn nhau rồi nhanh chóng men theo con đường xuống dưới vực.

- TIỂU ĐAN !_ Tiểu An la lớn khi thấy Hàn Phong và Tiểu Đan đằng trước.

- mày sao vậy??_ Tiểu An phát khóc đến cạnh nhỏ bạn.

- đau... _nghe tiếng Tiểu An, cô mở mắt nhìn

- thuốc này, sẽ không sao cả, tao sẽ cho mày uống thuốc_ Tiểu An vừa khóc vừa nói, tay trút nhanh mấy viên thuốc.

- không có nước!_ Tuấn Anh lên tiếng.

- đưa đây!

Chưa kịp để Tiểu An suy nghĩ gì Hàn Phong đã giật lấy chúng cho vào miệng nhai. Thuốc tan ra đắng ngắt cả cổ họng. Sau đó Anh kề vào môi Tiểu Đan.

Cô nhăn mặt vì đắng. Một lát sau đó Tiểu Đan có vẻ ổn, sắc mặt đã đỡ hơn. Nhưng do quá mệt cô lịm đi. Hàn Phong bế cô lên cùng người kia trở về khách sạn.

Nhóm Anh Kiệt vẫn còn lang thang trên từng nẻo đường.

- hết cách rồi_ Anh Kiệt chán nản lên tiếng_ có lẽ Chúng ra nên về khách sạn gọi người đến giúp

- không! tôi sẽ không về_ Tiểu San quả quyết

- Tiểu San à chúng ta đã đi tiếng rồi!_ Tú Quỳnh khuyên bảo

- người muốn về thì cứ về đi, tôi sẽ tự đi tìm_ Tiểu San nói

- Tiểu San à....

- IM ĐI!_ Cô gắt lên làm Quỳnh im bặt.

- cô đừng cố chấp mà Tiểu San như vậy không phải là cách giải quyết đâu_ Anh Kiệt hạ giọng.

Cô im lặng không trả lời.

- nghe tôi một lần đi, tôi cũng rất lo cho Hàn Phong và cả Tiểu Đan nhưng....

- dừng xe lại_ Tiểu San ra lệnh.

- làm gì?_Anh thắc mắc

- tôi nói dừng xe lại_ cô nhắc lại lần thứ

- cô đang muốn gì vậy?

- này....

Két....

Anh Kiệt thắng gấp khi Tiểu San định mở cửa nhảy ra ngoài.

Xe dừng lại Tiểu San phóng ra ngoài chạy đi. Anh Kiệt vội vàng chạy theo.

- Tiểu San!_ Anh với tay kéo cô lại

- buông tôi ra,tôi muốn đi tìm Tiểu Đan. Anh về đi, tôi không muốn thấy anh..._ Tiểu San vùng vằng.

- nghe tôi nói đi!_anh Kiệt vẫn cố giữ cô lại

- Không nghe, tôi không nghe tránh xa tôi ra_ cô hét lớn đẩy Anh Kiệt ra xa.

Anh vòng tay ôm lấy cô. Ôm thật chặt sợ rằng cô sẽ biến mất.

- Tiểu San à! đừng như vậy, về rồi chúng ta gọi thêm người giúp. Tôi sẽ không bỏ mặt họ đâu_ Anh Kiệt nói đều đều.

Một ánh nhìn họ chằm chằm đầy túc giận.

Thấy Tiểu San chẳng nói gì, cô òa khóc trong vòng tay anh. Cô mệt rồi, rất mệt.

Cuối cùng cô cũng chịu nghe lời Anh Kiệt.

Khi về đến khách sạn, Hàn Phong đưa Tiểu Đan lên phòng rồi bước ra ngoài để Tiểu An thay quần áo cho cô.

- chuyện gì xảy ra với người thế?_ Tuấn Anh lên tiếng hỏi anh

- tụi tao bị lạc đường

- lạc đường???

- ừ

- vậy tại sao bị rơi xuống vực đó!

Tuấn Anh hỏi tiếp. Anh chỉ cần cần cầm thêm quyển sổ và cây viết thì có thể trở thành một phóng viên săn tin mà người ta thường gọi một cái tên rất dễ thương mĩ miều là chó săn.

- có ai đó muốn hại Tiểu Đan!_ Hàn Phong nói làm Tuấn Anh trợn tròn mắt.

- hại???

- ừ. Thằng Kiệt đâu?

- ấy chết! tao quên mất, nó cùng Tiểu San và Tú Quỳnh đi tìm mày. Chưa gọi điện báo cho nó nữa.

- vậy gọi đi. Tao về phòng tắm cái đã

Tiểu San vừa về đến đã nhanh chân bay lên phòng Tiểu Đan.

- sao rồi, nó bị gì vậy, tìm được khi nào sao không nói tao biết?_ miệng cô hoạt Động hết công suất khi vừa thấy Tiểu An làm nhỏ ngơ ngơ và không kịp trả lời.

- nhỏ tiếng để cho nó ngủ. Lúc nãy bệnh tim tái phát. Giờ thì không sao rồi_ Tiểu An ra dấu im lặng.

- ừ tao quên hí hí_ Tinh thần cô đã thoải mái hơn khi thấy Tiểu Đan bình an vô sự.

- thôi mày cũng mệt rồi về nghỉ ngơi đi.

- mày cũng vậy đi, mọi chuyện ổn rồi haizzz!

- thằng âm binh đó đâu rồi, để tao chơ nó một trận_ Anh Kiệt hùng hổ xoắn tay áo nói với Tuấn Anh.

- nó về phòng tắm rồi, muốn kiếm nó thì vô WC á_ Anh Kiệt trả lời.

- hừ để cho anh em lo lắng đi kiếm như vậy đợi sáng mai tao xử nó mới được!_ Anh Kiệt hầm hừ nói. (Chứ hổng phải nhờ vậy mà anh lợi dụng được con gái người ta à)

- mày nữa, sao không báo cho tao biết sớm hả (báo hại tao được ôm người ta phải hôn?)

- ủa tao có nói với Tú Quỳnh rồi mà!_ Tuấn Anh lảm nhảm

- mày nói gì?_ Anh Kiệt không nghe nên hỏi lại

- Á Á Á_ anh la lên như heo bị thọc tiết vì thấy bà lao công lù lù đằng trước. Tóc dài trong bóng tối mặc bộ đồ trắng toát. Ôm lấy nhau co rúm

- hai cậu trai này.khuya rồi sao chưa ngủ mà đứng đây la làng thế?_ Bà bước gần đến lên tiếng.

- làm hết hồn!_ hai anh nuốt nước bọt nói.

- bộ làm chuyện mờ ám hay sao mà giật mình khi thấy già hả? Đừng nói với già là cậu làm chuyện...._ Bà lấp lửng câu nói làm hai người thắc mắc

- làm gì? Tụi cháu chỉ đứng nói chuyện thôi.

- già không biết, thời này nhiều người đồng tính lắm, thôi ta đi nghỉ ngơi đây.

- nè... nè bà già... cái gì đồng tính hả???_ anh bức xúc gọi lớn.

- xích ra, làm gì ôm tao vậy thằng quỷ_ Tuấn Anh đẩy Anh Kiệt ra.

- mày ôm tao trước mà, đừng có nói là có tình cảm với tao à, thằng bệnh hoạn_ Anh Kiệt trả lời.

- mày bệnh hoạn thì có!

- mày á

- mày mới bệnh

- mày bệnh

- tao nói mày bệnh

-......

Tuấn Anh và Anh Kiệt cải nhau um sùm cả lên.

- Á Á _ hét lần hai khi bà già lúc nãy lại xuất hiện

- cậu chưa bệnh đâu, nhưng cứ làm ồn như vậy thì lát nữa sẽ mang bệnh tật thật đấy.

- !!!!!??????

Thế là kết thúc một ngày đầy mệt mỏi. Đêm nay chắt sẽ là đem khó ngủ cho cả đám đây khi nhớ lại những hành vi thân mật của ngày hôm nay.

Truyện Chữ Hay